Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 77-2: Đưa Cỏ Vô Cực, cảm động không thôi (2)




Long Vân Thấm cũng nghe ra một chút ý nghĩ của hắn, dù sao từ ánh mắt kia nàng biết Tống Bồi Tiên không có ý muốn che giấu suy nghĩ của mình, hắn là đang không đồng ý chuyện nàng cùng Tống Miễn lui tới quá mức đi!

Điều này dễ hiểu thôi, dù sao trên vai Tống Bồi Tiên còn có toàn bộ gia tộc họ Tống.

Bất quá bởi vì có Tống Miễn, nàng không chán ghét hay nghĩ xấu về Tống Bồi Tiên, bất quá nàng cũng không thích hắn cho lắm.

Đương nhiên, chuyện nàng nhận thức Tống Miễn là gia gia kia sẽ không để cho hắn biết được.

“Thừa tướng hẳn là biết, lão thái gia là sư phụ của bản cung.”

Nàng không hề đề cập tới chuyện gì khác, chính là nhàn nhạt đáp lại câu hỏi của hắn. Loại câu trả lời như vậy làm cho Tống Bồi Tiên không cách nào tiếp tục phát triển câu chuyện, công chúa điện hạ này ngốc thật hay đang giả ngốc đểu qua mặt hắn đây?

“Công chúa điện hạ ưu ái, gia phụ vốn yêu thích y thuật, bất quá cũng chỉ là vài nghiên cứu tự mình tìm tòi mà thôi, so ra làm sao sánh kịp với Thái y trong cung.”

Trong lòng Long Vân Thấm hiện lên một tia xem thường, y thuật của sư phụ nàng sao có thể đem đi so với đám thái y vô dụng kia chứ!

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, nàng quả thực lười diễn trò mèo trước mặt Tống Bồi Tiên nữa, trực tiếp đứng dậy nói: “Nếu là Thừa tướng gặp mặt bản cung chỉ để nói về vấn đề này, vậy mọi chuyện cũng đã xong rồi, bản cung còn có việc, xin cáo từ.”

“Công chúa điện hạ!”

Nhìn Long Vân Thấm quả thực muốn đi, Tống Bồi Tiên đột nhiên quýnh lên, không khỏi bất giác thốt lên câu gọi.

Long Vân Thấm đưa lưng về phía hắn, khóe miệng kéo lên một đường cong vô cùng đắc ý, lão già gian xảo này cũng có lúc không chịu nổi.

“Thừa tướng có việc gì?”

“Này?”

“Sao?”

Trong lòng Tống Bồi Tiên cân nhắc một phen, dù sao hôm nay cũng đã gặp mặt, không bằng nói ra rõ ràng tất cả mọi chuyện, “Công chúa điện hạ, vi thần còn muốn nói mấy lời.”

Long Vân Thấm ngồi xuống lần nữa, đợi Tống Bồi Tiên mở lời.

Tống Bồi Tiên nhìn nữ tử trước mặt, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi đầu mà có thể sở hữu ánh mắt trầm ổn như thế, thật giống như hành động gọi nàng lại này của hắn đều nằm trong dự liệu của nàng. Suy nghĩ này làm cho hắn kinh hãi, hắn thế nào có thể xem nhẹ ánh mắt này.

Bất quá trước mắt cũng chưa thể nói là cái gì.

“Công chúa điện hạ, vi thần cả gan hỏi một câu, đối với thế cục trên triều hiện tại người có suy nghĩ gì?”

Long Vân Thấm thu hồi nụ cười trên miệng, không cần nghĩ ngợi nhiều liền nói ra quan điểm của mình: “Trên triều hiện tại đơn giản đến mức làm cho người ta nhìn một cái liền hiểu rõ.”

Tống Bồi Tiên lập tức đen mặt, mỗi khi hắn thượng triều đều gặp phải chướng khí mù mịt khắp nơi, nàng lại nói là đơn giản hiểu rõ, thật sự là bậy bạ!

“Chẳng lẽ không đúng! Đại thần trong triều hiện tại tự động chia làm ba phái, một pái duy trì Nhị hoàng tử, một phái xem như ủng hộ bản cung, cũng là nhờ Tam hoàng tử, mà một phái khác chính là giống như Thừa tướng cùng Đoan vương, giữ vững thái độ trung lập, thế cục như vậy không phải là vừa nhìn đã hiểu sao?”

Tống Bồi Tiên nghe Long Vân Thấm một lời nói trắng ra thì cả người cứng đờ, công chúa điện hạ thực là đủ trực tiếp!

“Công chúa điện hạ nghĩ thế nào về chuyện này!”

“Chỉ là một đám ô hợp mà thôi!”

“Ý của công chúa là có thế lực sau lưng là các vị đại thần đi nữa cũng không có ảnh hưởng gì sao?”

Long Vân Thấm càng cười ý vị thâm trường, “Thừa tướng chớ không phải đã quên, đương kim thánh thượng đang còn sống rất tốt, kéo kè kết cánh là chuyện đại nghịch bất đạo, không phải là muốn mưu nghịch sao?”

Dám ở thời điểm Long Hạo Thiên tại vị lén lút chủ động kéo bè kết đảng, thậm chí dám tự ý lựa chọn thiên tử cho tương lai, đây là sự tình tuyệt đối không được phép xảy ra với một vị quân vương. Sự nghi kị của đế vương, muốn chết cũng không phải đơn giản như vậy.

Lời này của Long Vân Thấm vừa nói ra liền làm cho Tống Bồi Tiên giật mình tỉnh người, kém chút nữa đổ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn cứ nghĩ giữ vững thái độ trung lập của mình mà quên mất hậu quả của việc kết đảng hạ hội là như thế nào. Bọn họ đang làm cái gì, hoàng thượng vẫn đang tại vị a! Đây không phải là trực tiếp nói không để Hoàng thượng vào trong mắt sao, ngang nhiên coi rẻ hoàng quyền.

Nếu hoàng thượng tức giận, bọn họ liền…

Tống Bồi Tiên nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt so với lúc trước bất đồng, khó trách phụ thân coi trọng nàng, nàng thật sự không giống những người hắn từng biết.

Ngẫm lại mói thấy, vị công chúa điện hạ này ngay cả một chút ý định âm thầm kết giao cũng không có, nàng không giống Nhị hoàng tử, âm thầm mượn sức đại thần, cũng không có ý định đến gần kết thân với văn võ bá quan. Ở trong cung nàng cùng Tam hoàng tử quả thực có qua có lại, nhưng nàng cũng chỉ thân thiệt với một mình hắn, ngay cả mẫu phi hắn cũng chưa từng gặp mặt một lần.

Ở ngoài cung, tuy rằng quan hệ với phụ thân hắn với nàng rất tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại có vậy.

Đúng rồi, quan hệ giữa nàng và Nhiếp Chính vương tựa hồ cũng không đơn giản, quan hệ với Quốc sư cũng có, bất quá đây đều là tin đồn từ nhiều nơi truyền ra, khó bề phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Càng nghĩ càng cảm thấy vị công chúa điện hạ này không đơn giản a, nàng bàng quan đứng ở bên ngoài xem xét tình hình, lại âm thầm tích chữ năng lượng to lớn làm người ta không thể ngờ đến, chỉ cần thời cơ thích hợp, một mình nàng liền làm cho vũng nước này loạn càng thêm loạn.

“Công chúa điện hạ?”

“Thừa tướng nếu lại nói về chuyện này, bản cung cũng không thể nói gì thêm với ngươi, mặt khác, bản cung thực sự có chuyện phải làm nên không thể ở lâu, thừa tướng không cần tiễn.”

Dứt lời, Long Vân Thấm trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, Hỏa Hồ rất nhanh mang nàng phi thần rời đi. Lưu lại Tống Bồi Tiên ngây ngốc ngồi đó, đầu óc hỗn loạn một mảnh.

Hai người trở về phủ công chúa, Long Vân Thấm lập tức gọi Đông Mai tiến vào, Cỏ Vô Cực này là sư phụ cố ý đưa cho nàng, nàng phải lựa chọn sử dụng thật tốt. Cụ thể như thế nào chỉ có Đông Mai mới biết được.

Đông Mai vừa tới, Long Vân Thấm đã đem Cỏ Vô Cực lấy ra, nàng vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng ngời, nếu không phải ngại có Long Vân Thấm ở đây, phỏng chừng nàng đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi.

“Công chúa điện hạ, đây là,…Cỏ Vô Cực?”

Trong lòng Long Vân Thấm cả kinh, biểu cảm Đông Mai như vậy, vị thuốc này thực sự rất hiếm thấy sao: “Đúng vậy, có khả năng đem nó làm thuốc không?”

“Hả? Làm thuốc?” Đông Mai nhịn không được hít một hơi khí lạnh, đây là Cỏ Vô Cực a, thiên kim khó cầu a, cư nhiên phá đi làm thuốc, có phải xa xỉ quá mức rồi hay không!

“Cỏ Vô Cực đối với bệnh tình của công chúa điện hạ trợ giúp rất nhiều, nếu không phải vì có công chúa điện hạ nô tỳ thực muốn đem nó đi ngâm rượu.” Đông Mai tận lực giảng giải ý nghĩ của bản thân, tận lực làm cho chính mình không được lãnh phí dược thảo này.

“Rượu thuốc?”

“Đúng vậy, Cỏ Vô Cực cùng Vô Cực Nam Khương trăm năm khó gặp như nhau, một loại ở dạng cỏ, một loại ở dạng quả, hai loại Vô Cực này tuy dược tính không giống nhau nhưng Cỏ Vô Cực có tách dụng nhiều hơn chính là kéo dài tuổi thọ, tuy nó không có nhiều tác dụng với hàn chứng, nhưng đối với biến chứng của nó thì vô cùng hữu ích, thậm chí có thể loại bỏ. Nếu như vậy thân thể công chúa sẽ không cần quá lo ngại nữa, còn có, cái này đối với tử cung của nữ tử vô cùng tốt.”

Long vân Thấm nháy mắt trầm mặc, nàng chỉ nghe được bốn chữ ‘kéo dài tuổi thọ’. Quả nhiên, sư phụ nói Cỏ này vô dụng là giả, thứ này rõ ràng có thể kéo dài tuổi thọ.

Gia gia, ngày đầu tiên nhận thức nàng đều đối xử với nàng tốt như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ.

Gặp Long Vân Thấm trầm mặc, Đông Mai cũng không dám quấy rầy, cầm lấy Cỏ Vô Cực lên nghiên cứu, càng nhìn càng cảm thấy Cỏ Vô Cực này phi thường hoàn mỹ, màu xanh tươi mỡi, từng ngọn cỏ đều mượt mà phì nộn, vừa nhìn liền biết là thượng phẩm.

Biến chứng của công chúa điện hạ có cơ hội loại bỏ! Đông Mai càng nghĩ càng cười vui vẻ.

Càng là như thế, trong lòng Long Vân Thấm càng thêm băn khoăn. Nghĩ nghĩ nàng liền lắc đầu: “Không nên động, cẩn thận ngâm vào rượu là được.”

Nàng nghĩ, ngâm thành rượu thuốc đưa về cho Tống Miễn, gia gia đối với nàng tốt, nàng cũng có thể hoàn trả trở về đi?

“Công chúa?”

“Công hiệu kéo dài tuổi thọ của nó, chúng ta nên tận lực phát huy.”

“Nhưng là, biến chứng của công chúa?”

“Không ngại, ngươi chỉ cần dựa theo lời của bản cung nói mà làm.”

Đông Mai không hiểu cầm dược thảo rời đi, Hỏa Hồ nhìn thấy người vừa đi liền từ chỗ tối xuất hiện, nhìn Long Vân Thấm vẫn đang trầm tư liền lên tiếng: “Công chúa điện hạ, Cỏ Vô Cực này là lão nhân gia trong nhà đó đưa người sao?”

Long Vân Thấm gật gật đầu, xoa xoa mi tâm, nàng thực không chịu nổi đại lễ như vậy a!

“Thật sự là! Lão nhân gia hắn đối với công chúa điện hạ cũng thật tốt, Cỏ Vô Cực này vô cùng khó cầu, năm đó nô tỳ theo Hắc Hổ cùng Mị đi tìm Vô Cực Nam Khương đã từng nhìn thấy một lần. Cỏ Vô Cực cùng Vô Cực Nam Khương sinh ra giống nhau nhưng lại khắc chế lẫn nhau.”

Nói cách khác, Cỏ Vô Cực cùng Vô Cực Nam Khương trân quý như nhau.