Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 123: Muốn cái gì có cái đó




Bão cái tàn phá dữ dội suốt hai tiếng, mãi tới đêm mới dần yếu đi, mà lúc này sớm đã tối đến không thấy nổi năm ngón tay.

Yên tĩnh hồi lâu, theo ánh sáng mờ mờ từ ánh đèn pin, giọng nói trầm trầm của Dương An vang lên:
- Mọi người sao rồi? Ổn cả chứ?

Làm sao có thể không có việc gì? Lần lượt từng người trả lời, mọi người vừa tự mình cởi trói khỏi tảng đá, vừa nhẩm đếm sĩ số. 

May mắn là trước đó đã chuẩn bị tốt, mấy chục đội viên đều bình an vô sự, chẳng qua có vài người bị thương nhẹ.

Việc này có thể xem như kỳ tích, bởi dưới lần bão cát tập kích không hề báo trước này, dù là toàn quân bị diệt cũng không kỳ quái, mỗi người còn sống đều hẳn là phải đi miếu thắp hương.

- Cậu Trần, vừa rồi thật sự là xin lỗi cậu!
Đến lúc này, Dương An mới nhớ đến việc Trần Mặc đã nhắc nhở, cũng không khỏi có chút đỏ mặt.

Triệu Kha vừa mới sinh tử một đường mỏng manh, giờ vẫn còn kinh hồn chưa định, cả người run rẩy. Bất quá đợi nàng nhớ lại Trần Mặc vừa rồi liều mạng cứu giúp thì vẫn cố gắng bước lên vài bước cảm ơn.

- Đừng khách sáo, tất cả mọi người là đồng bạn mà!
Cười hì hì phất phất tay, Trần Mặc vội vàng dùng nước khoáng súc miệng, chỉ cảm thấy trong miệng toàn là cát.

Nhìn chai nước khoáng trong tay hắn, Dương An còn định nhắc nhở vài câu, nhưng bỗng như nhớ ra cái gì, mặt biến sắc, vội quay đầu phân phó:
- Mọi người kiểm tra hành lý, mau thống kê tổn thất!

Không cần hắn nói thêm, các đội viên cũng đều ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức tất cả cùng hành động.

Bởi trận bão cát, rất nhiều đồ đạc đều đã bị chôn vùi hoặc cuốn bay, việc này mang đến phiền toái không nhỏ cho công tác kiếm kê.

Mãi sau nửa giờ, toàn bộ vật tư có thể tìm thấy mới được đặt chồng chất một chỗ, thế nhưng Dương An lại không hề vui sướng, ngược lại biểu hiện có chút lo lắng…

- Chỉ còn có như vậy?
Nhìn đống đồ vật ít đến thương cảm, Dương An nhịn không được liếm liếm đôi môi khô khốc, bộ mặt đầy thất vọng không che giấu.

Triệu Kha bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng than thở nói:
- Không có cách nào! Bão cát tới quá đột ngột, chúng ta chỉ kịp buộc được những thứ này, còn lại đều bị gió cuốn bay.

Đây là lời nói thật, dưới tình huống nguy cấp kia quên mình bảo vệ đồ đạc thì chỉ có là thằng ngốc.

Dương An bất đắc dĩ thở dài, vỗ tay tụ tập đám đông lại đây:
- Được rồi, chúng ta thảo luận lộ trình kế tiếp đi! Hiện vật tư rất thiếu thốn, cá nhân tôi đề nghị chúng ta nên dừng hành trình, nghĩ cách sớm rời khỏi khu không người này.

- Hả? Cứ như vậy bỏ đi?
Triệu Kha ngẩn ra, đầy mặt ngạc nhiên trừng to mắt:
- Thầy ơi, giờ chính là thời cơ tốt nhất để khảo sát linh dương, bỏ qua cơ hội lần này sẽ phải chờ sang năm. Hơn nữa lần này chúng ta đã bỏ ra không ít tài chính…

- Tôi biết, nhưng giờ đã không còn cách nào!
Dương An bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương, nhưng vẫn quyết định trở về.

Thế nhưng trước khi hắn mở miệng, lại đột nhiên nghe được người hỏi:
- Đợi đã! Chúng ta dừng kế hoạch chỉ vì thiết vật tư thôi sao?

- Đúng!
Dương An theo bản năng hồi đáp, nói xog mới quay đầu nhìn lại, thì ra người kia là Trần Mặc.

Hơi ngừng lại một chút, hắn chỉ có thể cười khổ:
- Cậu Trần, tôi thật xin lỗi, không cách nào giúp cậu hoàn thành lần thám hiểm này! Mặc kệ mục đích của cậu là gì, nhưng chúng ta hiện không thể không trở lại Lhasa…

- Nếu tôi có thể cung cấp đầy đủ vật tư?
Không có cùng Dương An giải thích, Trần Mặc lại đột nhiên cắt lời của hắn.

Dương An ngẩn ra, khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, mà lại lập tức lắc đầu nói:
- Không được! Chúng ta hiện không có cách nào xác định toạ độ, cho dù là muốn gọi máy bay đến thả vật tư cũng không được!

- Ặc, tôi làm gì có năng lực mạnh mẽ như vậy?
Trần Mặc tròn mắt, thầm nghĩ năng lực liên tưởng của vị thầy giáo này đúng là quá trâu, mở miệng ra là đòi máy bay chở đồ.

Dương An hơi hơi nhíu mày, ngạc nhiên nói:
- Hả? Cậu không nói đến phương pháp này sao? Xin lỗi, nhưng là tôi lại không nghĩ ra còn cách gì để cung cấp vật tư?

- Cách thì tất nhiên là có, nhưng mà…
Trần Mặc như có suy nghĩ gì vỗ vỗ xe điện, do dự không biết có nên lấy Oa Oa ra không.

Ngu mỹ nhân tự nhiên biết tâm ý của hắn, ngay lập tức thấp giọng nói:
- Không sao đâu! Yêu lực của em tuy rằng chưa khôi phục, nhưng thuật làm mất trí nhớ quần thể thì không thành vấn đề, anh cứ yên tâm mà làm!

- Cô xác định?
Nhìn Ngu mỹ nhân cười tươi, Trần Mặc rốt cục thở phào một cái.

Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn phía Dương An đang đầy mặt mê hoặc, đột nhiên khe khẽ thở dài:
- Được rồi! Chuyện cho tới bây giờ, tôi không thể không nói ra thân phận chân chính của mình — kỳ thật, tôi là đệ tử thứ ba mươi hai của Trương Thiên Sư, từ nhỏ đã tu hành ngũ quỷ khuân vác chi pháp! (Trương Thiên Sư: người sáng lập một trong số các giáo phái của đạo giáo Trung Quốc)

Thực tế, nếu Diệp Dung mà ở nơi này, nhất định sẽ không chút do dự mắt trợn trắng.

Bởi vì có một vị nam tử mỗi một lần không nghĩ ra lý do, đều sẽ bịa cho mình một thân phận, mà hắn còn lười đến mức vĩnh viễn sẽ dùng con số “đệ tử thứ ba mươi hai”… (không nhớ phần đầu có dịch sai không, lúc đảm nhiệm nấu ăn trong tiệm cơm cũng là Trù thần, đệ tử thứ 32 của gì gì đó…)

Tỷ như lúc này đây, hắn còn lấy hẳn Trương Thiên Sư ra làm lão sư, lại cũng không cần xem ngũ quỷ bàn vận chi pháp cùng Trương Thiên Sư lại có quan hệ gì? (Chỗ này mình không hiểu, cũng ngại tìm kiếm, bạn này biết vào luận đàm nói giúp để mình sửa, nếu không cứ hiểu chung chung là main bịa, 2 thứ vật này chẳng liên quan gì tới nhau)

Mà cũng bởi vì thế, mấy chục đội viên nghe xong câu giới thiệu thì đồng thời lâm cả vào hóa đá.

Thẳng đến khi Trần Mặc nhịn không được đưa tay trước mặt bọn họ quơ quơ thì Dương An mới như tỉnh ngộ phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói:
- Đợi một chút! Cậu Trần, tôi không rõ ý tứ của cậu, cậu mới vừa nói cậu cùng Trương Thiên Sư có quan hệ gì?

- Là môn hạ đệ tử!
Trần Mặc nghiêm túc lập lại một lần, sau đó cười hì hì phất tay nói:
- Cái này không phải điểm chính, việc chính là tôi muốn nói tới ngũ quỷ bàn vận chi pháp (phép thuật năm con quỷ khuân vác?). Nói cách khác, nếu mọi người thiếu thứ gì, cứ nói với tôi, tôi ở đây muốn cái gì có cái đó!

- Ặc…
Mọi người nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, lại đồng thời đem ánh mắt tập trung lại cùng một chỗ, nhìn Trần Mặc từ hòm chứa đồ buộc sau xe lấy một cái cái nồi cơm điện.

Dương An không nói gì trở mình mắt trợn trắng, khó có thể tin lẩm bẩm nói:
- Cậu Trần, ý cậu là cậu có thể từ bên trong cái nồi cơm này biến ra vật chúng ta muốn?

- Toàn bộ thì không thể, nhưng phần lớn vẫn làm được!
Trần Mặc nhẹ nhàng mở cái nắp, cười hì hì hướng Triệu Kha gật gật đầu:
- Như vậy đi, trước tiên từ tiểu Triệu! Cô muốn cái gì vậy, hiện liền nói cho tôi biết, tôi lập tức sẽ mang tới đây cho cô!

- Mang tới đây?
Triệu Kha hiển nhiên đã muốn hóa đá, ánh mắt nhìn Trần Mặc tựa như xem người ngoài hành tinh.

Trong yên tĩnh đến quỷ dị, nàng cũng không biết tại sao mình lại hâm như vậy, mặt mê mang là đáp lại:
- Tôi cũng không có cần nhiều, chỉ là vừa rồi mất mấy chai nước khoáng!

- Không thành vấn đề!
Trần Mặc không chút do dự trả lời, lập tức đem hai tay để vào trong nồi cơm điện, sau đó nhắm mắt lại lẩm bẩm.

Tận lực mà niệm vài phút, đột nhiên hắn mở to mắt, cười hì hì hì gật đầu nói:
- Được rồi, chuẩn bị nhận vật phẩm đi! Đều nhìn cho kỹ, hiện chính là thời khắc bày ra kỳ tích, xuất hiện đi nước suối… Ặc, đây là cái gì?

Hai tay hướng ra phía ngoài giương lên, Trần Mặc đã chuẩn bị sẵn vẻ mặt tự đắc, lại đột nhiên biến thành xấu hổ im thin thít.

Trong tầm mắt quỷ dị của mọi người, mấy cái áo lót từ trong nồi cơm đang bay bay theo gió.

Triệu Kha ngẩn ra, đột nhiên theo bản năng xoa xoa ngực, lập tức mặt đầy tức giận — nàng nhớ rõ rất rõ ràng, đêm qua chính mình vừa mới đánh mất mấy cái áo lót, mà mấy cái trước mắt này…

- Cái này sao… Thi thoảng pháp thuật cũng sẽ mất hiệu lực!
Cười khổ lau mồ hôi lạnh, Trần Mặc thực xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, vội vàng bỏ lại tay vào trong nồi cơm điện.

Thừa dịp ra vẻ niệm chú, hắn hạ giọng quát:
- Đồ đần! Tao bảo mày đem vật tư cất vào hôm qua ra cơ mà, biết cái gì gọi là vật tư không? Còn nữa, mày ăn trộm đồ lót của Triệu Kha lúc nào thế, động tác đúng là mau!

- Thường thôi! Lão đại khích lệ như vậy em sẽ đỏ mặt đó!
Hình như không có ý thức được Trần Mặc phê bình, Oa Oa thực khiêm tốn lắc lư, sau đó lại bắt đầu lấy ra vật tư.

Bởi vì vừa gây ra chuyện cười, lần này Trần Mặc cũng không dám chủ quan, trước tiên cẩn thận sờ nắn thứ đồ bốc được, lúc này mới khẽ thở phào một cái nói:
- Được rồi, tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ!

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng xanh đã phóng ra, một thùng nước khoáng từ bên trong nồi cơm điện đột nhiên bay ra, tốc độ nhanh đến mức mắt thường cơ hồ không thể bắt giữ.

Mọi người chỉ mới chớp chớp mắt đã thấy thùng nước khoáng này đáp mạnh xuống mặt cát, lăn lăn vài vòng.

Nguyên bản Triệu Kha vẫn còn nổi giận vì áo lót, nhất thời ngạc nhiên há to mồm, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình…

- Thứ này rốt cuộc là cất vào như thế nào?
Giờ này khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người thực chỉnh tề cắn ngón tay, loại tình cảnh này thật là đủ buồn cười.

Chẳng qua sau đó, coi như người hài hước nhất cũng không có cười nổi — ngẫm lại xem, thùng nước khoáng thể tích gần gấp ba lần nồi cơm điện lại có thể từ trong nồi cơm điện bay ra, đây cũng quá khó có thể tin đi!

- Chẳng lẽ thật sự là ngũ quỷ bàn vận chi pháp?
Làm một nhà nghiên cứu khoa học, Dương An từ trước tới nay đều không hề tin vào mấy chuyện quỷ thần, nhưng hiện hắn lại không thể không tin.

Cố nén cảm giác quái dị này trong lòng, hắn trực tiếp đi đến bên cạnh Trần Mặc, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào nồi cơm điện nói:
- Cậu Trần, đây thật sự không phải là ảo thuật đó chứ? Được rồi, như vậy ngươi tiếp tục làm phép một lần cho tôi xem, lần này tôi muốn có bánh bích quy!

- Bánh bích quy?
Trần Mặc dường như không có việc gì cười cười, chậm rãi đưa tay để vào trong nồi cơm điện.

Một lần nữa ánh sáng xanh lóe lên, một rương bánh bích quy lớn đột nhiên bay ra, ầm một tiếng rơi trên cát.

Dương An hoàn toàn ngạc nhiên hết chỗ nói rồi, xem thần tình tái nhợt của hắn, hình như hận không thể trực tiếp đẩy Trần Mặc ra, nhét đầu vào nồi cơm điện để xem bên trong đó tột cùng là cái gì!

- Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Kìm lòng không đậu run rẩy lên, Dương An rốt cục hiểu được, vì cái gì đối phương không mang theo vật tư đã tiến vào Khả Khả Tây Lý.

Trong yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Mặc đã châm điếu thuốc, tiếp tục để tay vào trong nồi cơm:
- Được rôi! Kế tiếp đến ai đây? Xếp hàng xếp hàng, muốn cái gì có cái đó… Sao? Cậu muốn tạp chí Playboy? Cái này không có!