Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 102




Editor: Masha

Hạ Sơ Lam thế mới biết ý đồ chính mà Cố lão phu nhân kêu nàng về Cố gia hôm nay, hóa ra là muốn gọi Cố Tố Lan trở về.

Cố Tố Lan không ở đây đã nhiều ngày, không có người hay sinh sự, gia trạch bình an. Vốn dĩ lúc trừ tịch để ả về nhà đoàn viên cũng không phải việc gì khó. Nhưng chỉ sợ như lần trước, ả cầu xin lão phu nhân, lão phu nhân lại mềm lòng, nghĩ cách khác lưu ả lại.

Cố lão phu nhân cố ý chọn hôm nay, Cố Hành Giản không ở đây, vợ chồng Cố Cư Kính cũng không ở, xuống tay từ chỗ nàng.

“Chuyện này ta không làm chủ được, nương vẫn nên nói trực tiếp với tướng gia đi.” Hạ Sơ Lam nói.

Cố lão phu nhân nhíu mày. Tình tình Lão ngũ tính dầu muối không vào, trực tiếp nói với hắn, hắn nhất định sẽ cự tuyệt. Nếu là xem ở mặt mũi Hạ Sơ Lam, nói không chừng hắn sẽ đáp ứng.

“Chút chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng không làm được?” Cố lão phu nhân không vui nói.

“Ngài có chuyện gì vẫn nên nói trực tiếp với ta đi.” Ngoài cửa vang lên thanh âm thanh lãnh của Cố Hành Giản.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hành Giản mặc quan bào tiến vào, quần áo cũng chưa kịp đổi.

Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Cố lão phu nhân: “Ta cho rằng tứ tỷ ngốc ở thôn trang là tốt nhất, không cần lại đón nàng về nhà. Có một nhà a huynh bồi nương còn chưa đủ sao?”

Cố lão phu nhân nhìn dáng vẻ Cố Hành Giản giữ gìn Hạ Sơ Lam, ngón tay siết chặt, thấp giọng nói: “Ta bất quá tìm tức phụ ngươi nói mấy câu, không có làm gì nàng. Dáng vẻ ngươi như ta muốn ăn thịt nàng vậy, là sao?”

Cố Hành Giản khẽ nhíu mày, còn muốn nói tiếp Hạ Sơ Lam ngửa đầu nhẹ giọng kêu: “Phu quân, nương chỉ tìm ta trò chuyện, không có việc gì.” Nàng lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra khẩn thiết. Nàng không muốn Cố Hành Giản vì việc này lại xung đột cùng Cố lão phu nhân. Tết nhất, nếu cãi cọ thì hai bên đều không vui.

Cố lão phu nhân nhìn thấy thái độ Cố Hành Giản rõ ràng hòa hoãn lại, không giống vừa rồi khi vào cửa lạnh như băng, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Bà cảm thấy bản thân không sai, hôm nay nghe nói thanh danh nhi tử bị nữ nhi Hạ gia không biết tự kiểm liên lụy, mới tìm Hạ Sơ Lam lại đây. Hạ Sơ Lam là gia chủ Hạ gia, theo lý nên quản thúc tốt người nhà mình, mà không phải chỉ hưởng thụ chỗ tốt quyền thế mang đến.

Nhưng dáng vẻ Cố Hành Giản tới hưng sư vấn tội thực sự làm bà đau đớn.

“Tố Lan làm bạn ta nhiều năm, chẳng lẽ đêm trừ tịch, để nó trở về một nhà đoàn viên, cũng không được sao? Ta đã lớn tuổi, còn có thể sống được mấy năm? Ngươi nói nó tính kế ngươi, ngươi nhốt nó ở thôn trang mấy tháng còn chưa đủ sao?” Cố lão phu nhân nói, âm thanh run rẩy.

Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Ngài cho rằng ta giữ tứ tỷ ở thôn trang, chỉ bởi vì nàng hận ta, tính kế ta sao? Nàng ta không chỉ tính kế ta, còn muốn tính kế toàn bộ Cố gia. Để nàng ta trở về, Cố gia vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Cho nên ta sẽ không đồng ý.”

“Điều kiện thôn trang thật sự quá kém, sao nó có thể chịu được những khổ sở đó……” Lão phu nhân lẩm bẩm nói, bỗng nhiên giơ tay ấn trán.

Cố Hành Giản nhìn thần sắc của bà, mơ hồ cảm thấy không đúng, tiến lên nắm lấy cổ tay bà bắt mạch.

Cố lão phu nhân tinh thần hoảng sợ, mạch tượng cũng rất loạn.

“Nương làm sao vậy?” Hạ Sơ Lam ở bên cạnh hỏi.

“Hiện tại còn chưa thể phán đoán.” Cố Hành Giản duỗi tay sờ sờ trán Cố lão phu nhân, có hơi nóng. Hắn kêu thị nữ và vú già bên cạnh Cố lão phu nhân bên người thị nữ tiến vào, dò hỏi bọn họ gần đây ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của lão phu nhân có gì thường không.

Thị nữ nói: “Lão phu nhân gần đây có bệnh hay quên, thường thường dùng cơm xong sẽ quên mất đã ăn cái gì. Có đôi khi cầm đồ vật ở trong tay, còn hỏi chúng ta đồ vật ở đâu. Những thời điểm khác thì không khác gì người bình thường.”

Vú già bên cạnh cũng phụ họa nói: “Lão thân cũng kiến nghị lão phu nhân gọi đại phu tới xem, nhưng ngài nói mình không có bệnh tật gì cho nên không thỉnh đại phu. Hôm nay chúng ta còn đi đạo quan cầu chút nước bùa uống……” Thanh âm vú già càng ngày càng nhỏ, bởi vì nhìn thấy cằm Cố Hành Giản căng thẳng, sắc mặt cứng lại.

Cố lão phu nhân mê tín, ngày thường sinh bệnh cũng không thích thỉnh đại phu. Cố Cư Kính bận rộn bên ngoài, Tần La mỗi ngày thỉnh an cũng không dám ở lâu, nên không có người phát hiện lão nhân gia sinh bệnh. Bà cũng là lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, tưởng niệm Cố Tố Lan là bởi vì quá tịch mịch đi.

Cố Hành Giản không nói gì, đỡ Cố lão phu nhân đến nằm trên giường, muốn bà nghỉ ngơi cho tốt. Bà nhìn nhìn Cố Hành Giản, thực nhanh liền ngủ rồi.

Cố Hành Giản đi ra ngoài viết phương thuốc, viết xong rồi, giao phương thuốc cho ma ma bên cạnh Cố lão phu nhân đi bốc thuốc, lại phái người gọi Cố Cư Kính trở về.

Hôm nay, Tần La ở nhà ngốc đến phiền muộn, Cố Cư Kính liền mang nàng lên phố đi mua mơ chua ướp, Cố Gia Huyên cũng ra ngoài đi dạo một vòng.

Cố Cư Kính trước cưỡi ngựa trở về gấp, nghe Cố Hành Giản nói về bệnh tình lão phu nhân, sửng sốt nửa ngày không nói gì.

“Nương luôn luôn rất khỏe mạnh, sao lại nhiễm bệnh?” Cố Cư Kính ngơ ngẩn hỏi. Hôm nay hắn có mời Cố lão phu nhân cùng đi dạo phố, nhưng Cố lão phu nhân nói đã lâu bà không tụ họp với các bằng hữu, tự mình ra cửa.

Cố Hành Giản ngồi ở ghế trên, chậm rãi nói: “Tuổi lớn, bệnh hay quên nhiều hay cảm xúc phập phồng lên xuống đều là chứng bệnh thường thấy. Ta vừa rồi xem, có hơi sốt nhẹ, cũng không khó trị. Hôm nay bà nói với ta muốn đón tứ tỷ trở về ăn tết, ta không đáp ứng, khi đó mới phát hiện bà không khỏe.” Quan hệ giữa hắn và Cố lão phu nhân rất nhạt, chưa nói gì đến mẫu tử thân tình. Nhưng đây rốt cuộc là mẹ đẻ hắn, thật đến thời điểm sinh lão bệnh tử, hắn mới phát hiện mình cũng không muốn bà xảy ra chuyện.

Cố Cư Kính thở dài: “Sức khỏe của nương đích xác không được như xưa, thị nữ và vú già đều là hạ nhân, có ai thật sự quan tâm nàng. Về sau ta sẽ bảo A La lưu ý bà nhiều hơn. A đệ, nếu không đệ cho tứ muội trở về qua năm mới đi. Sau đó lại đưa nó về thôn trang là được, như vậy cũng coi như đáp ứng tâm nguyện của nương.”

Cố Hành Giản chuyển Phật châu trong tay, không đáp ứng ngay.

Huynh đệ hai người ở nhà chính nói chuyện, nữ nhân đều ở bên ngoài. Cố Gia Huyên đứng dưới tàng cây đá mấy viên đá nhỏ, thường nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ Lam và Tần La vài lần. Lúc phát hiện các nàng cũng đang nhìn mình, lại tiếp tục cúi đầu đá mấy viên đá.

Hạ Sơ Lam hỏi Tần La: “Sau khi Huyên cô nương trở về từ tướng phủ, có thu liễm chút nào không?”

Tần La nhìn Cố Gia Huyên dưới tàng cây một cái, gật đầu nói: “Thu liễm nhiều. Hôm nay Nhị gia hỏi nàng có muốn cùng chúng ta lên phố hay không, nàng cũng không cự tuyệt. Đại khái từ chỗ nương nghe nói Tứ cô ở thôn trang không tốt, sợ Nhị gia thật sự đưa nàng tới nơi đó.”

“Tuy nói là thôn trang, nhưng cũng không lo ăn mặc, vì sao không tốt?” Hạ Sơ Lam kỳ quái hỏi.

“Thôn trang kia ở vùng ngoại ô, phụ cận thứ gì cũng không có. Hơn nữa Tứ cô chỉ có thể sinh hoạt ở thôn trang, không thể ra ngoài. Tính tình nàng như vậy, hẳn là muốn buồn ra bệnh. Năm lần bảy lượt phái người trở về cầu tình với nương.” Tần La vuốt cái bụng đã rất lớn nói.

Hạ Sơ Lam biết Cố Tố Lan là người không chịu nổi cô đơn, nhốt ả ở thôn trang cũng không khác lắm với muốn mệnh ả. Quan hệ giữa ả và Cố Hành Giản hoàn toàn bế tắc, chỉ sợ cả đời này cũng không có biện pháp giải quyết.

Hai người đang nói chuyện, Cố Cư Kính đưa Cố Hành Giản từ trong phòng ra. Cố Hành Giản nói: “A huynh đừng tiễn, chúng ta liền cáo từ.”

“Tốt.” Cố Cư Kính gật đầu, “Chuyện ta nói, đệ suy xét thử.”

Cố Hành Giản chưa nói gì, mang Hạ Sơ Lam đi.

Trở về trên xe ngựa, Hạ Sơ Lam hỏi: “Nương rốt cuộc làm sao vậy? Thời điểm nói chuyện với ta còn tốt mà.”

Cố Hành Giản an ủi nàng: “Có hơi sốt nhẹ, đại khái là uống chút đồ không được sạch sẽ. Ăn rồi uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì.”

“Nếu nương muốn cho Tứ nương tử từ thôn trang về, không bằng để nàng trở về ăn tết cũng được.” Hạ Sơ Lam nói. Chỉ là trở về hai ngày, Cố Tố Lan hẳn không gây ra nổi song gió gì.

Cố Hành Giản vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, không nói gì. Có đôi khi nàng cảm thấy, hai người dựa vào gần nhau như vậy, tiếng tim hắn đập rõ ràng bên tai nàng; nhưng nội tâm của hắn, thế giới của hắn, nàng lại hoàn toàn không tiến vào được.

Nhiều năm như vậy, hắn đều chỉ có một mình, không cần dựa vào bất kì ai, chuyện gì đều là tự mình giải quyết. Hơn nữa trong mắt hắn nàng nhiều nhất chỉ tính là một hài tử, mà không phải là thê tử có thể cùng hắn sóng vai giải quyết nan đề.

Hạ Sơ Lam khe khẽ thở dài. Cố Hành Giản cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trong vắt của nàng, không khỏi cười nói: “Đang êm đẹp, sao bỗng nhiên thở dài?”

“Chuyện gì ngài cũng giấu ở trong lòng, không nói cho ta.”

Cố Hành Giản ôm nàng, nhẹ nhàng nói: “Lam Lam, có một số việc không phải không muốn nói cho nàng, mà là không biết nói từ đâu.” Hắn chỉ là cảm thấy Cố Tố Lan năm lần bảy lượt mà muốn đả thông chỗ mấu chốt ở nương, muốn về Cố gia, cũng không phải một chuyện đơn giản. Hắn thậm chí hoài nghi dẫn đường Cố lão phu nhân uống nước bùa sinh bệnh, cũng là Cố Tố Lan lập lại trò cũ.

Hắn cũng không biết vì sao lại nghĩ như thế, đại khái là nhiều năm chìm nổi trong quan trường dưỡng thành một loại trực giác.

Cố lão phu nhân tất nhiên sẽ không hại hắn, nhưng Cố Tố Lan lại hận hắn tận xương.

***

Ở mấy ngày lễ mừng năm mới này, Thanh Phong Viện cũng không có sinh ý gì, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Thanh Phong Viện dưỡng chính là tiểu quan, không giống các kỹ quán khác có thể trắng trợn táo bạo kinh doanh. Quan viên tới nơi này tìm việc vui, phần lớn cần có quan hệ quen biết.

Cố Hành Giản ngồi ở trà lầu đối diện Thanh Phong Viện, Sùng Minh áp một tiểu quan tiến vào, trách mắng: “Thành thật chút!”

Cố Hành Giản xem tiểu quan kia bộ dáng thanh tú, nhiều nhất hai mươi mấy tuổi. Sùng Minh nói: “Thằng nhãi này vô cùng giảo hoạt, còn muốn trốn từ ngõ nhỏ, may mắn ta phát hiện đuổi theo.”

“Vị gia này, ta và ngài xưa nay không quen biết, ngài gọi người áp ta tới làm gì?” Tiểu quan vẻ mặt đau khổ nói, “Ta bất quá là kiếm miếng cơm ăn, ngài tha cho ta đi. Nhiều nhất là ta thiếu nợ cờ bạc còn chưa trả.”

Cố Hành Giản vừa uống trà vừa nói: “Ta không phải chủ nợ ngươi. Chỉ là tới hỏi một chút, ngươi có biết Cố Tố Lan?”

Tròng mắt tiểu quan xoay chuyển: “Người ta hầu hạ nhiều, sao có thể nhất nhất nhớ rõ tên họ.”

Cố Hành Giản buông chung trà, nói: “Ngươi tốt nhất nhớ lại đi, như vậy khỏi bị đau da nát thịt.” Sùng Minh ở bên cạnh làm bộ muốn rút kiếm, tiểu quan kia vội vàng nói: “Nhớ rõ nhớ rõ. Nhưng nàng đã lâu không tới, nghề của chúng ta gặp dịp thì chơi, chưa nói cảm tình thật gì. Lão bà ra tay thật hào phóng, còn từng nói muốn chuộc thân cho chúng ta. Chỉ là nàng có đôi khi tới, kêu Tiểu Ninh bọn họ đi vào, chỉ bồi vài ly rượu rồi đi ra, cũng không lưu người qua đêm. Giống như hẹn gặp mặt những người khác.”

Tiểu Ninh chính là tiểu quan Cố Tố Lan dưỡng ở Thanh Phong Viện, theo Trung Nghĩa Bá phu nhân nói, Cố Tố Lan thường nhắc tới hắn, hóa ra hắn cũng không hề bồi Cố Tố Lan qua đêm. Nhưng lúc ấy Cố Tố Lan nghe Cố Hành Giản nhắc đến tiểu quan kia, rõ ràng thay đổi sắc mặt. Ả lo lắng không phải là tiểu quan Thanh Phong Viện đó, mà là chuyện ả gặp mặt người nọ sẽ bị bại lộ.

Tiểu Ninh kia hẳn là biết càng nhiều chuyện, nhưng vì tránh đầu sóng ngọn gió, đã sớm chạy.

Cố Hành Giản bảo Sùng Minh thả tiểu quan đi, Sùng Minh nói: “Tướng gia, Tứ nương tử rốt cuộc là gặp mặt người nào mà thần bí như thế?”

Cố Hành Giản ánh mắt thâm trầm: “Chỉ sợ chỉ có nàng ta mới rõ ràng. Ngày mai sáng sớm, ngươi phái người đi thôn trang, tiếp nàng về Cố gia.”