Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 94: Điện thoại của ý hàm




Cơ hội một khi mất đi sẽ không quay lại, cơ hội có thể sinh con với người ngoài hành tinh chỉ có một lần này,

Bạn học Tiêu Mộng, em còn không nắm chắt thời gian, nhanh bổ nhào vào anh?”

Con mắt Tiêu Mộng cũng lớn hơn mấy phần.

Cuối cùng Trần Tư Khải cũng không chịu nổi,

Anh bật cười ha ha,

Một tay nắm lấy một bên quai hàm của Tiêu Mộng, đùa bỡn,

“Ha ha ha, nhìn dáng vẻ nghe đến ngây người này của em, vô cùng thú vị,

Ha ha, nhóc ngốc, tôi nói mấy lời linh tinh mà em cũng tin?

Ôi ôi, trợ lý của tôi ngu ngốc như vậy sao! Ha ha ha…

Tiêu Mộng lắc lắc cái đầu đầy vạch đen.

Toát mồ hôi hột, con người Trần gấu xấu xa này, anh kể chuyện cười có thể đừng đáng sợ như thế được không.

Còn cái gì mà người ngoài hành tinh… Ôi ôi, còn cái gì mà làm tình với anh…

Thật không biết xấu hổ mà!

Chỉ đùa một chút mà cũng không thoát khỏi giường lớn…Cái tên Trần gấu xấu xa này, có phải có bệnh hứng khởi không,

Vì sao cả ngày anh đều nghĩ đến cùng với phụ nữ…. gì đó gì đó?

Khinh bỉ! Tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ!

Trần Tư Khải bước đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộng,

Đong đưa lắc lắc,

Hai người giống như là người yêu vườn trường, lắc lắc tay đi dạo, tản bộ.

Trần Tư Khải cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp, như có dòng điện,

Từ trong bàn tay của cô truyền sang lòng bàn tay của anh,

Sau đó, nhanh chóng truyền đi khắp cả người anh,

Trần Tư Khải khẽ nhíu mày, âm thầm mắng bản thân:

Ôi, Trần Tư Khải, mày làm gì mà nhạy cảm như thế?

Từng trải qua nhiều phụ nữ như vậy, đã quen thuộc với cấu tạo của phụ nữ đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa,

Vì sao mày nắm tay con gái, mày lại rung động như vậy?

Thật là không có tiền đồ mà!

“Này, em nói xem, con của hai chúng ta lớn lên sẽ giống ai hơn?”

Trần Tư Khải đột nhiên yếu ớt cười hỏi.

Tiêu Mộng thật sự nghiêm túc suy nghĩ năm giây,

Rồi mới nhíu mày, chu đôi môi đỏ mỏng lên,

Nói: “Hừ, anh đúng là lòng dạ hiểm độc,

Tại sao tôi phải có con với anh?

Tại sao tôi phải suy nghĩ đứa con với anh lớn lên giống ai!”

Tiêu Mộng trợn trắng mắt nhìn Trần Tư Khải, cái lưỡi phấn hồng mấp máy,

Cố ý chọc giận Trần Tư Khải: “Ai nha, tôi hẳn là nên suy nghĩ cẩn thận,

Nếu như tôi là đàn anh kết hôn, đứa bé của hai chúng tôi lớn lên sẽ trông thế nào.”

Quả nhiên, Tiêu Mộng vừa nói lời này,

Tay của cô đã cảm thấy đau.

Anh bởi vì tức giận, trên tay dùng súc,

Bóp tay cô đến đau cả xương!

“A a a, đau chết rồi!

Ây ây ây, Trần tổng biết công phu,

Anh không cần phải xem tay tôi như tạ,

Anh muốn bóp nát tay tôi sao?

Thật là, rốt cuộc anh có thể nắm tay tản bộ với con gái không thế?”

Trần Tư Khải trước đó thật sự chưa từng trải qua…

Bạn khó có thể tưởng tượng, một người đã từng ngủ với vô số phụ nữ,

Một người đàn ông cuồng ngạo cướp đi trinh tiết của vô số phụ nũ,

Thế mà anh còn chưa từng nắm tay người nào… Nói gì đến hôn…

Có phải là rất kỳ quái?

Trần Tư Khải nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi”, sau đó nới lỏng ra.

Trần Tư Khải híp mắt, đột nhiên nói;

“Tôi cảm thấy là, con của chúng ta, vẫn là lớn lên giống tôi thì tốt hơn.”

“Hả? Vì sao giống anh là tốt chứ? Anh có ý gì?”

Tiêu Mộng phồng má, mắt to chớp chớp.

Trần Tư Khải chắc chắn nói: “Đó là khẳng định.

Tôi đẹp trai thế này, đứa bé giống tôi, mới có thể là xem như là theo ưu điểm.

Nếu như lớn lên giống như em, tôi nghĩ là nếu mà là con gái,

Tương lai sẽ rất khó gả đi được.”

Tiêu Mộng trong cơn giận dữ!

“Này! Họ Trần kia!



Lời này của anh quá đáng giận rồi!

Anh đây là nhìn người bằng nửa con mắt, xem thường người khác sao?

A, ai giống anh thì đẹp trai, giống tôi thì không gả đi được?

Đúng là kỳ quái, tôi chưa từng gặp qua người nào tự kỷ như anh,

Tôi thế nào cơ?

Không phải cũng đều là hai mắt một mũi sao?

Anh cũng không nhiều hơn tôi mấy thứ, thật không hiểu anh tự hào cái gì!

Thế thì làm sao, anh cũng hay thật nhỉ.”

Trần Tư Khải cũng có vẻ nhận dạy dỗ, bĩu môi gật đầu:

“Cuối cùng tôi cũng rõ ràng rồi, con gái đúng là lòng dạ hẹp hòi mà.

Tôi nói thật thôi, xem em tức đến như vậy.

Được rồi được rồi, đứa bé lớn lên giống em cũng rất đẹp, vậy đã được chưa?”

Tiêu Mộng ngẩng khuôn mặt nhẳn lên: “Hừ, cái gì gọi là “cũng rất đẹp chứ?

Mấy lời này nói ra đã phân biêt rồi,

Hẳn phải là, vô cùng xinh đẹp! Siêu cấp xinh đẹp! Hừ hừ!”

Trần Tư Khải vui vẻ nhẹ răng cười.

Cô nhóc này quả thật vô cùng thú vị.

Chỉ trêu chọc một chút, cô đã xem là thật.

Hơn nữa là loại động vật đơn bào toàn cơ bắp xúc động.

Rất dễ dàng bị lừa.

Ha ha ha ha... Chọc cô chơi thật sự là rất vui.

“Này… Mộng à, em nói thử xem.

Em định hôm nay cùng tôi tạo em bé đây?”

(⊙_⊙)Tạo, tạo em bé?

Tiêu Mộng ngẩn ngơ.

Sau khi suy nghĩ qua qua một lúc lời nói của mình và lời nói của Trần Tư Khải,

Cô mới phát hiện mình mắc bẫy rồi!

Bị cái tên đen tối này đùa qua đùa lại,

Làm cô vòng đến mơ hồ, hoàn toàn đi vào trong, má!

“Trần Tư Khải! Anh thật sự là…thật sự là…xấu xa quá mức rồi!

Xấu quá rồi!! Tôi không để ý đến anh nữa!”

Tiêu Mộng trợn mắt một cái, dùng sức hất tay Trần Tư Khải ra.

Lắc lắc mông, nhanh chóng đi về phía trước.

Trần Tư Khải ha ha cười khẽ, bước lên mấy bước, lần nữa bắt lấy tay cô,

Bao lại trong tay anh, một ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve tay cô.

“Tôi nói nhóc à, em cũng không thể đảo lộn trắng đen làm oan uổng tôi như vậy.

Tôi cực kỳ oan ức!

Là em phản bác nói, đứa bé của hai chúng ta lớn lên giống em mới xinh đẹp,

Anh đã gọi cho Khang Tử và thư ký.

Đêm nay không nên quấy rầy anh, vì sao còn có người không ngừng gọi điện thoại cho anh?

Trần Tư Khải có chút không nhịn được lấy điện thoại ra, xem, thế mà lại là số của nhà riêng.

Hả? Chẳng lẽ là Bác Trương gọi điện đến?

Trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì sao?

Tiêu Mộng ở đằng trước điên cuồng vẫy tay với anh,

Cô nhìn thấy hoa sen, một hồ hoa sen, vô cùng đẹp.

Cô đứng trên bờ, vểnh mông nhìn về trước,

Móng vuốt nhỏ dùng sức duỗi ra trước, dùng sức bắt lấy hoa sen,

Cũng không bắt được.

Vì vậy Tiêu Mộng gọi Trần Tư Khải:

“Tư Khải! Anh đến đây đi!

Nhanh lên đi! Anh giúp tôi hái một nhánh hoa sen!

Nhanh lên đi!”

Đây là lần đầy tiên Tiêu Mộng, trong vô thức,

Cực kỳ tự nhiên gọi ra xưng hô “Tư Khải” này.

Mềm mại như vậy, kiều mỵ như vậy, giọng điệu nũng nịu như vậy.

Gọi làm Trần Tư Khải giật mình tại chỗ.

Máu toàn thân điên cuồng chảy, đầu anh ong ong lên,

Anh cảm thấy Tiêu Mộng gọi một tiếng này, gọi đến mức xương cốt anh cũng mềm rồi.

Trần Tư Khải lập tức đáp lời Tiêu Mộng: “Ừ, đến rồi đây.”

Đồng thời, anh nhận điện thoại, ánh mắt nhìn Tiêu Mộng,

Tai nghe điện thoại: “Ừ? Ai?”



Bên kia sửng sốt một chút, mới vội vàng mềm giọng nói:

“Tư Khải là, là em, Ý Hàm.

Đã rất muộn rồi, sao anh còn chưa về vậy?

Em rất lo lắng cho anh, vẫn luôn đợi anh,

Anh cố gắng về nhanh đi, ngủ quá trễ không tốt cho cơ thể.”

Cô gái trước mắt cũng vừa gọi anh là Tư Khải,

Bây giờ lại nghe một cô gái khác gọi anh Tư Khải,

Cảm giác mà hai giọng nói này mang lại cho Trần Tư Khải, lại hoàn toàn khác biệt.

Trần Tư Khải chạy đến bên cạnh Tiêu Mộng, Tiêu Mộng kích động chỉ vào trong sông,

Kêu lên: “Tôi muốn cái đó! Muốn cái đó!

Không phải là cái này, cái vừa nở kia…

Anh hái xuống cho tôi đi! Nhanh lên, nhanh lên…”

Giọng nói Tiêu Mộng mềm mại, tùy ý, nũng nịu,

Tất cả đều rơi vào trong lỗ tai Ý Hàm.

Phương Ý Hàm cắn chặt môi.

Móng tay sơn đẹp đẽ, cắm chặt vào trong ghế sofa.

Bên cạnh Trần Tư Khải có phụ nữ!

Anh muộn như vậy không về nhà, là vì một người phụ nữ khác!

Mà người phụ nữ đó, trước mặt Trần Tư Khải,

Có thể vui vẻ như vậy, có thể tùy hướng như vậy, có thể tùy ý làm bậy như vậy…

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái này cũng nói lên một điều,

Đó chính là: Trần Tư Khải vô cùng cưng chiều cô ta!

Chỉ có cô gái rất được cưng chiều, mới có thể có giọng điệu trong trẻo như vậy…

Phương Ý hàm cả người cứng lại, giống như là tượng đá.

Cô ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhả ra từng chữ:

“Tư Khải…Đã khuya rồi…”

Trần Tư Khải đã sớm không nhịn được,

Nếu như không phải đang có Tiêu Mộng, anh đã sớm rống lên.

Phương Ý Hàm cô là cái gì,

Cô có tư cách gì gọi điện thoại cho tôi?

Còn không biết xấu hổ nói cái gì về nhà…

Cái nhà đó, là của cô sao?

Nhưng mà bây giờ Tiêu Mộng đang ở bên cạnh,

Trần Tư Khải mới không muốn làm Tiêu Mộng cảm thấy,

Anh đang nói chuyện với một người phụ nữ.

Vì vậy Trần Tư Khải dùng giọng lạnh lùng nói:

“Cứ vậy trước đi, đừng gọi lại nữa.”

Sau đó, trực tiếp cúp máy.

Tút tút tút…

Trong loa truyền ra tiếng ngắt kết nối, rất đơn điệu,

Cũng rất trống rỗng.

Phương Ý Hàm cầm điện thoại rất lâu,

Động cũng không động.

Lâu sau, bàn tay cô ta mới run run,

Chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Bác Trương đứng đợi cách đó mấy mét, nhìn cô ta.

Phương Ý Hàm liếc qua Bác Trương,

Vì giữ gìn uy nghiêm của một nữ chủ nhân,

Cô ta ho một tiếng,

Dùng giọng điệu cứng ngắc nói:

“Aiz, xin phép với tôi, nói muốn tăng ca…

Bảo tôi đừng đợi anh ấy, bảo tôi ngủ trước đi.

Aiz, anh ấy đau lòng tôi, tôi cũng đau lòng cho anh ấy như vậy.

Bây giờ trẻ tuổi, cảm thấy không có vấn đề gì, luôn ép bản thân,

Nhưng mà lâu dần…dù sao cũng sẽ tổn thương đến cơ thể.

Bác Trương, có thời gian rảnh, ông cũng nói Tư Khải một chút đi.”

Bác Trương thiện lương vẫn luôn xem Trần Tư Khải như con của mình.

Vừa mới nghe Phương Ý Hàm nói như vậy, lập tức cảm động,

Gật gật đầu: “Ừ, đúng thế, cũng không thể ép như vậy được.

Cơ thể, xương cốt là của mình, cậu chủ quá bận rộn công việc,

Có cơ hội, cô Phương cũng nói cậu ấy một chút đi,

Còn tôi, thấy có cơ hội sẽ nói một chút.”