Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 138: Bằng hữu mấy ngàn năm




Editor: Tiểu Ly Ly. 

"Vết thương nhỏ." Lưu Cẩn buồn bực khụ mấy tiếng, đẩy Hồng Trang ra, dặn dò với Đông Ngô một tiếng “chăm sóc đệ tử bị thương”, liền cùng với Huyền Lam đuổi theo phía Thiên Âm chạy trốn.

Bóng dáng của hai người mới biến mất ở cuối chân trời, một đội nhân mã xuất hiện trong nháy mắt, bao vây Thái A.

"Các ngươi là......" Khóe mắt Đông Ngô hung hăng run lên: "Ma tộc!"

Lập tức vang lên tiếng chém giết!

***

Ma tộc, rừng thú dữ.

Sấm sét động đất, muôn thú kinh hoàng.

Hai bóng người trên không trung đánh nhau thật lâu, rốt cuộc chia nhau rơi xuống đất.

Trên mặt đất đã là thê thảm không nỡ nhìn. Lại bởi vì  hai người này dừng tay, trong rừng yên tĩnh trở lại, thú dữ ngủ đông.

Lưu Quang thu kiếm, từ một đỉnh núi nhỏ nhảy xuống, đến trước mặt Mặc Tử Tụ, vẻ mặt vui vẻ tươi cười rạng rỡ: "Đã lâu không giao thủ với ngươi, lần này đánh  thật là thoải mái sung sướng." Giọng nói vừa chuyển, nhiều hơn mấy phần chế nhạo: "Nghe nói ngươi ở Trường Lưu bị trọng thương, ta cho là thật. Thì ra là lừa gạt mọi người thôi. Không ngờ tự xưng là nhân vật vô địch Mặc Tử Tụ cũng sẽ như ranh con đồng bướng bỉnh tiểu nhân lừa gạt chạy trốn, ngoài ý muốn ngoài ý muốn!"

Mặc Tử Tụ sóng vai đi với hắn, nghe nói thế, không khỏi cười nói: "Cũng chỉ là vì thử dò xét Trọng Hoa thôi."

Lưu Quang dừng chân, chứa đựng ý cười: "Ngươi trăm phương ngàn kế nghĩ trừ đi Trọng Hoa chỉ là vì cung Nguyệt Thần chứ? Chẳng lẽ có ý đồ với với Thái A ta?"

Lời này vừa nói ra, Mặc Tử Tụ trầm mặc.

Vẻ mặt Lưu Quang thay đổi dần, liền chuyển lạnh: "Xem ra ngày mà ta và ngươi là địch sẽ không xa."

Mặc Tử Tụ tựa như buông tiếng thở dài: "Người ngũ đại tiên sơn, đã đến Thái A."

Trong lòng Lưu Quang run lên, sắc mặt biến thành phải cực kỳ khó coi. Ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không nhìn lâu thêm một chút, liền thuận gió mà đi, tốc độ nhanh, trong phút chốc liền không thấy tung tích. 

"Lưu Quang, ngươi thật sự cho rằng bổn tôn là tâm huyết dâng trào đánh nhau với ngươi sao? Cũng chỉ là muốn giữ ngươi thôi." Nhìn bóng dáng Lưu Quang đi xa hóa thành chấm nhỏ, trên mặt của hắn cũng không biết là vẻ mặt gì, lẩm bẩm nói: "Từ xưa tiên ma đối lập, không hợp tính. Ta và ngươi làm bằng hữu mấy ngàn năm, cũng nên kết thúc rồi. Giờ phút này ngươi chạy trở về, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng phế tích."

Trong không gian dao động, trước mặt của hắn nhiều hơn một người nam tử.

"Thành Phong, như thế nào?"

Thành Phong nói: "Bẩm chủ thượng, có chuyện ngoài ý."

Trong mắt Mặc Tử Tụ có ánh sáng thoáng qua: "Hả?"

"Nhóm người ngũ đại tiên sơn và nhóm Tán Tiên vây quanh Thái A, mắt thấy Thái A sẽ bị thua, Thiên Âm lại đột nhiên xuất hiện, nhìn nàng dùng tiên thể phế đí một cánh tay của Lịch Chi rồi chạy trốn mất tích. Mọi người vì đuổi theo nàng, bỏ qua tính toán đấu với Thái A. Trọng Hoa và Lưu Quang đều không ra mặt, Thái A không người nào trấn thủ, sau khi ngũ đại tiên sơn rời đi, Vô Minh nhân cơ hội ra tay."

Đối với chuyện Thiên Âm ra tay làm Lịch Chi bị thương nặng, Mặc Tử Tụ chỉ nhíu mày lại không tiếp tục tra cứu, nói: "Cho dù những tán tiên kia buông tha, người còn lại như Nguyên Ly Nặc, Lịch Chi, việc này không sai sẽ làm mất đi cơ hội tốt hủy diệt Thái A."

Thành Phong chậm rãi nói: "Bởi vì cung Nguyệt Thần, ở trong tay Thiên Âm."

Mặc Tử Tụ ngơ ngẩn, một lâu sau, trong nụ cười kia có chút không rõ ý nghĩa: "Thiên Âm, cả đời của người này nhất định phải hủy ở trong tay bổn tôn hay sao?....."

***

Dãy núi Đại Bì giao nhau với Thái A và Đại Hàm, cao hơn ngàn mét so với mực nước biển, giống như một con Rồng chiếm cứ kéo dài nằm ngang, làm cho Tiên sơn Đại Hàm tách ra với Thái A Tiên sơn ra.

Nghe nói ngày trước có thần nhân ở, vì vậy mặc dù Tiên giới bốn mùa như mùa xuân, dãy núi Đại Bì này cũng là đến độ cao nhất định, liền có chia bốn mùa.

Chân núi khí hậu ấm áp, sườn núi thỉnh thoảng nóng rực không chịu nổi, thỉnh thoảng gió lạnh thấu xương. Đỉnh núi quanh năm trắng xóa như bông tuyết, ánh mặt trời bắn thẳng đến trên này thì băng tuyết hòa tan hơi nước lên cao, sẽ thấy Thải Hồng như cầu vòng treo cao.

Trong rừng các loại tiên thú kỳ hoa ở chỗ này nhìn mãi quen mắt, cho dù là cỏ cây tầm thường, toàn thân cũng đều có linh khí, nếu là người phàm mà ăn, có kéo dài tuổi thọ tẩy gân cốt.

Chính lúc này sau giờ ngọ, trong rừng chim hót hoa thơm, tronrg khe núi tiếng nước chảy giống như châu ngọc rơi trên bàn leng keng vang dội. Đột nhiên, Tiên Hạc trong rừng sâu giống như bị sợ hãi vỗ cánh phành phạch bay đi xa xa.

Đến gần mới có thể chứng kiến, một thiếu nữ áo tím như gió lốc lao về phía đỉnh núi, tóc đen dài đến eo ở phía sau vẽ ra một dấu vết ôn nhu.

Thiên Âm từ Thái A một hơi chạy mấy vạn dặm, chạy gân da kiệt lực quả muốn từ đất ngã xuống không dậy nổi. Nhưng nàng biết không thể ngừng, nếu dừng lại, người đuổi theo phía sau nàng sẽ muốn mạng của nàng.

Thừa dịp nghỉ xả hơi một chút, nàng nói với Thiên Tuyết trong ngực: "Giờ phút này chúng ta thật sự là xứng với tên chạy lang thang!"

Nàng rất may mắn thể chất của mình luyện tập bay trên không ưu thế hơn người, cho tới đoạn đường chạy trốn này, làm cho mấy trưởng lão nghe nói tu vi rất cao nhưng lại không biết ở tiên sơn nào hất ra xa xa.

Có thể thấy được Lưu Quang nói rất đúng, bất kỳ Tiên thuật cũng không bằng có một thuật chạy trốn. Cho dù có mạnh đến có thể chống lại với trời, đều phải có một thân năng lực chạy trốn mà ngay cả Tiên Tôn cũng theo không kịp. Ít nhất đang đối mặt kẻ thù mạnh thì nếu như tất cả bản lãnh của mình còn không cách nào chiến thắng, chịu chết không phải anh dũng, chỉ có chạy trốn mới phải thượng sách.

Không có bất kỳ một loại kỹ năng, có thể có thuật chạy trốn thực dụng.

Đỉnh núi một mảnh trắng như tuyết, trùng điệp trăm dặm. Mênh mông đụng vào nhau trời, ánh mặt trời chiếu xuống, muôn màu muôn vẻ.

Cuối cùng đã tới đỉnh núi, nàng ôm Thiên Tuyết thở dốc.

Thiên Tuyết hỏi: "Tỷ chạy tới nơi này làm cái gì? Những người đó không phải là có thể đuổi theo sao?"

"Nghe nói." Chóp mũi Thiên Âm bởi vì không khí lạnh mà phiếm hồng, nàng ngắm nhìn cảnh tuyết mênh mông, thở hổn hển nói: "Đỉnh núi này có pháp tắc thần nhân, bất kỳ tiên ma, một khi đến nơi này, liền giống với người phàm. 

Sau khi Thiên Tuyết nghe xong, ngược lại rất là nghiêm túc nói rõ ý kiến của mình. Nó cười nhạo nói: "Chính là nguyên nhân này, để cho tỷ suýt nữa chạy tới mất hơi thở?"

Nó đưa hai móng ở bụng chôn trong vào bộ lông thật dầy, giọng nói lộ ra cổ quái: "Pháp tắc nơi này đã sớm biến mất. Hôm nay Lục giới, chỉ có một nơi có thể cho tỷ ẩn thân. Đáng tiếc hôm nay tỷ không vào được."

Đáng tiếc âm thanh nó quá nhỏ, Thiên Âm không nghe rõ cũng không có coi là quan trọng, mắt thấy sau lưng truy binh không hề đuổi theo nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

Nàng căn cứ vào tâm trạng vướng mắc của Lịch Chi mà đả thương hắn, không ngờ sau khi một mũi tên bắn ra, Thiên Tuyết bị dính chú Hôn Thụy của nàng, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, ở trước chú ý của mấy ngàn người mang nàng đi.

Đối với lần này, nàng là cực kỳ khiếp sợ lại không có thể hiểu được. Vì vậy tỉnh lại mới nhớ tới lời muốn hỏi: "Tuyết Tuyết, ngươi có phải nên nói cho ta biết hay không, ngươi là làm sao trong thời gian ngắn đã tỉnh lại?"

Cảm xúc của Thiên Tuyết làm như cực kỳ xuống thấp, chán nản nói: "Giữa ta và cung Nguyệt Thần tồn tại một loại khế ước, một khi tỷ sử dụng nó, cho dù ta ở nơi nào, cũng sẽ lập tức cảm ứng được vị trí của nó. Nói cách khác, trừ phi ta chết đi, nếu không cho dù ta đang bị bị giam giữ cũng được khóa cũng được, dù là chỉ còn lại một hơi, nếu ta có thể cảm ứng được nó, liền có thể mượn linh lực của nó cởi ra bất kỳ trói buộc nào, trừ phi ta lâm vào độ sâu ngủ say mất đi ý thức."