Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 190: Hậu tuyển pháp bảo hình người




Dịch: BsChien

Lúc Hữu Cầm Huyền Nhã rời đi đã là sáng sớm mặt trời mọc.

Kế tiếp theo sau thân sư muội Linh Nga, Tửu Ô sư bá, nhị giáo chủ Ngao Ất, Lý Trường Thọ lại một lần xuất ra bản lời thề đại đạo cùng một phong cách như cũ.

Lần này thành lập lời thề đại đạo, toàn bộ hành trình do thiên đạo làm công chứng, song phương căn cứ nguyên tắc hữu hảo hỗ trợ cùng có lợi, hoàn toàn thể theo tinh thần tự nguyện vui thích, lập xuống phần ước định giữ bí mật này.

Chính là, lúc Hữu Cầm Huyền Nhã cưỡi mây rời đi, thần sắc có chút hốt hoảng, mây bay có chút lơ lửng không cố định...

"Chân Tiên cảnh."

Lý Trường Thọ đứng lặng trong ánh sáng thần quang, đáy lòng nói một tiếng "Cùng cô gắng cùng nỗ lực", liền cưỡi mây bay đi bên hồ.

Giờ phút này, đáy lòng Lý Trường Thọ kỳ thật không biết phải nói thế nào.

Mình một mực lo lắng để ý từng chi tiết nhỏ, ví dụ như không biết làm thế nào đê giải thích tu vi của mình từ đâu mà đến. Nếu nói lâu lâu lại có một lần đốn ngộ, người khác khẳng định không tin.

Không ngờ tới, căn bản chẳng cần mình hao tốn sức lực đi giải thích;

Bởi vì không ai quan tâm những thứ này.

Hữu Cầm Huyền Nhã...

Vị muội tử trong nóng ngoài lạnh này từ nhỏ là công chúa một nước thế tục nào đó, sau khi nhập môn cũng là ngôi sao được mọi người vây quanh hâm mộ.

Trước đây mấy chục năm, bên người nàng còn có kẻ phải chết không yên lành Nguyên Thanh...

Lớn lên trong loại hoàn cảnh này, nàng có thể bảo trì một tâm thái chính trực đã là mười phần khó được, cho nên ra đời không hiểu nhân tình thế sự, kỳ thật cũng là hợp tình lý.

Lý Trường Thọ nhớ lại phần xúc động trong đáy lòng mình kia.

Đó là lúc Hữu Cầm Huyền Nhã hành lễ đối với hắn, nói câu kia "Thay mặt toàn thể đệ tử", trong lòng của hắn lưu lại một chút cảm xúc...

Lắc đầu cười một tiếng, hắn nhanh chóng san bằng làn sóng cảm xúc mới chớm của mình.

Lý Trường Thọ không cần người khác cảm động, cũng không cần người khác tán dương hắn, hắn chỉ thích không bị người khác chú ý.

Chưởng môn kia còn có chút bất ổn, nửa tháng sau mình nhất định lại đi Chưởng môn bên kia tìm kiếm ý, thuận tiện cùng Chưởng môn hảo hảo nói chuyện một chút. Phải nghĩ biện pháp để Chưởng môn sau này tạo dựng cho mình một chút bảo hộ.

Lần này hắn không cẩn thận bại lộ tu vi át chủ bài cho Chưởng môn cùng Hữu Cầm sư muội, dù gia tăng tai hoạ ngầm nhưng lại không phải hoàn toàn chỉ là tai họa.

Một sự kiện tốt hay xấu, vốn cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Nếu là có thể thành công lừa gạt… khục… giải thích với Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân, cũng là có thể để cho hoàn cảnh của mình sau này tu hành trong môn trở nên càng ổn định hơn một chút.

Tốt nhất là Chưởng môn âm thầm hạ lệnh, để mọi người đừng đến Tiểu Quỳnh phong quấy rầy, lại cho hắn nhiều thêm một chút bảo tài, ví dụ như thêm mấy chục năm hoặc gấp trăm lần nguyệt cung gì đó...

Mấy thứ này không ai lại chê nhiều.

Lý Trường Thọ cưỡi mây bay qua bên hồ, vẫn chưa có người nào chạy tới nghênh đón;

Linh Nga cùng Hùng Linh Lỵ - tiểu đội trưởng bảo an hộ sơn Tiểu Quỳnh phong mới nhậm chức vẫn bận rộn ngay tại Linh thú quyển bên kia.

Trước đây Lý Trường Thọ giao cho Linh Nga một nhiệm vụ, để Linh Nga nhờ các trưởng lão Bách Phàm Điện mà sư huynh muội hắn vẫn quen biết, dùng hai năm nguyệt cung của sư huynh muội hắn cùng mười năm nguyệt cung tương lai của Hùng Linh Lỵ đổi thành Linh thú con non.

Để các vị ngoại vụ trưởng lão cảm thấy có chút kỳ quái, là yêu cầu phụ thêm của Linh Nga…

Lúc lựa chọn Linh thú con non không truy cầu phẩm cấp cao linh trí tốt, không quan tâm mức độ trân quý, ngược lại muốn một số Linh thú mùi vị không tệ, chất thịt tươi ngon, lại dễ dàng sinh sôi bồi dưỡng, chu kỳ sinh trưởng ngắn.

Rất nhanh liền có trưởng lão hiểu ra vấn đề, cảm thấy đây là Tiểu Quỳnh phong bọn hắn sau khi biếu tặng Linh ngư thì đang bắt đầu làm mới "Chủng loại" quà cáp!!!

Mấy tiểu đệ tử này thật là có lòng!

Thế là, những ngoại vụ trưởng lão đối với chuyện này cũng mười phần để bụng, riêng phần mình dựa theo khẩu vị mà bản thân yêu thích để chọn ra không ít Linh thú con non.

Các trưởng lão ngoại vụ thậm chí còn tự móc tiền túi, trợ cấp thêm cho kế hoạch nuôi dưỡng Linh thú “Ẩm thực” của Tiểu Quỳnh phong...

Hùng Linh Lỵ bị nhiệt tình của những trưởng lão này làm cho cảm động đến lệ nóng doanh tròng...

Những thứ này tự nhiên đều là việc nhỏ.

Lý Trường Thọ an bài việc này cho Linh Nga xử lý, cũng coi như khảo nghiệm năng lực làm việc của Linh Nga. Mà cho đến trước mắt, Linh Nga làm coi như không tệ.

Về phần ban thưởng làm việc...

Không bị phạt đã là ngợi khen tốt nhất rồi!

Tính tình của Linh Nga thì Lý Trường Thọ đương nhiên là đã hiểu rất rõ, khen nàng vài câu nàng liền có thể phi thiên độn địa!

Sau khi Linh Nga được mười tám tuổi, Lý Trường Thọ phàm là khen nàng vài câu, cùng loại với "Cố ý uống say" chuyện như vậy liền xảy ra tầng tầng lớp lớp.

Mặc dù nói cho cùng vẫn là Diệp Công thích rồng.

"Kim Tiên kiếp, Kim Tiên kiếp."

Lý Trường Thọ dạo bước đi về hướng nhà tranh của sư phụ mình, đáy lòng suy tư những đại sự có liên quan đến bản thân mình.

Sau việc tự chém một lần đạo cảnh, bây giờ chỉ cách Thiên Tiên cảnh viên mãn một chút xíu, mình bây giờ hoàn toàn không dám tùy tiện đả tọa tu hành.

Các loại bảo vật hỗ trợ độ Kim Tiên kiếp phải nhanh một chút chuẩn bị sẵn sàng.

Phương pháp tự chém đạo cảnh mặc dù còn có thể tiếp tục dùng, nhưng mình lần này đã tạp cho đạo cơ nát bét, những chỗ bất ổn cơ hồ đều đã chém rụng. Tiếp theo đây coi như lại trảm đạo cảnh, hiệu quả sẽ không quá rõ ràng, nhiều lắm là lại rơi xuống một vài tiểu cảnh giới.

Nguyên Tiên, Chân Tiên cảnh, Lý Trường Thọ là trực tiếp thông qua cảm ngộ sau độ kiếp, phi thăng mà lên.

Tu đạo giống như một người đứng bên bờ biển nhảy qua từng con sóng, nhìn có vẻ ngu ngốc vì mãi mãi không có điểm dừng.

Kim Tiên kiếp còn được gọi là Lập Đạo kiếp.

Trước Kim Tiên đều là quá trình không ngừng hoàn thiện đại đạo tự thân, bắt đầu từ luyện tinh hóa khí. Mãi cho đến Thiên Tiên cảnh, nguyên thần nhục thân hướng tới viên mãn liền có thể tuwongdung cùng tự thân chi đạo, kết Trường Sinh đạo quả.

Trên đời không có hai mảnh cánh hoa hoàn toàn giống hệt nhau, cũng không có hai đại đạo hoàn toàn tương đồng.

Thái Thanh Thánh Nhân lão gia cùng Huyền Đô Đại Pháp Sư, đôi đại lão sư đồ này kỳ thật chính là ví dụ tốt nhất, hai người một người lười một người biếng, dù nhìn như giống nhau, trên thực tế lại khác biệt như ngày với đêm.

Mà Lý Trường Thọ tu đạo càng là có một phong cách riêng, tại cơ sở tốt nhất của Thái Thanh Vô Vi Đạo lại rót vào tràn đầy chữ Ổn...

Sinh linh trường sinh hay không, quyết định bởi tại tự thân chi đạo có thể gửi thân giữa thiên địa hay không, có thể đồng thọ cùng trời đất, tỏa sáng cùng nhật nguyệt hay không, có thể chịu đựng được thiên địa kiểm nghiệm hay không!

Kim Tiên kiếp vô cùng khác biệt với Thành Tiên tiểu kiếp.

Bởi vì Hồng Hoang nguyên khí dồi dào, Đạo môn công pháp lưu truyền rất rộng, nhân tộc khí vận hưng thịnh, nhân tộc Luyện khí sĩ rất nhiều người đều có thể đạt đến Thành Tiên kiếp.

Nhưng sau khi thành tiên, mỗi bước một lạch trời, Luyện khí sĩ có thể trước thời điểm thọ nguyên đại nạn của bản thân mà đi được đến Thiên Tiên cảnh viên mãn vốn cũng không nhiều.

Người có thể vượt qua Kim Tiên đại kiếp lại càng rất ít.

Hồng Hoang cao thủ nhiều là bởi vì từ viễn cổ vô số tuế nguyệt từ từ tích lũy. Nếu chỉ vẻn vẹn lấy ra vạn năm gần nhất, tại cơ số sinh linh khổng lồ như thế, người tu thành Kim Tiên y nguyên mười phần thưa thớt.

Lý Trường Thọ tại một số cổ tịch nhìn thấy qua một cái thuyết pháp, nói là số lượng Kim Tiên đạt tới một trình độ nào đó, đại đạo liền sẽ hạ xuống vô biên lượng kiếp, duy trì lấy thiên địa bình ổn.

Cùng loại thuyết pháp tại Hồng Hoang còn có rất nhiều, cũng vô pháp khảo cứu cụ thể.

Lý Trường Thọ tổng kết lại một số vấn đề mình hiện nay cần giải quyết:

Một là tu vi tăng lên quá nhanh, chỗ trống giảm xóc đã không còn nhiều;

Hai là bản thân quá mức lạ lẫm đối với Kim Tiên kiếp;

Ba là chuẩn bị đối đầu với Kim Tiên kiếp còn quá thiếu thốn, hơn nữa bởi vì nhiều thứ cản trở nên Lý Trường Thọ cũng không biết phương hướng cụ thể nào để cố gắng...

"Tốt nhất là có một mục tiêu để mình đi tham chiếu đôi chút."

Trong môn, ai có hi vọng độ Kim Tiên kiếp?

Đáy lòng Lý Trường Thọ lập tức hiện ra hai thân ảnh...

Độc vương mặt lạnh tay chống gậy đồng: Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Hai bên tóc mai có hai sợi tóc bạc trắng, tự xưng vong tình, lại cùng tiểu sư tổ cùng hung cực ác nhà mình có một đoạn tình cũ: Vong Tình thượng nhân.

Người trước dù khoảng cách Kim Tiên kiếp còn kém một đoạn đạo cảnh, lại là trưởng lão mình kính trọng nhất trong Độ Tiên, đối với mình cũng vô cùng chiếu cố.

Về tình về lý, Lý Trường Thọ nếu có thể tìm được biện pháp giúp vị trưởng lão này đạt cơ hội trường sinh bất lão, đương nhiên phải giúp một cái.

Mặc dù Lý Trường Thọ cũng phải thừa nhận, hắn vẫn có một chút tâm tư tính toán, nghĩ đến để Vạn Lâm Quân trưởng lão sau khi đột phá cảnh giới, thử một chút có thể làm ra độc đan có thể hạ độc Kim Tiên hay không…

Như thế, kho tàng lá bài tẩy của mình lại có thể đầy đặn một chút, dù là gặp phải Kim Tiên vây công cũng có thể mỉm cười đối mặt bọn chúng, hô một câu:

"Đừng ép ta rút kiếm!"

Chỉ là, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể đến được Kim Tiên kiếp, Vạn Lâm Quân trưởng lão mắc kẹt bình cảnh quả thực quá lâu rồi, cơ duyên khó cầu vậy.

Đáy lòng vừa cảm khái xong, nhà tranh của sư phụ đã gần ngay trước mắt.

Lý Trường Thọ thu liễm tâm tình, trước thăm hỏi sư phụ đã rồi xong lại trở về tiếp tục suy nghĩ phương án giải quyết những vấn đề này.

Nhà tranh yên tĩnh.

Tối hôm qua làm ra động tĩnh lớn như vậy, sư phụ nhà mình còn có thể an ổn "Tu hành", phần này tâm tính cũng coi như là hiếm có.

Bên ngoài nhà tranh của sư phụ, ngăn cách bởi mấy lớp trận pháp thùng rỗng kêu to, Lý Trường Thọ nhìn mấy lần sư phụ đang nằm yên “tu hành”, hắn dứt khoát quay trở về đan phòng.

Chỉ còn có thể ngóng trông sư tổ lúc nào có thể tìm được chuyển thế thân của Hoàn Giang Vũ sư bá, cho sư phụ mấy điểm hi vọng đi...

Sư phụ mình sắp trở thành vua ngủ mất rồi!

Kỳ thật cũng không khó lý giải, người nếu là không có mục tiêu thì rất dễ dàng đánh mất tinh khí thần.

Lý Trường Thọ đối với điều này chỉ có thể lấy đó mà làm gương, định cho mình một cái mục tiêu nhỏ, từ đó để phấn đấu.

Ân...

Trước hết đạt đến Đại La rồi tính tiếp!

...

"Giáo chủ đến cùng là thích thứ gì?"

Đông Hải Long cung, trong căn phòng lộng lẫy khắp nơi đều trang trí điêu khắc bằng thủy tinh bảy màu, Ngao Ất đang ngồi ở bên bờ ao, nhẹ nhàng xoa trán mình.

Trong ao, một giao nhân mỹ lệ nhẹ nhàng du động, trên gương mặt tinh xảo đáng yêu tràn đầy nụ cười chúm chím ngọt ngào. Thỉnh thoảng nàng bơi tới bên cạnh bờ ao, đưa cho Ngao Ất một chút tiên quả cùng rượu ngon.

Sau khi Ngao Ất hoá hình vẫn duy trì ở bộ dạng thiếu niên, thân hình không hiểu sao không cao lên nữa. Vị công chúa Giao nhân tộc này tâm tư cũng có chút tinh tế, sau khi hóa hình cũng khôi phục thân hình thiếu nữ.

Trong truyền thuyết Giao nhân tộc, những chuyện cổ tích lưu truyền một định luật lãng mạn:

Trong cặp đôi bạn lữ, ai mà lộ vẻ già lão hơn thì sẽ chịu thiệt thòi, nhiều khi không tự chủ được đi chiếu cố cho người trẻ nhỏ hơn.

…Chắc chỉ là chuyện đùa…

Đối với quan hệ cùng Ngao Ất, công chúa Giao nhân tộc kỳ thật rất rõ ràng, mặc dù Nhị thái tử điện hạ mười phần ôn nhu, lại một mực rất tôn trọng mình, nhưng Giao nhân nhất tộc nhà mình dù sao cũng chỉ là phụ thuộc của Long tộc.

Nàng cũng nhất định phải thu liễm tính cách ngẫu nhiên tùy hứng của mình, sau này an tâm giúp chồng dạy con, giúp đỡ phu quân tương lai của mình…

Nhìn Ngao Ất đang ngồi cau mày nhăn trán suy nghĩ, vị Giao nhân tiểu công chúa bơi đi.

Tiếng nước róc rách vang lên, đuôi cá của nàng hóa thành cặp chân thon dài, trên trán quang mang lấp lóe, một bộ váy ngắn màu sáng rơi xuống. Sau đó tiểu công chúa đến bên cạnh Ngao Ất, cầm một tấm lụa êm ái lau trán cho y.

Giao nhân thiện ca…

Tiểu công chúa này mở miệng nói chuyện, tiếng nói nhẹ nhành du dương mười phần êm tai.

"Ất ca không cần lo lắng, tứ hải loạn cục nhất định có thể sớm bình phục được."

Ngao Ất cũng là có chút trở tay không kịp, nhưng dù sao y cũng đã lăn lộn cùng Giáo chủ đại nhân bao lâu nay, lập tức thuận thế nói tiếp:

"Ừm, không sai, ta ở đây lo lắng cũng vô dụng."

Vẻ mặt Ngao Ất càng phát ra nặng nề.

"Đúng rồi Tư Tư, dựa theo phong tục Giao nhân tộc, nếu như tặng lễ cho một người mà mình coi trọng vô cùng, thì nàng sẽ đưa lễ vật gì?”

Khuôn mặt công chúa Giao nhân hiện ra một rặng mây đỏ ửng, thấp giọng nói:

"Thiếp đã tặng tất cả cho ca rồi mà, đồ ngốc!”

Ngao Ất lập tức biết nàng hiểu lầm, cười nói:

"Ý là ngoài ngươi ra, người mà ta coi trọng nhất thì ta nên đưa tặng lễ vật gì?”

Giao nhân công chúa lập tức dùng sức vò cái trán Ngao Ất hai lần, sẵng giọng:

"Ngươi chẳng lẽ ở chỗ này của ta, học cách đi lấy lòng nữ tử khác hả?”

"Làm gì có" Ngao Ất cười khổ nói, "Là một vị huynh trưởng của ta, hắn xuất thân là nhân tộc, chính là vị kia mà ta đã nhắc qua rất nhiều lần với ngươi.”

"Trường Thọ huynh trưởng sao?"

Giao nhân công chúa lập tức nhẹ nhàng thở dài, mặc dù còn chưa từng thấy vị huynh trưởng này, nhưng người này thật đúng là ở khắp mọi nơi, luôn luôn xuất hiện suốt thời kỳ trăng mật trước hôn nhân của hai người nàng…

Ngao Ất thở dài:

"Giúp ta nghĩ một vài chủ ý đi, mấy ngày nữa chúng ta liền xuất phát đi qua chỗ của Trường Thọ huynh."

"Vâng, thiếp giúp chàng chuẩn bị một phần lễ vật, nếu chàng cảm thấy vừa lòng, liền đưa cho vị huynh trưởng này, như thế nào?"

Ngao Ất hai mắt tỏa sáng, tự nhiên là liên tục gật đầu.

Nhưng mà, vị tiểu công chúa này lại che miệng cười khẽ. Vì phu quân ôn nhu khả ái như thế của mình, để chàng sau này không đi vào ngõ cụt đường ngang lối tắt, lần này nàng cũng phải cấp cho vị huynh trưởng này một phần hậu lễ, giúp huynh ấy thúc đẩy một đoạn nhân duyên mới được...

...

Tây Ngưu Hạ Châu, một động phủ nào đó ẩn nấp kín đáo ở phụ cận Linh Sơn.

Một tiếng muỗi vo ve vang lên, sau đó liền thấy từng đạo huyết quang cấp tốc ngưng tụ, tạo thành một thân ảnh xinh đẹp mang váy dài huyết hồng.

Trong động phủ trống rỗng không một bóng người, bên ngoài động phủ mấy tầng đại trận nháy mắt ngưng kết, ngăn cách bên ngoài dò xét!

Văn Tịnh đạo nhân đi vài bước, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cách đó không xa, một tảng đá lớn im ắng hóa thành bột phấn.

Dùng sức hít vào một hơi, Văn Tịnh đạo nhân khiến cho mình cấp tốc bình tĩnh lại.

Nửa ngày trước, nàng bị một Phương Tây phó giáo chủ nào đó gọi lên thương nghị mưu tính bước tiếp theo đối phó Long tộc. Nàng lại bị mấy người thay nhau chỉ trích, lôi chuyện mấy lần hành động trước đây không có chút hiệu quả đều đổ hết trách nhiệm trên người nàng.

"Rõ ràng bản thân bọn họ còn dùng không được, quả thực phế vật!"

Văn Tịnh đạo nhân cắn răng lầm bầm mắng chửi, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng lộ ra mấy phần cười lạnh.

Đám người kia lại còn dự định ly gián Nhân giáo cùng Long tộc.

Điên rồi sao?

Đi trêu chọc cái Giáo chủ Hải Thần giáo kia?

A, kém chút quên, bọn gia hỏa này cũng không biết nội tình của vị Hải Thần này...

Thú vị, thú vị vô cùng.

"Ngược lại là có trò hay để xem" Văn Tịnh đạo nhân cười khẽ mấy tiếng, vừa nghĩ tới mấy tên Phó giáo chủ lúc kinh ngạc sửng sốt sắc mặt xám xịt như gan heo, tâm tình nàng lập tức thư sướng hơn phân nửa.

Nhưng tiếp theo, Văn Tịnh đạo nhân lại không thể không cân nhắc...

"Tuy nói rằng bản vương không cần quản nhiều những chuyện này, Hải Thần kia nhất định có thể giải quyết những phiền toái này;

Nhưng hiện tại, bản vương đã bí mật đầu nhập Nhân giáo cùng Thiên Đình, nếu là không làm thứ gì, cũng hơi khó để bàn giao…"

Thế là, Văn Tịnh đạo nhân hơi suy tư, thân hình nằm nghiêng trên giường, chậm rãi nhắm mắt.

Nàng âm thầm lại bắt đầu khống chế một vài khôi lỗi giấu ở bên trong thâm sơn rừng hoang…