Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 93: Sau này có thù với họ mạc




“Đến đây không uổng chứ? Tôi bảo em đến đây tản bộ, cô nhóc em còn muốn ngủ.

Đẹp biết bao nhiêu, có phải rất có cảm giác không?”

Cảm giác yêu đương?

Tiêu Mộng gật đật đầu: “Ừm ừm, làm tôi có cảm giác giống như là đến khu vui chơi thiếu nhi vậy.

Nhưng mà…Chỉ là quá yên lặng, chỉ có hai người chúng ta,

Ha ha, ở nước V quen rồi,

Đi đến đâu cũng xếp hàng, đi đến đâu cũng là một đám một đám người.

Yên tĩnh như vậy, đúng là không quen. Ha ha.”

“Em đó, em đó, cái con người này,

Đúng là một nhóc phá hỏng không khí,

Một nơi đẹp như vậy, em không thể nói được một câu lãng mạn sao?”

Tiêu Mộng lập tức nhắm mắt lại, giang hai tay,

Ngẩng đầu lên, hét lên với bầu trời bao la tĩnh lặng,

“Trời ơi, một nơi đẹp đẽ như vậy, xin thượng đế ném cho con một vé sổ xố độc đắc!!!

Cho vé số đến thật mạnh đi!!”

Trần Tư Khải cũng bị chọc cười ha ha.

“Em cái con người hám tài này, chỉ biết tiền.”

“Ai nha, tôi là yêu tiền mà!

Chờ tôi trúng giải lớn rồi, trước trả tiền lại cho anh,

Tiền còn lại, tôi muốn đi mua một đêm hoàng kim của Lee Min Ho.

OMG!

Vừa nghĩ đến ánh mắt kia của nhà tôi, tôi đã hỏng mất rồi!”

Trần Tư Khải đen mặt, hừ lạnh một tiếng: “Lee Min Ho?

Đó là ai? Đẹp hơn tôi không?”

Tiêu Mộng dùng ánh mắt nhìn quái vật,

Lần nữa nhìn về phía người đàn ông phong thần tuấn lãng này.

Trời ạ, rốt cuộc người này có xem TV không vậy,

Doraemon anh cũng không biết, ngay cả Lee Min Ho anh cũng không biết.

“Hai người các anh…Cái đó cái đó..

Không thể nào so sánh được…”

Tiêu Mộng móc móc ngón tay.

Lee Min Ho là thần tượng trong phim truyền hình đương nhiên là miêu tả anh ấy vô cùng đẹp trai rồi.

Thực tế bộ phim mới nhất, anh ấy rất đàn ông.

Chỉ có điều… Tiêu Mộng vẫn luôn không quá cảm được cái mũi của Lee Min Ho,

Có chút….hơi nhiều thịt…

Đương nhiên, đặt trong đám diễn viên, cũng xem là một lỗ mũi rất tốt.

Chỉ có điều…

Tiêu Mộng cũng nhìn qua gương mặt Trần Tư Khải…

Chỉ có điều, so với cái mũi của Trần Tư Khải, hơi kém một chút.

Cái mũi nho nhỏ của Trần gấu xấu xa, không chỉ rất thẳng,

Chóp mũi còn sắc nét như vậy, chỉ dựa vào cái mũi của anh, có thể xác định anh là trai đẹp siêu cấp.

Cô học mỹ thuật tạo mình, điểm này nhớ rất sâu.

Trần Tư Khải chắp tay sau lưng, giống như là lãnh đạo lớn, đi dạo, tản bộ,

Ánh mắt lạnh nhạt lạnh nhạt, nhìn cô gái nhỏ,

Vô cùng không vui: “Sao lại không có cách nào so sánh được?

Cái gì Ho đó… chẳng lẽ là đẹp trai hơn tôi?”

“Không phải, không phải…mà là… hai người là hai phong cách khác nhau…”

Tiêu Mộng âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Thật là, quá khổ, ngữ văn của cô cũng không phải là quá kém,

Nhưng vì sao không thể hình dung được đúng ý nghĩa chứ?

Trần Tư Khải cũng chớp chớp lông mày bên trái, nghĩa là anh bắt đầu tức giận.

“Cái gì Ho đó, chính là đàn anh mà em thầm mến sao?”

Lời nói của Trần Tư Khải làm Tiêu Mộng sững sờ, sau đó, cô ôm lấy bụng cười ha hả,

Rất không tao nhã, vừa cười to, lại vừa dậm chân.



“Ha ha ha ha…. Anh thật là buồn cười quá…

Đàn anh của tôi… ha ha ha…

Nếu như đàn anh của tôi là Lee Min Ho, thì tôi đã phát tài rồi,

Tôi chỉ cần chào hàng chữ ký viết tay của anh ấy, tôi cũng đã phát tài rồi!

Hơn nữa, đàn anh mà tôi thích không phải họ Lee, người ta họ Mạc!”

Họ Mạc phải không?

Tốt!

Tôi nhớ kỹ rồi!

Sau này, tôi và họ Mạc kết thù rồi!

Bất kể là người đàn ông nào họ Mạc, trừ những người đã ngoài năm mươi,

Chỉ cần rơi vào tay Trần Tư Khải tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha! Hừ!

Đáy lòng cuộn trào mãnh liệt, nhưng mà trên mặt vẫn bình thản như cũ, Trần Tư Khải nhàn nhạt hỏi:

“Vậy em có cái gì mà một đêm hoàng kim của cái gì Ho đó… Là có chuyện gì?”

Tiêu Mộng khinh bỉ cười: “Trần tổng ơi, sao anh không chút hiểu gì về giới giải trí vậy chứ,

Lee Min Ho là một diễn viên người Hàn Quốc.

Còn cái gì mà một đêm hoàng kim với anh ấy, cũng là tôi thuận miệng nói ra,

Tôi với mấy người bạn có đôi lúc điên rồ,

Bọn tôi cũng tranh nhau nói đùa như vậy, các cô ấy nói muốn ngủ với Min Ho một đêm,

Người khác là giành nói muốn chiếm một ngày của Kim Hyun Joong,

Chúng tôi nói đùa như vậy, anh cũng cho là thật?”

Ồ… Thì ra là một diễn viên Hàn Quốc không thật tế…

Trần Tư Khải lúc này mới thở dài một hơi.

Sau đó, anh suy nghĩ, anh cũng nhịn không được muốn cười.

Chính mình sao lại thế này?

Trông gà hóa cuốc, trước mắt Tiêu Mộng có chút gió thổi cỏ lay, anh cũng đã nhảy cảm như vậy.

Chẳng lẽ đây gọi là…ghen tị?

Tiêu Mộng vốn chính là một cô nhóc không được gia giáo nghiêm khắc,

Cô không phải là danh môn thục viện, từ nhỏ đã tiếp nhận đủ loại giáo dục lễ nghi,

Ở trong đầu cô, bản thân thoải mái thế nào thì cứ thế mà làm,

Sẽ không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Bây giờ cô và Trần Tư Khải đi trong công viên lớn như vậy,

Có vô số ánh đèn chiếu sáng cho bọn họ,

Hoàn cảnh này, vừa u tĩnh, vừa thần bí, còn lãng mạn.

Gió đêm chậm rãi thổi qua mặt, qua người,

Cảm giác phảng phất nhẹ lướt qua đầu quả tim của cô vô cùng kỳ diệu,

Lúc tóc mái nhẹ nhàng đong đưa trong gió thì Tiêu Mộng cảm thấy giờ khắc này tốt đẹp như vậy.

Cho nên, lúc cô đi đường lại càng cố tình làm bậy,

Đong đưa hai cánh tay, rồi lại khoang trương vung hai cặp chân ngắn,

Hận không thể tứ chi đều lắc lư, nhìn trông như là con cua đi ngang.

Đầu lại như hoa hướng dương, quay quay trái phải,

Mở to con ngươi như lam bảo thạch, tò mò nhìn xung quanh.

Mà Trần Tư Khải người ta lại có phong cách hoàn toàn khác với cô.

Mặc dù anh bây giờ đã bỏ đi hết sự gai góc, tàn bạo, sắc bén.

Mặc dù bên ngoài anh lộ ra vẻ lười biếng, dễ chịu như vậy,

Nhưng mà anh đi đường vẫn giữ phong phạm vương giả như cũ.

Giống như là một vương tử nhàn nhã thị sát trong điền viên.

Một tay Trần Tư Khải nhét vào túi quần, ánh mắt như có như không, thỉnh thoảng chiếu lên người Tiêu Mộng.

Ánh mắt đó, nồng nhiệt, chấp nhất, mà mãnh liệt, còn có một phần chân tình yên lặng giấu sâu bên trong con mắt của anh.

Hai bên đường trồng đại thụ, trên cây kết rất nhiều quả nhỏ như viên bi,

Treo trên nhành cây, lấp ló ở trong lá cây, giống như là một chuỗi đèn lồng nhỏ.

Tiêu Mộng phồng má, đứng dưới tàng cây, dùng sức nhảy lên trên.

Không với đến được…

Cô lại nhảy lên một lần nữa, mệt mỏi cũng chỉ yêu lên một tiếng “A...”

Vẫn không với tới được…

Cô hít sâu một hơi nhảy lên sáu bảy lên,



Cũng không bắt được những quả nhỏ này.

Hu hu hu… vì sao cây đại thụ lại cao như vậy?

Trần Tư Khải nhìn cô nhóc nhảy lên nhảy xuống, nhịn không được cười rộ lên:

“Này, ếch xanh nhỏ, em luyện tập nhảy thế nào rồi?

Ếch xanh nhỏ? (⊙_⊙)

Trần gấu xấu xa cũng học cách đặt biệt danh cho người ta rồi sao?

Oa oa oa, anh lại bắt nạt cô nhảy như ếch!

Đáng giận mà!!

Tiêu Mộng trợn trắng mắt, hận hận nói:

“Anh cao như vậy, anh hái xuống cho tôi đi,

Nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu như anh cũng với với đến được,

Vậy cả cái thân cao này của anh cũng phí phạm, hoàn toàn lãng phí rồi.”

Trần Tư Khải hơi lắc đầu, nhìn Tiêu Mộng tiếc hận:

“Ai, người ngốc như em vậy, cũng chỉ có thể nghĩ ra được đề tài không có trình độ như vậy,

Nhìn đi, đừng kinh ngạc đến mức rớt cả mắt ra là được rồi.”

Trần Tư Khải nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng nhảy lên…

Anh giống như là một con chim én, lập tức nhảy lên giữa không trung,

Cơ thể tiêu sái nhẹ nhàng, so với cao thủ võ công trong phim cổ trang còn lợi hại hơn,

Thoải mái nhàn nhã hái được hai chùm quả, rồi mới dùng một tư thế anh tuấn nhẹ nhàng vững vàng rơi xuống đất.

“Đây, đồ em muốn.

Ơ, em thật sự nhìn đến tròn mắt sao? Ha ha ha…”

Ngón tay Trần Tư Khải nhẹ gẩy gẩy lên chóp mũi Tiêu Mộng:

“Này, hồi thần đi, biểu hiện của tôi có phải quá đẹp trai không?”

Lúc đó Tiêu Mộng mới tỉnh lại…

Trời ạ, võ công của Trần gấu xấu xa… đã đến đến mức xuất thần nhập hóa!

So với buổi tối đánh nhau với bảy tên nhóc kia còn rung động hơn!

Đây có phải là khinh công không!

Trần gấu xấu xa quá mạnh!

Mạnh đến nỗi… Làm cô càng thêm sợ hãi rồi.

Tiêu Mộng quyệt miệng nhìn Trần Tư Khải, tán thán nói:

“Anh nói thật cho tôi đi, anh có phải là nhân loại không?

Tôi hoài nghi anh là Transformers loại mới nhất.

Không phải Transformers thì cũng là Iron Man.

Nếu không nơi cao như vậy, sao anh có thể nhảy lên được?

Tổng giám đốc lớn Trần, anh khai ra đi,

Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện anh không phải là người, là kết quả của cônng nghệ cao này ra!”

Trần Tư Khải liếc qua cô nhóc, hừ lạnh,

“Hừ, nhóc quỷ kế đa đoan,

Em là muốn lừa tôi nói ra mấy lời “Tôi không phải là người” sao?

Được roiò, nếu như em đã tò mò như vậy, vậy tôi nói thật với em,

Nhưng mà, em phải dùng nhân cách của em cam đoan với tôi,

Đây là cơ mật tuyệt mật, em không thể nói cho ai cả!”

Tiêu Mộng trợn mắt há mồm.

Ngốc ngốc mà nháy mắt, hoảng sợ nói: “Được rồi! Tôi không nói với ai cả!

Tôi lấy cái tên Tiêu Mộng mười tám năm qua không chút tổn hại thề với anh,

Tôi tuyệt đối sẽ thay anh giữ bí mật! Nói nhanh đi!”

Bàn tay lớn của Trần Tư Khải đặt trên đầu Tiêu Mộng,

Híp híp mắt, thần thần bí bí nói:

“Tôi không phải là Transformers, cũng không phải Iron Man,

Tôi là…người ngoài hành tình đến từ tinh cầu cực xa.”

(⊙_⊙) Tiêu Mộng ngẩn người.

Trần Tư Khải tiếp tục nói: “Trên người tôi có đủ IQ cao nhất của người ngoài hành tinh,

Nếu như phụ nữ trái đất làm tình với tôi, đứa bé sinh ra sẽ là đứa bé thông minh nhất thế giới,

Xinh đẹp nhất lại còn có thể năng mạnh mẽ.