Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 153: C153: Chương 153




Tống Hi cực kỳ mới lạ:

- Tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên lấy tiền mừng tuổi.

Mở ra nhìn xem, năm tờ đồng tiền lớn, còn thật không ít.

Tống Hi không chút khách khí tiếp nhận.

Nếm xong cơm trưa không bao lâu hai người liền cáo từ.

Lúc trở về Mục Duẫn Tranh lái xe, con chó mập ngồi tay lái phụ, Tống Hi ở phía sau.

Mục Duẫn Tranh dọc theo đường đi khoét mắt nhìn con chó mập vài lần, còn trộm nhéo lông của nó.

- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

Tống Tiểu Đa nghiêng đầu ra sau cáo trạng. Cha, từng cha phá hư lại nhéo lông của tiểu Đa, mau đem hắn đuổi đi đi!

Tống Hi đưa tay sờ sờ đầu tiểu Đa, an ủi:

- Tiểu Đa ngoan, về tới nhà liền có cơm ăn.


Đáng thương tiểu Đa chỉ ăn được lửng dạ, lượng cơm ăn như vậy còn làm Chu dì sợ ngây người.

Tống Tiểu Đa chán nản ủ rũ, hiện tại cha nghe không hiểu tiểu Đa nói gì, tiểu Đa thật là khổ sở.

Về tới nhà, thương lái rau dưa phái tới hai xe đang ở ngoài cửa, vài người đang bận rộn bên trong nhà ấm.

Mục Duẫn Tranh thay quần áo đi qua hỗ trợ, Tống Hi còn muốn lấy đồ ăn cho tiểu Đa ăn trước. Trong tủ lạnh cơm thừa đồ ăn không ít, lấy ra hâm nóng sau đó kêu lên:

- Tiểu Đa qua dùng cơm!

Tiểu Đa vui vẻ chạy qua liếm liếm ngón tay Tống Hi mới ăn cơm.

Tống Hi vuốt đầu tiểu Đa trong lòng vui vẻ. Hôm nay tiểu Đa chỉ ăn một chút cũng không phải do hắn dạy, rõ ràng là Mục Duẫn Tranh đặc biệt mang theo thật nhiều gạo cùng mì còn có thịt lẫn rau dưa đi qua.

Tống Hi thay quần áo cũng đi qua nhà ấm hái rau dưa. Đi vào trong phát hiện còn có thật nhiều người, đều là người vợ của các gia đình trong thôn tay chân lưu loát lại tính khí sang sảng, hẳn là trong nhà tìm tới hỗ trợ. Liên tục ba ngày không hái rau dưa, rau dưa mọc tràn đầy không ít, thậm chí có một chút trông có vẻ già.

Tống Hi chỉ chỉ thùng hàng rau dưa nhìn có vẻ kém cỏi nhất cùng già nhất, nói:

- Không bán, tự ăn.

Vì vậy cũng không cần trả giá.

Thương lái nhìn rau dưa bị lựa đi ra cảm thấy thật đáng tiếc. B thị không quá thiếu lương, nhưng thiếu rau dưa, cho dù là chất lượng kém cũng bán được giá tốt. Nhưng thương lái cũng không nhiều lời, người xây nổi nhà ấm thủy tinh làm gì cần để ý chút tiền trinh kia.

Đuổi đi thương lái, Tống Hi nhìn Lý Kỳ nói:

- Thúc, rau dưa này nhìn tuy không tốt, tự ăn cũng như vậy. Phân chia cho mọi người đi, làm sao chia chú tự xem là được.

Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn, nhặt vài quả cà chua chín mọng. Tống bác sĩ thích ăn trứng chiên cà chua, nhà ấm ở sân sau cũng không còn, phải tự lưu một chút.

Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh quay về nhà trước. Vừa vào tháng Giêng, mọi nhà đều có khách nhân, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, hắn cũng không cần đặc biệt quản cơm cho mọi người.

Tống Hi nói:

- Mấy luống tỏi non bán cũng xong rồi, trước hết trồng mấy luống bắp đi, trong nhà còn có chút mầm móng bắp mềm cùng bắp ngọt, bắp vàng cao sản còn phải đợi sau mười lăm trạm kỹ thuật nông nghiệp mở cửa mua mầm móng mới trồng được.

Mục Duẫn Tranh gật gật đầu nói:


- Không biết mùa màng năm nay như thế nào.

Tống Hi lại thở dài:

- Hiện tại nhiệt độ thấp nhất ban đêm đã tới – 27 – 28 độ, ban ngày cũng -20 độ, thấy thế nào cũng không tốt lắm.

Năm trước mãi tới ngày mùng một tháng năm trời mới ấm lại băng tan, một năm nhiệt độ thấp, thời kỳ sinh trưởng của hoa màu kéo dài, đến cuối tháng mười mới thu hoạch. Tới cuối tháng mười, trễ như vậy trồng lúa mì vụ đông cũng không còn kịp. Dù có kịp, trời lạnh như vậy cũng mọc không tốt. Năm trước một mẫu lúa mì vụ đông không phải chỉ còn gần phân nửa mẫu thôi sao!

Sau mùng tám, nên đi thăm viếng cũng đi xong rồi, mùa màng không tốt, những thân thích ở xa cũng không cần đi lại. Tối thiểu nhà của Lý Bảo Điền là như thế. Những năm trước gia đình bọn họ cần đi thăm thân tới mùng mười, năm nay từ mùng bảy cũng đã không còn ra cửa.

Ngày qua không tốt, nhân tình cũng nhạt xuống.

Rằm tháng Giêng hạ một hồi tuyết, chỉ hơi mỏng một tầng, nhiệt độ lại hạ thấp hơn 10 độ.

Tống Hi bị lạnh chui rúc vào trong chăn mền của Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh nằm trong chốc lát yên lặng khoác quần áo đứng dậy.

Tống Hi rúc vào trong mền tha thiết mong chờ nhìn hắn.

Mục Duẫn Tranh đem bếp lò thống cho cháy lớn, thêm vài khối than, nói:

- Tôi đi xem nhà ấm, Kỳ thúc lớn tuổi.

Tống Hi giãy dụa muốn xuống giường, bị đè lại.


Mục Duẫn Tranh kéo mền che cho hắn, nói:

- Một mình tôi là được rồi, cậu không cần đi.

Tống Hi nháy mắt mấy cái, cấp cho Mục trưởng quan chịu khó lại kính già (Lý Kỳ thúc), yêu trẻ (chính là hắn) lại không sợ lạnh thêm mười điểm.

Qua hơn một giờ Mục Duẫn Tranh mang theo một thân hàn khí đã trở lại, cũng không vào nhà mà ở bếp lò bên ngoài đem thân thể nướng ấm mới đi vào.

Săn sóc tỉ mỉ không buông tha chút chi tiết, lại thêm hai điểm.

Mục Duẫn Tranh cởi áo chui vào ổ chăn, đem Tống Hi ôm lấy.

Hai chân lạnh băng của Tống Hi giẫm lên đùi hắn, sau khi ủ ấm hai ngón chân còn kẹp lấy sợi lông chân thật dài, dùng sức nhéo.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Sau này không bao giờ tiếp tục nhổ lông của tiểu Đa nữa.

Sáng sớm tỉnh lại, Tống Hi mặc áo ba đờ xuy rụt cổ chạy ra sân sau nhìn xem nhiệt kế, - 39 độ, nhất thời liền sửng sốt. Mấy năm nay mùa đông ngày càng lạnh, - 39 độ, những năm qua chỉ có ở địa phương tận đầu phương bắc mới có nhiệt độ này. Nhiệt độ thấp như vậy, người thành phố ăn cơm còn khó khăn làm sao mà sống, không phải địa phương nào cũng được tập thể cung ấm!