Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 122: Nghỉ mát tại cấm khu




Dương An đã công tác gần 20 năm, tuy rằng cũng gặp qua đủ lại hiện tượng quái dị khó dùng lẽ thường giải thích, nhưng cảnh tượng kỳ quái trước mắt vẫn là lần đầu tiên trong đời hắn thấy.

Đoàn xe tiến vào khu bảo tồn Khả Khả Tây Lý đã gần sáu giờ, hai đồng bạn vừa gia nhập vẫn đang thoải mái lóc cóc theo sau… Nhưng khiến người khác khó tin nổi là bọn họ lại đuổi theo bằng một chiếc xe điện!

- Điều này sao có thể?
Thần tình mê hoặc lắc đầu, Dương An cùng Triệu Kha đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có suy nghĩ muốn đi kiểm tra cái xe điện kia.

Chuyện này thật quá khó để tin, phải biết rằng nơi này đường xá không có, chỉ có cánh đồng nguyên thủy hoang vu cùng khí hậu khắc nghiệt, khiến ngay cả xe Jeep đã cải tiến qua cũng thường xuyên bị trục trặc.

Thế mà cái xe điện kia lại có thể dễ dàng chạy suốt sáu giờ, hơn nữa không hề có một lần trục trặc.

Càng khoa trương hơn là tốc độ của cái xe điện kia lại có thể sánh cùng xe Jeep, hơn nữa hình như sẽ vĩnh viễn không hết điện…

- Tôi có thể hỏi một câu không?
Nhìn chằm chằm chiếc xe điện suốt sáu giờ, Dương An rốt cục nhịn không được muốn hỏi.

- À, anh muốn nói cái xe này sao?
Biết thừa hắn định hỏi gì, Trần Mặc đã chặn trước:
- Thật ra thì nó cũng không phải xe điện bình thường mà là bọn tôi đã đặc ý cải tạo qua rồi, làm gì cũng phải có chuẩn bị chứ, từ đi chơi đến giết người diệt khẩu… Xin lỗi, hình như tôi nói linh tinh rồi!

Nếu như nói đến lời nói ác độc cùng dong dài, tất cả chỗ này không có ai là đối thủ của Trần Mặc. Dương An đương nhiên cũng nằm trong số đó, nghe một hồi lải nhải đã quên luôn mình định hỏi cái gì.

Bất quá, nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Trần Mặc khi lái xe điện, hắn vẫn nhịn không được đổi giọng mà hỏi:
- Cậu Trần này, cậu thể cho tôi biết kỹ thuật cải tiến chiếc xe này không? Tôi nghĩ Trung khoa viện sẽ rất có hứng thú hợp tác với cậu đấy, nếu có thể sẽ sản xuất chiếc xe này trên quy mô lớn.

- Chuyện này để nói sau đi!
Có dốc ngược túi áo ra cũng không moi được kỹ thuật kia, Trần Mặc chỉ có thể lập tức lảng ra chuyện khác, rồi từ cái hộp đựng đồ sau xe lấy ra hai chai nước khoáng.

Nhìn thấy hắn và Ngu mỹ nhân uống đến sảng khoái, Dương An không thể không nhắc nhở:
- Cậu Trần, hai người tốt nhất là tiết kiệm nước một chút. Nơi này nguồn nước thiếu thốn, hơn nữa tôi thấy hai người hình như chẳng mang được bao nhiêu.

Nói đến đây, Dương An nhịn không được nhìn cái hộp đựng đồ ở đuôi xe điện. Có trời mới biết cái hộp kia buộc lên xe kiểu gì, nhưng thoạt nhìn cũng không thể đựng được là bao, có khi đại đa số còn là quần áo của vị Ngu tiểu thư kia…

Bởi vì số hành lý rất không chuyên nghiệp này, đoàn xe của Dương An trước khi xuất phát đã cảnh cáo nhiều lần, thế nhưng hai người đều không để tâm, chỉ nghe rồi để đó.

Trên thực tế, theo như Dương An dựa vào tình huống mà phán đoán, hai vị này hoàn toàn đem chuyến thám hiểm trở thành hành trình trăng mật.

Bọn họ gần như chỉ mang theo mấy bình nước khoáng cùng mấy gói bánh quy, những thứ còn lại đều là những đồ không hề có giá trị với sinh hoạt thường ngày, có lẽ bọn họ nghĩ nơi này giống như khu danh lam thắng cảnh, chỉ cần có tiền cái gì cũng mua được đi!

Dương An thậm chí không hề có chút ác ý cũng dự đoán ra, hai người này chỉ cần không đến hai ba ngày sẽ đói đến da bọc xương mà ngoan ngoãn từ bỏ để trở về.

- Như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn mang theo hai người mục đích không rõ!
Khe khẽ thở dài, Dương An từ từ uống một hớp nước, ít ỏi vừa đủ để không lãng phí.

Theo đoàn xe nhanh chóng đi tới, khu vực phía trước cũng ngày càng trở nên hoang vu trống trải, nhìn quanh đất trời chỉ toàn là những sắc màu đơn điệu.

Tiến vào nơi như vậy, bạn sẽ sinh ra một ảo giác kỳ quái là mình sẽ mãi mãi không thoát khỏi mảnh đất hoang vu này!

- Tốt rồi! Chúng ta đi chậm lại, chuẩn bị dựng trại!
Nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn sắc trời dần dần tối lại, Dương An không tự chủ được kéo chặt áo ba-đờ-xuy.

Tuy rằng giờ mới chỉ là mùa thu, nhưng nhiệt độ tại Khả Khả Tây Lý đã là độ âm, đêm đến sẽ càng lạnh hơn, cho nên hiện giờ cần mau chóng tìm địa điểm thích hợp để dựng trại.

Nghe được lệnh của Dương An, các đội viên vốn đều đã mệt mỏi nhất thời cùng hoan hô lên.

Chẳng qua không đợi bọn hắn nhảy xuống xe, Trần Mặc lại đột nhiên ngẩn ra, đột nhiên chạy lên chặn đầu đội ngũ rồi phanh gấp.

Trong tiếng phanh chói tai, hắn đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chút do dự quát:
- Mau tìm chỗ nấp, bão cát sắp đến rồi!

- Bão cát?
Dương An lắp bắp kinh hãi, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lập tức nhíu mày:
- Cậu Trần, cậu lầm rồi! Sắc trời thế này tuyệt sẽ không xuất hiện bão cát, tôi thấy chúng ta vẫn nhanh chóng dựng trại đi thôi!

Lời nói này, tự nhiên chiếm được các đội viên nhất trí tán thành. Phải biết rằng thành viên nơi này có người nào không qua mười mấy năm thám hiểm, cho nên đối với hoàn cảnh dã ngoại này là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Mà nhìn biểu hiện lo lắng của Trần Mặc, có mấy đội viên còn nhịn không được than thở nói:
- Gã này không phải là thấy gió tó bèn cho rằng bão cát đấy chứ!

- Xin lỗi, tôi không có tâm tình nói giỡn!
Mặc kệ mấy lời châm chọc, Trần Mặc như cũ giang rộng hai tay ngăn trở đường đi.

Nhìn vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, Dương An cùng Triệu Kha đối mắt nhìn nhau, rốt cục hơi hơi biến sắc nói:
- Cậu Trần, cậu cũng chưa từng tới Khả Khả Tây Lý, làm sao biết được dấu hiệu khi nào bão cát xuất hiện?

- Tôi không biết! Nhưng tôi nghe được!
Sự thực, nghe được tiếng gió gào thét là Nặc Nặc, nhưng lúc này Trần Mặc cũng chỉ có thể trả lời như thế.

Mọi người ngẩn ra, đột nhiên không hẹn mà cùng cười ha hả, Dương An cũng nhịn không được nữa phất phất tay nói:
- Được Được rồi! Được rồi! Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm, mọi người cũng đừng có…

Lời còn chưa dứt, hắn chợt đổi sang vẻ mặt không thể tin, ngạc nhiên nhìn bầu trời hướng Tây Bắc.

Mọi người nhất tề ngẩn ra, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, đồng thời lên tiếng kinh hô. Chỉ thấy chân trời vốn là còn chút ánh hồng cuối ngày, giờ phút này đã đen kịt.

Nối giữa trời và đất lúc đó là một vòng lốc xoáy bão cát khổng lồ, đang lấy một tốc độ không thể tưởng tượng được mà quét đến nơi này…

- Bão cát? Bão cáttttttttttt!
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, Dương An đột nhiên quay đầu hô.

Trong cấm khu Khả Khả Tây Lý, người ta sợ cái gì nhất? Không phải là khí hậu thấp đến khắc nghiệt, cũng không phải là bầy đàn dã thú, mà là những trận bão cát không biết hình thành từ đâu.

Loại bão cát này xuất hiện không hề báo trước, một khi hình thành lại đủ để tàn sát bừa bãi mấy trăm dặm, phá hủy toàn bộ nơi nó đi qua.

Trong nháy mắt, các đội viên nhận thấy nguy hiểm đều trở nên luống cuống, thế nhưng dù sao bọn họ cũng là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Dương An đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên từ trên xe Jeep lấy ra mấy sợi dây thằng, ném cho đội viên chung quanh: 
- Chúng ta trốn không thoát, tốc độ bão cát quá nhanh! Cách tốt nhất bây giờ là cột thật chặt mình lên tảng đá, cũng hi vọng tảng đá đó đủ nặng!

Nói xong, đã gọi Triệu Kha, Trần Mặc, Ngu mỹ nhân, hướng một tảng đá lớn gần đó chạy tới.

Mọi người ngẩn ra, cũng mau chóng nhận lấy dây từng rồi chạy về hướng đống đá lớn.

Cơ hồ đồng thời, lốc xoáy bão cát kia vốn nhìn có vẻ rất xa xôi, giờ đã mang gió rít quét tới.

Trần Mặc đang chạy băng băng thậm chí có thể cảm giác được sau lưng đau đớn như bị dao cắt…

- Mau tăng tốc!
Kinh nghiệm của Dương An giờ phút này phát huy tác dụng, hắn thành thục đem Triệu Kha trói trên tảng đá, sau đó lại cùng Trần Mặc hợp lực trói Ngu mỹ nhân.

Trần Mặc thừa dịp này cũng đem chính mình buộc lại, rồi thấp giọng hướng xa xa hỏi:
- Ê, mấy đứa mày ổn chứ?

- Nam nhân cái gì cũng có thể nói, chỉ không được nói không thể!
Trong tình huống khẩn cấp thế này, cũng chỉ có đám Xa Xa có tâm tình mà đùa giỡn.

- Rồi, cẩn thận bị quét bay sang nước ngoài nhé!
Nghe thế, Trần Mặc chỉ có thể mắt trợn trắng, trước đem mình buộc chặt lại.

Chỉ trong giây lát sau, bão cát đã gào thét tới, từng hạt cát nhỏ bé vô hại giờ phút này đột nhiên thành vũ khí sắc lẹm trí mạng, đánh úp về phía mọi người đã không thể động đậy.

- Nhắm mắt lại!
Chịu đựng đau buốt trên mặt, Dương An lớn tiếng hô, gắt gao nhắm hai mắt lại.

Hắn hiện chỉ có thể cầu nguyện một việc, đó là hi vọng tảng đá này chắc chắn như dự tính, nếu không mấy chục người ở đây sẽ không có ai may mắn thoát được!

- Aaaa!
Cầu nguyện xem chừng không linh nghiệm, chỉ nghe tiếng Triệu Kha hét lớn.

Dương An lắp bắp kinh hãi, bất chấp gió cát quất lên mặt mà miễn cưỡng mở mắt ra, đã thấy tảng đá buộc giữ Triệu Kha bắt đầu lung la lung lay muốn bay lên.

Không đợi hắn đi hô ra tiếng, cơn lốc như trêu đùa, đã bốc thẳng tảng đá lên mặt đất.

Dây thừng đứt đoạn, Triệu Kha mất đi trói buộc giống như là diều đứt dây, chỉ có thể gắng gượng bám tay lên một tảng đá cạn đó, cả người trôi nổi trên không, tùy thời đều có khả năng bay mất…

- Bắt lấy tay của tôi!
Không có bất kỳ do dự, theo bản năng vừa nghe tiếng kêu, Trần Mặc đã tháo nút buộc, chân phát lực mà nhảy về phía Triệu Kha.

Trong phút chốc, hắn nắm chặt lấy một tảng đá khác, đồng thời ôm chặt quanh vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Kha. Thế nhưng bão cát lúc này cũng đã đạt tới đỉnh phong, cát vàng cùng gió lớn gào thét mãnh liệt mà thổi tới…

- Cẩn thận!
Mọi người cũng chỉ còn biết vừa cố giữ chặt lên dây thừng, vừa bất đắc dĩ hô.

Nhưng ngón tay của Trần Mặc đã không thể trụ thêm, không thể không bị kéo đi bay theo gió.

Đúng thời khắc sinh tử này, chiếc xe điện sớm bị người xem nhẹ đột nhiên không biết sao cũng bay lên trời, hướng thẳng về phía Trần Mặc…

May mắn đưa tay bắt được yên xe, Trần Mặc xem như tạm thời tránh khỏi nguy cơ bị cuốn bay lên không.

Ngay sau đó, chuyện tình càng thêm quái dị đã xảy ra —— nguyên bản chiếc xe điện cũng muốn theo gió bay đi, giống như trong tức khắc đột nhiên gia tăng sức nặng, dựa vào trọng lực mà đáp xuống mặt đất.

Mà bởi vì nó đột nhiên rớt xuống, Trần Mặc cùng Triệu Kha cũng may mắn lăn ra bãi cát, cuối cùng tránh được việc bị cuốn vào lốc xoáy.

- Làm tốt lắm!
Thấy một màn như vậy, mọi người không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngay cả Trần Mặc cũng không nhịn được nghĩ lại mà sợ.

- Thường thôi!
Trong cuồng phong gào thét, Xa Xa dương dương tự đắc lóe đèn lên mấy cái, như không có việc gì xảy ra nói:
- Lão đại, chúng ta có nên tiếp tục bay lần nữa không, em cảm thấy tư thế đáp đất vừa rồi còn chưa đủ tiêu sái…