Sủng Mị

Chương 179: La Vực Yểm thiếu vs Hằng Hải Yểm thiếu




Giờ phút này, tất cả thành viên Sở gia nhìn vào nam tử lạnh lùng ở dưới sân, đám huynh đệ tỷ muội cùng nhau lớn lên rung động đến mức không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Bọn họ đã biết tại sao Sở Mộ mất tích trong bốn năm, vì sao khi xuất hiện trở lại thì thực lực tăng nhanh đáng sợ.

Tù đảo vương giả, bốn chữ này đã thuyết minh hết thảy những thứ Sở Mộ đã trải qua.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mộ đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ là rung động và sợ hãi, mà còn có vài phần kính sợ vì trải nghiệm của hắn.

"Xem ra lực ảnh hưởng của ngươi hiện tại đã vượt qua ta." Dương Lạc Sâm cười nói, lúc này hắn có thể cảm giác được toàn bộ Cương La thành đã bị Sở Mộ làm rung chuyển.

"Người chết không biết cần đến lực ảnh hưởng." Sở Mộ hờ hững nói.

Sở Mộ vốn không muốn dùng thân phận Tù đảo vương giả, cái hắn muốn là làm cho Cương La thành phải chấn động, làm cho gia tộc cảm thấy vinh quang vì mình, làm cho tất cả địch nhân phải sợ hãi run rẩy mỗi khi nghe thấy cái tên hắn.

"Chúng ta không thể tránh được một trận chiến." La Vực Yểm thiếu nói.

La Vực Yểm thiếu quay đầu nhìn thoáng qua lão Hưu Quái phó thành chủ Lam Vũ thành, nhàn nhạt nói: "Lão Lâm, do người làm nhân chứng dùm cho trận chiến giữa Dương Lạc Sâm và Tù đảo vương giả Sở Mộ. Sau khi chiến đấu chấm dứt hãy truyền tin tức này cho tất cả mọi người, để cho bọn họ biết ở La Vực ai mới là người mạnh nhất."

Lão Lâm bên kia ngẩn người ngạc nhiên, lão biết cuộc tỷ thí tiến cử đã biến thành trận đấu giữa hai thanh niên đứng đầu, vẻ mặt lão cũng hơi biến hóa, do dự hồi lâu mới nói: "Hai vị đều là đại nhân vật của Yểm Ma cung, cần gì phải tiến hành tỷ thí ở trong Cương La thành nho nhỏ này chứ?"

"Chứng kiến đi, ta muốn giết, hắn muốn chết, đúng lúc..." Sở Mộ nhìn lướt qua lão chủ sự, nhàn nhạt nói.

Chủ sự lão Lâm lộ vẻ khó xử, cho dù là Tù đảo vương giả hay là La Vực Yểm thiếu, hai người thanh niên này đều là cường giả đứng đầu Yểm Ma cung, địa vị cao quý hơn người. Cho dù hắn là phó thành chủ tòa thành cấp chín cũng phải tôn kính mấy phần.

Lão chủ sự vô cùng bất đắc dĩ, không nghĩ tới ở Cương La thành cùng lúc xuất hiện hai vị Yểm thiếu, càng không ngờ được hai vị Yểm thiếu lại muốn tỷ thí trong đại hội tiến cử thế này.

"Nếu hai vị Yểm thiếu để cho ta làm công chứng viên, coi như là hai vị đã xem trọng lão hủ. Vậy thì lão hủ sẽ làm trọng tài." Chủ sự Lâm Hưu Quái cũng biết không thể tránh được nhiệm vụ này rồi, đành phải đứng lên từ trên khán đài, chậm rãi đi xuống chiến trường.

Ở bên trong Cương La thành còn có rất nhiều người cảm thấy mờ mịt không hiểu đối với thân phận của hai vị cao thủ Yểm Ma cung này, nhất là những người giống như Sở Anh, trước giờ chỉ sinh hoạt trong phạm vi La Vực.

"Tại sao bọn họ khiến cho phó thành chủ Lam Vũ thành khách khí như thế, bọn họ chẳng qua chỉ là hai người thanh niên mà thôi." Sở Anh rốt cuộc không nhịn được đề ra nghi vấn.

Nàng không hiểu mấy thứ này là rất bình thường, trên thực tế những người chưa từng rời khỏi Cương La thành không thể nào thấy được độ cao mà Sở Mộ và Dương Lạc Sâm đang đứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng mà, chỉ cần từ thái độ của phó thành chủ Lam Vũ thành nói chuyện với hai người này, bọn họ dần dần hiểu ra Yểm Ma cung là một tồn tại có ý nghĩa trọng đại như thế nào.

"Tiểu muội, ngươi có điều không biết. Nói như thế này đi, Cương La thành là do Dương gia khống chế, mà Dương gia và Sở gia chúng ta đều giống nhau, chẳng qua là một nhánh phụ của đại thế gia nào đó. Ở trong lãnh thổ La Vực này lại nằm trong quyền quản lý của Dương Thị gia tộc."

"Nhưng ngươi nên biết rằng thế lực lớn nhất ở La Vực tuyệt đối không phải là Dương Thị gia tộc, mà là La Vực môn có tầm ảnh hưởng cực kỳ rộng lớn, thế lực La Vực môn đủ so sánh với Cổ Vực - Đại Sở thế gia."

Nhưng mà còn có không ít thế lực khác ở trên La Vực môn và Đại Sở thế gia, toàn bộ thế giới với ngàn ngàn vạn vạn tòa thành đều có cứ điểm của Yểm Ma cung, địa vị Yểm Ma cung càng thêm siêu nhiên hiển hách, có thể nói là đại biểu cho thế lực mạnh nhất đại lục. Thành trì của Yểm Ma cung phải dùng đơn vị hàng nghìn để tính, cường giả nhiều như mây, tùy tiện đi ra một thanh niên cao thủ là có thể quét ngang toàn bộ thanh niên đồng lứa ở La Vực, thậm chí cường giả trung niên cũng không có mấy người là đối thủ."

Sở Hưng hiểu rõ thế giới bên ngoài nên tìm cách giải thích cho Sở Anh.

Nghe thấy Sở Hưng miêu tả mấy câu, Sở Anh kinh ngạc há miệng mãi không nói nên lời, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi: "Vậy Sở Mộ được gọi là Hằng Hải Yểm thiếu, còn có cái gì là Tù đảo vương giả địa vị thế nào?"

"Hằng Hải Yểm thiếu là thanh niên đứng đầu bỗng nhiên quật khởi trong Yểm Ma cung mấy tháng gần đây, không nói tới thân phận Tù đảo vương giả kia, chỉ riêng việc hắn đánh bại Thiên Quý đã chấn động lắm rồi, ngươi nên biết một mình Thiên Quý đủ để càn quét cả đám thanh niên đồng lứa như chúng ta, nhiêu đó đã thuyết minh rõ ràng chưa?"

Sở Hà chưa bao giờ nói chuyện cuối cùng mới nói một câu kết thúc vấn đề, khi hắn nói đến đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

"Ừ, Hằng Hải Yểm thiếu, ngoại trừ La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm đứng đầu thế lực Yểm Ma cung ở La Vực ra, sợ rằng không có một người nào là đối thủ của hắn nữa rồi."

Lúc trước Sở Anh kinh hãi chẳng qua là lưu ý đến mọi người trên quảng trường phản ứng quá mức kinh khủng, bây giờ nghe thấy Sở Hưng và Sở Hà giải thích rõ ràng, nội tâm nàng liền nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Cương La thành chỉ là tòa thành cấp tám nho nhỏ, tiến cử xong đưa ra người mạnh nhất đi tới La Vực thành giản căn bản không hề được coi trọng. Đối với Sở Anh thì thanh niên mạnh nhất La Vực thành đã ở độ cao không thể chạm rồi, làm gì ngờ được thân phận Sở Mộ còn ở trên cả La Vực thành chứ?

Quét ngang toàn bộ La Vực? Sáu chữ này nói ra đơn giản như vậy, nhưng trọng lượng của nó nặng bao nhiêu đây?

"Làm sao... sao Sở Mộ làm … làm sao đột … đột nhiên... hắn thật sự là Sở Mộ hả?" Giờ phút này, đám đệ tử Sở gia trợn mắt nhìn xuống chiến trường, nguyên một đám không ai dám tin vào lỗ tai của mình nữa. Người thanh niên bên dưới kia làm cho người ta sinh ra cảm giác hoàn toàn xa lạ, thật ra từ lúc Sở Mộ trở lại Sở gia chưa từng có người nào biết được đâu là Sở Mộ chân chính.

"Bốn năm, không nghĩ tới trong vòng thời gian bốn năm, bị mất một hồn thiếu chút nữa không thể trở thành Hồn sủng sư. Tứ đệ đã đạt đến trình độ quá cao, trước kia chỉ nghe được từ người trong miệng người khác, cảm giác không thể rõ ràng bằng phát sinh ngay bên cạnh mình, đời này ta có thể đạt tới độ cao đó không đây?" Sở Trữ lầm bầm tự nhủ.

"Sở Mộ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi thế giới nhỏ hẹp của chúng ta rồi." Hồi lâu sau, Sở Hưng mới nói một câu thật sự kinh điển.

"Sở Mộ chỉ có thể triệu hoán hai con Hồn sủng thôi, Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ mặc dù lợi hại nhưng mà..." Sở Anh vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

"Chẳng lẽ lúc nãy ngươi không nhìn thấy con hồ ly quỷ dị kia một kích tất sát hai Hồn sủng à? Ta nghĩ Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ vốn không phải là chủ sủng của Sở Mộ." Sở Hưng nói.

Băng Không Tinh Linh có thể nói là hoành tảo bất bại trong đám cao thủ Dương gia không phải là chủ sủng của Sở Mộ? Vậy thì chủ sủng của hắn đến tột cùng mạnh đến trình độ nào chứ? Giờ phút này, ngay cả Sở Anh cũng không dám nghĩ thêm nữa.

"Hai vị Yểm thiếu, dự định tỷ thí như thế nào?" Lâm Hưu Quái mở miệng hỏi.

"Nghe nói Hằng Hải Yểm thiếu mất một hồn, ta có ba hồn ta rõ ràng là chiếm cứ ưu thế, làm như vậy không công bình lắm, lấy một hồn luân phiên thay đổi để chiến, bốn con Hồn sủng làm hạn định." La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm dõng dạc nói.

Sau khi nói xong, La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, dò hỏi: "Sở Yểm thiếu, tỷ thí kiểu đó được không?"

"Sở Mộ."