Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 78: Diên tịch




Tim Dận Chân đập lỗi một nhịp, thầm nghĩ không hay rồi, ngước mắt lên nhìn, Thái tử đang tựa tiếu phi tiếu hướng về phía bên kia, đến cả Khang Hy cũng bị thu hút sự chú ý.

“Con phái người đi Giang Nam làm gì?” Khang Hy khẽ cau mày.

Dận Tự biết Thái tử chắc chắn đã kiểm tra danh sách lễ vật trước nên mới dám hỏi như vậy, nếu hắn thừa nhận từng phái người đi Giang Nam, chính là vì buôn bán, không cần nghĩ cũng biết Khang Hy chắc chắn sẽ không lấy làm dễ chịu.

Nhưng đã tới giờ phút này rồi, không cho phép hắn giữ im lặng.

Mọi người đang dõi mắt theo hắn, đành đâm lao phải theo lao.

Suy nghĩ quay vòng thật nhanh, mau mắn nghĩ ra đối sách, ngoài mặt lại vẫn trầm tĩnh khoan thai như trước, hắn đứng dậy chắp tay hành lễ: “Hồi Hoàng a mã, nhi thần mua một ít thứ vặt vãnh từ Giang Nam về, đồng thời sang lại một gian hàng, dự định mở cửa buôn bán.”

Quả nhiên, sắc mặt Khang Hy lập tức trở nên khó xem, nhưng lại như nghĩ tới điều gì đấy, miễn cưỡng áp chế cơn giận, lãnh đạm hỏi: “Bệnh mắt của con sao rồi?”

Dận Tự cúi thấp đầu. “Thái y nói không thể nhìn lâu, phải điều trị từ từ.”

“Con không chịu yên ổn ở nhà, lại còn bày đặt buôn bán, đường đường một Hoàng a ca, lại đi tranh lợi với dân, còn ra thể thống gì nữa!” giọng điệu Khang Hy đã tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt cũng theo đấy trở nên sắc bén.

Lúc nãy Dận Tự dắt tay Dận Trinh cùng nhau đi ra, tuy rằng vừa thấy trong lòng Dận Chân có hơi khó chịu, nhưng giờ phút này, tâm trạng lo lắng đã chiếm thế thượng phong, y bất chấp tất cả, vội vàng đứng dậy nói: “Hoàng a mã bớt giận, đây đều là chủ ý của nhi thần.”

Dận Chân trong lòng thầm rủa dù sao cũng không thể là do phụ thân quá keo kiệt, không chịu ban thôn trang cho nhi tử, mới cần đến nhi tử phải tự lực cánh sinh. Khang Hy trọng nhất chính là sĩ diện, nếu y thật sự nói như vậy, chỉ e thứ nhận được không phải áy náy hay thương tiếc, mà chính là giận lây.

Dận Tự khẽ nhíu mày, vào thời điểm thế này hắn cũng không mong Dận Chân dính líu vào, nói càng nhiều, chỉ sợ sai lại càng nhiều.

“Nhi thần biết sai.” Hắn vội rời bàn quỳ xuống, trán đập xuống đất. “Hôm nay là ngày đại hỉ, thỉnh Hoàng a mã bớt giận, đừng nên để lỗi lầm của nhi thần ảnh hưởng đến tâm trạng của người.”

Khang Hy buồn rầu thở dài, dời đường nhìn khỏi hắn, cũng không gọi đứng dậy, quay đầu hướng về phía Phúc Toàn như kể lễ: “Trẫm thực sự ao ước được như huynh, nhi tử đứa nào cũng hiếu thuận.”

Lời này nghe như ý tại ngôn ngoại, chúng A ca ai nấy câm như hến, Phúc Toàn vội cười làm dịu bầu không khí: “Lời này phải do nô tài nói mới đúng, nô tài có hai nhi tử, đứa nào đứa nấy không cho người ta bớt lo mà, cứ như Bảo Thụ đấy, dạo trước mê chơi chim, lại còn mua một đàn chim khổng lồ về, làm cho trong phủ cả ngày cả đêm đều ríu rít, không được một phút yên tĩnh.” còn phối hợp kéo khóe miệng thành nụ cười khổ, vờ như chỉ có thể cam chịu.

Khang Hy quả nhiên bị dời lực chú ý, ngạc nhiên hỏi: “Có cả việc đó nữa sao?”

Phúc Toàn vỗ vỗ trán: “Nô tài trách nó, nó còn dám nói huấn luyện mấy con chim kia hót, đợi đến đại thọ của Hoàng thượng thì đem ra hiến khúc, nô tài thật sự hết cách, nhưng do thấy ngày thường nó cũng không để trễ nãi việc công, nên đành ngó lơ thuận theo.”

Khang Hy cười sảng khoái: “Bảo Thụ quả là người chân thành.”

Bầu không khí căng thẳng như hòa tan theo tiếng cười của Khang Hy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cùng bắt đầu hùa theo góp vui.

Chỉ là từ đầu tới cuối, Khang Hy không hề liếc mắt ngó Dận Tự lấy một lần.

Hắn lẳng lặng quỳ rạp ở đấy, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dận Chân siết chặt nắm tay, kiềm chế kích động muốn xin xỏ thay hắn.

Lúc này lên tiếng, chỉ khiến Khang Hy thấy ác cảm hơn mà thôi.

“Hoàng a mã, người cho bát ca đứng dậy đi chứ!” Dận Đường còn có thể nhịn, nhưng Dận Nga thì không, nó đùng đùng đứng dậy, lớn giọng nói.

Đại A ca thầm mắng nó lỗ mãng, cục diện rõ ràng đã có thể cứu vãn, nó lại ngoan cố theo ý mình ngược lại như đổ dầu vô lửa, thằng thập đệ này đúng là chưa từng làm được việc gì cho nên thân.

Khang Hy đưa mắt nhìn nó, không lên tiếng.

Thái tử gằn giọng: “Lão Thập, đệ nhiều chuyện gì đấy, ngồi xuống!”

Dận Nga cứng cổ, không chút kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt Thái tử. “Nhị ca huynh đừng thất đức như vậy, đệ nghe nói huynh ở Giang Nam cũng ‘thu’ được không ít thứ hay ho, sao không lấy ra hiếu thảo với Hoàng a mã, bát ca chẳng qua mở cửa làm ăn nhỏ, đã bị huynh đem ra chỉ trích!”

Dận Đường cười thầm, thập đệ đệ đấy nhá, ngày thường sao không thấy đầu óc nhanh nhạy thế này, vậy mà giờ còn biết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, để nói sang chuyện khác.

Thái tử không ngờ rằng người đệ đệ này lại dám chống đối hắn, không khỏi tức giận hét lên: “Đệ thì biết gì, bớt ăn nói bừa bãi!”

Dận Nga khịt mũi phản pháo: “Chứ không phải huynh ghi thù bát ca từ vụ huynh ấy tra xét thương nhân ngành diêm cấu kết với quan viên vơ vét của cải ở Giang Nam à?”

“Đệ....”

“Đủ rồi!”

Một tiếng xoảng, ly rượu rơi trên mặt đất, mảnh vỡ văng tứ tán, cũng đồng thời cắt ngang lời của Thái tử.

Khang Hy lạnh lùng nhìn về phía Dận Tự. “Dận Tự, còn gì để nói?”

“Đều là lỗi của nhi thần, nhi thần chỉ mong Hoàng a mã bớt giận, đợi qua lễ vạn thọ muốn xử lý thế nào nhi thần cũng cam tâm tình nguyện.” Dận Tự đập mạnh đầu xuống đất, rồi mới từ từ ngẩng lên.

Khang Hy tinh tường nhìn thấy vết ửng đỏ trên trán hắn, vì dùng sức quá mạnh, đang rỉ máu nhè nhẹ.

Nó đang nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt trong suốt, lại thoang thoáng sự thân thiết cùng hổ thẹn, không giống như giả vờ.

Thiếu niên ngày trước ôn nhuận như ngọc, không biết tự lúc nào gương mặt đã góc cạnh hơn xưa, lộ rõ sự gầy yếu.

Tâm Khang Hy bỗng như thắt lại.

Ngoài mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng không lộ cảm xúc. “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng a mã.”

Khang Hy không nói gì nữa, mọi người cũng thức thời không dám vuốt râu rồng, buổi tiệc có thể xem như tiếp tục diễn ra thuận lợi, đến cả Lương Cửu Công còn phải len lén lau mồ hôi.

Đại A ca nhìn độ cong nơi khóe miệng Thái tử, không khỏi âm thầm hừ lạnh.

Hôm nay ngươi có thể đắc ý, nhưng những ngày tháng này không còn lâu nữa đâu.

Dận Chân không hiểu nổi rốt cuộc Khang Hy nghĩ gì trong đầu, sau khi buổi tiệc kết thúc, lại gọi một mình Dận Tự đến gặp mặt.

Đợi bên ngoài cả nửa ngày, vào lúc nỗi lòng sầu lo đang lan tràn trong y dần dần chuyển biến thành sốt ruột, Dận Tự cuối cùng cũng đi ra.

“Không sao chứ?” Dận Chân vội bước vài bước.

Dận Tự lắc đầu, thấp giọng nói. “Xuất cung rồi nói.”

Hai người chậm rãi bước đi trên con đường về nhà đầy sao.

Bọn Lục Cửu đã được căn dặn trước, tụt lại phía sau, kéo khoảng cách xa thật xa, hai người thì sóng vai bước đi.

“Hoàng a mã nói gì với đệ?”

“Ý người chỉ là bảo đệ ngừng việc buôn bán, cẩn thận kiểm điểm lại bản thân.” giọng điệu của Dận Tự rất thờ ơ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Dận Chân nhíu mày, miễn cưỡng dằn xuống cơn giận bất chợt bốc lên, trầm giọng nói: “Ngày mai huynh sẽ lập tức thượng tấu cầu xin cho đệ.”

Dận Tự cười khổ nói: “Tứ ca đừng phí sức vì đệ, huynh làm vậy chỉ khiến Hoàng a mã càng giận thêm mà thôi, hơn nữa....”

Hơn nữa kiểu chuyện thế này không phải hắn chưa từng nếm trải, kiếp trước thậm chí còn quỳ dưới đất, ngay trước mặt tất cả mọi người, nghe người kia, từng chữ từng chữ một nói hắn là “do tiện phụ Tân Giả Khố sinh, âm hiểm từ nhỏ”.

Nếu tính ra, tình cảnh như giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất bản thân không có lòng tranh giành ngôi vị, cũng sẽ không cảm thấy mất mát quá nhiều.

Huồng hồ ban nãy lúc mắt hai người chạm nhau, tình cảm mà hắn biểu đạt ra, đã phần nào đả động đến ông, bằng không Hoàng a mã cũng sẽ không bỏ qua việc tiếp tục trách mắng, trái lại cho hắn đứng lên.

Trải qua những chuyện của kiếp trước, Dận Tự đã sớm luyện được tâm tính kiên nhẫn, có thể được sống lại lần nữa, gặp lại ngạc nương, tiêu tan hiềm khích trước đây với người này, đã là thu hoạch ngoài ý muốn. Trời không tuyệt đường con người, chung quy vẫn sẽ có cách, tuy hiện giờ Khang Hy ghét bỏ hắn, nhưng Dận Tự cũng rõ vị Hoàng a mã này xưa nay yêu ghét thất thường, không chừng ngày nào đó sẽ lại nhớ tới hắn, cho nên điều khiến hắn phiền muộn chỉ có việc buộc phải ngừng buôn bán, không thể tiếp tục duy trì cuộc sống trong phủ, chứ không phải chuyện bị răn dạy trước mặt mọi người.

Dận Chân khổ sở trong lòng, từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên y cảm thấy dù bản thân có sinh ra là Hoàng tử, cũng sẽ có lúc bất lực, ít nhất là khi đối mặt với Thái tử, với Khang Hy, y hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

“Buổi tối nghỉ lại phủ huynh đi, có chút việc muốn bàn với đệ.”

Dận Tự thấy thái độ nghiêm túc của y, tưởng y có chuyện gì muốn thương lượng với hắn, nên gật đầu đồng ý, sai Lục Cửu về phủ thông báo cho Bát Phúc tấn, còn hắn thì đi theo Dận Chân.

Trên đời không có bức tường nào kín gió, chuyện xảy ra trong cung, tiệc còn chưa tàn, bên Tứ Phúc Tấn đã nghe đồn phong phanh, thấy hai người Dận Chân dắt tay nhau về, vốn còn chút sầu lo, nhưng đợi tới lúc thấy Dận Chân sắc mặt âm trầm, Dận Tự thì lại bình thản, không khỏi biến thành kỳ quái.

“Gia, bát đệ.” Na Lạp thị bước lên, cởi áo choàng cho Dận Chân, đồng thời sai hạ nhân bưng khăn nóng chuẩn bị sẵn lên, để hai người lau mặt.

Dận Chân gật đầu. “Đêm nay Dận Tự ngủ lại đây, ở Tùng Viện là được rồi.”

“Dạ.” Na Lạp thị nhìn hai người, xung quanh không có người ngoài, nàng lại khá thân thiết với Dận Tự nên cũng không kiêng dè. “Chuyện trong cung.... Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Bát đệ bị Hoàng a mã răn dạy,” Dận Chân không giấu diếm nàng. “Bảo đệ ấy ngừng buôn bán.”

Na Lạp thị chỉ biết khúc trước, khi nghe được câu sau, không khỏi thấp giọng la lên: “Cái gì! Chuyện này....”

Dận Chân thở dài, tựa như muốn đem tất cả bực bội ứa đọng trong lòng đẩy ra ngoài. “Trên danh nghĩa thì vậy nhưng có vị A ca nào không có điền trang cửa hàng chứ, Hoàng a mã trong lòng biết rõ, nhưng vẫn khăng khăng nhằm vào đệ!”

Dận Tự lắc đầu, không đáp lại lời của y, trái lại quay qua nói với Na Lạp thị: “Tứ tẩu, xem ra lần này phải làm phiền tới tẩu rồi.”

Na Lạp thị ngớ ra, vội hỏi: “Bát đệ nói đi đâu vậy, có gì thì cứ nói, cũng không phải người ngoài.”

Dận Tự cười: “Cũng không có gì, chỉ là đệ nghĩ ra một cách, tuy cửa hàng này là của Đình Xu, nhưng Hoàng a mã đã lên tiếng, nếu để nàng ấy tiếp tục quản lý, chỉ e không tiện, không bằng tạm thời bàn giao cho tẩu trước, nhờ tẩu giúp hai vợ chồng đệ trông nôm, về phần tiền lời thu được, tứ tẩu cứ giữ hết.”

Na Lạp thị nhăn mày: “Cửa hàng rõ ràng là của đệ, sao tiền thu về lại là của tẩu, nếu tạm thời trông giúp đệ thì được.”

Dận Chân cũng đồng tình: “Cách này của đệ xem như cũng được, vậy cứ để tứ tẩu quản lý tạm trước đã, tiền lời mỗi tháng sẽ đưa đến phủ đệ, đợi về sau Hoàng a mã bớt để ý, lại chuyển về.”

Dận Tự xua tay: “Hiện tại Thái tử đang theo dõi sít sao, chiêu ám độ trần thương này của chúng ta rất dễ bị hắn phát hiện, đến lúc đó bẩm báo với Hoàng a mã, cũng đủ để chúng ta nuốt không trôi rồi, tứ ca tứ tẩu không cần phải khách sáo với đệ đâu, đến lúc phủ đệ thiếu thốn, sẽ tự mặt dày tới tận cửa xin chút bố thí mà.”

Na Lạp thị bật cười vì lời nói của hắn: “Đệ thì chẳng có gì, chỉ khổ cho vợ đệ bị đệ nói thành như kẻ ăn mày.”

Dận Tự cười: “Trưởng tẩu như mẹ, sợ không bớt được làm phiền tứ tẩu phải lo lắng nhiều hơn, ai bảo tẩu gặp phải tên đệ đệ thế này.”

Dận Chân lườm hắn, nhưng nét lo lắng trên mặt đã vơi đi không ít.

Nói thêm mấy câu nữa, Na Lạp thị thấy hai người họ có việc cần nói, liền lui xuống trước, trước khi đi còn không quên căn dặn hạ nhân bưng ít điểm tâm lên, vì nàng biết nhất định họ không ăn được gì trong buổi tiệc.

Dận Chân nói: “Chắc đệ cũng biết vụ việc quan viên Thiểm Tây tham ô tiền cứu tế?”

Dận Tự gật đầu: “Có nghe qua, nhưng nội tình thì không rõ lắm, tứ ca có gì cứ nói.”

“Việc này vốn bắt đầu từ Trương Củng – một bá tính Hàm Dương, hắn lên kinh kêu oan, cáo trạng Bố Khách – nguyên là tuần phủ Thiểm Tây, vào mùa hạn hán năm Khang Hy thứ ba mươi hai đã chiếm dụng ngân lượng cứu tế của triều đình làm của riêng, không phát cho bá tính mua lương thực hạt giống. Sau đấy, Bố Khách hô hào oan uổng, sau lại vu cáo tổng đốc Xuyên Thiểm Ngô Hách, tố gã đã ngầm nuốt gần bốn mươi vạn lượng trong số tiền dành mua hạt giống cho bá tính, Hoàng a mã phái người đi điều tra, cuối cùng chỉ tra ra mấy tên tri huyện và tri châu, đừng nói Ngô Hách, ngay cả Bố Khách, cũng thành người không hề liên can bị vu oan.”

Dận Chân vốn quản lý Hộ Bộ, những chuyện thế này đương nhiên rõ như lòng bàn tay, trên mặt y hiện lên một tia trào phúng, rồi nói tiếp: “Theo huynh được biết, Bố Khách là người của Thái tử, gã có thể thoát thân, hơn nửa là công của Thái tử, chỉ thương cho mấy người bị đem ra làm bia, đến lúc đó ít nhất cũng phải chịu tội trảm giam hậu.”

[trảm giam hậu: tức là bị phán tử hình nhưng không lập tức chấp hành, mà giam lại, sau thu thẩm vấn, rồi triều thẩm, cuối cùng mới đưa ra quyết định có chấp hành án hình hay không]

Dận Tự lẳng lặng lắng nghe, đợi y nói xong, mới lên tiếng hỏi: “Tứ ca muốn làm gì?”

Dận Chân nhìn hắn, nói: “Nghe đồn tên Bố Khách này có một tòa nhà bên bờ Thập Sát, bên trong tàng trữ không ít tài vật quý báu, còn có một mỹ thiếp gã cực kỳ yêu chiều, nếu Hoàng a mã biết....”

“Không được!” Dận Tự cắt ngang y, lắc đầu nói: “Nếu tứ ca nghĩ tới việc để Ngự sử ra mặt vạch tội, thì việc này không thể, đến lúc đó để Hoàng a mã phát hiện huynh giật dây sau lưng, chỉ sợ sẽ tới phiên huynh bị nghi ngờ.”

Dận Chân biết Dận Tự nói vậy là vì tốt cho y, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng vẫn nói: “Huynh tự biết phải làm cho kín kẽ, nếu Bố Khách bị xét nhà, Thái tử nhất định sẽ có hành động, dù thế nào đi nữa tới lúc đó cũng sẽ tìm được sơ hở của hắn.”

Dận Tự thở dài: “Đây chỉ là giả thiết của chúng ta, bên cạnh Thái tử còn có Sách Ngạch Đồ, xưa nay lão luyện thận trong, lỡ như lão quyết định thí tốt giữ tướng, chẳng phải chúng ta thành ra uổng công vô ích sao, những chuyện như thế cũng không phải họ chưa từng làm, vụ Bình Dương, lẽ nào tứ ca đã quên?”

Dận Chân lạnh lùng nói: “Chúng ức hiếp đệ như vậy, ít nhiều gì cũng phải trả giá.”

Dận Tự nghe vậy nhoẻn miệng cười, từ khóe mắt hàng mi đều toát lên sự dịu dàng, thấy thế tim Dận Chân không khỏi trật nhịp, lại nghe hắn nói: “Đương nhiên đệ biết tứ ca là vì tốt cho đệ, hiện tại đệ đã an nhàn ở nhà, không thể lại liên lụy tứ ca cũng vậy, thời gian còn dài, không cần nóng vội nhất thời. Qua hai năm nữa, chắc cũng tới lúc Niên Canh Nghiêu tham gia ứng thí?”

Dận Chân thấy hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi thăm về một môn đồ của y, không rõ dụng ý nên chỉ gật đầu nói: “Có nghe hắn nói, sao vậy?”

“Đệ thấy hắn tài trí võ công đều tài cao hơn người, đừng nói trong Hán Quân Kỳ, dù phóng mắt khắp Mãn Bát Kỳ, cũng không mấy người xấp xỉ độ tuổi đấy có thể sánh được, lần này nếu có thể trúng tuyển, sau này cũng xem như tiền đồ hứa hẹn, tứ ca có được trợ lực như vậy, cũng như hổ chắp thêm cánh.”

Dận Chân nghe ra được trong lời hắn có thâm ý, đang định hỏi thì Dận Tự lại chuyển đề tài khác, nói: “Tứ ca ngày nay được Hoàng a mã trọng dụng, lại có môn đồ như Niên Canh Nghiêu, trên triều đình dù không tới nước vạn sự như ý, nhưng cũng sóng yên biển lặng, vào lúc này thật sự không cần phải vô duyên vô cớ tạo thêm cho mình một cường địch, sẽ tự có người ngứa mắt Thái tử hơn cả chúng ta.”

Dận Chân chỉ là nhất thời bực tức, không phải không rõ tình thế hiện nay, nghe vậy chợt suy nghĩ rồi nói: “Ý đệ là chúng ta biết chuyện này, có lẽ Đại A ca còn biết sớm hơn?”

Dận Tự đầy thâm ý nhìn y: “Dù có phải hay không thì cũng không hại gì với chúng ta, Hoàng a mã là minh quân, sẽ tự có quyết đoán của người, đệ cũng không mong tứ ca mạo hiểm.”

Dận Chân trong lòng cảm thấy cay đắng, cái người được gọi là minh quân đấy, lại là người thị phi bất phân, phải trái bất minh, nhi tử không hề phạm bất kỳ sai lầm nào lại bị chèn ép không ngóc đầu nổi.

“Huynh biết rồi, cứ nghe lời đệ vậy.”

Tùng Viện không trồng nhiều tùng, ngược lại trồng không ít liễu, chỉ vì Dận Chân thưởng thức tùng xanh cao ngất đĩnh đạc, nên gọi là Tùng Viện.

Lúc Dận Chân đề nghị hai người ngủ chung giường, Dận Tự chỉ liếc nhìn y, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không phản đối, Dận Chân xem như hắn đã ngầm thừa nhận, trong lòng kiềm không được mừng rơn.

Mới ban nãy một lòng lo lắng không yên vì hắn, giờ bình tâm lại, chợt nhớ đến một chuyện, cho nên Tứ A ca xưa nay mặt lạnh tâm lạnh cũng khó giữ lòng mà nổi cơn ghen.

“Tối qua lúc chưa vào tiệc, huynh thấy đệ và Thập Tứ, đi ra từ thiên điện....”

Hai người không phải chưa từng ngủ cùng giường, lúc Dận Chân đưa ra yêu cầu này, Dận Tự chỉ thoáng ngạc nhiên chứ không quá mức phản cảm, chỉ là sâu trong nội tâm thấp thoáng cảm nhận được, dường như trong vô thức y đã từ từ đối với người này sinh cảm giác gần gũi thậm chí ỷ lại, tâm lý bản thân trước giờ luôn tự nhủ dù không còn thù địch với người này, cũng nên giữ khoảng cách nhất định, đã dần dần biến mất.

Đến lúc người nọ vòng tay nhẹ nhàng đặt lên eo hắn, bên tai lại nghe thấy câu nói đầy mùi ghen tuông, Dận Tự chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

“Thập Tứ bảo đệ ấy đầu chóng mặt, nên đệ mới dẫn đệ ấy đến thiên điện nghỉ ngơi một lát.”

“Vậy sao không gọi Thái y?”

“Đệ ấy nói không nghiêm trọng lắm, hôm nay là ngày vạn thọ của Hoàng a mã, không nên làm to chuyện.”

“Vậy đệ gọi một thái giám dìu nó đi cũng được rồi, việc gì phải tự thân làm?”

“Đệ ấy giữ tay áo đệ không thả.” Dận Tự thật hết cách, tấm mặt nạ bình tĩnh cũng theo đấy mà rạn nứt.

Cả hai người họ luôn luôn bày ra điệu bộ trầm ổn chín chắn trước mặt người khác, nhất là tứ ca của hắn, tuy rằng suy nghĩ lúc này còn chưa kỹ càng như hắn, nhưng người lớn lên trong hoàng gia, nào có ai đơn giản, vậy mà hết lần này đến lần khác hễ hai người ở cạnh nhau, thì luôn trở nên đáng cười như vậy.

“Huynh vậy mà không biết hai người ‘gần gũi’ thế đấy.” Dận Chân vùi đầu vào cổ hắn, từ giọng nói có thể nghe ra sự khó chịu trong y.

Dận Tự đang định cười y, nhưng khi nghe câu tiếp theo thì không khỏi giật mình.

“Đệ còn nhớ chuyện năm Khang Hy thứ ba mươi lăm Thập Tứ bị rơi xuống nước không, lần đó không phải huynh làm, mà do nó tự nhảy xuống.”

Không phải Dận Tự chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt, hắn vẫn cảm thấy bất ngờ.

Tựa như năm ấy Hải Đông Thanh do hắn đưa đi, khi đến trước mặt Khang Hy lại ly kỳ biến thành ưng chết, Thập Tứ có quan hệ thân thiết với hắn nhưng lại đáng nghi ngờ, thì hắn đã biết, huynh đệ dù có thân tới đâu, cũng không qua được hai chữ lợi ích, một khi có dã tâm xen giữa, tình cảm cũng sẽ biến chất.

Chính vì kiếp này hắn và Dận Chân không có xung đột lợi ích, nên cả hai mới có thể giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm hòa hợp.

Nghĩ đến Dận Chân, hắn lại thở dài.

Đông Hoàng hậu qua đời, người này không chỗ dựa dẫm, dù y có ngạc nương ruột, lại như không có, đến cả Hoàng a mã, ở trong mắt ông người có thể nói là yêu thương xót xa, suy cho cùng cũng chỉ có mình Thái tử, đối với các nhi tử còn lại, ông không trút bao nhiêu tâm huyết, cũng không dành bao nhiêu tình cảm.

Nói qua nói lại, Dận Chân có thể có như ngày hôm nay, cũng đều do y tự giành lấy.

Không giống Thái tử, một người đã dành hết bảy phần sủng ái của Khang Hy, cũng không như Đại A ca, chiếm được ưu thế trưởng tử.

“Huynh nói với đệ chuyện này, chỉ là mong đệ cẩn thận, trong hoàng cung, đâu đâu cũng là cạm bẫy, không nên dễ dàng tin bất kỳ ai.” Nếu như không phải hôm nay thấy hắn ra khỏi thiên điện cùng với Thập Tứ, Dận Chân cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ này, lúc đó y chọn gánh hết trách nhiệm lên người, là vì y biết chắc chắn sẽ không ai đi tin một đứa trẻ như Thập Tứ lại tự mình nhảy xuống nước.

Bản thân đã sống hơn bốn mươi năm, còn cần một thiếu niên dạy cho hắn nhân tâm hiểm ác. Dận Tự có phần buồn cười, nhưng nghe giọng điệu nghiêm túc của y, lại không cười nổi.

“Tứ ca yên tâm.”

“Thật ra....”

Âm thanh khúc sau ậm ờ không rõ, Dận Tự hơi nghiêng đầu. “Hửm?”

Thình lình cảm xúc ấm áp chạm lên môi, người nọ không nói nữa, hai tay lại siết chặt cổ tay hắn không buông.

Thật ra là do huynh không thích Thập Tứ tiếp cận đệ.

Những lời này cuối cũng vẫn không nói ra, bị vùi lấp giữa tiếng thở dốc triền miên.

Dận Chân thừa dịp đối phương còn đang ngỡ ngàng, cắn vành tai hắn, nỉ non bên tai.

“Tứ ca rất nhớ đệ.”

Muốn nhìn thấy trên làn da trắng ngần ấy ánh lên sắc màu ***.

Muốn nhìn thấy dáng vẻ mê đắm hổn hển khi nằm trong lòng y.

Muốn nhìn thấy người xưa nay bình tĩnh trấn định lộ ra vẻ hoảng loạn thất thố.

Từ chuyến đi Bình Dương đến nay, đã bao lâu rồi họ không thân mật bên nhau thế này, dù mấy ngày trước ở điền trang, y cũng đối xử đúng mực, đau khổ nhẫn nại.

Nhưng đêm nay, từ sâu trong nội tâm y tựa như có một con thú mang tên đố kỵ, đang không ngừng gặm cắn tim y, liều mạng kêu gào muốn phá ***g chui ra.