Sủng Thê Chi Đạo

Chương 88: Buổi bán đấu giá đất




Sáng sớm ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua bức màn mang đến cho cả căn phòng sự sáng ngời, chiếu vào một khuôn mặt thanh tú, trong buổi sáng đầy linh khí, lông mi thon dài nhẹ nhàng khẽ rung động, dường như muốn thức dậy.

Buổi sáng mùa hè, chung quy thời gian vẫn sáng nhanh hơn.

Sáu giờ rưỡi, Đường Hiểu bị tiếng hót của chim đỗ quyên ngoài cửa sổ đánh thức, thình lình xảy ra kích thích chói mắt khiến cậu theo bản năng nhắm mắt lại, mới vừa cử động thân thể mềm nhũn liền phát hiện không được bình thường.

Mắt Đường Hiểu nửa mở nửa híp, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một bờ ngực rắn chắc hữu lực, tay cậu đang đặt ở phía trên, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ kiên định truyền đến.

Đường Hiểu giật mình ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ gợi cảm của Cốc Tu Cẩn, phía trên nữa là một khuôn mặt anh tuấn đến mức có thể khiến người ta mặt đỏ tim run, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, khuôn mặt Cốc Tu Cẩn khi ngủ ít đi một tia sắc bén, trong yên lặng ánh lên đường cong nhu hòa.

Khuôn mặt này mặc kệ nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ không chán, Đường Hiểu không khỏi nhìn đến ngây người.

Mãi đến khi Cốc Tu Cẩn đột nhiên cử động một cái, anh nghiêng người, khiến Đường Hiểu vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh, chân trong chăn cũng quấn lấy cậu.

Đường Hiểu sợ tới mức cử động một chút cũng không dám.

Hiện tại cậu mới phát hiện, dường như cậu một bộ quần áo cũng không mặc, cảm giác trống rỗng, xúc cảm làn da và làn da dán chặt vào nhau, tuyệt đối cái gì cũng không mặc.

Hình ảnh tối hôm qua thoáng chốc xông vào trong trí nhớ của cậu, một màn tiếp một màn, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.

Đường Hiểu ôm lấy đầu rên rỉ một tiếng, cậu cư nhiên thật sự làm, chủ động câu dẫn Cốc Tu Cẩn còn không nói, cuối cùng bản thân còn đắm chìm trong khoái cảm, xong rồi xong rồi xong rồi…

Một cánh tay to lớn đột nhiên đặt lên đầu cậu, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay cậu, thanh âm Cốc Tu Cẩn mang theo sự nhẹ nhàng khoan khoái và ôn thuần độc đáo của buổi sáng chậm rãi vang lên, “Đau đầu sao?”

Đường Hiểu ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Cốc Tu Cẩn hỏi lại một lần nữa, cậu mới nhẹ nhàng lắc đầu, đầu vẫn chôn trong ngực của anh không chịu ngẩng lên.

Tay Cốc Tu Cẩn từ sườn mặt của cậu trượt xuống đến cằm, hiện lên nụ cười thản nhiên nói, “Vậy là, thẹn thùng.”

Đường Hiểu dời tầm mắt, không chỉ thẹn thùng, còn có chột dạ.

Cốc Tu Cẩn ôm sát thân thể muốn chạy trốn của cậu, nói “Bây giờ có thể nói cho anh biết, ngày hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Đường Hiểu cảm thấy, nếu đầu óc cậu không bị cháy hỏng, loại chuyện lãnh cạm này tuyệt đối không thể nói ra, trực giác cho cậu biết nếu nói ra sẽ rất thảm, liền cúi đầu, nửa thật nửa giả nói, “Chỉ là em cảm thấy, chúng ta kết giao lâu như vậy, nhưng, nhưng ,mà…”

Câu nói kế tiếp cậu căn bản không nói nên lời, bất quá cậu tin Cốc Tu Cẩn nhất định sẽ đoán được.

“Ha ha, thì ra em thích loại tốc độ này, vậy thật sự là lỗi của anh rồi.” Cốc Tu Cẩn phát ra tiếng cười trầm thấp, quả thật anh đã đoán được, bất quá không phải vừa mới đây, mà là tối hôm qua, kết hợp với dị trạng của Đường Hiểu là có thể đoán được.

Đường Hiểu lập tức ngẩng đầu, thoát ra khỏi ngực anh, lo lắng nói, “Không phải em có ý này…”

Cốc Tu Cẩn ngồi dậy, chăn trên người anh rớt xuống đến bên hông, nửa che thắt lưng thon gầy, khiến người khác có loại xúc động muốn xốc chăn lên nhìn, từ sau lưng anh có thể thấy được, anh cái gì cũng không mặc.

Đường Hiểu cảm giác cái mũi ngứa ngứa, vội vàng dời tầm mắt, nếu không mới sáng sớm đã chảy máu mũi thật sự rất mất mặt.

Thấy thế, Cốc Tu Cẩn cong cong khóe môi, sờ sờ đầu cậu rồi mới xuống giường.

Thân thể xích lõa không hề che đậy cứ như thế bày ra trước mắt Đường Hiểu, không cần ngẩng đầu cậu cũng nhìn thấy nơi ở giữa hai chân anh thật lớn, lúc này đang cương lên, thường gọi là tinh lực dồi dào vào buổi sáng.

Đầu Đường Hiểu oanh lên một tiếng, cả khuôn mặt chuyển thành màu hồng.

Cốc Tu Cẩn xoay người nhặt áo choàng tắm rơi xuống giường lên một lần nữa mặc vào, sau đó đem áo choàng tắm của Đường Hiểu đặt lên trên tủ đầu giường, ôn hòa nói, “Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lúc.”

Đường Hiểu lắc đầu, bảo cậu tiếp tục ngủ cũng không ngủ được.

Cốc Tu Cẩn cũng không miễn cưỡng cậu, xoay người vào phòng tắm.

Đường Hiểu vội vàng mặc áo choàng tắm vào rồi rời giường, tuy rằng đã xảy ra một ít chuyện ngoài dự liệu, nhưng rốt cuộc cuối cùng cũng đạt được mục đích, Cốc Tu Cẩn không phải lãnh cảm, càng không phải không thích cậu, mà là do săn sóc cậu mới vẫn chưa chạm vào cậu, tựa như tối hôm qua, vẫn chưa làm đến bước cuối cùng rất có thể là bởi vì hôm nay bọn họ phải đến buổi bán đấu giá của chính phủ.

Lúc hai người từ trên lầu đi xuống đã là bảy giờ rưỡi, thật bất ngờ, Bạch Lâm luôn thích nằm ngủ nướng cư nhiên cũng đang ở đó, có lẽ mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây.

“Anh Cẩn, em muốn cùng hai người đến trung tâm bán đấu giá có được không?” Trong lúc Trương quản gia bảo người hầu mang bữa sáng lên, Bạch Lâm đột nhiên mở miệng nói những lời này.

Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc, “Cậu đi theo làm gì?”

Bạch Lâm liếc mắt nhìn anh một cái, “Em chỉ là muốn đi xem một chút thôi, em bảo đảm sẽ không cản trở hai người.”

Động tác ăn cháo của Đường Hiểu dừng lại, thì ra tối hôm qua Bạch Lâm hỏi cậu khi nào xuất phát chính là vì nguyên nhân này? Cậu cảm thấy không cần thiết, Bạch Lâm là công tử tập đoàn Bạch Vân, chỉ với thân phận này, người ở trung tâm bán đấu giá chắc chắn sẽ không chặn cậu ta ở bên ngoài.

Cốc Tu Cẩn nói, “Cậu không sợ gặp mặt ba cậu sao?”

Bạch Lâm vừa nghe thấy lời này liền biết có hi vọng, vui vẻ nói, “Không sợ không sợ, người phụ trách hạng mục này là Cố Kỳ, ba em chắc chắn sẽ không đến.”

Đường Hiểu: “…”

Thì ra chuyện tối hôm qua vốn dĩ chỉ là hù dọa người khác, cậu đã nói không thể nào rồi, Cố Kỳ là CEO tập đoàn Bạch Vân, cô ta có thể ngồi trên vị trí này chứng tỏ ba của Bạch Lâm rất coi trọng và tín nhiệm cô ta, cho nên nếu cô ta tự mình ra mặt, ba của Bạch Lâm tám chín phần sẽ không đi.

Cốc Tu Cẩn cuối cùng vẫn đồng ý để cậu ta đi theo.

Đúng 8 giờ, xe Cốc Tu Cẩn rời khỏi biệt thự, hướng trung tâm bán đấu giá thẳng tiến.

Chờ khi bọn họ tới nơi, đã hơn 8 giờ rưỡi, bên ngoài trung tâm bán đấu giá đã sớm đậu rất nhiều xe, kiểu dáng nhiều vô số, vài chục vạn hoặc trên một trăm vạn đều có, thoạt nhìn có chút giống như một nơi triển lãm xe.

Bạch Lâm nhìn thấy một màn như vậy, bĩu môi nói thầm một câu, “Cái xe rách gì đây a…”

Tại xã hội thượng lưu ở H thị, một chiếc xe từ mấy trăm vạn đến một ngàn vạn cậu ta đã gặp qua không ít, những thứ trước mắt này căn bản cậu ta không để vào mắt, bất quá người cậu ta quen biết đều là con ông cháu cha, bọn họ mua những chiếc xe đắc tiền như vậy đa phần là để khoe khoang.

Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu đều không để ý cậu ta.

Bước vào hội trường bán đấu giá, một cỗ không khí náo nhiệt thoáng chốc phả vào mặt, tiếng mọi người trò chuyện với nhau đứt quãng truyền đến, giữa một đám người, là Cố Kỳ bị rất nhiều lão tổng vây quanh.

Cố mỹ nữ hôm nay dường như đã dùng hết vốn gốc, ăn diện đến mức kinh diễm động nhân, nụ cười nhạt nơi khóe miệng đầy tự tin tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cô, cô hiện tại so với hai lần trước Đường Hiểu nhìn thấy còn đẹp hơn.

Bất quá khi Cốc Tu Cẩn xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bản thân anh chính là một sự tồn tại cực kỳ chói mắt, hơn nữa còn có thân phận tổng tài Thịnh Đằng, lúc này liền có người đi tới nhiệt tình hàn huyên, một số ánh mắt thì dừng trên người Bạch Lâm ở bên cạnh.

Mọi người đều biết, Bạch Diệp có duy nhất một đứa con trai tên là Bạch Lâm, tương lai nhất định sẽ thừa kế tập đoàn Bạch Vân, cho nên có thể nịnh bợ hiển nhiên sẽ sớm làm, kết quả không qua một hồi, bên cạnh Bạch Lâm cũng bị vây đầy người.

Sau khiCốc Tu Cẩn cùng người nọ nói xong nói, liền mang theo Đường Hiểu đi vào hội trường đấu giá đã được bố trí trước, ở đó đã có một số người ngồi.

Đường Hiểu nhìn thoáng qua bên trong hội trường, lần này người tới tham gia buổi bán đấu giá đất quả nhiên không ít.

Mặc dù những chiếc xe nhìn thấy ở bên ngoài đều là thương hiệu bình thường, nhưng cũng không có thể coi thường tài lực của những người này, có vài người lại thích giả heo ăn thịt hổ.

Vừa định ngồi xuống, khóe mắt Đường Hiểu liền nhìn thấy Cố Kỳ thoát khỏi người bên cạnh, đi tới chỗ bọn họ ở bên này, một lát sau liền bình tĩnh đứng trước mặt bọn họ, nói đúng hơn, là đứng trước mặt Cốc Tu Cẩn.

“Không ngờ có thể gặp được một người bận rộn như Cốc tổng ở đây, tôi nhớ rõ phụ trách hạng mục này là giám đốc Kỳ, sao lại không thấy anh ta?” Trên mặt Cố Kỳ phủ lên nụ cười tao nhã, thoải mái đặt ra đề tài.

Cốc Tu Cẩn nói, “Giám đốc Kỳ không ở trong nước, kế tiếp tôi sẽ tự mình phụ trách.”

Trong mắt Cố Kỳ nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó cô mới liếc mắt nhìn qua Đường Hiểu ở bên cạnh một cái, vẻ mặt tự nhiên cười nói, “Đường tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đường Hiểu hướng cô gật gật đầu, “Cố tổng.”

Sau khi ngồi xuống, Đường Hiểu chú ý thấy Cố Kỳ cong người, bất động thanh sắc đi đến bên trái Cốc Tu Cẩn, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh anh, nhìn như rất tự nhiên, kỳ thật là dồn hết tâm trí. Tuấn nam mỹ nữ ngồi cùng một chỗ, chung quy rất dễ khiến người khác chú ý, sợ là Cố Kỳ đang mang mục đích này.

Lúc này, Bạch Lâm bị người khác cuốn lấy thật vất vả mới thoát thân liền đi tới, vừa nhìn thấy Cố Kỳ ngồi bên cạnh Cốc Tu Cẩn, lập tức lạnh mặt.

“Cô ở đây làm gì?”

Cố Kỳ đã sớm nhìn thấy cậu ta, nghe được cậu ta nói liền không chút hoang mang trả lời, “Bạch thiếu gia, nơi này là hội trường bán đấu giá đất, ở đây đương nhiên là để mua đất, ngược lại tôi quên mất, Bạch thiếu gia đối công việc của công ty cũng không có hứng thú, cho nên không biết cậu tới đây hẳn là…”

“Đệt!” Bạch Lâm chửi một hơi, “Ai hỏi cô chuyện này, tập đoàn Bạch Vân có chỗ ngồi riêng, cô lại chạy đến bên này ngồi, tôi đã sớm nói với cô rồi, cô đừng có diễn trò.”

Cố Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn Cốc Tu Cẩn một cái, đã thấy anh căn bản không nghe bọn họ nói chuyện, mà là đang khẽ cúi đầu cùng thanh niên bên người thấp giọng nói chuyện, hai người dựa vào nhau có chút gần, sau khi nhíu mi, cô nói với Bạch Lâm, “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, chỗ ngồi ở hội trường không cố định, muốn ngồi ở chỗ nào là quyền tự do của mỗi người.”

Bạch Lâm mới không tin, nhưng quả thật cậu ta cũng không thể buộc cô ta đứng dậy, đành phải ở tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.

Ba phút sau, buổi đấu giá rốt cục cũng bắt đầu.

Sau khi người chủ trì buổi đấu giá nói vài câu mở màn liền bắt đầu bán đấu giá khu đất thứ nhất.

Khu đất bán đấu giá thứ nhất là một trong bốn khu đất bọn họ đánh giá, cũng chính là khu nằm ở ngoại thành phía tây, trong hơn mười khu đất bán đấu giá ngày hôm nay, khu đất này thuộc loại thượng đẳng, giá khởi điểm là 10 triệu, giới hạn mỗi lần nâng giá là 500 vạn.

Ngay từ đầu đã đưa ra khu đất tốt như vậy, đại bộ phận mọi người cũng không rõ ràng lắm, nhưng không thể cản trở nhiệt tình của bọn họ đối với khu đất này.

Người chủ trì vừa dứt lời, lập tức có người giơ bảng giá lên.

Một khu đất tốt chưa bao giờ thiếu người cạnh tranh.

Người phía sau giơ bảng giá lên, “11 triệu.”

Lập tức tăng thêm 1 triệu, hội trường thoáng chốc sôi trào lên, một số người lập tức nhìn qua, là một công ty mới đưa ra thị trường đã nằm trong top mười ở H thị, thực lực rất mạnh.

Người chủ trì vẫn chưa kịp thông báo, lập tức lại có người giơ bảng giá lên, liền vội vàng thông báo nói, “Tiên sinh số 12 ra giá 11 triệu 2 ngàn vạn, còn người nào đưa ra giá cao hơn hay không?”

Người của công ty mới đưa ra thị trường kia lần thứ hai giơ bảng giá lên, “13 triệu.”

Người chủ trì bình tĩnh gõ búa ba lần, những người khác nhìn thấy được quyết tâm nhất định phải có của đối phương đối với khu đất này, vì thế liền từ bỏ, cũng coi như cho đối phương một ân tình.

Thứ hai là khu đất nằm ở ngoại thành phía đông, chênh lệch lập tức xuất hiện.

Khu đất này so với khu đất nằm ở ngoại thành phía tây khác nhau một trời một vực, bởi vì trong hội đấu giá lần này sau khi tổng hợp các phương diện điều kiện thì đây là khu đất rất kém, gần như là khu bỏ đi, cho nên chỉ trị giá 5 triệu 1 ngàn vạn.

Sau khi người chủ trì dứt lời, đã gần hai phút cũng chưa có người giơ bảng giá trên tay lên, vẻ tươi cười có chút cứng ngắc, xem ra mọi người đối với khu đất này cũng không ôm nhiều hy vọng, đang lúc anh ta chuẩn bị gõ búa tuyên bố, khách hàng ở dãy trước giơ một bàn tay lên.

“5 triệu 1500 vạn.”

Cố Kỳ mạnh mẽ quay đầu lại, khó có thể tin được nhìn chằm chằm Bạch Lâm giơ bảng giá trong tay lên.

Giọng nói hưng phấn của người chủ trì lập tức vang lên, “Tiên sinh số 15 đưa ra giá 5 triệu 1500 vạn.”

Cố Kỳ hạ giọng, “Bạch Lâm, cậu điên rồi sao? Khu đất kia căn bản không đáng mua, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy, cậu không sợ bị chủ tịch biết cậu phí 5 triệu 1500 vạn mua một khu đất vô dụng sao?”

Bạch Lâm nhếch miệng, “Liên quan quái gì đến cô!”

Cố Kỳ giận tái mặt, “Cậu đã cố ý, tôi cũng không muốn nói gì.”

Quả nhiên cuối cùng vẫn chỉ có một mình Bạch Lâm, người chủ trì bởi vì bán được đất, nói chuyện đặc biệt lưu loát, cuối cùng thống nhất bán với giá 5 triệu 1500 vạn.