Tà Thiếu Dược Vương

Chương 230: Nguy hiểm trong thức hải!




- Không phải là bệ hạ coi thường ta, mà là có một số việc Nhậm Kiệt ta thật sự làm không được, ta mặc dù thích chơi, thích tiền, thích thứ tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng tánh mạng của trẻ em, thủ hạ của Nhậm gia để đổi lấy.

Leng keng!

Nhậm Kiệt nói xong, tiện tay tùy ý ném Miễn Tử Ngọc Bài xuống đất, trực tiếp ném tới bên cạnh cái đầu của Quách Tông Hữu, sau đó mang theo Tạ Kiếm trực tiếp đi ra ngoài.

Giờ khắc này, đông đảo siêu cấp cường giả, đông đảo cấm vệ quân trong hoàng cung đều ở nơi đó nhìn chằm chằm, cả đám đều nhìn hắn nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Khi hắn đi tới, những người đó không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể khe khẽ lui về phía sau, cấm vệ quân thoáng cái vây quanh ở chung quanh hắn đã nhường ra một con đường. Những cấm vệ quân kia lo lắng nhìn về phía Hoàng đế, nhưng giờ phút này Hoàng đế lại giận đến mức muốn cắn nát hàm răng, cũng không có biện pháp hạ lệnh.

Hắn làm sao hạ lệnh được, Miễn Tử Ngọc Bài là chính bản thân hắn ban thưởng ra, nếu như hiện tại hắn bắt người, chuyện sẽ càng thêm hỏng bét/

Hoàng đế ngôi cửu ngũ, nói lý ra có lẽ cái gì cũng có thể làm, nhưng nếu như đặt ở trên mặt bàn, đầu tiên chính hắn phải duy trì hết thảy, bao gồm quy củ, chế độ, pháp chế, ít nhất ngoài mặt làm cho người ta nhìn qua là như thế, nếu không sẽ thất tín với thiên hạ, uy nghiêm, uy tín của Hoàng đế hắn cũng sẽ không tồn tại.

Bành! Bành!

Tảng đá trải qua tế luyện đặc thù dưới chân Hoàng đế bị vỡ nát tan tành, luôn luôn lan tràn ra rất xa.

Nhưng dù tức giận thế nào, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Nhậm Kiệt rời đi, cứ như vậy mà rời đi . . .

Sau đó Hoàng đế xoay người rời đi, trong mắt lóe lên một tia hàn ý lạnh lùng.

Tạ Kiếm cũng đi theo phía sau Nhậm Kiệt đi ra ngoài, trên thực tế sau khi Hoàng đế cùng Dĩnh Phi xuất hiện, ngay cả hắn trong lòng cũng bồn chồn, khi cân nhắc chuyện này, hắn cái gì cũng không sợ, chẳng qua là cảm giác chuyện rất phiền toái, kết quả Nhậm Kiệt căn bản không có bất cứ phiền phức gì, trước sau không có nói mấy câu, Nhậm Kiệt đã giết người không chút do dự.

Câu "Thần biết tội" kia, đến bây giờ vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu Tạ Kiếm.

Đi theo phía sau Nhậm Kiệt, giờ phút này cảnh tượng giết quốc trượng ở trong hoàng cung, dưới cái nhìn soi mói nổi giận của Hoàng đế, dưới cái nhìn soi mói của hàng vạn cận vệ quân cùng rất nhiều siêu cấp cường giả, cho dù Nhậm gia bên kia có những tồn tại như Lục gia Nhậm Thiên Túng, có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, tất cả cũng là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, ngoài tầm tay với.

Nhưng Nhậm Kiệt lại không chút do dự nào, nện bước ổn định, vô cùng trầm ổn.

Tạ Kiếm đi theo phía sau Nhậm Kiệt, quan sát Nhậm Kiệt một lần nữa, đây là tên hoàn khố ban đầu đụng nát Linh Thú tọa giá của Quách Tú, vô cùng lớn lối sao?

Mặc dù đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, hắn sớm đã biết, khả năng kinh người của Nhậm Kiệt, nhưng là lúc chân chính thấy loại khí phách này của Nhậm Kiệt, hắn vẫn là lần đầu tiên, ít nhất hắn tự đánh giá hắn làm không được loại tình trạng này.

Nhưng là giờ phút này hắn đột nhiên cảm giác, cho dù không có ước định ban đầu, đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt cũng là một chuyện tốt, Minh Ngọc sơn trang, Yêu Thú Thâm Uyên còn có hoàng cung những chuyện này, chuyện kích thích, phấn khích như vậy, người khác cả đời cũng không thể gặp phải.

- Vịn ta, mau, lập tức mang ta trở về Nhậm gia.

Mới vừa đi ra khỏi hoàng cung, đang lúc trong lòng Tạ Kiếm cảm nghĩ như nước thủy triều, Nhậm Kiệt đột nhiên mở miệng, thanh âm rất là suy yếu, lúc vừa nói chuyện thân thể đã khe khẽ đung đưa cơ hồ sắp ngã xuống.

- Này? Ngươi bị thương, chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Tạ Kiếm cả kinh, tiến lên đở Nhậm Kiệt.

Bởi vì mới vừa rồi một đường Nhậm Kiệt đi theo phía sau hắn, từ đầu tới cuối Nhậm Kiệt cũng không có bị thương, chẳng lẽ là lúc trước Quách Tông Hữu tự bạo Tam Nhãn Dược Lô, Nhậm Kiệt giúp mình ngăn trở trận nổ mạnh đã bị thương, nhưng không đúng, khi đó nhìn không ra a.

Trong lòng vô cùng kỳ quái, vừa hỏi đồng thời Tạ Kiếm đã mang theo Nhậm Kiệt chạy thật nhanh trở về Nhậm gia.

- Có phải mới vừa rồi Tam Nhãn Dược Lô nổ tung hay không?

- Không phải, đừng ngừng, đừng làm cho người khác nhìn ra ta hôn mê, trở về Nhậm gia, ta . . . Phốc . . .

Nhậm Kiệt vừa nói, đã phun ra một búng máu, tay chân đang không ngừng run rẩy, thân thể đang nhanh chóng run rẩy, sau đó ánh mắt hắn đã nhắm lại, không có biện pháp há mồm nói chuyện nữa.

Không phải là Nhậm Kiệt không muốn nói, mà giờ phút này tình huống trong cơ thể của hắn đã hỏng bét tới cực điểm, không có biện pháp nói.

Ngay cả chính hắn mới vừa rồi cũng không nghĩ đến, lúc hắn gần đi, lúc Hoàng đế chỉ một ngón tay vào, trong mắt lóe lên một tia khác thường, thế nhưng để cho hắn cảm giác được vô cùng khác thường.

Bản thân thần thức của Nhậm Kiệt đã cường hãn, thân thể càng thêm đặc biệt, hơn nữa bởi vì thường xuyên đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo ở thị tần, đối với phương diện này đặc biệt nhạy cảm. Chỉ cần hắn hơi yếu một chút, không phát hiện được, để cho một ít cảm giác đặc biệt đắm chìm xuống, tạm thời sẽ không có chuyện gì, nhưng đồ vật này sẽ để lại dấu ấn ở trong lòng của hắn.

Trực tiếp lấy thần thức ngưng tụ dấu vết, dấu vết trong lòng người khác, loại thủ đoạn này chỉ có tồn tại Thái Cực Cảnh nắm thần hồn lực trong tay mới có thể có.

Chẳng lẽ Hoàng đế đạt đến Thái Cực Cảnh?

Không thể nào, nhưng tia lực lượng này của hắn thật là quỷ dị, sau khi Nhậm Kiệt nhận thấy được có cái gì không đúng, người đi ra phía ngoài chính là dùng thần thức dò xét, chặn lại, lúc này mới tạo thành dấu vết đặc thù trong cơ thể, lực lượng của dấu vết xung đột cùng thần thức của hắn.

Hoàn toàn là xung đột ở giữa thần thức trong cơ thể, sau đó Nhậm Kiệt cũng không có biện pháp mở miệng nữa, bởi vì sau đó người hắn đã lâm vào hôn mê, ít nhất Tạ Kiếm xem ra là như thế.

Nhưng Nhậm Kiệt phân phó Tạ Kiếm vẫn nhớ như cũ, chỉ có giống như là đang đở vịn Nhậm Kiệt bị thương chạy thật nhanh về Nhậm gia, rời khỏi hoàng cung.

Trên thực tế giờ phút này tâm Tạ Kiếm đã sắp không được.

- Gia chủ, Tạ Kiếm, đây là?

Tạ Kiếm mang theo Nhậm Kiệt nhanh chóng chạy về Nhậm gia, mới vừa tiến vào Nhậm gia liền thấy Đồng Cường bọn họ chờ ở nơi đó, mới vừa rồi chuyện tình trong hoàng cung thật ra thì cũng không được bao lâu, Tạ Kiếm Nhậm Kiệt bọn họ đuổi giết tiến vào hoàng cung, những người khác bận rộn cũng chạy về Nhậm gia, Đồng Cường bọn họ cũng vừa trở về, liếc nhìn Tạ Kiếm đở vịn Nhậm Kiệt, sau đó mới phát hiện Nhậm Kiệt đã lâm vào hôn mê.

- Gia chủ không cho để lộ ra, trở về rồi hãy nói.

Tạ Kiếm ghi nhớ phân phó của Nhậm Kiệt, nói một tiếng rồi mang theo Nhậm Kiệt tiến vào bên trong, Đồng Cường bọn họ vừa nghe vậy cũng vội vàng đi theo.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao gia chủ lại bị như vậy, nói đi a. . .

Tiến vào đại viện của gia chủ Nhậm gia, Tạ Kiếm vừa để Nhậm Kiệt xuống, Đồng Cường một tay bắt lấy Tạ Kiếm, rống giận.

- Ta . . .

Lúc bình thường Tạ Kiếm trầm mặc ít lời thoáng cái không biết nên nói như thế nào, bởi vì đến hiện tại hắn cũng không rõ ràng lắm về tất cả, Nhậm Kiệt mới vừa rồi còn rất tốt, làm sao đột nhiên gục xuống.

- Phiếu cơm lão Đại!

Lúc này, có người báo cho nên mập mạp đã chạy tới, nhanh chóng kiểm tra cho Nhậm Kiệt.

- Kỳ quái, không có trúng độc, cũng không bị thương tích gì, có chút tổn thương tất cả đều là lực lượng bên trong của bản thân xung đột, nhưng người làm sao lại hôn mê?

Mập mạp nhanh chóng kiểm tra, chẳng qua là càng kiểm tra càng kỳ quái, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm, bởi vì tình huống bây giờ căn bản nàng chưa từng gặp qua.

Mà Đồng Cường bọn hắn nghe được thân thể của Nhậm Kiệt không có bị thương, không có trúng độc cũng đều sửng sốt.

- Tạ Kiếm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Sau khi mập mạp kiểm tra xong, cũng là không có biện pháp gì, ngẩng đầu muốn từ Tạ Kiếm biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Mặc dù lúc bình thường Tạ Kiếm giống như vô hình, chưa bao giờ nói chuyện, người khác cũng không chú ý, nhưng năng lực thuyết minh của hắn lại rất rõ ràng, lập tức nói ra chuyện mới vừa rồi đã phát sinh.

Nói đến lúc Nhậm Kiệt chém chết Quách Tông Hữu, hô hấp của mập mạp cũng trở nên dồn dập, sau đó nói đến việc Nhậm Kiệt rời khỏi hoàng cung rồi hôn mê không giải thích được, còn nói Nhậm Kiệt chính miệng nói không phải là bị đả thương, mập mạp cũng không khỏi nhíu mày.

Tình huống như thế nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải, phiếu cơm lão Đại đây là thế nào?

Mập mạp gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, lại nghĩ không ra biện pháp tốt, bởi vì tình huống như thế nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lần này thân thể Nhậm Kiệt không có bị thương, trừ lúc trước Tạ Kiếm nói hộc máu, hiện tại thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có đả thương gì lớn, nhưng người lại hôn mê bất tỉnh.

Nhưng vào lúc này, một đạo nhân ảnh nhanh chóng vọt vào, cho đến khi bóng người này đến bên cạnh Nhậm Kiệt, mọi người mới nhìn rõ là Lục gia Nhậm Thiên Túng.

- Lục thúc, ngươi hỗ trợ ở nơi này coi chừng trước, ta đi tìm lão Đan Vương.

Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt có việc, mập mạp cũng có chút rối loạn, hiện giờ Lục gia Nhậm Thiên Túng tới đây, nàng tạm thời có thể yên tâm rời đi một chút, liền nghĩ đến để cho lão Đan Vương tới xem một chút.

Dù nói thế nào, lão Đan Vương cũng là người ngưu bức nhất ngoại trừ người sáng lập ra Minh Ngọc sơn trang từ trước tới nay.

- Không cần, lão Đan Vương tới cũng không có biện pháp, tiểu tử này là tự mình phong bế thức hải, thần thức thu vào thức hải tạo thành hôn mê, thần thức của hắn cùng thức hải rất đặc biệt, cho dù là Thái Cực Cảnh cũng chưa hẳn có thể phá mở, hơn nữa phá vỡ còn có thể tổn hại tới hắn, cho nên . . . Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ hắn tự mình hồi tỉnh lại.

Lục gia Nhậm Thiên Túng ở phương diện dược tề không bằng mập mạp, nhưng kinh nghiệm lịch duyệt phong phú, hơn nữa lực lượng đủ cường đại, đi vào xem xét đã hiểu Nhậm Kiệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn vốn là mới vừa biết chuyện tình trong hoàng cung, cũng biết Nhậm gia gặp chuyện không may, hắn không nghĩ tới xảy ra chuyện lớn như vậy, vốn chạy tới chỉ là muốn hỏi thăm Nhậm Kiệt một chút, lại không nghĩ rằng vừa lúc đụng phải chuyện tình Nhậm Kiệt hôn mê.

Vừa nghe lời này của Lục gia Nhậm Thiên Túng, mọi người mới hiểu được chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể lẳng lặng đợi chờ, đợi chờ Nhậm Kiệt tự mình tỉnh táo lại.

Lúc này ở trong thức hải của Nhậm Kiệt, đang tiến hành một cuộc giao phong kịch liệt, cũng không phải là giao phong kịch liệt sống hay chết, mà là giao phong kịch liệt rất có kỹ thuật hàm lượng.

Nếu như lúc ấy thật sự nguy hiểm đến tánh mạng, Nhậm Kiệt sẽ không chút do dự mà thúc dục thị tần tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, hắn có thể làm cho thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân ở trong thức hải của chính mình cũng bị thương nặng, đối với chút ấn ký đặc biệt, dấu vết lực lượng mà Hoàng đế phóng thích ra này tự nhiên không thèm để ý.

Lúc ban đầu hắn đột nhiên hộc máu, là bởi vì hắn cảnh giác phát hiện ấn ký, dấu vết này đột nhiên chìm vào trong thức hải của chính mình, hơn nữa vô cùng bí mật. Nếu không phải thần thức của Nhậm Kiệt đủ cường đại, thần thức của hắn đủ đặc biệt, nhạy cảm, căn bản không phát hiện được.

Mà đợi khi Nhậm Kiệt phát hiện, phát hiện dấu vết này đã dung nhập vào thần thức, trong thức hải của mình, đây là chuyện Nhậm Kiệt tuyệt đối không thể cho phép.

Phải biết rằng, thần thức, thức hải là nơi căn bản căn nguyên nhất của nhân thể, nếu như bị ngoại lực này dung nhập vào trong đó, ai biết sẽ có hậu quả gì, cho nên Nhậm Kiệt phải mạnh mẽ móc vật này ra, ở trong quá trình này không thể tránh khỏi có một chút xung đột, đồng thời cũng có một loại có cảm giác rút gai đâm vào thịt ra.

Lúc này mới khiến Nhậm Kiệt bị một chút đả thương lúc ấy, sau đó Nhậm Kiệt hôn mê, là bởi vì Nhậm Kiệt không muốn ấn ký, dấu vết này phát ra bất cứ tin tức gì, bởi vì loại ấn ký, dấu vết này cũng vô cùng bí mật, Nhậm Kiệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể dùng một ánh mắt âm thầm dung nhập vào thần thức, thức hải của người khác.