Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Quyển 3 - Chương 12: Ám Sát Cùng Phong Lưu ( Ba )






Sưu!
Một bó quyển trục (sách ghép từ các thẻ tre ngày xưa của Trung Quốc) nhằm chuẩn hướng đối phương bay vèo qua, đồng thời Diệp Tường cũng nhanh chóng hướng phía nữ tử ‘vồ tới’.
Đối phương linh hoạt quay người né tránh, sau đó tung một cước, đem mấy quyển trục có chứa ma pháp này đá đến góc trướng doanh, lập tức xoay người hướng Diệp Tường bổ nhào qua, quả nhiên, đối phương là nhằm vào Diệp Tường mà tới, nhưng không phải là muốn giết hắn mà chỉ muốn đánh bay hắn ra để cứu người mà thôi. Bất quá, đây cũng không phải là điều gì bất ngờ lắm, dù bản lĩnh chả có là bao nhưng điều này Diệp Tường vẫn là sớm đoán được.
”Đừng hòng cướp được!” Diệp Tường gầm thét một tiếng, sau đó xoay người hướng phía đối phương nhào qua.
Binh! Bốp! Rầm!

Thân thể hai người dán sát cùng một chỗ, ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng, sắc mặt đều rất yếu ớt, chả có tí khí thế nào cả, tựa như mèo hen vậy! Đồng thời trên trán cũng đã cùng toát ra mồ hôi, nhỏ từng giọt, từng giọt lộp bộp xuống đất. Tuy nhiên hai kẻ dở hơi này vẫn cứ giữ nguyên tư thế ‘kì cục’ như vậy giằng co lấy.
Tách! Tách!… Từng giọt từng giọt máu tươi đỏ hồng rơi xuống thảm, vừa chạm xuống đất mẹ liền vỡ tung ra thành nhiều giọt nhỏ hơn vẩy ra thành một khoảng lớn, hơn nữa máu tươi càng rơi càng nhiều, thoáng cái, cả tấm thảm đã tích được thành một vũng máu. Không phải là Diệp Tường không muốn thét lên, chẳng qua là thời gian không cho phép hắn làm như vậy, chính mình chỉ cần hơi chút không chú ý một cái là đối phương có thể nhân cơ hội ‘làm thịt’ chính mình ngay, dù sao tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, không thể khinh thường được.
”Hừ! Thì ra ngươi là loài Hoài Mét của tộc thú nhân a!” Tuy sắc mặt Diệp Tường tái nhợt, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, gian nan nở một nụ cười trào phúng, nói.
Đồng tử của đối phương lập tức co rút lại, hiển nhiên là hơi có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền khôi phục lại như vừa rồi, dường như chưa từng có bất luận biểu lộ khác lạ nào. Hành động duy nhất của hắn là dùng một chỉ (tương đương với một ngón tay của người) móng vuốt che miệng vết thương phía dưới bụng do một nỏ mũi tên màu đen cắm ngập một nửa vào bên trong thân thể của hắn, huyết, một đường dọc theo mũi tên chảy xuống, nhỏ tại trên mặt thảm…
Cùng trong lúc đó, Diệp Tường cũng bị đối phương đâm trúng vào bàn tay , vì hắn muốn ngăn cản chủy thủ của đối phương đâm vào thân thể nên mới không thể làm khác được, đành hi sinh bàn tay để bảo toàn tính mạng, đương nhiên, thanh chủy thủ đó vẫn đang bị tay Diệp Tường vững vàng nắm chắc, vẫn ở ngang tầm trước bụng nên hắn không dám tùy tiện lộn xộn.
Xuy! Đối phương dùng sức rút chủy thủ ra, lập tức máu từ tay Diệp Tường chảy ra như suối, bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả y phục của hắn.
”Bịch!” Hai người rất ăn ý cùng đạp một cước vào bụng đối phương, mà Diệp Tường càng độc hơn, một cước của hắn là đạp trúng trực tiếp vào mũi tên đang cắm ở bụng đối phương kia, mũi tên lại chui sâu thêm vào bụng đối phương, thích khách kia lập tức bị đau nhức không khống chế được, một tay một chân quỳ trên đất, thân thể đã có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn y như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Tường.
Phù! Phù! Phù! Viu! Viu! Viu! Ba cái phi tiêu từ chỗ tối bay ra, tên thích khách kia cắn răng xoay người chuyển qua một bên, ngay lập tức phi tiêu dán sát thân thể của hắn bay qua, tuy là né được nhưng hành động này cũng đủ làm cho hắn phải thở hổn hển.
Lúc này trướng bồng vang lên một tiếng ‘rầm’ , hiển nhiên là bị người khác dùng binh khí mở ra, sau đó có một người nhảy xuống trước mặt Diệp Tường, Diệp Tường nhìn rõ người nọ sau liền giật mình ngây người, người này…
Rõ ràng người vừa tới cũng có một cái đuôi, hơn nữa thân hình lại rất thon thả, trong tay cầm một thanh đao hình vòng tròn (O), Diệp Tường có thể khẳng định, đối phương là nữ, nương theo ánh sang leo lét từ ngọn đèn hắn thấy đối phương có mái tóc dài màu đỏ vấn thành một búi tóc thập phần đẹp mắt.
Xoạt! Cô gái này cùng tên thích khách đồng thời di chuyển, thân ảnh hai người lúc này giống như một ngọn gió bổ nhào từ trên xuống, ánh nến yếu ớt trong doanh trướng luôn bị lay động vì hành động của bọn họ.

Đinh! Đinh! Đinh! Choang! Choang! Rầm!
Hai người quyền qua cước lại, thực lực tương xứng, chí ít cũng đạt tới tiêu chuẩn của võ sĩ mãn cấp, nhưng tên thích khách đã bị thương nặng, nên đương nhiên không phải là đối thủ của nữ nhân kia kia, ngay sau đó liền bị hồ nữ không biết từ đâu bay xuống này tung một cước đá lăn sang một bên.
”Hưu!” Một thanh chủy thủ bay tới nữ nhân bị trói nằm trên mặt đất , làm cho hồ nữ vừa mới xuất hiện kia bị một phen thất kinh.
“A!” Hồ nữ trên mặt đất đang cúi đầu nhắm mắt chờ chết, nhưng … thanh chủy thủ kia lại thật lâu không thấy bay tới, đau dớn mà nàng đang chờ cũng không thấy.
”Ta… Này! Lại… Lại… Ngu xuẩn…Nổi máu… Anh hùng … Ách…!” Một thanh âm không lưu loát gian nan xuất hiện ở phía trước nàng .
Nàng chậm rãi mở to mắt, thấy rõ đối phương đang chắn trước mặt mình, hơn nữa cả mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, khi nàng nhìn hắn, đối phương còn gian nan nhìn mình mỉm cười… Trái tim nhỏ bé của nàng chợt rung động, vì cái gì? Tại sao hắn phải cứu mình? Mình cùng hắn vốn không quen biết nhau mà? Thậm chí chính mình còn hoài nghi hắn là người xấu, nhưng lúc này hai mắt của hắn thật sự thật giống người kia, đã từng… Cũng là vì bảo vệ mình mà bị trọng thương, cũng hướng về phía mình mỉm cười ôn nhu như vậy…
“Rầm!” Diệp Tường ngã nằm sấp trên mặt đất, ngất đi.
Mà thích khách kia đã sớm không thấy bóng dáng, hiển nhiên cũng không ai biết hắn biến mất lúc nào.
“Mét Cát Lỵ…” Hồ nữ còn lại kia kêu lên.
Mà Mét Cát Lỵ giờ phút này cúi đầu, nhìn hắn, không có trả lời… Không biết vì cái gì, ánh mắt của nàng đột nhiên bị nước mắt đã lâu không thấy nhuộm ướt đẫm, thân thể mảnh khảnh bởi vì nức nở mà có chút run rẩy…
Khóc, cũng không phải bởi vì cảm động, mà là… Người trước mắt này làm cho nàng nhớ tới thứ đã từng chôn sâu trong nội tâm, đã từng mất đi thật lâu trước đây-kí ức của nàng, một phần kí ức đầy đau khổ nhưng cũng có không ít khoái hoạt…

“Tỷ tỷ…” Mét Cát Lỵ ngẩng đầu, sớm đã rơi lệ đầy mặt…
Nữ hồ tỷ tỷ kia, không nói gì cả, ngồi xổm xuống ôm lấy muội muội của mình, chậm rãi vuốt tóc của nàng… Dù sao có một số hồi ức đôi khi nhớ lại sẽ mang lại thương tổn rất lớn, nhưng có những chuyện tình, dù cho có trải qua thời gian dài tới đâu, cũng không thể quên lãng
Chính vào lúc này… Người vừa ngã xuống nằm bên cạnh lập tức phát ra tiếng phàn nàn.
“Đau chết lão tử … TMD! Lần sau có đánh chết ta, ta cũng sẽ không bao giờ làm anh hùng!” Diệp Tường ngồi dậy, vẫy vẫy tay, bàn tay nguyên bản bị chủy thủ đâm thủng lập tức dùng một loại tốc độ thần kì khép lại, mà tay kia của Diệp Tường đã cầm lấy thanh chủy thủ sau lưng, dùng sức rút ra, hiển nhiên đây chính là thanh mà tên thích khách kia vừa ném về phía hồ nữ..
Tỷ tỷ của hồ nữ kia cầm lại thanh đao hình chữ O của mình, chậm rãi quay đầu lại chăm chú nhìn quái nhân này, hả, chết rồi mà sống lại? Không đúng! Chính xác mà nói có phải hắn là kẻ bất tử chăng? Cũng không đúng… Hắn chỉ là một người đột biến gien mà thôi, dù có bị nhiều vết thương lớn, hay nhiều đến đâu, chỉ cần không nguy hiểm đến tánh mạng, Diệp Tường có thể tự khôi phục, đây là Diệp Tường dựa vào lý luận đã được chứng minh bằng thực tế đưa ra kết luận, hết thảy, đều là nhờ gien thần kì của Ô Ô, cho nên Diệp Tường mới dám liều chết ngăn cản chủy thủ thay cho hồ nữ xinh đẹp này .
”Uy, đừng loạn… Ngươi…” Diệp Tường đứng lên, lui về phía sau, một bộ sợ chết lên tiếng!
”Tỷ tỷ…” Mét Cát Lỵ tựa hồ muốn nhắc nhở tỷ tỷ điều gì đó, nhưng là nàng căn bản không để ý tới Mét Cát Lỵ.
“Ngươi… Vừa rồi ngươi đã làm gì muội muội ta?” Một khẩu âm mang theo ngữ khí cứng ngắc, lên tiếng chất vấn.