Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 101




Editor: Masha

Đang lúc hoàng hôn, Cố Hành Giản từ Chính Sự Đường đi ra, thần sắc có hơi mỏi mệt. Ngày mai là trừ tịch, hôm nay hắn cố gắng kết thúc chính sự sớm, muốn về nhà làm bạn với Hạ Sơ Lam. Gần đây chính vụ bận rộn, thời gian ở nhà rất ít.

Tuy rằng nàng rất hiểu chuyện, ngoài miệng không nói gì, nhưng hắn làm trượng phu lại không muốn vắng vẻ nàng.

Sùng Minh bước qua nghênh đón, thấp giọng bẩm báo: “Tướng gia, ám vệ nói hôm nay phu nhân và tiểu công tử, ngũ cô nương đi trên đường, gặp được mấy người Thanh Nguyên huyện chủ. Muội muội Lý tướng quân kéo phu nhân và ngũ cô nương đi vào trong một hiệu sách, không lâu sau các nàng đã đi ra. Hình như Ân Bình Quận Vương và Tiêu đại nhân cũng ở chỗ đó.”

Cố Hành Giản nhíu mày, Lý Uyển Tình gần đây đích xác hơi quá mức rêu rao. Từ sau khi Lý Bỉnh Thành trở về từ tiền tuyến được gia phong chức quan, nàng lại được Hoàng Hậu điều động nội bộ làm phi tử Ân Bình Quận Vương liền lâng lâng, không biết bản thân họ gì. Nhưng nói đến cùng Hoàng Hậu muốn là một Vương phi hiền huệ còn có thể phụ tá Triệu Cửu, Lý Uyển Tình đi nước này, chỉ có thể tự hủy tương lai.

Hắn nghe Sùng Minh nói Hạ Sơ Lam các nàng rất nhanh đã đi ra, đoán được nàng không bị tổn hại gì. Thê tử hắn cũng không phải là mèo con chỉ biết lười biếng phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời. Lúc nàng vươn móng vuốt, đối phương cũng không đạt được chỗ tốt nào. Làm hắn để ý là việc Ân Bình Quận Vương và Tiêu gia cùng đến cùng đi.

Trước mắt thời cuộc vi diệu, việc hai người gặp lén nếu bị Hoàng Thượng biết, chỉ sợ không ổn. Hoàng Thượng kiêng kị nhất quan trong triều kết bè kéo cánh, càng miễn bàn một người là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, một người là hoàng thất tiền triều.

Cố Hành Giản rất khó hiểu về Tiêu Kiệm. Mặt ngoài tựa hồ nhàn vân dã hạc, không hỏi triều chính. Nhưng trên triều đình bất luận chuyện quan trọng gì, lại dường như có quan hệ nào đó với Tiêu gia. Tiêu Kiệm rốt cuộc muốn làm gì?

Cố Hành Giản lại nghĩ đến bí thư hồi bẩm về ngọc bội, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng. Nếu Lam Lam thật sự có quan hệ cùng Tiêu gia, mà Tiêu gia đang ngầm có mưu đồ gì, đến lúc đó hắn kẹp ở giữa hoàng đế và Tiêu gia, một bước khó đi.

Sùng Minh đi dắt ngựa lại đây, Cố Hành Giản hỏi: “Ta bảo ngươi tra về khối ngọc bội, tiến triển đến đâu rồi?”

“Còn đang điều tra. Ngài cũng biết, chuyện Tiêu gia không dễ tra như vậy. Khối ngọc bội kỳ lân sau khi truyền đến tay lệnh công, không có ai thấy nó nữa. Có lẽ được cất ở chỗ thích hợp. Tiêu gia thật ra còn có một khối ngọc bội khác, vốn ở trên người Tiêu Dục, sau lại bị Thanh Nguyên huyện chủ lấy đi, hiện tại ở trong tay nàng.”

Cố Hành Giản trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ngươi tìm mấy lão bộc được Tiêu gia thả ra, tra những việc của lệnh công lúc tuổi trẻ. Chủ yếu là trước khi cưới vợ có tư tình cùng người nào không. Cũng phái người đi điều tra, mười bảy năm trước Hạ Bách Thịnh có ở Tuyền Châu không.” Hắn đoán Hạ Sơ Lam không thể là nữ nhi của Tiêu Kiệm và Ngô thị, nếu Ngô thị thật sự từng có nữ nhi, nhiều năm như vậy không thể nào không đi tìm.

Như vậy ngọc bội gia truyền của Tiêu gia ở trên người Hạ Sơ Lam chỉ còn có một cách giải thích. Đó là Tiêu Kiệm tặng nó cho một người rất quan trọng đối với ông, người kia lại đem ngọc bội truyền cho Hạ Sơ Lam. Hạ Bách Thịnh và Đỗ thị chắc là cảm kích người kia, Đỗ thị không nói có lẽ do còn có băn khoăn gì.

Chuyện cũ năm xưa, nhiều năm trôi qua, chưa chắc có thể tra được nội dung. Nhưng chuyện này liên quan đến thân thế Hạ Sơ Lam, dù sao cũng phải tận lực đi tìm chân tướng.

“Vâng.” Sùng Minh trả lời.

Bọn họ cưỡi ngựa đến Dụ Dân Phường. Chiều hoàng hôn, bên đường có nhành cây vươn ra khỏi tường, lá cây hình như đã rụng hết, chỉ còn trơ lại cành cây khẳng khiu. Thời điểm này, trên đường không có gì ai qua lại, vô cùng yên tĩnh.

Bọn họ quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, môt chiếc xe ngựa chạy tới ở phía đối diện. Con hẻm này là đường bọn họ nhất định phải đi qua khi về nhà, vốn đã không rộng lắm, chỉ sợ không thể chứa đồng thời một chiếc xe ngựa và hai con ngựa chạy qua, cần một bên nhường đường. Cố Hành Giản nhìn xe ngựa kia bốn mái treo chuông, hẳn là nữ quyến nhà nào đi ra ngoài, liền ghìm ngựa tránh qua bên cạnh. Ánh mắt hắn liếc qua rồi dừng lại trên mặt gã sai vặt bên cạnh mã phu …… Đây chẳng phải thị nữ Tiểu Ngư bên cạnh Mạc Lăng Vi sao?

Chiếc xe ngựa kia đi qua trước mặt bọn họ, Tiểu Ngư cũng chú ý tới Cố Hành Giản, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vội vàng hướng mắt nhìn phía trước. Chờ xe ngựa đi rồi, Cố Hành Giản lại cảm thấy kỳ quái, Mạc gia hẳn là ở Khang Dụ Phường bên ngoài thành, Mạc Lăng Vi sao lại xuất hiện ở Dụ Dân Phường bên trong thành?

Vùng này rất nhiều hoàng thân quốc thích ở, có lẽ là quý phụ nhân nào có quan hệ cá nhân rất tốt với nàng ta làm nhã tập gì đó, không đáng để lo.

“Tướng gia, ngài làm sao vậy? Vừa rồi gã sai vặt ngồi bên cạnh xa phu hình như là……” Sùng Minh cũng phát hiện Tiểu Ngư.

“Không quan hệ đến chúng ta, đi thôi.” Cố Hành Giản khoát tay, cưỡi ngựa về tướng phủ.

Chờ xe ngựa đi xa một đoạn, Tiểu Ngư mới nhẹ nhàng thở ra, nói với người trong xe ngựa: “Lão gia, tướng gia không thấy người ngồi trong xe ngựa là ngài.”

Mạc Hoài Tông cũng không ngờ sẽ gặp được Cố Hành Giản, vừa rồi cũng hoảng sợ, chậm rãi nói: “Hôm nay không đi chỗ nào nữa, dẹp đường hồi phủ đi.”

“Dạ.” Tiểu Ngư phân phó xa phu thay đổi phương hướng, chạy về Mạc gia bên ngoài thành.

……

Hạ Diễn đang đi theo Nam bá bố trí tướng phủ, trong phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng vui mừng. Từ đô thành đến Thiệu Hưng cần mấy ngày, Thái Học mới vừa nghỉ, Hạ Diễn không kịp trở về, liền lưu tại tướng phủ, ăn tết cùng Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam.

Hạ Sơ Lam đang lo tướng phủ quạnh quẽ, Hạ Diễn lưu lại vừa đúng lúc.

Cố Hành Giản đi vào cửa, nhìn thấy Hạ Diễn trèo lên tháng, Nam bá đưa đèn lồng cho cậu, dặn dò: “Công tử, ngài cần phải chú ý đó.”

“Nam bá yên tâm, ở nhà ta cũng làm qua những việc này, không có việc gì đâu.” Hạ Diễn thoải mái cười, nâng tay lên, treo đèn lồng vào cái móc dưới mái hiên. Cậu không cao lắm, phải cố hết sức mới với tới cái móc, đang muốn treo tiếp cái đèn lồng thứ hai, lại nghe được một thanh âm quen thuộc nói: “Mau xuống dưới đi, để Sùng Minh treo.”

Cậu quay đầu lại nhìn thấy Cố Hành Giản, nhanh chóng leo xuống thang, cao hứng nói: “Tỷ phu, ngài đã trở lại!”

Cố Hành Giản gật đầu: “Thái Học cho nghỉ đông rồi?”

Hạ Diễn cung kính đáp: “Vâng, từ hôm nay bắt đầu nghỉ năm ngày, không đủ thời gian về Thiệu Hưng, tỷ tỷ bảo đệ lưu lại đô thành ăn tết.”

Cố Hành Giản vừa nghe, vừa ra dấu ý bảo Sùng Minh lấy đèn lồng trong tay cậu. Năm rồi lúc này, hắn chỉ có một người, bên người chỉ có Nam bá và Sùng Minh bồi, đón giao thừa cũng chỉ ngồi ở nhà chính phát ngốc, nghe tiếng pháo trúc bên ngoài, có đôi khi cũng đi dạo trên đường, lúc hừng đông thì đi ngủ, không hề có không khí ăn tết.

Năm nay là do Hạ Sơ Lam kiên trì muốn treo đèn lồng trong phủ, hắn cũng theo ý nàng.

Hắn lại hỏi: “Sao không thấy tỷ tỷ đệ đâu?”

“Người Cố gia tới kêu tỷ đi qua đó, hình như là Cố lão phu nhân tìm tỷ có một số việc.” Hạ Diễn đúng sự thật mà nói.

Ánh mắt Cố Hành Giản trầm xuống. Nhân lúc hắn không ở nhà, gọi Hạ Sơ Lam đến Cố gia là muốn làm gì?

……

Lúc Sùng Nghĩa đến tướng phủ thỉnh Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam cũng hơi kinh ngạc. Nàng không ở cùng Cố lão phu nhân nhau, cho dù Cố lão phu nhân không thích nàng, nhưng ngày thường hai người cũng bình yên không có việc gì, không biết Cố lão phu nhân bỗng nhiên kêu nàng đi cố gia làm cái gì.

Nàng là con dâu, không thể làm trái ý mẹ chồng, liền đi cùng Sùng Nghĩa trở về cố gia.

Trước nhà chính Cố lão phu nhân ở bày mấy chậu kim quất, mọc rất tốt, cao hơn nửa người, phía trên màu đỏ tươi, nhìn qua rất vui mừng.

Hạ Sơ Lam đi vào, trong phòng không có người khác, chỉ có Cố lão phu nhân ngồi trên giường Bát Tiên La Hán, mày nhướng cao, sắc mặt thâm trầm. Bà có gương mặt hiền từ, nhưng ở chung lâu rồi  sẽ phát hiện tính tình bà cũng không giống như bề ngoài dễ dàng thân cận. Đại khái do tang phu sớm, nuôi mấy hài tử không dễ dàng, trong tính cách có một mặt rất cứng rắn.

“Nương gọi ta trở về, có chuyện quan trọng gì?” Hạ Sơ Lam hành lễ hỏi.

Cố lão phu nhân giương mắt nhìn nàng. Hôm nay bà cùng mấy cái phụ nhân đã lâu không gặp đi trà quán uống trà tán gẫu, nói đến những chuyện xảy ra gần đây trong đô thành, chuyện đứng đầu chính là Ân Bình Quận Vương nạp thiếp, lại là muội muội Hạ Sơ Lam. Mấy cái phụ nhân kia đều nói Hạ Sơ Thiền không biết liêm sỉ, chủ động câu dẫn Ân Bình Quận Vương, còn lợi dụng thế lực Cố Hành Giản, khiến cho Hoàng Hậu và Ân Bình Quận Vương đồng ý nạp thiếp.

Cố lão phu nhân hoàn toàn không biết việc này, cảm giác những lời người đó nói như tát vào mặt bà một cái, trên mặt nóng rát, ngồi không bao lâu đã xám xịt trở lại.

Bà khẩu khí bất thiện nói: “Hóa ra ngươi gả cho lão ngũ là vì thế này? Lúc đầu nhờ lão ngũ gả muội muội của ngươi vào nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, sau đó lại lợi dụng lão ngũ để một muội muội khác gả vào vương phủ. Hạ gia ngươi cô nương nào cũng gả chỗ tốt, lại muốn kéo lão ngũ xuống nước! Ngươi có biết Ân Bình Quận Vương vốn dĩ muốn cưới Lý gia cô nương? Người Lý gia há có thể đắc tội!”

“Nương, ta chưa từng chủ động mở miệng yêu cầu tướng gia giúp Hạ gia.” Hạ Sơ Lam nói, “Hạ Sơ Thiền đích xác có sai. Nhưng nàng cùng Ân Bình Quận Vương tương ngộ trước, Hoàng Hậu định Lý gia cô nương làm Vương phi là chuyện sau này, muốn trách cũng phải trách Ân Bình Quận Vương không bẩm bào trước chuyện này cho Hoàng Hậu. Đến nỗi Lý gia, nếu đem tất cả mọi chuyện đẩy đến trên đầu tướng gia, vậy cũng là do ánh mắt bọn họ thiển cận.”

Nàng nhớ tới ngôn hành cử chỉ của Lý Uyển Tình ở hiệu sách hôm nay, hoàn toàn không có hảo cảm gì với Lý gia. Hạ Sơ Thiền không tự trọng, rước lấy đồn đãi vớ vẩn này nọ, nàng cũng thực tức giận. Nhưng Hạ Sơ Thiền dù sao cũng là muội muội nàng, đối với bên ngoài các nàng chính là nhất thể. Cố lão phu nhân chất vấn như vậy, nàng cũng không thể không nói lời nào.

Lúc trước nhị thúc nhị thẩm cầu đến chỗ nàng, nàng liền biết cho dù bọn họ hỗ trợ hay không, Hạ Sơ Thiền đều sẽ là thiếp của Triệu Cửu. Hạ Sơ Thiền hoài hài tử của Triệu Cửu, Hoàng Thượng biết việc này, tuyệt sẽ không để mẫu tử các nàng lưu lạc bên ngoài. Đó là hài tử hoàng thất, đối với hoàng đế dưới gối không con mà nói, tất nhiên vô cùng quý giá, không thể nào để nó lưu lạc ở dân gian.

Cho nên so với việc để nhị phòng tâm tồn oán hận đối với bọn họ, về sau bị người có tâm lợi dụng, nhiều thêm mấy địch nhân, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, làm nhị phòng nợ bọn họ ân tình này.

Chuyện này đều là tính toán của Hạ Sơ Lam, nhưng một câu nàng cũng chưa nói với Cố Hành Giản. Nàng xét thấy, Cố Hành Giản có nguyên tắc và phương pháp của bản thân, nàng sẽ không can thiệp.

Cố lão phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nhất quán ăn nói khéo léo xảo biện. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, mặc kệ trước kia ngươi ở Hạ gia như thế nào, hiện tại nhà các ngươi là quan hệ thông gia với Cố gia cùng cột vào nhau. Ngươi nhớ rõ quản lý tốt người nhà, không cần lại chọc phiền toái cho lão ngũ. Muội muội kia của ngươi, cũng ít lui tới.”

Hạ Sơ Lam không phản bác. Đối phó lão nhân gia, cứng rắn cũng không phải biện pháp. Hơn nữa bối phận của nàng thấp hơn, có đôi khi chỉ có thể lấy lui làm tiến. Huống chi ước nguyện ban đầu của Cố lão phu nhân là vì tốt cho Cố Hành Giản, lập trường này cũng giống Hạ Sơ Lam.

Cố lão phu nhân thấy nàng không nói chuyện, cho rằng nàng chột dạ, trong lòng thuận khí một chút, nói ra ý niệm đã nghẹn thật lâu ở trong lòng: “Tứ Nương đi thôn trang đã mấy tháng, cũng chịu đủ giáo huấn rồi. Ngày mai là trừ tịch, ta muốn cho nàng trở về một nhà đoàn viên. Chuyện này, ngươi nói với lão ngũ một chút đi.”