Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 77: Vạn thọ




Bước vào tháng ba, đại thọ của Khang Hy gần kề, trên dưới hoàng cung bao trùm trong bầu không khí náo nhiệt, bất luận là hậu cung hay ngoại thần, đều đang bận một việc —- tặng lễ vật thế nào để khiến Khang Hy hợp ý, long nhan đại duyệt, về phần cung nữ thái giám, mới là người thật sự bận đến chân không chạm đất, nhưng bất luận là ai, ngoại mặt đương nhiên đều mang theo nụ cười tươi tắn, mặc dù trong lòng không thoải mái đi chăng nữa, cũng không thể nào bày ra gương mặt nhăn nhó mang đến điềm xui vào lúc này.

Ngay mấy ngày trước thọ thần của Khang Hy, đám người Thẩm Triết trở về, dọc đường thuận lợi ngoài dự tính, không chỉ mang về rất nhiều son phấn tiêu thụ được nhất ở phía nam, còn ép giá xuống đến mức thấp nhất. Lúc đi họ mang theo bốn vạn lượng, lúc về mua một thuyền hàng hóa, vậy mà còn dư ước chừng năm nghìn lượng, có người nói trong đó hơn nửa là công lao của Giai Doanh.

Lúc ban đầu Thẩm Triết dốc hết sức tiến cử nàng, nay quả thực đã phát huy công dụng, cũng chứng minh ánh mắt của y không sai, Giai Doanh lại vẫn giữ điệu bộ cung kính trầm tĩnh, không vì vậy mà có nửa phần đắc chí, kể từ đó không chỉ Dận Tự, mà cả Đình Xu cũng có cảm tình tốt với nàng, Giai Doanh không cần phải quay lại chăm sóc hoa cỏ hậu viện, mà được đề bạt làm nha hoàn bên cạnh Đình Xu.

Có hàng hóa, cửa hàng cũng đã sang nhượng sửa chữa gần như xong xuôi, Dận Tự chọn một ngày khai trương cửa hàng, chọn một người đáng tin trong phủ làm chưởng quầy, việc buôn bán bên ngoài sẽ do hắn quản lý, còn sổ sách đương nhiên về tay Đình Xu.

Cửa hàng vừa khai trương, cũng không trông chờ có thu nhập gì, dù có lời, cũng chỉ cho Đình Xu giữ làm chút tiền riêng, Dận Tự từ lúc quăng cho chưởng quầy, liền rất ít hỏi đến.

Hắn và Phúc tấn này, nếu bỏ qua lần tình cờ gặp mặt trên đường, thì đêm thành thân mới là lần gặp mặt đầu tiên, sau đó mới dần dần làm quen, đương nhiên không có tình cảm gì đáng gọi là khắc cốt ghi tâm.

Nhưng cuộc sống vốn chính là như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, cân nặng trong lòng tăng từng chút từng chút một, lòng người đều từ máu thịt mà ra, Đình Xu đối đãi với Dận Tự có thể nói là hiền thục tận tâm, không có nửa điểm sai sót, nếu nói kiếp trước Dục Tú khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, vậy thì Phúc tấn kiếp này lại như một dòng suối thuần khiết, khiến hắn cảm thấy yên bình thoải mái.

Mọi việc trong nhà được quản lý ổn thỏa, hắn cơ bản không cần để ý những việc vặt vãnh hàng ngày này, cùng tình cảnh ba ngày hai đầu gà bay chó sủa khi Dục Tú quản lý, quả thật cách biệt một trời một vực.

Dận Tự phải bội phục ánh mắt khi ấy của ngạc nương.

Chính trong những ngày tháng như vậy, ngênh đón thọ thần của Khang Hy.

Cống phẩm từ các nơi được vận chuyển nối tiếp không dứt vào cung, chỉ nội lễ vật của hoàng thất, quan viên lớn nhỏ trong kinh thành cũng đủ khiến cho người kiểm kê nội khố hoa cả mặt. Tại bức tranh ngàn hoa đọc sắc này, Dận Tự chính là tặng một đôi bạch ngọc như y, một bình phong san hô song long hí châu, lễ vật này có thể nói là bình thường không đặc sắc, không có vẻ như rất huênh hoang, gây chú ý, cũng không giản dị đến nỗi bị người khác bới móc.

Bá quan hội tụ, tiến cung thỉnh an, sau đó là tới quốc yến, gia yến, mỗi người giống như cưỡi ngựa xem hoa, mang theo mặt nạ giao thiệp xã giao, nói một đằng nghĩ một nẻo, lại còn phải cúi người khom lưng trước mặt kẻ khó ưa ra vẻ đáng thương.

Dận Tự nhìn một lát, không khỏi cười khẽ.

Cách đây không lâu hắn cũng là một người trong số đó, cuộc sống hiện tại càng ngày càng lười, mới vừa rồi có một gã quan viên thuộc phe Thái tử đi lại khẩu phật tâm xà dò hỏi một hồi, hắn cũng lười trả lời lấy lệ, mặc kệ đối phương khiêu khích thế nào, chỉ cười đáp lại.

“Bát ca, huynh đang cười gì vậy?”

Ra là Thập Tứ, một thời gian không gặp, dáng người của nó cao lên không ít, gương mặt có năm sáu phần giống như Dận Chân, nhưng ngược lại với một Dận Chân luôn luôn trưng ra gương mặt nghiêm khắc, nó lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, bình dị gần gũi hơn người anh ruột kia rất nhiều.

“Không có gì, thấy không khí náo nhiệt, trong lòng vui theo.” Dận Tự cười đáp.

Dận Trinh nháy mắt mấy cái, bỗng dưng vươn tay nắm ống tay áo của hắn, ngửa đầu cười. “Sinh thần lần trước, đệ rất thích món quà của bát ca.”

Dứt lời liền xắn ống tay áo lên, để lộ một vòng hạt phỉ thúy, màu xanh sẫm phối trên nước da thiếu niên trắng trẻo, có phần chói mắt.

“Lúc đó đệ bị mẫu phi gọi đi, không có mặt ở viện A ca, sao bát ca không chờ đệ một lát chứ, để lại quà rồi đi ngay.” giọng điệu của thiếu niên phảng phất ai oán. “Huynh biết đệ không thể tùy tiện xuất cung, sau lại không thấy mặt mũi huynh đâu, làm đệ ngay cả một câu cám ơn cũng không thể nói.”

Dận Tự sờ sờ đầu nó, không trả lời vấn đề trước mặt. “Đành chịu thôi, đệ thích là tốt rồi.”

Kiếp này ấn tượng của hắn về thập tứ đệ không quá sâu sắc, nhưng Dận Trinh lại vẫn vui vẻ thân thiết với hắn, chỉ cần hắn vào cung gặp phải Dận Trinh, nhất định sẽ bị quấn quít không buông.

Năm ấy khi Hoàng a mã mắng hắn “Mưu đồ gây loạn, vọng tưởng đại vị”, càng nói càng giận, thậm chí rút kiếm ra, chỉa về phía hắn, Dận Trinh từng dũng cảm quên mình chắn trước mặt hắn, lớn giọng nói “Bát ca tuyệt đối không có ý đó, nhi thần sẵn lòng đem mạng mình ra bảo đảm”, dẫn đến Hoàng a mã tức giận ngút trời, thiếu chút nữa đâm thẳng một kiếm ấy.

Về sau …..

Về sau Dận Trinh cũng dần dần trưởng thành, lòng người thay đổi, có suy nghĩ riêng, mất đi phần cuồng ngạo và huyết khí phương cương năm nào của nó, cũng học được giả dối, học được thu mua lòng người.

Theo đấy, cũng có dã tâm với cái ghế kia.

Dù có thân như huynh đệ, thì từ lâu cũng đã không thể trở về bóng hình thuở nào.

Dận Trinh lôi kéo hắn không buông, trong giọng nói còn thoảng chút ý làm nũng.

Hai người họ tới sớm, lúc nói được đến một nửa thì người lục tục đến không ít, Dận Tự mặc dù không có chức vụ, không còn xua nịnh, quan viên xuôi theo chiều gió hay hoàng thất đi lại chào hỏi rồi thôi, nhưng trong đấy cũng không ít người đứng lại hàn huyên, điển hình là Đông Quốc Duy.

Dận Trinh bị mấy người này quấy rầy, không cách nào tiếp tục, khiến nó cảm thấy buồn phiền, nhưng không tiện nổi cáu, chỉ có thể đứng bên cạnh Dận Tự không chịu đi, nhìn hắn trò chuyện cùng mọi người.

Dận tự cười nói hàn huyên với người xung quanh, tiến thoái lưỡng toàn, không mảy may sai phạm, dù là những người đó trào phúng hay ngầm mỉa mai, hắn cũng chỉ vờ như không nghe thấy, nhưng rõ ràng đã phảng phất sự mất kiên nhẫn, chỉ do hắn che giấu rất tốt, người khác có thể không chú ý, nhưng Dận Trinh đứng gần hắn nhất, lại luôn dõi theo hắn, nên phát giác ngay.

Thừa dịp Tam A ca đi tới, mọi người từ xa nhìn thấy đã thủ sẵn tư thế nghênh đón, Dận Trinh khẽ giật tay áo hắn.

“Bát ca, đệ thấy hơi chóng mặt.”

“Sao vậy?” Dận Tự đưa tay sờ trán nó. “Đi gọi Thái y đến.”

“Không cần không cần!” Dận Trinh gần như dựa hết cả người lên hắn, lại giữ hắn không chịu buông. “Huynh dẫn đệ ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, ở đây khó thở quá.”

Dận Tự hết cách, đành phải nửa đỡ nửa dìu nó đi đến thiên điện.

Dận Trinh vừa vào thiên điện, liền xoay người đóng cửa lại, sảng khoái ngồi xuống, vươn vai, trên mặt có chút biểu hiện nào của người thân thể không khỏe đâu chứ.

“Ở đây đúng là thoải mái!”

“Đệ đúng là mưu ma chước quỷ!” Dận Tự bật cười. “Thái tử và Hoàng a mã sắp tới, chúng ta mau vào thôi.”

“Còn sớm mà, nghỉ ngơi thêm chút nữa cũng không trễ, tam ca thích nhất là tự cao tự đại, đệ không muốn rước khổ vào thân!” Dận Trinh le lưỡi, lúc nào mới biểu hiện tính cách phù hợp với độ tuổi của nó.

Dận Tự lắc đầu, cũng kiếm cái ghế ngồi xuống.

Thiên điện là nơi nghỉ ngơi thay đồ, thiết tưởng thái giám và cung nữ đều đã ra trước hầu hạ, cho nên lúc này chỉ còn lại hai người họ, trong không gian vắng lặng mang theo chút tịch mịch.

Thọ yến kiểu này đúng là hành hạ người khác, liên tục cả một ngày dẫn đến lưng mỏi nhừ, lúc này do bận xã giao nên không cảm thấy, nhưng nay yên tĩnh, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Dận Tự thấy Dận Trinh ngồi phịch trên ghế, cũng khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Bát ca, có phải huynh không thích đệ không?” Thanh âm của Dận Trinh bất chợt vang lên.

Dận Tự ngẩn người, mở mắt.

Không biết Dận Trinh đã đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào.

“Trong đầu đệ tối ngày toàn nghĩ cái gì không vậy, tại sao bát ca lại không thích đệ?” Dận Tự gõ trán nó.

“Huynh suốt ngày chỉ đi với tứ ca, dù có vào cung, cũng toàn đi tìm cửu ca thập ca, bộ không đúng sao?” Dận Trinh che trán tủi thân nói.

Dận Tự thoáng khựng lại, cười: “Đó là vì đệ còn nhỏ, mỗi ngày phải đến thư phòng đọc sách, lúc bát ca tiến cung thỉnh an, nào có cơ hội gặp đệ chứ, nhưng đệ xem sinh thần hàng năm của đệ, huynh có quên không?”

Có thể Dận Trinh nói đúng, bản thân quả thực luôn hữu ý vô tình tránh né nó, không chỉ vì kiếp trước đến cuối cùng, mỗi người đi một ngả, còn vì chuyện năm xưa Dận Trinh rơi xuống nước, Dận Chân bị Đức Phi trách cứ, theo trực giác khiến hắn cảm thấy chân tướng không đơn giản như vậy.

Dận Trinh dựa vào, vươn tay ôm lấy hắn, thanh âm đầy rầu rĩ vọng ra từ trong lòng Dận Tự.

“Bát ca, sau này huynh tiến cung, phải thường xuyên đến thăm đệ đấy, ngạc nương của thập tam ca, Mẫn Phi ấy, bị bệnh, huynh ấy không rảnh chơi với đệ, các ca ca khác cũng thấy đệ còn nhỏ, mẫu phi lại không cho đệ xuất cung …..”

“Tuy rằng tứ ca và đệ cùng một ngạc nương, nhưng huynh ấy luôn lạnh lùng, hễ gặp là đệ lại sợ …..”

“Đệ vừa gặp bát ca, đã cảm thấy thân thiết, nếu như bát ca và đệ có cùng một ngạc nương, thì tốt biết bao …..”

Tuy nó có huynh đệ ruột thịt, nhưng chẳng khác gì không có, có lẽ nguyên nhân là do Đức Phi, hoặc hai người họ trời sinh đã không có duyên phận, qua hai kiếp người, Dận Tự quả thật chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người.

Những lời vừa rồi, Dận Trinh không thể nói với Đức Phi, lại càng không có khả năng nói với thái giám cung nữ hầu hạ nó, ngày hôm nay nói một hơi dài như vậy, chắc hẳn đã bứt rứt lâu lắm rồi.

Dận Tự để mặc nó ôm, không hề lên tiếng, đợi lát sau khi nó đã trút hết buồn phiền, mới vỗ vỗ vai nó nói: “Lúc rảnh rỗi bát ca sẽ thường xuyên tiến cung thăm đệ hơn, ước tính thời gian, Hoàng a mã cũng sắp tới rồi, chúng ta nên vào thôi.”

Sự thất vọng thoáng lướt qua đáy mắt nó, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời buông hắn ra, hai người vào chính điện.

Dận Chân cũng đã đến, lại không ngờ rằng hai người họ đồng thời đi ra từ thiên điện, không kiềm được thường xuyên đưa mắt nhìn về phía ấy.

Dận Tự phát hiện tầm mắt của y, vậy nên cũng nhìn về phía y.

Vẫn là gương mặt lạnh kia, nhưng khi đối diện hắn thì khóe miệng y khẽ cong, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Không kịp suy nghĩ nhiều, phía bên trên thái giám đã cất cao tiếng, Khang Hy đi vào, tiếp theo là Thái tử và Đại A ca.

Mọi người đồng loạt quỳ lạy hành lễ, xong mới đứng dậy ngồi vào ghế.

Bữa tiệc này không giống gia yến, cũng không phải quốc yến, không có nữ quyến, đang ngồi ở đây chỉ có chúng A ca và các dòng dõi thần tử thân thuộc, như Mã Tề ―― nhạc phụ của Hoàng tử, ngày hôm nay cũng không được tham dự.

Khang Hy cũng không nói năng rườm rà, đôi ba câu trong nhà, món ăn đã lục tục dâng lên, nhưng ở trước mặt thiên tử, ai lại có can đảm ăn ngốn ăn ngáo, suy cho cùng chỉ như lướt cảnh, cầm đũa lên nếm thử một hai miếng lại thôi.

Mọi người sợ Khang Hy lại bất chợt hỏi ý kiến, nên dù món ngon để trước mặt cũng không dám lơi lỏng, toàn bộ đều ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh.

Quả nhiên, Khang Hy bắt đầu mở lời, hỏi thăm sức khỏe của Dụ Thân vương Phúc Toàn.

Phúc Toàn lớn hơn Khang Hy không đến một tuổi, nhưng nhìn thoáng qua diện mạo lại như ngoài năm mươi, năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, ông còn từng theo Khang Hy chinh phạt Cát Nhĩ Đan, nhưng hai năm gần đây sức khỏe đã dần dần không bằng trước đây.

“Lần trước dùng thuốc do Hoàng thượng ban thưởng, đã khỏe hơn rất nhiều, hiện tại chạy một vòng quanh đình viện trong nhà cũng không thành vấn đề.” Phúc Toàn buông đũa bạc xuống, cười đáp.

“Vậy thì tốt rồi.” Khang Hy gật đầu, trên mặt cũng hiện hữu ý cười, nhìn ra được ông vô cùng quan tâm người huynh trưởng này. “Đi, đem món này ban cho Dụ Thân vương.” ông chỉ vào một dĩa thịt quả anh đào vừa nếm thử nói.

“Dạ.” Lương Cửu Công tuân lệnh, bưng tới trước bàn của Phúc Toàn.

Phúc Toàn vội vàng đứng dậy tạ ơn, lại bị Khang Hy liên tục xua tay ra hiệu ngồi xuống.

“Được rồi được rồi, hôm nay không cần lễ nghĩa nhiều vậy đâu.”

Đại A ca thấy Khang Hy vui vẻ, cũng tiện thể góp vui: “Hoàng a mã, nghe nói năm nay hoàng bá phụ tặng lễ vật rất độc đáo, là một bức tranh thêu khéo léo tuyệt vời.”

“Hử?” Khang Hy nhướng mày, hàng ngàn hàn vạn lễ vật, ông vốn cũng không thể kiểm tra từng món một, đăng cơ nhiều năm, tiết mục năm nào như năm ấy, ông cũng đã sớm mất đi sự hăng hái dò hỏi lễ vật.

Phúc Toàn khiêm tốn trả lời: “Thật ra cũng không phải thứ gì đặc biệt, chẳng qua là một bức tranh thêu hai mặt mà thôi.”

Nghe Phúc Toàn nói vậy, Khang Hy ngược lại cảm thấy hăng hái dâng trào, vội sai người lấy ra thưởng thức.

Tranh thêu hai mặt quả thật không tệ, nhưng nếu chỉ là tranh thêu hoa cỏ chim thú tầm thường, cũng không lọt vào mắt thần của Hoàng đế được, Phúc Toàn lại càng không thể dùng nó làm lễ vật, thành ra tất cả mọi người đều ngóng cổ chờ đợi mở rộng tầm mắt.

Đợi hai tiểu thái giám mang bức tranh vào, lại đợi chúng từ từ mở ra, mọi người đang ngồi đều khó cầm lòng phát ra một tiếng ca ngợi.

Một mặt là vạn lý giang sơn, cẩm tú hoa cảnh, một mặt lại là cảnh tượng thanh bình thịnh thế, bá tính an cư lạc nghiệp, hai mặt trái phải, đường nét hoàn toàn giống nhau, không có chỗ nào không khớp, nhưng cảnh tượng trong bức tranh, lại hoàn toàn khác biệt, khiến người xem không khỏi ca ngợi chỉ vậy là đủ rồi.

Càng hiếm thấy hơn chính là từ núi rừng tới sông suối, đều sống động như thật, thậm chí cả biểu cảm của người bán hàng rong dưới chân cầu cũng không ai giống ai.

“Tuyệt!” Khang Hy ngắm nghía nửa ngày, long tâm đại duyệt, lại nói liên tục ba chữ tuyệt, lúc này mới sai người cất tranh đi.

“Hoàng huynh nhọc lòng rồi!”

Phúc Toàn cười: “Nếu không phải dưới sự cai trị của Hoàng thượng, Khang Hy thịnh thế, nô tài cũng không bịa đặt ra được cảnh tượng như thế.”

Đề tài câu chuyện đương nhiên cũng thuận thế chuyển qua lễ vật, Dận Chỉ nóng lòng thể hiện, cũng cất tiếng nói: “Hoàng a mã, nhi thần cũng có một chuyện vui muốn bẩm báo.”

Khang Hy tâm tình đang tốt, nghe vậy cũng cười hỏi: “Con cũng hùa vào góp vui à, vui ở đâu ra?”

“Nhi thần chủ trì biên soạn «Văn hiến hối biên», nay đã đại công cáo thành.”

Khang Hy quả nhiên vui mừng. “Rất tuyệt, đây quả thật đáng được gọi là một chuyện vui!”

Mọi người cũng hùa theo nói mấy câu nịnh nọt, Dận Chỉ trên mặt không giấu được vẻ đắc ý, khung cảnh nhất thời cực kỳ sôi nổi.

“Bát đệ, nghe nói khoảng thời gian trước đệ sai người đặc biệt đi Giang Nam một chuyến, có phải cũng tặng lễ vật gì đấy độc đáo không, có thể nói ra để Hoàng a mã và mọi người được mở rộng tầm mắt không?” Thái tử về phía Dận Tự ―― người từ đầu tới cuối không hề gây chú ý, bất ngờ nói.

Tiếng nói chuyện theo những lời ấy từ từ nhỏ dần, rất nhiều ánh mắt thoáng cái tập trung trên người Dận Tự.