Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 546: Người cơ quan Lỗ Ban (5)




12 con rối đứng tựa vào nhau.

Con rối đứng bên ngoài không hề có chút dấu hiệu nào mà đã phân giải ra, đầu tiên là cánh tay rời khỏi thân thể, lập tức đầu, đùi, bụng toàn bộ chia làm rất nhiều bộ phẩn nhỏ, chỉ chốc lát sau toàn bộ con rối đã biến mất.

Mười hai con rối gỗ trong 2 phút đã biến thần một đống khối gỗ nhỏ, những khối gỗ nhỏ lại tiếp tục di động, một màng quỷ dị này làm cho mọi người xoa xoa mắt, bọn họ rất muốn biết là mình có nhìn lầm hay không.

Những khối gỗ di động một lần nữa tập trung lại.

Dưới hình ảnh lập thể, những sợi dây đen biến hóa nhiều hơn.

Mấy trăm nhánh dây đen không ngừng vặn vẹo xuyên qua, thế nhưng không có sợi nào chạm vào sợi khác, những chuyển động phức tạp như vậy đừng nói là thời Chiến Quốc, cho dù là thời hiện đại thì cũng không làm được.

-Ông trời ơi, đây là cái gì?

Ngô Độ sợ hãi kêu lên một tiếng, những khối gỗ từ từ tập trung lại thành một con rối gỗ mới, con rối gỗ này lớn hơn nhiều, ít nhất là lớn hơn gấp đôi những con trước đó.

Con rối mới này bên ngoài cũng không có nước sơn, trên người đều là những khối gỗ màu đen, những khối gỗ đen này tập turng lại làm cho người ta có cảm giác tang thương.

Con rối này nhìn giống như một ông lão, ông lão ngồi một nơi, trên người là một bộ quàn áo đen rách rưới, ánh mắt ông nhắm lại, nhìn giống như là một trí giả vậy.

Con rối mới đã tổ hợp hoàn tất, toàn bộ cái hộp đã hoàn toàn thay đổi.

-Transformers a.

Ngô Độ đột nhiên hô một tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Độ nhìn cũng rất thú vị.

-Transformers?

Hà Kiệt mỉm cườicâu hình dung này quả hật không tệ, có điều đây không phải là Transforners mà là con rối của Trung Quốc.

Biến hóa vẫn còn tiếp tụclúc này mọi người không còn khẩn trương và chấn động như vừa rồi, Ngô Độ nói đã kéo lực chú ý của mọi người đi. Transformers mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là một loại biểu đạt chính xác, nếu con rối này mà được làm bằng kim loại thì nó quả thật là Tranformers.

Đương nhiên, đây là Transformers của Trung Quốc.

Khoảng 10 phút sau, mọi thứ mới yên tỉnh lại, những khối gỗ nhỏ đã biến thành những hoa văn kỳ lại.

Con rối kia đột nhiên nâng cánh tay lên, ánh mắt thì vẫn như cũ không có mở ra, cánh tay của nó vương ra chỉ về phía trước.

Nơi con rối chỉ có một cái ký tự, những từ này rất tinh tế, sắp hàng rất chỉnh tề, nhưng không ai hiểu chúng nói cái gì, rõ ràng đây là chữ cổ.

Nhìn thấy những chữ này, ánh mắt mọi người liền tập trung về phía Lý Dương.

-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không biết ý nghĩ của những chữ này.

Lý Dương bất đắc dĩ thở dài, chữ cổ hắn biết không nhiều lắm, đây là một loại chữ cổ không rọ ràng, hơn nữa còn đặc biệt phức tạp, loại chữ này Lý Dương căn bản chưa từng học qua.

-Anh cũng không biết, vậy phải làm sao bây giờ?

Ngô Độ hỏi một câu, Lý Dương không biết cổ tự thì không cần nói tới những người khác, bây giờ đã là 11 giờ, hiện giờ cũng không biết đi đâu để tra tư liệu nữa.

Loại chữ cổ thế này trên mạng căn bản là không hề có, muốn tìm hiểu nó là một việc rất khó khăn.

-Ngày mai đi, ngày mai hỏi ông một chút, những chữ này chắc là ông biết.

Lý Dương do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, nhắc tới Hà lão, Ngô Độ lập tức ngậm miệng lại, hiện tại Hà lão đang nghỉ ngơi, cho dù hắn tò mò hắn cũng không dám đi làm phiền ông lúc này.

-Tốt, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hà Kiệt là người đầu tiên đồng ý, trong lòng hắn việc này chỉ có thể nhờ Hà lão, hôm nay đã quá muộn, lúc này tuyệt đối không thể làm phiền ông.

-Ngày mai tôi cũng đi, tôi muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì.

Vương Phong cũng nói một câu.

Lúc này Vương Phong có vẽ rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ đồ chơi thần kỳ thế này, so với những thứ khác của Lý Dương thì thứ này thú vị hơn nhiều.

Cafe của mọi người sớm đã lạnh, có điều bọn họ đều không có lòng dạ nào uống café, tất cả đều thu thập đồ chuẩn bị rời khỏi.

Cầm bức tượng được đóng gói cẩn thận, Vương Phong độtnhiên cảm thấy hối hận, hắn hối hận lúc đó mình không cạnh tranh mua con rối.

Bức tượng này có giá 900 vạn, hơn nữa còn do Tôn tổng giúp đỡ mới có cái giá thấp như vậy, mà con rối gỗ của Lý Dương chỉ có 30 vạn, thế nhưng thứ này tốt hơn bức tượng của hắn nhiều, so với con rối gỗ này thì bức tượng trên tay hắn chẳng là gì cả.

Đi ra tiện cafe, còn chưa lên xe, Vương Phong đột nhiên quay đầu lại hỏi Lý Dương:

-Bộ con rối này sau khi biết được hiệu quả thần kỳ của nó thì nó có thể bán được với giá bao nhiêu vậy Lý Dương?

Lời của Vương Phong làm mọi người dừng bước lại, Hà Kiệt và Ngô Độ cũng không ngoại lệ, hai người đều tò mò nhìn Lý Dương.

Cho dù là Vương Giai Giai thì hai mắt cô cũng vụt sáng nhìn Lý Dương, thứ này Lý Dương đấu giá được, cho dù là không chính quy nhưng dù sao thì nó cũng là một hội đấu giá.

Ba mươi ba vạn là giá mà Lý Dương dùng để mua nó, có điều sau khi thấy hiệu quả thần kỳ của con rối này thì ai cũng biết nó có giá vượt xa con số 33 vạn, nhưng rốt cuộc có giá bao nhiêu thì không ai rõ cả.

Thứ này cho dù thần kỳ hơn nữa thì nó cũng được làm bằng gỗ, điểm này là nhân tố hạn chế giá trị của con rối.

-Tôi không rõ lắm, có điều tôi có thể nói một chút là thứ này tôi sẽ không bán đi, cho dù là có người ra giá trăm triệu, một tỷ thì tôi cũng không bán.

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

Thứ này sau khi biết được hiệu quả thần kỳ thì đã bị Lý Dương liệt vào danh sách hàng không bán như Trường Sinh Bát, Tiên Âm Bình rồi. Cho dù là thứ này không hề có lai lịch gì, tài liệu chế tạo vô cùng bình thường đi nữa thì sự phức tạp của cơ quan bên trong cũng đủ để nó sánh ngang với Trường Sinh Bát rồi.

Vật như vậy không thể dùng giá trị sử dụng để tính toán được, loại đồ vật thế này là hàng không bán, cho dù giết hắn hắn cũng không bán.

-Thứ này rốt cuộc có giá bao nhiêu tôi không biết, nhưng nếu Lý Dương bán thì giá cả tuyệt đối vượt xa con số 33 vạn, tôi đoán là nó có giá gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần.

Hà Kiệt trầm mặc một hồi rồi nói một câu.

-Gấp trăm lần, là 3300 vạn, ngàn lần là 330 triệu, ông trời ơi, Lý Dương, anh giàu to rồi.

Ngô Độ mới vừa nói xong đã bị Hà Kiệt kéo lên xe, những người đứng ở bên ngoài không nhịn được mĩm cười, sau khi hà Kiệt lên xe, Vương Phong cũng lên xe của mình, Vương Giai Giai thì vẫn như cũ đi theo Lý Dương.

Mấy chiếc xe theo thứ tự rời khỏi, Lý Dương mang Vương Giai Giai về nhà rồi đưa Triệu Khuê, Hải Đông trở về biệt thự, hắn và Lưu Cương thì đi tới biệt thự của Hà lão.

Ngôi biệt thự mới còn phải trang trí, có bọn người Triệu Vĩnh là được rồi, hắn không cần phải lo việc này.

Lần này Triệu Khuê và Hải Đông không có phản đối, bọn họ biết nhìn người, chiếc Hồng Kỳ mà Lý Dương đi rất an toàn, bọn họ không cần phải đi theo.

Hơn nữa, nơi Lý Dương muốn tới bọn họ không dược vào, đi về hội hợp với Triệu Vĩnh cũng tốt.

Trở lại biệt thự, Lý Dương trực tiếp đi tới phòng mình, Hà lão đã ngủ rồi, hiện giờ tốt nhất là không nên quấy rầy ông, Lý Dương đặt hộp đựng con rối lên bàn rồi mở máy tính tra tư liệu.

Giống như hắn đoán, trên mạng quả nhiên là tra không được bất cứ tin tức gì.

Ngày hôm sau Lý Dương dậy rất sớm, bảy giờ đã rời giường, bình thường thì Hà lão năm giờ rưỡi đã thức dậy, ông đã quen ngủ giấc ngắn và có thói quen dậy sớm rồi.

-Hai ngươi đều đến à?

Mới vừa xuống lầu, Lý Dương liền sững sốt, Hà Kiệt, Ngô Độ và Vương Phong đều ở trong phòng khách, tất cả đều đang ngồi nói chuyện với Hà lão.

-Chúng tôi vừa tới, ông không cho chúng tôi đi gọi cậu.

Hà Kiệt vội vàng nói một câu, đêm qua sau khi trở về nhà hắn và Ngô Độ phải thật lâu sau mới có thể ngủ được, hôm nay sáng sớm bọn họ đã chạy tới đây rồi.

-Lý Dương, chúng tôi vừa nói chuyện ngày hôm qua cho Hà lão, Hà lão nói ông cũng chưa từng nghe nói về nó, về phần ký tự trên đó thì phải xem kỹ mới biết được.

Ngô Độ lớn tiếng nói một câu, nói xong lại nhìn Hà lão, Hà lão mĩm cười gật gật đầu, Lý Dương vội vàng xoay người lên lầu đi lấy con rối xuống.

Chỉ chốc lát, Lý Dương đã mang bộ con rối xuống tới phòng khách, không biết từ khi nào con rối đã khôi phục lại bộ dáng trước khi đấu giá, Lý Dương có thể khẳng định là trước khi hắn ngủ nó vẫn chưa có khôi phục lại.

-Cậu làm cho nó khôi phục lại?

Nhìn thấy bộ dáng của con rối, Hà Kiệt nhịn không được hỏi một câu, hiện tại con rối có vẽ không có gì thu hút, mười hai con rối lặng lặng nằm trên cái khay, nước sơn trên chúng đã tróc gần hết, trên người chúng mang theo một phong cách cổ xưa, thế nhưng vẻ ngoài lại có vẽ rất bình thường.

-Không có, nó tự động khôi phục.