Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình




A lại nhìn Đỗ Hưng, cười khinh miệt: “Anh hãy làm cái này trước.”
Nói xong đầu cắm xuống, dùng một tay chống đất, tay kia ôm chân, đầu dưới chân trên thăng bằng 5 giây sau đó thật thân đứng lên rất đẹp, tiếng vỗ tay hoan hô ồ ạt.

Đỗ Hưng hất cằm, tháy A làm tư thế mời, Đỗ Hưng không chút suy nghĩ cũng nghiêng người, một tay chống đất, hai bắp chân như hai chiếc lá phiêu phiêu, lúc này mới dùng tay ôm chất, tung người lên, nhưng vì không luyện quên nên lúc này không ổn, tay rung rung đảo đảo mấy cái mới ổn, rồi lại phát lực tung người mấy lần, Đỗ Hưng lúc này nói: “Là thế này hả?” vừa nói còn nhảy thêm mấy cái, mọi người ở dưới xem diễn trò đều cười lớn, cũng có người vỗ tay kêu tốt.

Người tinh ý đều có thể nhận ra Đỗ Hưng chưa từng luyện hip-hop, toàn dựa vào lực tay cùng thân thể miễn cưỡng biểu diễn, nhưng cũng vì vậy, độ khó càng lớn.

A rất mất tự nhiên: “Tính là anh làm được.”
Sau đó lại trồng cây chuối, hai tay làm trụ xoay liên tục vài vòng. Đỗ Hưng chẳng thèm nghỉ, lấy tay thay chân như diễn viên múa ba lê xoay quanh vũ đài, vừa xoay vừa nói: “Thế này có gì khó, so với lộn nhào còn dễ hơn.”
Mọi người đều cười và vỗ tay.

A không nhịn được, lấy cái mũ đội đầu ra, đừng vào đội ngũ. Lúc này trình diễn tiết mục bánh bao thích nhất, tên nhóc kia cũng thật nhanh nhẹn, mượn lực chạy nghiêng người như con quay quay vòng, bánh báo thích tiết mục này không phải vì cảm giác nó khó, nàng chỉ thấy bội phục đầu của một người sao cứng thế, không sợ đâu, đội mũ xoay thì nàng cũng chẳng coi là hiếm lạ.

Người trẻ tuổi xoay xong đầu rồi xoay lung, tựa như một con rùa đen vậy, tuy tên nhóc biểu diễn rấ đạt, nhưng mọi người đều không tỏ thái độ, đều đang mong đợi Đỗ Hưng sẽ biểu diễn tiết mục gì đối lại.

Đỗ Hưng lần này quả nhiên lộ rõ vẻ khó khăn: “Ai nha, không dễ làm, làm sao có thể xoay được nhỉ?” Sau đó đột nhiên nói với tổ 3 nam 2 nữ thất bại nát bét: “Một người qua giúp ta, chờ ta chổng lên thì hai người nắm chân tôi xoay nhé.”
Không chờ bọn nhóc kịp hiểu ý, ĐỖ Hưng đã chống đầu xuống đất, chẳng qua không dùng tay vịn, thân rung rung muốn đổ. Đỗ Hưng còn quát lên với năm người đang ngây ngốc đứng bên: “hai người tới nhanh lên, một người đứng trài, một người đứng bên phải, đẩy theo một hướng là được?”

Coi mình như bình rượu, hiện tại cần một lực thuận kim hay nghịch kim đồng hồ. Hai cô gái khá nhanh trí, vội chạy qua, đồng thời xoay Đỗ Hưng. Quả nhiên Đỗ Hưng chậm chạp xoay tròn, đầu cắm xuống đất, tay ôm trước ngực, xoay nghiêng ngả, la lớn; ‘Xoay vài vòng nữa, chỉ cần không làm tụt quần áo ra là được.”
Ba nam cởi áo ngoài, chạy theo xoay Đỗ hung, Đỗ Hưng như một con quay càng lúc càng xoay nhanh.

Bọn người dưới đài được tràng no mắt, mọi người tiếp tục cười lớn, tiếng la càng lúc càng lớn.

Vẻ mặt A càng lúc càng khó coi, tên nhóc hiểu Đỗ Hưng hoàn toàn pha trò châm chọc bọn họ. Chờ khi Đỗ Hưng đứng dậy, một tên nhóc áo chữ P từ nhóm áo đen đi ra, không có chơi trò trồng chuối xoay nữa mà biểu diễn các bước chân di chuyển.

Hip-hop từ rất sớm có liên quan tới múa, bước di chuyển tỏng hip-hop tuy không phải chủ yếu, nhưng là một kỹ nghệ không thể thiếu, P có kỹ thuật cơ bản khá tốt, biểu diễn có vị, nhìn qua đang liều mạng chạy nhưng không tiến thêm một bước, như đang chạy trên máy chạy vậy.

Xem ra nhóm áo đen đã tỉnh ngộ, biết không thể so công phu với Đỗ Hưng, đành so kỹ xảo vậy. Người không luyện qua hẳn không thể có cảm giác và tập theo, Đỗ Hưng có muốn nhảy theo cũng vô ích, điệu nhảy của tên nhóc giống như clacket. Mọi người đứng xem có vẻ như quen chờ Đỗ Hưng tạo sự kinh ngạc, hiện tại thấy Đỗ Hưng lại xuất tràng, đều cười lớn vỗ tay hò hét, cũng không quản Đỗ Hưng sẽ biểu diễn thứ gì.

Đỗ Hưng cũng có chút khùng, sau cùng dứt khoát không thèm nhảy, đứng trên vũ đài bắt đầu biểu diễn, lúc đầu còn chưa nhìn ra là thứ gì, dần dần mọi người đều bị hấp dẫn, Đỗ Hung như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió, cơ hồ chân không chạm đất, dù ai cũng không nói rõ đây là nhảy múa kiểu gì, nhưng tuyệt đối khi xem là một loại hưởng thụ.

Lần này đám người đứng dưới đài xem đều ngưng cười, bắt dầu yên tĩnh, không biết ai nói: “Anh ấy nhảy còn hay hơn Michael Jackson nhiều.”
Sau đó bọn họ bắt đầu vỗ tay theo nhịp nhảy, chợt một tiếng rè vang lên, mọi người đều nhìn về phía micro, phục vụ viên đang cầm micro lo lên: “Âm nhạc!”

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc lại vang lên, đèn laser chớp điên cuồng, mọi người đều điên rồi, một nữ sinh không để ý hết thảy hét lên: “Đỗ Hưng, em yêu anh.”
Đỗ Hưng liếc mắt nhìn qua, cái liếc mắt làm nghiêng đổ vô số thiếu nữ, trong mắt bọn họ Đỗ Hưng không phải vốn thế này, nghiễm nhiên là một bạch mã vương tử, vũ đạo vua, cả bọn đều la lên: “Đỗ Hưng, em yêu anh, Đỗ Hưng, em yêu anh…”

Nhóm áo đen ảo não bỏ chạy, nhóm nhảy 3 nam 2 nữ ở lại trên bục phối hợp với Đỗ Hưng, thanh niên phái dưới tự nhiên không chịu tịch mịch, cũng lao lên bục nhảy cùng.

Chu Quý thấy Đỗ Hưng ở trên bục hô phong hoán vũ, cười mắng; “Con rùa đen này, sớm biệt vậy mình tự lên..”
Tôi vỗ cái bụng phệ gồ lên của hắn; “Anh làm được?”

Chu Quý không thèm để ý; “Dù không được, nhưng cung có chút thủ đoạn, cậu nên biết trên núi trừ An Đạo Toàn cùng Kim Đại Kiên mấy người, võ công của Đỗ Hưng chỉ có thể đếm từ dưới đếm lên..

“Vậy còn anh?”

Chú Quý có lẽ sợ tôi đi hỏi Đỗ Hưng, cười he he nói: “Tôi càng thấp.”
Tôi lại nói đàu với anh ta vài câu rồi về chỗ, bánh bao đang uống bia tì tì, tôi trợn mắt hỏi : “Có phải lúc này em cũng la lên đúng không?”
Lý Sư Sư cười trộm, tôi thấy Lưu Bang đã biến mất, chỉ vào chỗ trống nói: “Tên nhóc kia đâu?”
Tần Thủy Hoàng chỉ bĩu môi chỉ vào một góc, tôi quay sang nhìn, Lưu Bang hai tay giơ cao, eo mông lắc, đang cùng một phụ nữ trung niên mặt đầy mồ mả nhảy nhót, vừa nhìn đã biết là hắc quả phụ thiếu thốn tình dục, hai người liếc mắt đưa tình.

Tôi kéo Hạng Vũ hỏi nhỏ: “Anh Vũ, anh cùng hắn thân thuộc nhất, biết tên nhóc đó đã chịu kích thích thế nào về phương diện giá chứ?”

Hạng Vũ: “Anh gặp qua vợ hắn rồi, cung chẳng thế nào.”

“Đẹp chứ?”

Hạng Vũ gật gật đầu.

Tôi nổi lòng hiếu kỳ, hỏi: “so với sư sư thế nào?”

Hạng Vũ nhìn Lý Sư Sư: “Khó nói, Sư Sư kém hơn một bậc.”

Tôi kinh ngạc, lại nhìn Sư Sư, dáng thon thả, có khí chất, không điểm nào không phải là cực phẩm trong cực phẩm, Hạng Vũ cùng Lưu Bang là tử địch, còn có thể nói vậy, vậy nói rõ Lữ Hậu đẹp hơn Sư Sư đâu chỉ 1 bậc, chẳng lẽ Lưu Bang có vấn đề thần kinh, bị một mỹ nhân tuyệt thế xung kích mà sụp đổ? Nhất định là vấp ngã tình trường rồi.

Đương nhiên còn có khả năng là con mắt thẩm mỹ của Hạng Vũ cũng có vấn đề, tôi hỏi; “Vậy chị dâu Ngu Cơ so với Sư Sư thì thế nào?”

Hạng Vũ chậm rãi lắc đầu; “Ngu Cơ không rất đẹp, nhưng nàng có một loại… một loại…” Hạng Vũ mắt rực lửa, lại không thể hình dung ra được.

Tôi cung cấp một từ; “Miêu nữ?”

“Miêu nữ…” Hạng Vũ chậm rì rì nhắc lại: “Rất thích hợp, nàng ôn như nhu như một con mèo nhỏ, mềm mềm nằm trong ngực anh, tín nhiệm anh vô cùng, nhưng có lúc rất khó gần, trước mặt người ngoài, tỏ ra độc lập cùng kiêu ngạo.”
Tôi đột nhiên muốn biết thẩm mỹ của Hạng Vũ liệu có vấn đề không: “Vậy chị dâu so với Bao Tử, ai đẹp hơn?”

Hạng Vũ cười đôn hậu, thương tiếc liếc tôi: “Muốn anh nói thật hả?”

“Không cần nói….”

Lúc này, không biết trên lầu xảy ra chuyện gì, bảy tám người đàn ông chạy ầm ầm xuống, chen qua đám người đang nhảy nhót điên cuồng, chạy ra ngoài cửa lớn. Không tới nửa phút, phục vụ sinh mà tôi đánh giá cao tới gần tôi, nói thầm vào tai tôi: “Anh Tiêu, trên lầu có chuyện, quản lý Chu mời anh tới.”

Tôi nhìn thấy sự nôn óng trong mắt cậu ta, biết việc lớn xảy ra rồi, vội vàng đứng lên đi cùng, khi cách xa bàn tôi hỏi: “Chuyện gì?”

“Quản lý Chu bị người ta đâm.”

« sao ? » Tôi kinh hãi.

Phục vụ vội an ủi: “chẳng qua cũng không bị nặng.”

Tôi hơi an tâm, thấy tên nhóc này làm việc trầm ổn, đích xác là khả tạo chi tài, liền hỏi: “Cậu tên gì?”

“Tôn Tư Hân, anh cứ gọi len là nhóc Tôn là được.”

“Thông báo cho quản lý Đỗ chưa?”

“Quản lý Đỗ đã tới.”

Tôi gật đầu, lúc đi qua một bàn, tiện tay xách bình rượu, sau đó chắp tay sau lung lên lầu, Lưu Bang cho là có việc tốt, cũng lén mò theo sau chúng tôi.

Tôi tiến vào một gian phòng, nhìn thấy cảnh bừa bộn, mấy nam phục vụ đang bận rộn thu dọn, Chu Quý nhăn mặt ngồi trên sô pha, Đỗ Hưng đi tới đi lui, không ngừng chửi bới. Thấy Chu Quý không bị thương nặng, tôi buông chai rượu xuống; “Người đâu?”

“Chạy rồi.” Nói xong Chu Quý buông tay đang ôm mông, lúc này tôi mới thấy nơi bị đâm là một vết đao, máu chảy không ít, sô pha bị ướt đẫm, không biết tôn tư hân kiếm ở đâu được thuốc kháng sinh cùng vải cứu thương đưa tới, Chu Quý nhận lấy nói: “Không sao, mọi người đều ra ngoài đi, lát nữa hãy thu dọn.”

Trong phòng chỉ còn Chu Quý, Đỗ Hưng, tôi mới hỏi vừa rồi chuyện gì.

Nguyên lai Chu Quý đang ở dưới lầu, có phục vụ tìm tới nói có người đánh lộn trên lầu, Chu Quý đi lên hỏi, mới biết khách ở hai phòng sát nhau tranh cãi vì hát quá lớn, cãi nhau rồi động tay chân. Chu Quý tới can, bị người đâm nhầm một đao. Chu Quý cởi quần dài, Đỗ Hưng giúp bôi thuốc bang bó, ĐỖ Hưng nhìn miệng vết thương của Chu Quý, biết không dang ngại mới thả lỏng. Anh ta cố ý cuốn chặt vết thương của Chu Quý lại, khiến Chu Quý đau nhe rang xuýt xoa, cười ha hả nói: “Cậu chẳng phải là cá sấu đất hạn sao, mông sao nộn thế.”

Chu Quý nằm sấp trên sô pha, rên hừ hừ: “Việc này còn chưa xong đâu.” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi; ‘Cường, cậu có thù oán với ai khu này không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không sao, cậu giúp tôi thông báo cho Ngô quân sư, chúng tôi sẽ nói sau.”

Ngày đầu tiên trông quán giúp tôi thì xảy ra chuyện, tôi cũng rất khó chịu, cũng hỏi anh ta cần đi viện không, Chu Quý dứt khoát nói: ‘Đừng làm khách kinh hoảng, tôi cũng không việc gì.”

Đỗ Hững đưa tôi ra, nói qua loa: “Không sao, cậu ta cứ nằm một lúc là khỏe ngay, mọi người cứ tiếp tục chơi vui đi.” Sau đó tiến vào phòng.

Tôi không thể hiểu nổi, Lưu Bang đứng ở hành lang chợt nói: “Tôi thấy bạn cậu bì người chơi rồi.”

“ý gì vây?”

Lưu Bang sờ cằm, âm hiểm phân tích: “người hai phòng náo loạn, đây là chuyện không đúng thứ nhất, cậu cũng thấy, ở trong phòng căn bản không nghe được âm thành phòng kế bên. Sau đó hai nhóm người đánh lộn đều không dùng dao, người đên khuyên can thì lại lôi ra dùng, cậu không thấy kỳ lạ sao? Lúc mấy người kia chạy ra tôi cũng thấy, rõ ràng là cũng một bang nhóm, bạn cậu cũng chẳng phải đèn dầu cạn, người bình thường dù dùng dao tấn công cũng chẳng thế làm anh ta bị thương, hẳn là bị người giữ chặt tay không thể tránh né, may là người ta chỉ muốn hù dọa mới không có lấy mạng.”

Tôi nghe lời này cũng thấy đúng, nhưng sau cùng tôi lại không cho là vậy, hù dọa hảo hán lương sơn sao?

“Làm sao anh phân tích rõ ràng thế?”

Lưu Bang đắc ý: “Chơi ác, hạ độc, đâm sau lung, anh là tổ tông.”

Tôi lúc này mới hiểu ra Chu Quý vì sao hỏi tôi có cừu nhân trong địa bàn không, anh ta không ngu, biết mình bị ám toán, anh ta kêu tôi báo cho Ngô Dụng vì muốn tìm người có đầu óc tới giải quyết sự kiện này.

Theo tôi biết, 108 anh hùng lương sơn quan hệ rất tốt, không giống như một cơ quan có 100 người, luôn có thân sơ cách biệt, 108 người không có chức doanh, không tăng lương, vị trí bài danh cũng không có quan hệ lợi hại, ngày ngày ngồi một chỗ uống rượu, quan hệ có thể không thân thiết?” “Thủy Hử” chẳng viết không phân biệt trước sau, tứ hải giai huynh đệ là chi.

Dù không là thế, Chu Quý bị người đâm vào mông một dao, chẳng khác gì chọc vào đít Lương Sơn một dao, bọn thổ phỉ này, nhất là Lý Quỳ, rảnh rỗi giết ngươi toàn gai, chỉ vì một cái lều giản dị cũng tức điên lên, hiện tại có người vuốt râu hùm, không khác chọc vào tổ ong vò vẽ rừng amazon, Thiên Cương Địa Sát đồng thời xuất động, tôi chính là thiên sát cô tinh…

Tôi cũng thật đen đủi, vừa tiếp nhận quán bar đã xảy ra chuyện, Chu Quý càng xui hơn, mới làm phó giám đốc nửa ngày đã bị người đâm cho một nhát, đương nhiên xui nhất là người đứng sau lung tất cả, không quản hắn tới cùng là ai, hắn đã chọc phải một người hắn không nên chọc vào nhất trong năm 2007-2008 này: phó giám đốc quán bar nghịch thời không Chu Quý, thân phận chân chính là hảo hán lương sơn số 92.

Hoàng Kiện Tường nói gì nhỉ? Hắn không chỉ một mình….