Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 98: Lê Đại Mao




Lê Chanh: “…….”. Lê Chanh cảm thấy chính mình nhất định là say r­ượu rồi.

Cái nhẫn này tới cực kỳ không đáng tin cậu cũng biết, nhưng giống hôm nay vậy, đột nhiên toát ra tới sinh vật vẫn là lần đầu, có thể giải thích sao?

Lê Chanh ngồi xổm xuống nhìn con chó.

Vóc người chó trắng nhỏ chẳng qua cỡ bốn bàn tay, thật sự cũng coi như không nhỏ rồi, nhưng theo lông tơ trên người tới xem hoàn toàn có thể thấy được là chó con, vô cùng có khả năng là con non của loại chó cỡ lớn.

Lê Chanh gãi gãi cằm của chó trắng nhỏ, cậu sẽ không ngu dại hỏi nó tên là gì, cũng sẽ không ngu dại hỏi chủ nó là ai, đối phương lai lịch kì lạ, rõ ràng không không phải nguồn gốc địa cầu.

Mặc kệ thế nào, chó trắng nhỏ có quan hệ cực lớn cùng chiếc nhẫn của Lê Chanh, nếu Lê Chanh không quản nó, đoán chừng nó sẽ thành chó lang thang.

Lê Chanh không biết khách sạn là như thế nào đối đãi chó lang thang, nhưng hẳn là không phải thái độ tốt lắm, dù sao trên thế giới chó lang thang mèo lang thang rất nhiều, nếu mỗi ông chủ đều sẽ phát thiện tâm nhận nuôi, khách sạn đã sớm đóng cửa rồi.

“Bỏ đi, mỗi ngày làm một việc tốt  vậy”. Lê Chanh cười cười, một tay nhét chó trắng nhỏ vào trong lòng, cái đầu nhỏ mềm nhũn của nhóc con này cũng chán ngán thất vọng thành thành thật thật gục ở trong khuỷu tay không nhúc nhích, trong ánh mắt đen kịt tựa hồ tuôn ra không ít cảm xúc, có chút giống như đã từng quen biết không thể giải thích, Lê Chanh không có nghĩ nhiều.

Chó trắng nhỏ suy nghĩ cái gì cậu là nhìn không hiểu, nhưng không loại trừ nó đang ảo tưởng, đoán chừng chắc là thấy rốt cục có người chủ chịu nhận nuôi chính mình cảm thấy rất hạnh phúc, nghe nói lúc động vật cảm động cũng sẽ chảy nước mắt, Lê Chanh chọt chọt cái mũi chó của đối phương: “Khóc một cái”.

Chó trắng nhỏ im lặng nhìn cậu.

Trên bữa tiệc còn đang đẩy ly cụng ly, Khương Ngọc Sinh đa uống tới quíu lưỡi rồi, đầu gã dựa gần nhà trang điểm ngự dụng Thái Tô Tô của chính mình, lải nhải liên tục không biết đang nói cái gì, con mắt dưới ngọn đèn trên trần nhà có hơi đỏ, lúc Lê Chanh đi vào mắt sắc phát hiện tay hai người dấu dưới khăn trải bàn đã lộ ra một nửa, theo hình dạng tới nhìn chính là đang nắm tay nhau, Lê Chanh sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt như cũ đi tới vị trí của chính mình ngồi xuống.

Không nghĩ tới đạo diễn và Thái Tô Tô là quan hệ như vậy, thầm nói quan hệ hai người này vô cùng tốt, thì ra dĩ nhiên là người yêu. Như vậy cũng không tệ, tuy rằng thân ở lĩnh vực khác nhau, lại có thể làm cùng loại công việc, nâng đỡ nhau từng bước tiến tới phía trước, loại chuyện này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy hâm mộ.

Lê Chanh sờ đầu chó trong lòng, vén áo lông moi ra một cái dây chuyền, treo trên đó là một cái quả cầu tròn màu vàng, cậu vuốt nhẹ quả cầu nhỏ lại nhét về chỗ cũ, lúc bình thường buồn chán cậu liền thích làm như vậy, thực tế thói quen của động tác này rất ngốc, Lê Chanh cảm thấy chính mình thật là có bệnh rồi, cũng không phải bùa hộ mệnh.

Chó trắng nhỏ nằm sấp trên đùi Lê Chanh chợp mắt cái mũi ngửi ngửi, nghiêng đầu đánh giá cậu một cái.

Lúc trong lòng Lê Chanh không động tĩnh, người bên cạnh cậu còn không nhất định chú ý lắm, nhưng mà chó trắng nhỏ nghiêng đầu một cái như vậy, thanh âm ma xát cùng quần áo khiến cho tầm mắt của Tống Giai chuyển qua, chị đại diện này đã sắp thăng chức cấp bậc bảo mẫu, Tống Giai bất đắc dĩ nói: “Em đi ra ngoài một lát, liền nhặt con chó về?”.

Lê Chanh gật gật đầu.

“…….”. Tống Giai, “Chị đưa tới chỗ thu lưu thú cưng thay em nhé”.

Bên này Lê Chanh còn chưa có phản ứng, chó trăng nhỏ lại bỗng nhiên mở mắt ra, thừa dịp Lê Chanh không chú ý nhe răng đối Tống Giai, giống như nghe hiểu vậy, Tống Giai hít vào một hơi, lòng nói con nó này thành tinh rồi, lại nghĩ lại không khả năng lắm, trước đây đều nghe người ta nói không ít chó tiếp cận chỉ số thông minh của trẻ con, nói không chừng con này chính là vậy.

Một bữa tiệc này uống tới hai giờ đêm, nhân viên phục vụ ngáp đóng cửa lại, ban đêm cuối tháng mười hai đã rất lạnh rồi, Lê Chanh choàng thêm áo khoác, đặt chó trắng nhỏ trên bụng, kéo chặt khóa kéo, chỉ lộ ra một cái đầu chó.

Tống Giai quay đầu lại nhìn một cái, bộ dáng thiếu niên luôn luôn tuấn tú không thay đổi, trong áo bành tô bọc con chó nhỏ lại giống như mang thai, cảm thấy hình ảnh này thật đẹp, Tống Giai nhanh chóng lái xe tới cửa, mở cửa xe bảo cậu ngồi vào thân xe.

Một đêm bình an.

Lê Chanh tắm sạch sẽ sấy lông cho chó nhỏ, chụp một tấm hình đăng lên Weibo.

………

 Hôm nay cập nhật thật sớm”.

“Nên là hình cận mặt của Nguyên công tử mà ha, tại sao sẽ biến thành một con chó!”.

“Đáng yêu quá, đáng yêu quá!”.

“Chó và chủ đều khiến người ta yêu mến, giám định hoàn tất!”.

Hiệu ứng của người nổi tiếng không chỉ có thể hiện ở một đống bình luận ngay tức thì trên Weibo, còn thể hiện ở mọi người dăm ba câu giống như có thể thông qua  tấm hình chụp toàn thân của đào ra quần lót của bạn là màu gì, cũng thể hiện tại bạn đăng hình con chó nhỏ mới tắm xong lông xù bông mọi người lập tức có thể lôi ra trên  trăm loại giống. (giống ở đây là giống chó nhá)

“Lông trắng xù như vậy chắc là Samoyed rồi!”.

“Rõ ràng là lông xoăn như chó Bichon Frisé á!”.

“Mấy người đều sai hết rồi, đó là chó Ngao, chó Ngao màu trắng”.

“Cảm thấy không phải có Ngao thuần chủng, tôi từng nuôi một con Ngao được chở tới từ Tây Tạng, bộ dạng cùng trên tấm hình không giống lắm”.

“Lầu trên lập tức hiện thân đi”.

“Rõ ràng chú chó mới vừa tắm rửa xong, đột nhiên thật hưng phấn nha, tôi đoán thần nhất định tắm toàn thân cùng chú chó! Cầu ảnh chụp nude toàn thân nha! Cầu không bị che mờ nha!”.

“Thật đáng yêu, Lê đại đại có đặt tên hay chưa…….. Không biết nó tên gọi là gì nha!”.

Lê Chanh còn chưa buồn ngủ, nằm ở trên giường lướt bình luận, tìm được bình luận hỏi tên này, cậu rủ mắt nhìn chó trắng nhỏ, đáp một câu: Lê Đại Mao.

Đã gần hai giờ rưỡi sáng rồi, người lướt Weibo lại không hề buồn ngủ, nhất là các cô gái dừng lại ở trên Weibo của Lê Chanh đều điên cuồng rồi, nhìn thấy không!! Em trai quốc dân cư nhiên trả lời một cái bình luận!!!

Weibo Lê Chanh đúng giờ cách một ngày đổi mới ảnh chụp, ngoài ra không có chữ viết gì liên quan tới tâm tình người chủ hoặc là nói chuyện phiếm, cơ bản tới nơi này chính là vì thưởng thức hình đẹp, đây vẫn là lần đầu thấy Lê Chanh đáp lời, vẫn là đáp lời ở trong đoạn thời gian hai giờ rưỡi đêm nhóm các ngôi sao đều đi ngủ giữ sắc đẹp, làm cho người ta cảm giác cực kỳ uất ức, dù sao ban đêm là lúc cảm xúc phóng túng nhất.

Một khi biết người mà mình thích ở bên nửa trái đất kia giống như mình chư hề đi ngủ, còn cố ý online tán dóc vơi mình, loại cảm động này cũng không phải hưng phấn* đơn thuần có thể biểu hiện ra ngoài!

*nguyên văn 鸡冻= kê đống (ngôn ngữ mạng): tra Baidu nó bảo là từ này phát âm giống như từ hưng phấn (激动)

Bình luận tiếp theo liền càng lúc càng mãnh liệt.

“Giờ này người đại diện gì đó đoán chừng cũng đều ngủ rồi, lầu trên có vẻ như là chính chủ Lê đại……”.

“Lê đại hiện tại cậu đang làm cái gì?”.

“Lê đại cậu còn chưa ngủ sao? Nghỉ ngơi sơm một chút! Không phải còn phải quay phim sao, chú ý thân thể nha!”.

…….

“233 Lê Đại Mao sao? Quả thật rất tượng hình đó, màu trắng của hoa lê, hơn nữa họ Lê, vừa nghe liền biết cùng một nhà cùng Lê đại! Nhưng là tên Đại Mao này, tôi không phát biểu ý kiến gì……..”. (chả hiểu 233 là gì, ai biết thì giúp Mèo nhé)

“Nghe lên giống như tên con gái”.

“Lê đại, Đại Mao là trai hay gái vậy?’.

Sau khi đăng hình liền tránh không được hỏi đông hỏi tây, trước đó Lê Chanh liền nhìn qua giới tính của Xám Nhỏ rồi, làm loại chuyện này cũng là thuận buồm xuôi gió, tóm lấy một cái chân ngắn của Lê Đại Mao giơ lên, vô tri vô giác ở dưới ánh mắt thâm trầm của Lê Đại Mao nhìn thoáng qua phía dưới, nhưng không có phát hiện động vật bình thường là sẽ không hào phóng dễ dàng tha thứ con người nhìn chỗ tư mật của chính mình như vậy.

Lại là một thằng nhóc rồi.

Lê Chanh nhướn mày, giống như chính mình đã nhặt được hai thằng nhóc rồi, không phải nói đồng tính bài xích nhau và dị tính hấp dẫn nhau sao, làm sao đặt ở trên người chính mình không có loại này tiềm chất……. Chẳng lẽ rốt cục giữa vô giống loài không tồn tại loại từ trường này?

Cũng có khả năng.

“Đại Mao, giường không phải của mày, đi sô pha ngủ”.

Lê Đại Mao còn chưa hết mơ hồ đối tên mới của chính mình, ngửi tay Lê Chanh vỗ tới, trên tay có hương vị ấm áp……. Sau đó bàn tay này túm lấy nó, xách cổ nó lên.

Lê Chanh tắt Weibo liền khóa di động, ném Lê Đại Mao vào sô pha thuận tay trải cái mền cho nó, bản thân tiến nhập mộng đẹp thật sâu, ngày hôm sau lúc soi gương, phát hiện ngực xuất hiện một dấu chân đáng yêu màu đỏ kỳ lạ, Lê Chanh  xụ mặt nghiêm túc nghiên cứu một chút.

……..Cậu dám khẳng định chính mình nhất định là bị động vật gì đạp một chân!!!

Đi ra từ của phòng tối hôm qua liền rộng mở, Lê Chanh mặt không đổi sắc đi tới bên cạnh sô pha, bên trong Lê Đại Mao còn đang giả bộ ngủ, cái gì? Bạn hỏi tại sao Lê Chanh sẽ cho rằng nó đang giả bộ ngủ?

Này còn cần phải hỏi sao!!!

Tại lúc thiếu niên cách Lê Đại Mao chỉ có hai bước, Lê Đại mao mới há miệng ngáp một cái, điềm nhiên như không duỗi người duỗi eo, sau đó thấy Lê Chanh cầm một cái chân của mình lên, duỗi tới ngực của chính thiếu niên, vén áo lên, nhắm ngay trung tâm ngực ấn một cái, cùng dấu đỏ ban đầu trên ngực, vừa như in.

Lê Chanh cực kỳ buồn bực, hiện tại cuối cùng biết chó ta của địa cầu hàm hậu biết bao, không thấy con chó ta ngoài hành tinh này còn có thể trả đũa sao? Mang theo một tia u buồn, Lê Chanh tìm kiếm trên Baidu.