Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 102




“Tiếp theo, làm ơn hãy trình bày những vấn đề của các ngài hiệp sĩ từ những đồng đội của mỗi người, degojaru.”

“Raphtalia đã từng đề cập rồi. Motoyasu là kẻ theo đuổi đàn bà, Ren thì có vấn đề về phối hợp đồng đội và chỉ tập trung vào rèn luyện đồng đội của mình, Itsuki thì thích dính vào rắc rối và để tự bản thân mình giải quyết, cũng là một kẻ dối trá.”

Tôi có thể nói gì nhỉ, tôi đặt bản thân mình vào vị trí không cần thiết, nhưng tất cả vấn đề cần phải được chỉ ra.

“Vậy giờ là từ phía ta.”

Motoyasu giơ tay lên và tuyên bố.

“Quan điểm của ta thì đồng đội là những người đi theo, Ren thì lạnh lùng, Itsuki thì giấu sức mạnh, và Naofumi thì không có câu hỏi.”

Thật là đơn giản...

“Ren, ngươi hành xử như vậy thì cũng tốt, nhưng sẽ là tốt hơn nếu ngươi cố gắng hiểu rõ mọi người và thân thiện hơn với họ. Itsuki, ngươi nên trưởng thành hơn khi là một hiệp sĩ đi. Naofumi... Còn về ngươi-”

“Đó là quan điểm của một kẻ nào đó định dùng phép thuật tấn công đằng sau lưng ta, ngươi biết đấy.”

“Tôi là người chứng thực điều đó, degojaru. Bởi cựu công chúa Bitch đã có lời thề rằng ngài Khiên hiệp sĩ chính là kẻ thù của mình, nên lời cáo buộc sẽ không có hiệu lực, degojaru.”

“... Hiểu rồi.”

Với cảm giác nhẹ nhàng, lời cáo buộc của Motoyasu kết thúc.

“Tiếp là ta.”

Ren giơ tay lên và phát biểu.

“Motoyasu, quan điểm của ta về đồng đội của ngươi là, lý do ngươi chiến đấu là gì vậy? Ta đã nghe rằng ngươi thực sự là một kẻ theo đuổi phụ nữ. Tiếp là, ngươi là kẻ giấu giếm sức mạnh. Naofumi thì không có vấn đề gì.”

“Tại sao tất cả về Naofumi-san đều không có vấn đề gì cả!?”

Ngươi có ý gì hả? Ngươi nói như thể là ta đi đâu cũng gây ra vấn đề vậy.

... Dẫu vậy tôi đúng là đã làm một số chuyện.

“Không, những người đó đã xem cách Naofumi chiến đấu và báo rằng:” Ngài khiên hiệp sĩ rất là đáng tin cậy. “Đó không phải là ý kiến của cá nhân ta.”

“Hơn nữa, giấu giếm hả... Ngươi bỏ qua hơi nhiều về việc đó rồi.”

Cả Ren và Motoyasu đều đề cập đến những khía cạnh mà Itsuki cắt bỏ bớt như thói quen thường nhật.

“Không phải như vậy! Ta chỉ quan tâm đến những gì có thể xảy ra-”

“Như thể là việc ngươi đợi đồng đội của mình lâm vào nguy hiểm? Đó chính là điểm khiến cho Raphtalia nổi giận như vậy.”

“Đúng là tồi tệ. Ta có thể đồng ý với Raphtalia-chan nổi giận bởi ngươi dàn dựng kịch bản.”

Motoyasu lợi dụng tình hình và kêu về phía Itsuki.

Ngươi cũng làm những việc tương tự như vậy đây.

“Đó là tại sao ta nói nó không phải như vậy.”

“Dù vậy, ngươi vẫn là kẻ dối trá.”

“Yeah... Đúng như vậy.”

“Các người yên lặng đi!”

Itsuki ngắt hết lại với cảm giác cuồng loạn.

Nhưng tôi đã bảo hắn đó chính là những gì hắn gặt được.

“Vậy bây giờ, đến lượt ngươi cuối cùng, Itsuki.”

“Giờ là của ta. Ngươi nghĩ chiến đấu vì cái gì vậy, Motoyasu? Người còn cho cả phụ nữ gia nhập tổ đội của mình. Còn ngươi thì sao chứ? Ngươi bỏ mặc và chỉ chiến đấu một mình... Hơn hết nữa, ta được báo lại rằng Naofumi là một kẻ ích kỷ và tàn bạo..”

“Chúng chỉ là một nhóm những kẻ nghĩ về chính nghĩa. Tác phong của chúng khi ở khu vực săn quái vật cũng rất tệ. Shadow, ngươi đã điều tra sự việc rồi chứ?”

“Vâng tôi đã thực hiện, degojaru. Đồng đội của ngài Cung hiệp sĩ rất tùy tiện, degojaru. Họ đã hăm dọa những nhà thám hiểm khác và độc chiếm các bãi quái, cũng có khá nhiều cách ứng xử gây ra vấn đề khác nữa, degojaru.”

“Nói một cách khác, trên mạng thì hành động này gọi là ‘mobbing’ bằng cách tấn công quái vật trước. Ta cảnh báo ngươi việc này.”

Ren cũng tận dụng tình hình và cảnh báo hắn.

Vậy, lần này là Ren hả.

“Đó là cái gì?”

“Đây là hành động bất lịch sự trong game, đó là hành động chặn người chơi khác tấn công quái vật bằng việc tấn công những con quái mà họ định chiến đấu.”

Motoyasu giải thích.

“Ngươi không cần tin vào việc đó cũng được. Việc này đã được giải thích căn dặn từ đầu khi đặt chân tới đảo rồi... Bởi nó khá là rắc rối nên chỉ tóm lại như vậy. Hài hước thay, tư cách là hiệp sĩ ngươi đã bị thiệt hại.”

Tôi bổ sung thêm vào

Khi tất cả đều được chỉ ra bởi các hiệp sĩ, Itsuki không còn cách nào khác ngoài đầu hàng.

“GU... Ta hiểu rồi.”

“Tất cả nên nhớ những cách hành xử như vậy và rút ra cho mình giải pháp từ những việc này.”

“Vâng, ta sẽ nhớ là Naofumi-san là kẻ ích kỷ vào đầu... Ngươi là tên tồi tệ nhất.”

Dù vậy hắn vẫn còn không ưa gì tôi.

Vâng, tôi đã quen nó rồi.

“T-ta nói này, Motoyasu-san. Ngươi bị làm sao vậy!? Ngươi thật sự không cho ai khác vào nhóm của mình!?”

“Ta cũng nghĩ về việc này. Chẳng phải ngươi cũng có phụ nữ trong nhóm mình sao? Và hơn hết các ngươi còn có ý định nhìn trộm phòng tắm phụ nữ, như thể là manga vậy!”

Dù tôi phẫn nộ trước Itsuki, Ren và Motoyasu... Chẳng lẽ các ngươi lúc đó không nhận ra hậu quả khi bị tóm cổ à?

“Thôi nào. Chẳng phải trách nhiệm của thằng đàn ông là phải theo đuổi phái đẹp sao? Ta không hối hận gì cả.”

“... Nói như thế cảm giác như thể ngươi đang tự khen ngợi bản thân mình vậy.”

Định nghĩa về khía cạnh nào đó thì hắn đúng tuyệt thật.

Đúng là nể thật khi hắn đi ra và tuyên bố rằng hắn sẽ lập một harem.

“... Việc này chẳng đi ra đâu cả. Hãy dừng lại đi”

Khi nhìn thấy tất cả đều tỏ vẻ lạnh lùng, Motoyasu quyết định rằng nên dừng lại với một nụ cười thoải mái.

Bởi ngươi đã hiểu vậy và nói như vậy thì cũng vô ích thôi.

“Vậy giờ, chủ đề chính của cuộc trao đổi thông tin giữa các hiệp sẽ bắt đầu vào bây giờ, degojaru.”

Khi Shadow quyết định chuyển tiếp chủ đề... Tất cả đều im lặng.

Có lẽ thói quen che giấu của tất cả sẽ được xử lý ở nơi đây.

“... Naofumi-san. Tại sao ngươi không bắt đầu nói trước đi?”

“Tại sao là ta... Ta tới thế giớ này mà không có chút kiến thức cơ bản nào như ngươi biết đấy?”

“Tuy vậy, đồng đội của ngươi thì mạnh mẽ một cách không bình thường ở cấp độ như vậy. Điều này hẳn phải có liên quan đến chiếc khiên khả ố của ngươi sở hữu.”

“Đúng vậy, ta cũng muốn nghe về việc này trước. Từ lúc đầu thì cô nhóc Raphtalia đó, và cả con chim tên Firo ấy mạnh một cách thất thường.”

“Đúng đó. Sức mạnh của Raphtalia-chan và Firo-chan tăng lên đáng kể như vậy hẳn là có căn cớ.”

... Đây là mục đích của chúng?

Điều này có nghĩa là, Raphtalia và Firo đã không để cho chúng biết về sức mạnh ‘Bội trưởng’ và Chuỗi Nguyền Rủa.

Nếu tôi chỉ đơn giản nói ra vậy thì phải như vậy chút chứ.

“Nếu ta chỉ rõ ra, thì các ngươi phải bù đắp ta chút thông tin chứ?”

“Cái gì?”

Trong những trường hợp xoay quanh nhiều tư liệu và sự nhận biết này, tôi có thể thương lượng nhiều ít với chúng.

Các ngươi thực sự cho rằng ta sẽ khai hết thông tin ra chỉ bởi vì các ngươi phát giác ra ta đang che giấu sao?

“Như vậy thì sao? Các ngươi đã coi khiên là yếu kém, và bỏ mặc ta mà không chỉ cho ta gì cả. Kể cả nếu ta có nói cho các ngươi bí mật sức mạnh đi chăng nữa, thì cũng chẳng có gì đảm bảo là các ngươi sẽ nói cho ta biết rõ. Đây là điều cần thiết... Các ngươi hiểu chứ?”

“Chẳng có gì đặc biệt để chỉ ra cả...”

“Ngươi cứ tìm nó ở thanh Menu trợ giúp ấy.”

“Việc này... Ta không thể nói rõ ra chi tiết được.”

Mỗi tên trong chúng trả lời lúng túng.

“Trong mọi tình huống, các ngươi đều không muốn nói ra? Kẻ kia tự tin bảo ta phải tra Menu trợ giúp. Thực sự là có cái chỉ cả nơi săn quái hiệu quả hơn ở Menu nữa à?”

Thái độ các ngươi đều lộ rõ ra là muốn moi thông tin từ ta.

Tuy vậy, với cái quan điểm đó thì các ngươi chẳng nghe được một câu nào đâu.

Đó là thực tế trong việc thương lượng đàm phán hai bên là phải ngang bằng, và đó cũng là luật của thương lượng đó không nói cũng đã rõ.

Vào lúc này, không khí trong phòng đều rõ là nếu chúng muốn biết thì chúng phải nói rõ cho tôi biết.

Các ngươi sẽ có thể tiến sâu hơn nếu như ta ra thêm điều kiện nữa?

“Ồ đúng rồi, nhân tiện thì, đó là việc không thể cho Shadow có thể nắm bắt được bí mật sức mạnh của các ngươi.”

“Đúng vậy, degojaru. Nó là điều không khả thi cho chúng tôi để có thể nắm rõ hoàn toàn sức mạnh của các ngài hiệp sĩ sẽ trở nên ra sao bởi mỗi người tương ứng đều sẽ trở nên khác, degojaru.”

“Cũng như các ngươi có cái thói quen che giấu, ta cũng vậy thôi. Thời hạn để chúng ta nói rõ ra không hạn chế.”

“Tch!”

Ren phật ý chậc lưỡi.

“Trước đó nữa, trong đợt sóng lần ấy... Các ngươi đã thất bại một lần rồi. Nếu như không cẩn thận hơn chút nữa, các ngươi đã mất mạng rồi.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Đó một event của trận chiến. Chúng ta không thể thắng được.”

“Hả?”

“Không phải, nếu hiệp sĩ chúng ta hay đồng đội của mình bị đánh bại, chúng ta sẽ được triệu hồi về bệnh xá. Chúng ta sẽ không chết. Đó là sự bảo hộ của thần thánh.”

“Cuộc tấn công của tên giáo hoàng đó là bằng chứng đây, khi chúng ta đều được triệu hồi về bệnh xá.”

Các ngươi đang nói cái khỉ gì vậy?

Đầu các ngươi vẫn còn ổn không vậy?

“Các ngài đã được giải cứu bởi chúng tôi, degojaru... Các ngài có ý gì ạ, degojaru? Thỉnh thoảng ngài Khiên hiệp sĩ cũng nói những câu mà tôi không thể hiểu là gì, degojaru, điều đó có ám chỉ điều gì à, degokaruka?”

Shadow đáp lại với giọng bối rối.

Tôi cũng cùng quan điểm như vậy.

Những gã này, ngay lúc này chúng tuyên bố rằng “Chúng ta là bất tử. Không việc gì làm khó ta được.” Mở đầu như vậy.

“Thực tình, ta chính là kẻ hạ được đối thủ mà các ngươi còn không thể đánh trúng đòn.”

“” “CHÚNG TA ĐỀU CÓ THỂ HẠ GỤC NGƯƠI, kẻ yếu đuối một cách dễ dàng.” “”

... Mấy tên này nói vậy là sao?

Về thành dưỡng sức? Thật sự đây giống game lắm ư? Các ngươi còn nghiêm túc còn gọi đấy là trận chiến event nữa cơ?

Nên, kể cả có thua, chúng cũng không tính.

Dù được coi là kẻ yếu kém, tôi cũng chẳng bận tâm mà nổi giận.

Th-thật là...

“Bởi việc này không có sao cả, nên tiếp tục thảo luận thôi.”

Không có sao cả... Kể cả gì đi chăng nữa mấy gã này vẫn coi đây chỉ là một trò chơi.

Ôi khỉ thật. Điều như vậy rất nguy hiểm. Bọn chúng cần phải thay đổi lại cách nhận thức của mình ngay lập tức.

“Các ngươi đều biết đây không phải là game rồi chứ? Không có cái việc hồi sinh lại điểm save đâu!”

“Đó là tại sao chúng ta có sự bảo hộ của thần thánh.”

“Đồng ý.”

“Đúng vậy.”

Thật là không có hiệu quả... Thật là vô nghĩa khi tiếp tục nói...

Vào lúc này, điều này chính là thứ hiểm họa tồi tệ nhất có thể hoàn toàn đứng hạng nhất hạng hai từ khi tới cái thế giới này.

Dù vậy, tôi chẳng nhìn rõ được tại sao chúng lại không cẩn trọng gì cả, tôi không thể làm gì được ngoài điều chỉnh cuộc nói chuyện sao cho phù hợp.

“Haah... Thôi bỏ qua cái vấn đề chúng ta đang nói từ đầu đó đi, hãy tiếp tục thảo luận những thứ mà các ngươi có thể kiếm được từ thanh Menu trợ giúp đi.”

“... Nó không có ích đâu.”

“Được rồi, không có ích gì khi các hiệp sĩ lại đối đầu với nhau cả.”

“Ừhm, kết quả sẽ không thay đổi gì cả.”

Các câu trả lời của mấy tên này nghe như chúng chỉ từ bỏ được một nửa.

Dù sao thì cũng phải thu thập cách thức mà chúng gia tăng sức mạnh.

Thôi hãy cứ trấn an rằng nước đi này của tôi có thể phá được những câu trả lời lằng nhằng của chúng.

“Được rồi, ở đây sẽ có những kẻ nói dối, cho nên tất cả đều cùng trao đổi hết thông tin ra. Bốn mặt một lời, nên sẽ biết đâu là thật hay giả. Đương nhiên rằng các hiệp sĩ đều là hiện thân của chính nghĩa cho nên sẽ không hề có sự dối trá nào cả, ta nói đúng chứ Itsuki?”

“T-ta không nói dối!”

“Ta nghi ngờ điều đó đấy. Có tật thì hay giật mình, đúng chứ Ren?”

“A-à ừ.”

“Phụ nữ ghét nhất là lũ dối trá, chuẩn chứ Motoyasu?”

“Đ-đúng vậy.”

Thứ gì như thế này. Bằng cách đặt tiền đề chặn những kẻ giở trò, chúng tôi có thể bắt đầu bàn luận.

Theo những gì tôi biết thì Ren là kẻ không thích những gì trơ tráo. Motoyasu luôn muốn tốt đẹp trong mắt phụ nữ. Còn chính nghĩa Itsuki, và mặc dù cái thứ đó cũng chỉ là thứ để thỏa mãn bản thân. Thì nếu như tôi chỉ hết nó ra, chúng sẽ không thích thú gì khi đưa ra thông tin sai cả.

“Vậy Itsuki, ngươi chỉ nói các khái niệm cơ bản nhất là tốt rồi.”

“T-tại sao ta phải nói những việc như vậy chứ Naofumi-san?”

Mặc dù hắn nhăn mày khó chịu, hắn quay về phía chúng tôi và nói.

“Vũ khí của các hiệp sĩ đều sẽ mở ra các cây kỹ năng mới.”

“Đúng vậy.”

“Có game ta từng chơi gọi là Dimension Wave có cây kỹ năng khá giống hệ thống ở đây, nhưng những khả năng lựa chọn có thể thay đổi và trở nên lớn hơn.”

“Hm? Nó không hề giống như vậy cho lắm?”

“Đúng, nó gần như vậy, nhưng ở đây có quá nhiều vũ khí mà ta có thể nắm rõ được.”

Điều này chứng tỏ rằng hắn không rõ hết về thông tin các loại vũ khí.

Dĩ nhiên, bất kỳ khi nào tôi biết các kỹ năng mở khóa có tác dụng gì, tôi sẽ biết nó có hiệu ứng gì vào Khiên ở hệ thống quái thú hay nô lệ.

“Sau khi đã thay đổi, khi ngươi có chuyển đổi vũ khí về lúc đầu, thì điểm thay đổi vẫn còn giữ nguyên.” (Chắc nói về hệ số và skill.)

Các hiệp sĩ đều gật đầu.

Như vậy, có những phần sẽ còn thay đổi...

Không thể cắn câu vào lúc này được.

“Tiếp theo là ta.”

Ren giơ tay lên và bắt đầu.

“Tiếp theo câu chuyện của Itsuki. Khi mà nguyên liệu từ quái thú được hấp thụ và mở khóa. Chỉ số hỗ trợ sẽ được cộng thêm khi trang bị chúng.”

Đây là thông tin xác thực. Tôi đã làm việc này suốt thời gian qua.

“Đúng như vậy, trang bị hỗ trợ này hơi khác chút so với Brave Star Online mà ta chơi.”

“Nó khác ư?”

“Yeah, điểm skill kiếm được và cấp độ của skill. Tức là kể sau khi có trang bị, nó không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được.”

Vâng, đó chắc chắn là thứ mà tôi không thể đồng ý hơn.

Kể cả trong game tôi từng chơi, nhân vật của bạn có thể dùng điểm để phân chia ra, và trong game bạn có thể giữ nhân vật mình như gốc.

Tôi có thể nói gọn là, tôi không nghĩ là có thể có được tất cả các skill từ cây kỹ năng được từ việc mở khóa khiên.

Hơn nữa... Từ lâu nó đã khác so với game rồi, mấy gã này vẫn nghĩ rằng nơi này tương tự như game?

“Đúng vậy. Ta không sai đâu.”

“Yeah.”

“Nhưng, với hiệp sĩ chúng ta thì có thể là những người duy nhất có thể học hết tất cả kỹ năng.”

... Ah, tôi hiểu rồi. Các nhà thám hiểm thông thường chỉ có thể nhận được số điểm nhất định. Nhưng chúng tôi lại có được “cheat” chính là những vũ khí huyền thoại này.

“Tiếp theo là ta. Vũ khí có thể sao chép vũ khí khác từ cùng một hệ thống. Đó là hệ thống sao chép.”

“Hả?”

“Đúng vậy, mặc dù nó khác xa, nhưng ta đã lưu lại những vũ khí mạnh mẽ có được.”

“Đồng ý, dù sao chúng ta cũng là hiệp sĩ, những việc như vậy có thể làm được.”

“Ta đoán rằng tất cả mọi người ở đây đều biết rằng các chất lượng hàng hóa ở cửa hàng vũ khí và lính đánh thuê ở thủ đô đất nước Zeltbull là tốt nhất, đúng chứ.”

Sau khi Motoyasu dứt lời, hai tên còn lại gật đầu như thể đó là việc hiển nhiên.

“Đó là cái gì vậy?”