Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 137: Lực lượng con kiến hôi




Editor: Tiểu Ly Ly.

Nguyên Ly Nặc cười lạnh: "Còn nhỏ tuổi ý định ngược lại không đơn giản, ngươi cho rằng dựa vào câu nói đầu tiên của ngươi có thể kiếm chuyện ly gián sao?"

Thiên Âm hơi nghiêng đầu, cười đến ngại ngùng thẹn thùng: "Ta nghe sư phụ nói, trong này Tiên Tôn Trường Lưu là người lợi hại nhất, chắc hẳn có thể bảo vệ ta chu toàn, ta ở nơi này cũng bị người khác giết chết, không bằng đi theo ngươi, có lẽ còn có thể sống tạm mấy ngày chứ? Ngươi cứ nói đi?"

Lưu Cẩn nhìn nàng, trong lòng dở khóc dở cười, lại sợ nàng đột nhiên kích động, thật sự xông tới, nàng ngay cả một chút hy vọng sống cũng không thể có.

Lịch Chi hận Trọng Hoa, bởi vì ghen tỵ. Hắn hận Lưu Quang, bởi vì Lưu Quang thích gây khó khăn cho hắn ở khắp nơi. Nhưng lúc này, hắn lại vô cùng hận người chưa dứt sữa trước mắt này của hắn, Thiên Âm!

Đệ tử Trọng Hoa, Hừ!

Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng liền đến trước mặt nàng, vẻ mặt sát khí này khiến cho Thiên Âm có cảm giác vô cùng đau đớn.

"Vị thần cuối thời này làm sao sử dụng? Bây giờ bổn tôn liền cắt đàu lưỡi của người xảo trá như ngươi đi!" Hắn không phải Nguyên Ly Nặc, đối mặt với Thiên Âm sẽ bận tâm Trọng Hoa. Nếu hắn được Thần Tàng, Trọng Hoa có năng lực nào để thắng hắn? 

"Đánh thì đánh, người nào sợ ngươi, cái đồ ẻo lả này!"

Tiếng nói vừa dứt, Thiên Âm liền vọt tới, tốc độ rất nhanh chóng, ngay cả Lưu Cẩn cũng kinh ngạc.

Trong tay nàng liền ngưng tụ thành một thanh kiếm linh khí, lại đưa tới vô số cười nhạo và đồng tình. Không vì cái gì khác, chỉ vì mũi nhọn kiếm kia quá yếu, vừa nhìn liền biết pháp lực chưa đủ, mạnh mẽ ngưng kết mà thành. 

Chỉ có một người không cười.

Cũng không có đồng tình.

Lúc này, trong lòng Hồng Trang phức tạp không lời nào có thể diễn tả được. Nàng vẫn tự cao tự đại, chưa bao giờ để Thiên Âm vào trong mắt. Khi đó ở võ trường bị Thiên Âm đánh bại, nàng vẫn khắc sâu trong đầu. Hôm nay nàng chỉ ra một chiêu, liền dễ dàng lấy đi tính mạng của mình, đây là lần thứ hai, để cho nàng rất rõ ràng biết, nếu có thực lực, không cần cố ý triển lộ, chênh lệch đã ở nơi đó.

Khiến cho ngạo khí của nàng bị đánh tan tác.

Cho nên nàng hận Thiên Âm, thấy Thiên Âm, giống như là có người ở nhắc nhở nàng, nàng ngay cả một tên ăn xin cũng không bằng. 

Nhưng vào giờ phút này, nếu đổi lập trường, nàng không cách nào xác định, mình là có phần dũng khí không biết sợ này của Thiên Âm hay không, đối mặt với trăm vạn người muốn đưa nàng vào chỗ chết, ở trước mặt một Tiên Tôn rút kiếm, cho dù biết rõ không địch lại, cho dù biết rõ kết quả thảm thiết...... 

Trong lúc mọi người đều cười nhạo chuôi kiếm này của Thiên Âm hơi yếu lại cơ hồ có thể linh khí còn yếu thì nàng nghĩ, xem nhẹ Thiên Âm như vậy, là ngu xuẩn cỡ nào.

Cho dù người kia, là Tiên Tôn của một phương.

Cho nên hắn lẳng lặng nhìn Thiên Âm xông lên, Lịch Chi lạnh nhạt thậm chí tùy ý đưa ra hai ngón tay kẹp lại kiếm linh khí của nàng, nhưng lại bị Thiên Âm đánh lén thành công che ngực lui về phía sau thì người người ở đây đều sợ hãi than thậm chí mắng to Thiên Âm vô sỉ. Mà nàng đã sớm dự đoán đến kết quả.

Thiên Âm đánh lén thành công, cung Tịch Diệt cũng đã ngưng thành mũi tên, thậm chí trong lúc Lịch Chi chật vật lui về phía sau thì mủi tên kia đã đến trước ngực hắn!

Đây chỉ là một biến cố trong phút chốc, Lịch Chi liền luống cuống tay chân ứng phó.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể làm tổn thương bổn tôn lần thứ hai sao?!"

Sắc mặt Lịch Chi lộ vẻ giận dữ, trong lòng khó bình tĩnh, nhưng một tay hắn đi ngăn cản mũi tên này thì trong lòng của hắn, đối với Thiên Âm là miệt thị là khinh thường. Vì vậy Thiên Âm giảo hoạt nở nụ cười, cái mũi tên này giống như điểm sáng, xuyên thấu qua cánh tay của hắn, đâm vào đầu vai. 

Giống như mang theo Tịnh Hóa Chi Thuật*, Lịch Chi bị bắn trúng đầu vai giống như gặp hỏa thêu thủy hàn băng, nhanh chóng hóa thành trong suốt. Nếu không phải hắn đối với mình lòng dạ độc ác, ngay đầu tiên đã đánh gãy cánh tay trái, lựa chọn vứt bỏ để bảo vệ thân thể, sợ rằng nếu hóa hết, đừng nói là nửa người thậm chí sẽ là cả người!

Tịnh Hóa Chi Thuật*: thuật tinh lọc.

Rõ ràng đau đớn, là hắn vốn có thể một đầu ngón tay đè chết thiếu nữ, bởi vì hắn xem thường, đây là hậu quả của hắn!

Lịch Chi tức giận đến công tâm*, hộc máu rút lui trong nháy mắt, giữa đất trời có ngắn ngủi không có tiếng động. Rất nhiều người nhìn thiếu nữ một thân y phục màu tím cười như hoa, có lạnh lẽo từ cuối nơi xông thẳng vào cái ót, làm trong lòng người ta phát rung.

Công tâm*: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y

Nhưng hơn nữa là sợ hãi thán phục.

Một thiếu nữ vừa tu thành tiên thể, một là Tiên Tôn độc bá một phương đã có mấy ngàn năm ít có địch thủ. Nàng dùng lời nói lạnh lẽo thực tế cho mọi người, con kiến hôi*, cũng có thể khiến cho con voi trọng thương!

Con kiến hôi (lực lương con kiến hôi)*: từ này Ly sẽ giải thích cho tựa của chương này luôn. Con kiến hôi ở đây được ví cho những người yếu kém nhỏ bé. Lực lượng con kiến hôi là sức lực của những người yếu kém.

Trong lúc mọi người đang mất hồn, dường như có một ánh sáng tím chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó, Thiên Âm và cung kỳ dị này, giống như hư không biến mất là ở trước mặt mọi người!

Một trận xôn xao đi qua, tiếng hô huyên náo!

"Mới vừa rồi nàng chính là dùng cung?"

"Không sai, là cung!"

"Lực sát thương mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là cung Nguyệt Thần trong truyền thuyết kia!"

"Nàng đi nơi nào rồi hả?"

Thiên Âm đi nơi nào?

Đây là vào giờ phút này, tất cả mọi người đang tự hỏi!

Nguyên Ly Nặc phản ứng kịp, thần thức đảo qua, trăm dặm Phương Viên lại có thể không phát hiện tung tích Thiên Âm, đối mặt với lửa giận của mọi người trong Thái A, hắn quát lạnh một tiếng: "Lưu Cẩn, giao Thiên Âm ra đây!"

Lưu Cẩn cười lạnh liên tục: "Nàng đứng ở trước mặt ngươi ngươi còn không  bắt được nàng, hiện tại nàng không thấy, ngươi còn hỏi ta muốn người! Người và thần khí tất cả đều cho ngươi cơ hội để ngươi lấy, muốn mà ngươi không có bản lãnh, chớ trách người khác không cho ngươi cơ hội. Hừ, muốn mang đi nàng có thể, vậy cũng phải xem ngươi có mấy phần năng lực, trừ phi đạp qua thi thể của ta, nếu không ngươi đừng mơ tưởng đến gần một bước!!" 

Trong lúc nói chuyện, suy nghĩ của Lưu Cẩn đã là thay đổi liên tục.

Hắn không ngờ Thiên Âm sẽ đứng ra ngoài, hơn nữa không nghĩ tới nàng có năng lực ở trước mặt mọi người biến mất. Hắn không biết Thiên Âm bỏ chạy nơi nào, nhưng chiếu theo cách làm trước đây của nàng, tất nhiên sẽ không ẩn núp ở gần Thái A. Bây giờ việc hắn có thể làm, chính là tận lực trì hoãn thời gian cho nàng, chỉ hy vọng nàng có thể chạy trốn tới một nơi ai cũng không tìm được.

Vừa nghĩ đây, trong lòng hắn không khỏi thở dài.

Tronrg Lục giới này, hôm nay còn có nơi nào để nàng ẩn thân?

"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Nguyên Ly Nặc tức giận vô cùng hừ lạnh, Lưu Cẩn bị hắn và Lịch Chi hai người đánh cho thành trọng thương, giờ phút này mặt ngoài không việc gì nhưng là hắn đang mạnh mẽ mê hoặc mọi người. Lưu Cẩn và hắn, lòng dạ cũng đã biết rõ. Nếu hắn muốn lấy Lưu Cẩn tánh mạng, dễ dàng.

Nếu vì vậy thối lui, không duyên cớ lại có một kẻ địch không được nửa phần lợi ích từ Thái A nhưng cũng không có nửa phần tổn thất, một mạng của Lưu Cẩn, coi như chống đỡ mạng của đồ đệ mình.

Nếu không phải ban đầu Thiên Âm xen vào việc của người khác giúp đỡ Xích Hỏa truyền tin, thầy trò hai người hắn làm sao có thể trở mặt? Lục Nhiên nào lại rơi vào kết quả như vậy, Trường Lưu làm sao lại trở thành trò cười Tiên giới?!

Tất cả đều là bởi vì Thiên Âm!

Một Lưu Cẩn, vĩnh viễn không đủ bình ổn oán hận và lửa giận của hắn! 

Trong mắt hắn nổi lên ngoan độc, trong tay bỗng dưng xuất hiện chuôi cổ kiếm lần nữa, trong lúc này, đột nhiên có người kinh hô một tiếng: "Nàng ở nơi đó."

Chân núi Thái A, một bộ bóng dáng màu tím hoảng hốt chạy trốn, rất nhanh liền ra khỏi kết giới, biến mất ở trước mặt mọi người.

Nhưng ít ra, có hành tung của nàng.

Trong lúc này, hơn phân nửa người bay về phía chân núi, đuổi theo Thiên Âm!

Trường Lưu và một nhóm người áo đen vốn không muốn rút đi, nhưng cũng không cam lòng vị thần cuối thời bị người đoạt, rối rít rời đi, giữ lại đổ nát đầy đất cho Thái A, hình thành thù hận không cách nào tiêu tán.

Lưu Cẩn muốn ngăn cản Nguyên Ly Nặc, một bước còn chưa bước ra, ngực bỗng dưng cứng lại, ngay sau đó phun một ngụm máu tươi ra, cả người rơi vào trước điện Thái A, lảo đảo mấy bước mới đứng vững.

Lần nữa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng Nguyên Ly Nặc.

Chỉ có mọi người Hiên Viên vây quanh Lịch Chi thiếu cánh tay đang chậm rãi rút lui.