Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 152: C152: Chương 152




Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh nói:

- Nói tới chúng ta đã nhận thức nhiều năm, năm nay tôi đã hai mươi bốn, già thật nhanh đâu.

Mục trưởng quan tuổi còn lớn hơn nữa già càng nhanh hơn nữa không muốn nói chuyện bại lộ tuổi thọ mình sắp bôn ba mươi.

Đầu tháng ba, Tống Hi nói:

- Đi chúc tết cho Chu dì đi, hôm nay tôi cũng đã có chỗ chúc tết, thật tốt.

Mục Duẫn Tranh xoay người đi thu thập lễ vật chúc tết.

Tống Hi chạy quầy bán quà vặt một chuyến, mua một bộ đồ chúc tết tiêu chuẩn trong thôn. Một hộp lót dạ nói là hai cân kỳ thật chưa được một cân rưỡi, hai vò sơn tra, hai bình rượu đế còn chưa được mười đồng một bình. Ngẫm lại Mục trưởng quan cùng Trầm hầu tử là chiến hữu qua mạng, mẹ của hầu tử chính là mẹ của trưởng quan, như vậy coi như là về nhà mẹ đẻ. Trong thôn những cô nương gả ra ngoài trở về nhà mẹ đẻ đều phải cắt một khối thịt tặng tết, nguyên lai là hai cân, mấy năm trước có người tăng lên năm cân. Tống Hi mở tủ lạnh lấy ra một khối thịt giò heo, cắt một đao, cân qua, vừa vặn năm cân, không nhiều không ít.

Sau đó Tống Hi cực kỳ hứng thú nâng lên quà tết tiêu chuẩn lôi kéo Mục Duẫn Tranh mang theo Tống Tiểu Đa đi chúc tết.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Mau dừng lại, vài thứ kia cũng không đủ cho Tống Tiểu Đa ăn!

Mục Duẫn Tranh liều mạng giãy dụa lấy lễ vật mình chuẩn bị mang lên xe, còn chưa ngồi yên thì Tống Hi đã nhấn ga xông ra ngoài.

Từ trong thôn đi thông trong trấn có một đoạn đường bốn năm dặm xung quanh không có người ở, chỉ có ruộng vườn, nơi đó xuyên qua một con sông rất rộng, hai bên cầu bụi rậm cỏ dại vừa cao còn nhiều.

Xe vừa lên cầu đã bị người ngăn cản, phía trước một đám, phía sau một đám.


Tống Hi giẫm phanh, lẳng lặng nhìn mười mấy thanh tráng tay cầm gậy gộc thái đao đứng phía trước, đột nhiên cười cười.

Không bao lâu, mặt sau đám người lao ra mấy người già nhi đồng, vừa chạy tới thẳng tắp quỳ xuống, kêu khóc cầu một ngụm đồ ăn.

Tống Hi nhìn một chút, nhi đồng nhỏ nhất còn nằm trong tã lót, cơn tức trong lòng liền dâng lên. Trời lạnh như vậy, nhi đồng nhỏ như thế, không phát hiện tiếng khóc của nhi đồng đã ngày càng nhỏ hơi thở ngày càng yếu sao?

Tống Hi nói:

- Nếu không có biện pháp, đứa nhỏ kia chỉ sợ sống không qua nửa giờ.

Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt, sát khí trên người càng ngày càng nặng.

Tống Hi nói:

- Đi thôi!

Mục Duẫn Tranh xuống xe.

Tống Hi đợi hai phút, thay đổi hệ thống sưởi hơi, xuống xe, từ trong tay lão nhân bị dọa ngốc ôm qua nhi đồng, ôm trở lên xe.

- Cháu của tôi, đem cháu của tôi trả lại cho tôi!

Lão nhân kêu gào bổ nhào qua đấm vào cửa kính xe, khi Tống Hi xôác lên tã lót của đứa nhỏ lộ ra làn da màu xanh tím thì gào còn ác hơn, nhưng khi nhìn thấy Tống Hi lấy ra ngân châm đâm vào người đứa nhỏ mới dừng lại.

Tống Hi làm xong cấp cứu, đem đứa nhỏ bao lại lần nữa, còn bọc thêm một tấm da dê, cầm một bình sữa bột cùng nhau đưa ra ngoài, nói:

- Đừng gây sức ép nhi đồng nhỏ như vậy.

Nói xong kêu Mục Duẫn Tranh lên xe, không chút do dự lái xe rời đi.

Lúc đi lên đường lớn trong lòng hai người đều nặng trịch, Tống Tiểu Đa cũng ủ rũ.

Chặn đường cướp bóc, ngày trong trấn đã khó khăn như vậy sao? Khoảng cách nông thôn còn gần như thế đâu!

Mục Duẫn Tranh trầm mặc đưa tay vỗ vai Tống Hi.

- Gâu gâu gâu!

Tống Tiểu Đa chen chúc mặt sau hai người nhịn không được kêu lên. Cha, nơi này rất chen chúc, tiểu Đa thật thấy khổ cực.

Mục Duẫn Tranh trầm giọng nói:

- Người ăn không đủ no, nó nên giảm béo. Từ hôm nay trở đi cơm nước giảm phân nửa thế nào?

Tống Hi:

- !


Vì sao hai cha con anh không thể nào ở chung vậy!

Đi tới nhà Chu dì, Trầm Việt đang ngồi xổm nơi cửa chơi đùa tiểu chó săn.

Tống Hi xuống xe, dùng khí lực thật lớn mới đem tiểu Đa chen chúc không thể động đậy ở chỗ ngồi phía sau cứng rắn kéo ra.

- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

Tiểu Đa ủy khuất cọ lên đùi Tống Hi. Chèn chết tiểu Đa, tiểu Đa cảm giác mình đều bị chen chúc gầy.

Trầm Việt chạy tới, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Hi, ôm quyền khom người:

- Nam thần ăn tết vui vẻ!

Lại chuyển qua từng đội trưởng, cũng không ôm quyền không khom người:

- Chị dâu ăn tết vui vẻ.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Trầm mặt xoay người tiếp tục khiêng đồ vật.

Tống Hi:

- !

Phỏng chừng hôm nay hầu tử lại muốn bị đánh. Tấu đi tấu đi, dù sao vẫn tốt hơn đợi về nhà tấu tiểu Đa.

Trầm Việt tay trái một túi gạo tay phải một túi mì, vừa chạy vào nhà vừa hô:

- Nam thần, tôi đem dạ dạy của tôi tặng cho anh.


Tống Hi mang theo phần lễ chúc tết tiêu chuẩn của mình mỉm cười nói:

- Tốt, lần trước chị dâu cậu làm canh lòng dê rất không sai, xào lòng dê ăn cũng thật ngon. Đáng tiếc một con dê cũng không có được bao nhiêu dạ dày, nếu cậu đã thành tâm tặng tôi, tôi sẽ nhận.

Trầm Việt nhất thời cảm thấy dạ dày đau quá.

Tống Hi còn nói:

- Dạ dày khác với đầu gối, rất có giá trị làm thuốc. Cậu yên tâm, dạ dày của con người thật kiên cường, cắt một khối còn lại cũng có thể dùng.

Trầm Việt gian nan quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi:

- Nam thần, đừng như vậy, còn có thể khoái trá ăn tết hay không!

Mục Duẫn Tranh:

- Có thể.

Trầm Việt cầm mì cùng gạo rưng rưng bỏ chạy:

- Mẹ, con của mẹ bị khi phụ!

Chu dì không thèm quản đứa con, cười híp mắt nhìn Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh, nói:

- Mau vào, bên ngoài lạnh lẽo.

Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh chúc tết Chu dì, còn được cho mỗi người một bao lì xì.