Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 8: 8: Rất Vui Được Làm Quen






Thời gian trôi qua một cách vội vã.

Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì thì ngày tiệc mừng cũng đã tới.

Nhã Kỳ mặc bộ lễ phục đỏ sang trọng.

Tóc được nhân viên búi cao lượn sóng không quên đính thêm vài chi tiết.

Gương mặt cô từng góc cạnh đã quá rõ ràng nên cũng không cần trang điểm quá nhiều.

Chỉ cần dặm phấn tô son là đã quá xinh rồi.

Nhã Kỳ một lần nữa nhìn bản thân trong gương mà không thể tin được.

Mấy ngày trước cô còn là một cô gái nghèo khổ, quần áo không có để mặc cơm không đủ để no.

Vậy mà bây giờ đã váy áo lộng lẫy trở thành thiếu phu nhân nhà họ Dương.

- Nhã Kỳ.

Từ bên ngoài Thiên Vũ bước vào trong để gọi cô.

Cũng sắp tới giờ diễn ra bữa tiệc.

Cô đứng dậy chỉnh lại đuôi váy rồi khoác tay anh đi ra ngoài.

Anh hôm nay cũng rất đẹp trong bộ vest lịch sự.

Giày da cùng cà vạt làm tôn lên sự trưởng thành của anh.

Cô đi bên cạnh anh như một đôi uyên ương.

Anh mở cửa xe cho cô vào rồi mới đi sang bên kia mở cửa xe đi vào.

Có lẽ nếu anh không ngốc thì cô nhất định là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng dù cho anh có ngốc đi nữa thì anh vẫn yêu thương cô vô điều kiện.

- Thiên Vũ, chúng ta tới nơi rồi.

Cô vỗ vỗ vào vai anh khi nhìn thấy anh vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trong xe.

Thiên Vũ cười cười gãi đầu rồi bước ra cùng cô.

Hai người vừa đi vào liền khiến cho giới báo chí phải xô đẩy nhau để chụp ảnh.

Có người còn bất chấp tất cả chạy lên để phỏng vấn anh.

- Anh Thiên Vũ anh có thể cho biết cô gái đi bên cạnh anh là ai không?
- Nghe nói Dương gia mới có thiếu phu nhân.


Đây có phải là sự thật không?
- Dương gia không tổ chức lễ cưới có phải là không muốn ai biết không?
- Anh Thiên Vũ...!
Từng câu hỏi cứ ập đến, máy ảnh thì không ngừng bấm khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lần đầu tiên đối diện với áp lực lớn như vậy cô có hơi rủ rè.

Anh quay sang nhìn cô rồi áp sát xuống tai cô hỏi nhỏ.

- Em căng thẳng sao? Đừng căng thẳng có Dương Thiên Vũ ở đây nhất định sẽ không để em thiệt thòi.

- Vâng.

Cô mỉm cười khoác tay anh đi vào bên trong sảnh chính của Âu gia.

Một lần nữa họ lại chiếm trọn mọi ánh nhìn.

Một người đàn ông trung niên tay cầm hai ly rượu tới gần Thiên Vũ rồi đưa cho anh một ly.

- Dương đại thiếu gia đây sao? Nghe nói là cậu bị ngốc nhưng lần đầu gặp mặt lại khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên đấy.

Anh nhìn ly rượu đỏ trên tay ông ta ngập ngừng đưa tay như không muốn cầm lấy.

Không phải vì anh không muốn uống mà là anh không biết uống rượu.

Nhã Kỳ bên cạnh thấy vậy cũng không thể làm điều gì cho anh.

Bởi lẽ đây là quy định của giới thượng lưu.

Một quy định ngầm.

Đó là chào hỏi nhau bằng rượu.

Không uống chính là không nể mặt người mời.

- Dương thiếu, mời.

Ông ta cụm ly với anh rồi đưa lên miệng một hơi uống sạch.

Anh vẫn cầm ly rượu vang trên tay nhìn nó rồi hít một hơi thật sâu uống cạn ly rượu.

- Haha.

Đúng là Dương Thiên Vũ.

Tốt lắm.

Nào, để ta kính cậu thêm một ly.

Ông ta quay người ra cầm lấy chai rượu vang đặt trên bàn rồi rót vào ly cho Thiên Vũ sau đó rót một chút vào ly cho ông ta.

- Nào, mời.

Thiên Vũ cầm ly rượu tay sớm đã run run.

Cô biết là anh không uống được nữa nhưng một cô gái nhỏ bé như cô thì có thể làm được gì?
- Đây chẳng phải là ông Trương sao? Để tôi kính ông.

Từ ngoài cửa Dương lão gia đi vào.

Bên cạnh là Dương phu nhân.

Ông vui vẻ cười rồi cầm lấy ly rượu trên tay của Thiên Vũ uống cạn.

Anh lúc này mới nhẹ lòng vì không cần phải uống rượu nữa.

- Dương lão gia, lâu rồi không gặp ông vẫn phong độ như xưa.

- Haha, ông Trương quá lời rồi.

Cả hai vui vẻ nói chuyện với nhau mà quên đi bên cạnh còn có anh và cô.

Ngay từ đầu khi đến buổi tiệc này cô đã có cảm giác không được an tâm.

- Kính thưa các vị quý khách có mặt tại đây.

Hôm nay là ngày con gái lớn của Âu gia chúng tôi trở về nước.

Hoà cùng không khí này tôi muốn mời các vị cùng chung niềm vui với Âu gia.

Khương Trí tôi kính các vị một ly.

Người đang nói trên khán đài cao kia chính là Âu Khương Trí - chủ tịch của tập đoàn Âu gia và cũng là đối tác làm ăn lớn của Dương gia.

Tất cả đều cầm ly rượu lên rồi uống cùng với ông ta.

Nhưng nãy giờ hình như chưa thấy nhân vật chính đâu.


- Đã để mọi người chờ lâu.

Quý Ly thành thật xin lỗi.

Bên ngoài cửa một cô gái với bộ váy dạ hội thương hiệu dior đắt đỏ.

Với các đường cắt cúp tinh xảo đã tôn lên được vóc dáng quyến rũ cùng bầu ngực căng tròn của Quý Ly.

Cô ta bước vào dưới ánh nhìn của biết bao quan khách.

Cùng với đó là ánh mắt thèm thuồng của các vị thiếu gia.

- Vì sự chậm trễ của bản thân nên Quý Ly xin phép kính mọi người một ly xem như là tạ lỗi.

Quý Ly đi đến bàn gần Thiên Bảo rồi đưa ánh mắt quét qua người hắn.

Cô ta cầm một ly rượu đi lên trên khán đài rồi uống sạch.

Mọi người phía dưới đều nhìn từng nhất cửa nhất động của cô ta.

- Hôm nay là ngày Quý Ly trở nước.

Mong sẽ được đón nhận sự yêu thương của mọi người.

Khai tiệc.

Câu nói vừa dứt thì tiếng nhạc vang lên.

Tất cả đều vui vẻ hoà vào với không khí tiệc tưng bừng.

Riêng cô thì cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ghét cái sự ồn ào ở đây, ghét luôn cả những mùi rượu nồng nặc cùng tiếng cười nói.

- Dương lão gia, đã lâu không gặp.

Đây là...?
Âu lão gia đi đến nhìn vào cô rồi hỏi.

Dương lão gia liền mỉm cười đáp.

- Đây là con dâu của tôi đấy.

Thế nào, có xinh không?
- Hoá ra là thiếu phu nhân nhà Dương sao? Rất xinh.

Sau đó từng người từng người một kéo đến vây lấy cô mà hỏi.

Cô khó chịu nắm chặt tay anh như muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

- Chị là vợ của anh Thiên Vũ sao?
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn tóc buộc nửa đầu đi tới trên tay là một ly rượu vang đỏ.

- Em kính chị một ly.

Cô gái đó uống hết ly rượu rồi nhìn cô.

Nhã Kỳ chưa từng uống rượu bao giờ đối với lời mời này cô thực sự không muốn.

- Chị không uống được rượu sao? Em xin lỗi em không để ý.

Nói rồi cô gái đó quay ra bàn lấy một ly nước lọc đưa cho cô.


- Đây, chị uống đi.

Xem như là đã chào hỏi rồi đấy nhé.

Nhã Kỳ cầm ly nước lên rồi uống sạch.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngại.

Bản thân là người của Dương gia lại không biết uống rượu.

Thật nực cười.

- Em là Thư Hân, năm nay mười chín tuổi.

Còn chị?
Thư Hân mỉm cười hỏi cô.

Đối với người này cô có chút thiện cảm.

Nhã Kỳ cũng cười đáp lại rồi trả lời.

- Chị là Nhã Kỳ hơn em một tuổi.

Rất vui được làm quen với em.

- Hình như chị không thích ở đây đúng không? Em dẫn chị ra ngoài nhé.

Thư Hân nhón chân lên ghé sát vào tai cô nói.

Nhã Kỳ ngơ người trong giây lát rồi nhìn sang Thiên Vũ đang đứng bên cạnh.

- Em đi đi.

Ở đây để cha và anh lo là được rồi.

Cẩn thận nhé
Thiên Vũ mỉm cười gật đầu rồi buông tay cô ra.

- Vâng.

Nhận được sự đồng ý của anh cô cùng với Thư Hân đi ra bên ngoài.

Cô bé dẫn Nhã Kỳ ra ban công.

Nơi này vừa thoáng mát lại ít người lui tới.

- Nhìn xem.

Con bé Thư Hân lại dẫn người ta đi đâu rồi kìa..