Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 99: Tân Quý




Mới vừa quay xong phân cảnh cuối cùng, tranh thủ một hai ngày rãnh rỗi, tiềm chất trạch nam của nội tâm Lê Chanh phát tác, cơ bản là không dự định đi ra ngoài, thiếu niên hơi hơi nheo mắt dí sát vào màn hình, trên màn hình máy tính đang hiển thị một cuốn tiểu thuyết.

Nội dung là nhân vật chính đạt được một chiếc nhẫn, bên trong có cái giới linh lão nhân dạy gã tu luyện như thế nào………Xem mấy chương Lê Chanh bắt đầu đổi một quyển khác, quyển thứ hai vốn là nhân vật chính được một chiếc nhẫn cổ, bên trong vẫn như cũ có cái lão nhân xấu xí……. Lê Chanh nhíu nhíu mày, chọn lựa một chút, mở ra quyển thứ ba, lần này vẫn như cũ là nhân vật chính có được chiếc nhẫn, bên trong phong ấn thú XX, Lê Chanh tiếp tục xem, tác giả rốt cục kể tới huyền diệu của chiếc nhẫn, kỳ thật chân tướng là thú XX này bị phong ấn tại trong chiếc nhẫn đã có mấy chục vạn năm tuổi rồi, rốt cục tại dưới nhân vật chính cung cấp nuôi dưỡng thức tỉnh, từ nay về sau trở thành đèn sáng dẫn đường trên con đường của nhân vật chính……

Lê Chanh theo bản năng nhìn về phía Lê Đại Mao.

—— Thú XX?

Lê Đại Mao  lười biếng nhướn mí mắt.

—— mấy chục vạn tuổi? Đèn sáng dẫn đường?

Lê Đại Mao ngượng ngùng xoay người cọ lông dưới bụng, có thể là lông trên người nhiều quá, hơi hơi cử động một cái liền có chút ngứa ngáy.

—— thật sự là nói nhảm.

Lê Chanh để máy tính qua một bên, xoay người đi phòng bếp nhỏ của phòng cho thuê nấu mì ăn, à, hiện tại trong nhà thêm một động vật ăn thịt, còn giống như phải cắt chút chân giò hun khói, hoặc là nếu như đi dưới lầu mua chút thức ăn chó cũng là chủ ý không tồi. Đại Mao nhưng hạnh phúc hơn sơ với anh Xám Nhỏ, lúc đó nhà còn không có tiền dư đi mua thức ăn mèo đâu, tất cả đều lấy tới để làm phát triển. Lê Chanh lầm bầm đi ra cửa, ngón tay hơi kéo cửa đóng lại không chặt, bóng dáng của thiếu niên trong khe cửa càng ngày càng xa.

Trong phòng Lê Đại Mao kêu càu nhàu một cái từ trên giường lăn đứng lên, dáng nằm lười biếng ban đầu nhanh chóng biến thành tứ chi đứng thẳng, nó đè thấp đầu, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất của thiếu niên, sau đó giật giật tay chân. Bởi vì chân tay ngắn nhỏ biên độ động tác không thể quá lớn, trong đồng tử Lê Đại Mao chứa một mạt thần sắc ảo não, lung tung chui đầu vào drap giường lăn một vòng, một chân chụp vào trong chăn, chỉ nghe ván giường “rắc” một tiếng, thứ gì đó lạch cạch từ bên trong giường rớt xuống.

…….. Nhanh như chớp lăn ra khỏi gầm giường.

…….Là một dấu chân chó bằng gỗ.

Như là dấu chân bị người dùng lực lớn giật đứt từ trên ván giường.

Lê Đại Mao: “……..”

Người bên ngoài tựa hồ nghe thấy âm thanh, có tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lê Đại Mao bịch một cái nhảy tới trên mặt đất, chân sau đạp một cái, khối gỗ nhỏ xoay tròn một vòng, lặng yên không một tiếng động che dấu ở chỗ tối dưới giường.

Lê Chanh đẩy cửa ra, nhìn vào đôi tay xoa mắt, thiếu niên nghi ngờ nhìn nhìn chung quanh, mắt thấy các nơi đều cực kỳ chỉnh tề, không khỏi lòng sinh cổ quái, vừa rồi đó là âm thanh gì?

Nghe lầm?

Buổi chiều người đại diện của Nghê Chỉ Nhạn thông qua bệnh viện quân khu tìm được Ngu Thanh Hòa, có được số điện thoại của Lê Chanh chuẩn bị bày tỏ lòng biết ơn, bên này Nghê Chỉ Nhạn đã tỉnh lại, tai nạn xe cộ khiến cô bị thương mất máu nhiều và chấn động não một chút, nếu không nhờ một viên thuốc kia của Lê Chanh, chỉ sợ người cũng không kiên trìtới lúc thoát khỏi nguy hiểm, muốn nói người đại diện của Nghê Chỉ Nhạn không cảm kích là không có khả năng, cô liền dẫn dắt một nghệ sĩ, thật vất vả đẩy lên đỉnh cao, tất cả tâm huyết đều rót vào trên người Nghê Chỉ Nhạn, lúc này Nghê Chỉ Nhạn đột nhiên bị tai nạn xe cộ, này ai chịu nổi?

Sau khi người đại diện nhận được điện thoại cả người đều điên rồi, một đường lái xe tới bệnh viện biết đã thoát ly nguy hiểm sau mới nhẹ nhàng thở ra, sau lại biết được sở dĩ mấu chốt có thể khống chế được tình huống mất máu quá nhiều vẫn là nhờ vào viên thuốc của một thiếu niên, mà thiếu niên này……..Lúc người đại diện hỏi, rất nhiều y tá ừng thấy qua bóng lưng đều nói, là một thiếu niên xinh đẹp trong túi quần cắm bông hoa Tulip.

…….Nói cũng như chưa nói!

Cuối cùng vẫn là y tá trưởng đáng tin hơn, trực tiếp bảo cô tìm chủ nhiệm Ngu Thanh Hòa, mới biết được thiếu niên dĩ nhiên là sinh viên khoa Y của đại học A, cũng là em vợ của ông chủ “Cống dược phường”, khó trách có cái loại viên thuốc thần kỳ này.

Đoán chừng là ông chủ của “Cống dược phường” đặc biệt chuẩn bị thuốc bảo mệnh cho thiếu niên, hiện tại mạng người đều quý giá hơn so với bất cứ thứ gì, cái loại thời khắc mấu chốt này viên thuốc có tác dụng, còn chưa biết được giá trị bao nhiêu đâu.

May mắn mấy năm nay Nghê Chỉ Nhạn có không ít tiền tiết kiệm, một hai trăm vạn vẫn là lấy ra được.

Đợi tới lúc sắp nhấn nút gọi…….Người đại diện mới đột nhiên nhớ tới, em vợ của ông chủ Cống dược phường, ông chủ này có mấy người em vợ? Nếu chỉ có một, vậy thuốc này cho…….. Không phải là thiếu niên mười tám tuổi Lê Chanh năm nay vẫn luôn lên trang đầu báo chí sao?!!

Suy nghĩ một chút, người đại diện thu tay lại, tìm được dãy số người đại diện Tống Giai của Lê Chanh, nếu hai bên đều là ngôi sao, vậy giữa đôi bên sẽ không tốt liên hệ trực tiếp. Ngộ nhỡ để người khác biết truyền ra chút gì đó, bằng vào danh tiếng của Nghê Chỉ Nhạn đối Lê Chanh tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng nói không chừng người ta lại nghĩ tới chuyện xấu thì sao, này chẳng phải là người ta tốt bụng cứu bạn một mạng, bạn gây chuyện xấu hồi báo người ta?

Sao có thể làm vậy được?

Lúc nhận được điện thoại của người đại diện Nghê Chỉ Nhạn, Tống Giai làm xong mát xa toàn thân đang ngâm tắm, hai người đều là người đại diện danh tiếng ngang nhau, trước đó Tống Giai cũng từng dẫn dắt một ca sĩ, cho nên giữa đôi bên đều có số điện thoại của đối phương, nhưng mà chỉ vẻn vẹn thế thôi.

Bởi vì Nghê Chỉ Nhạn và nghệ sĩ Tống Giai dẫn dắt đều không phải là cùng một công ty, cho nên người đại diện của Nghê Chỉ Nhạn và Tống Giai cũng không có tiến hành trao đổi nhiều lắm, nói cách khác, chính là đại bác bắn bảy ngày cũng không tới, căn bản không thân quen.

Tống Giai có điểm mộng.

Cúp điện thoại vẫn là chưa phản ứng lại, dừng thật lâu ở trần nhà, hồi vị một lúc lâu. Người đại diện của Nghê Chỉ Nhạn không nói nhiều lắm, thứ nhất là cám ơn ơn cứu mạng của Lê Chanh đối Nghê Chỉ Nhạn, thứ hai chính là viên thuốc các cô sẽ mua lại, thứ ba là hy vọng Lê Chanh có thể tham gia đóng cái MV gần đây nhất của Nghê Chỉ Nhạn, hai cái trước liền dễ nói, một cái cuối cùng hoàn toàn chính là tạo một cánh cửa thuận lợi cho Lê Chanh, bài hát của Nghê Chỉ Nhạn từ trước đến nay ra một bài là nổi một bài, chỉ cần Lê Chanh muốn đi con đường nghệ thuật này, cùng Nghê Chỉ Nhạn quay ra MV, coi như là bước nửa bước vào giới nghệ thuật.

………Nhưng mấu chốt là Lê Chanh đã nói qua cậu sẽ không đi ca hát.

Ba ngày sau trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Nghê Chỉ Nhạn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trên mặt cô có mấy chỗ trầy da, vị trí khác nhau trên người đều quấn băng vải, nhưng lại có thể nhìn ra dáng người gầy mà đẹp, “Chị Trương, chị hỏi qua rồi?”.

“Hỏi qua rồi, nhưng mà tới bây giờ cũng chưa có câu trả lời, đoán chừng lúc ấy để lại viên thuốc rồi đi khỏi, cũng đã không cần cái này rồi”.

“Này nhưng không được, một ngựa đổi một ngựa, ân tình em ghi tạc trong lòng, viên thuốc cũng không thể không trả tiền……..”. Nghê Chỉ Nhạn nhìn thiếu niên trên trang đầu của tờ báo tháng trước, trầm lặng một chút, “Không thì chị Trương chị đi hỏi người của Cống dược phường một chút, không phải thuốc mới của phường nghiên cứu chế tạo sao, luôn có định giá”.

Nghê Chỉ Nhạn nới tới cũng là một hồi may mắn, khi đó không có gặp được thiếu niên này, nửa đời sau chính mình xem như không có. Nghe nói loại viên thuốc này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, cho dù là hiện giờ người gặp qua, cũng chẳng qua một bác sĩ Đậu và Ngu Thanh Hòa, còn có một đám y tá xem như nhân chứng trực tiếp, tuy rằng sinh viên khác biết có chuyện này, nhưng không biết kết quả cuối cùng dĩ nhiên là viên thuốc nổi lên tác dụng, cho nên không có loan truyền nhiều ra bên ngoài, cơ bản không có bao nhiêu người biết có cái tồn tại thần kỳ như vậy.

Ngay tại khi hai người trong phòng bệnh thảo luận, Cống dược phường nổi tiếng trông giới thượng tầng tỉnh Nam Giang tung ra một loại thuốc mới, nghe nói từ mấy chục loại dược liệu sang quý chế thành “Lục vị hồi huyết hoàn”.

Người bình thường chú ý Cống dược phường đều là trung niên trên ba mươi tuổi cùng với người già, này vẫn là lần đầu nghe nói Cống dược phường không bán dược liệu đổi thành sản phẩm thuốc pha chế sẵn, không khỏi từ các phương diện hỏi thăm tin tức.

Rốt cục có người nghe được giá cả của “Lục vị hồi huyết hoàn”.

Định giá: Hai mươi vạn.

Không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi vạn, đối với người thường mà nói thuốc viên này tuyệt đối là cái giá trên trời, đối với người giàu sang đây là thuốc có hơi mắc tiền, nhưng mà đối với người của Cục bảo vệ sức khoẻ tỉnh Giang Nam mà nói, loại giá này không khỏi rất rẻ!

Có đôi khi lão thầy thuốc của Cục bảo vệ sức khoẻ khai một bộ dược cho cấp lãnh đạo cũng không chỉ cái giá này!

Nhất là sau khi nghe nói hiệu quả của Lục vị hồi huyết hoàn, loại cảm giác Cống dược phường là đang chịu lỗ bán thuốc tốt càng ngày càng mãnh liệt, theo lý thuyết loại thuốc cứu mạng như vầy cho dù trên trăm vạn cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà quyết sách chấn động của Cống dược phường cũng không có chấm dứt, ngược lại lại liên tiếp tung ra bình đựng chất lỏng của dịch khẩu phục (bằng đường miệng) hồi huyết và viên nang hồi huyết, cái trước là thuốc viên hồi huyết dùng nước pha loãng qua, hiệu quả của mỗi một bình không bằng hồi huyết hoàn, lại thắng ở giá rẻ, một bình lớn bằng ngón cái chỉ có hai ngàn tệ, mà viên nang hồi huyết là nghiền nát hồi huyết hoàn đựng vào trong viên nang, hiệu quả so với khẩu phục dịch càng kém một chút, giá một ngàn tệ.

Lục vị hồi huyết hoàn và hai loại hình thức khác nhau của Lục vị hồi huyết hoàn được người thượng tầng hạ tầng điên cuồng tranh đoạt, Lê Chanh ở Đại Châu giới đổi tới hàng loạt sinh huyết đan cấp ba dường như không đủ dùng, thừa dịp Lục vị hồi huyết hoàn bán tới nổi bật, cậu tung ra dũ thương đan cấp hai trong tay, đồng dạng là lợi dụng ba loại giá tiền hấp dẫn người của các tầng lớp xã hội tới mua.

Mà vận chuyển hậu cần toàn quyền giao cho Đỗ Hành tới làm, công ty mới thành lập này dự định con đường hợp tác cùng Cống dược phường.

Phương Đức Minh đếm tiền đếm tới đã muốn chết lặng rồi, giống như Lê Chanh vậy, Phương Đức Minh không có khái niệm gì đối tiền, đối với tư tưởng của người tiểu nông mà nói, một trăm vạn là nhiều tiền, một ngàn vạn cũng là nhiều tiền, không có gì khác nhau, cho nên kiếm nhiều thế nào gã cũng chỉ cảm thấy chính mình là buôn bán lời nhiều tiền.

Buôn bán lời nhiều tiền liền có nghĩa là không lo ăn mặc có thể mua nhà cửa.

Có tài chính đầy đủ, Cống dược phường từ vùng ngoại ô rất thưa thớt người sống di chuyển tới khu phố trung tâm của thành phố Vĩnh An, sau đó mở một chi nhánh tại đoạn đường tấc đất tấc vàng của thủ đô, Phương Đức Minh mua một tòa biệt thự ở tiểu khu hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp ở ngoại ô, trước đón mẹ Lê qua hưởng phúc, đồng thời cùng vào ở tòa nhà lớn còn có mẹ con Lê Thúy An và anh mèo Xám Nhỏ.

Có phóng viên lúc phỏng vấn Phương Đức Minh, đều sờ soạng một chút thành viên dòng họ liên quan của ông chủ Cống dược phường, ngoại trừ biết em vợ Lê Chanh của ông chủ, ngay cả mẹ vợ của Phương Đức minh cũng từng lóe qua trên màn hình.

Trong phòng khách của một căn nhà trang trí xa hoa tại thành phố Vĩnh An, một nam một nữ nhìn chằm chằm hình ảnh vừa rồi hiện lên, song song rơi vào đờ đẫn, vốn cho rằng gia đình đó trải qua cũng chính là cuộc sống của người thường, không nghĩ tới xem tin tức trong TV, đứa con gái của Lê Quế Hoa  kia cư nhiên tìm được người chồng có năng lực như vậy, còn có thằng con út của Lê Quế Hoa, cái thiếu niên từng học hành bình thường vô cùng có khả năng không thi đậu đại học, hiện giờ cư nhiên cũng là ngôi sao phú nhị đại? (phú nhị đại = con nhà giàu đời F2)

Dương Nghị há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy trong lòng đã đánh mất chút gì đó, có chút mất mác.

Nếu trước đây không……..Hai người tân quý* gần đây nổi lên, hiện giờ cũng một là con rể của gã, một là con trai gã.

*tân quý:  người giàu có, có địa vị mới nổi lên.

*trạch nam: người con trai luôn ru rú trong nhà, hiếm khi ra khỏi nhà, ít giao tiếp với người xung quanh