Tà Thiếu Dược Vương

Chương 231: Hoàng đế ẩn tàng rất sâu




Thật không nghĩ tới, hoàng đế lại ẩn tàng sâu như thế, tuy nhiên ngẫm lại cũng bình thường, dù sao lịch đại hoàng đế đâu có nhân vật nào bình thường, huống chi vị hoàng đế này còn là nhân vật đi theo cha mình năm đó cùng chung quật khởi.

Loại ấn ký, lạc ấn này bình thường sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng lúc này Nhậm Kiệt muốn hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt, để tránh có bất cứ tin tức gì truyền ra ngoài. Nhậm Kiệt liền phong bế thức hải của mình, sau đó ở bên trong bắt đầu nghiên cứu.

Chuyện này có điểm giống như là xem thức hải của mình trở thành một gian phòng đóng kín mít, tiếp đó Nhậm Kiệt ở bên trong làm việc giải phẩu, chỉ có điều muốn giải phẩu chính là một dấu ấn, lạc ấn độc đáo.

Cái dấu ấn, lạc ấn này như ẩn như hiện, tuy rằng thoạt nhìn không lớn, nhưng rất ngoan cường, phản kháng vô cùng kịch liệt. Nhậm Kiệt muốn hoàn toàn nắm trong tay nhưng vẫn rất khó, nhưng lúc này nó đã không có ngoại lực tương trợ, thì dù có mạnh mấy đi nữa cũng có giới hạn.

“Để xem ngươi chạy đàng nào.” Rốt cục, Nhậm Kiệt ở trong thức hải sử dụng thần thức trấn áp dấu ấn, lạc ấn nho nhỏ lại rất ngoan cường này, sau đó thần thức bắt đầu dò xét.

Lần tìm tòi tra xét này, Nhậm Kiệt cũng rất là bất ngờ, vật này thật là huyền diệu, tầng ngoài lực lượng hơi yếu bọc lại, không ngờ đạt tới rất gần thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân, mặc dù về bản chất còn kém một chút, nhưng trong hạch tâm lại có một vài thứ... đặc biệt. Cảm giác này giống như là một máy tính, Nhậm Kiệt tìm được một loại Chipset cốt lõi nhất.

Nếu như đạt tới Thái Cực Cảnh, có thể làm cho thần thức từ vô hình biến thành hữu hình, sinh ra thần hồn lực, như vậy vật này là cái gì?

Nhậm Kiệt nhìn những thứ bên trong này do mấy mảnh vỡ hợp thành, quấn quanh, những mảnh vỡ sáng bóng, bên trong có ánh sáng độc đáo, ánh sáng vô cùng đặc biệt. Vật này như là loại mảnh vỡ nào đó, nhưng vượt ra khỏi nhận thức của Nhậm Kiệt, cho dù với đại cảnh giới của hắn hiện nay cũng không có biện pháp hoàn toàn phán đoán được, bất quá hắn biết những thứ này có thể tồn tại trong thức hải, khẳng định vô cùng đặc biệt.

Hoàng đế chính là muốn lợi dụng vật này, mới có thể thần không biết quỷ không hay nhốt đánh ấn ký, lạc ấn này vào thức hải mình, thiếu chút nữa sáp nhập vào thức hải, thần thức của mình. Vật này giống như là hỏa tiễn, mà tầng ngoài gì đó là đầu đạn, là hoàng đế muốn dùng để đối phó mình. Nhậm Kiệt tra xét một lúc, tổng cộng có 6 mảnh vỡ nhỏ, mà ở vòng ngoài cũng bám vào 6 cái ấn ký nhỏ độc đáo.

Muốn dùng vật này khống chế mình là không có khả năng lắm, nhưng nếu như mình không phát hiện trước, vật này lại có thể ở thời điểm mình tu luyện đến lúc mấu chốt dẫn tới tác dụng, hoặc là lúc mình gặp người nào đó, tỷ như cha mình Nhậm Thiên Hành... hẳn sẽ phát động vật này, từ đó truyền tin tức cho hoàng đế.

“A... Có ý tứ! Con bà nó, lại gài một quả lựu đạn cộng thêm trang bị nghe trộm ở trong thức hải của ta!” Nhậm Kiệt chính mình cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, cái này còn thần kỳ hơn xa bất kỳ thiết bị nghe trộm nào ở đời trước. Chỉ cần mình tu luyện hoặc là gặp ai, hoặc thương lượng điều gì đó... phát động thứ gì đó bên trên ấn ký, lạc ấn này, là hoàng đế có thể cảm giác được.

Xem ra lần này là hoàng đế thật sự lo lắng: đây là lo lắng vì mình, chỉ sợ hắn lo lắng sau lưng mình có phải có người nào đang thao túng hay không?

Nhậm Kiệt không có biện pháp biết, rốt cuộc ở trong tầng ngoài 6 cái mảnh vỡ này hoàng đế cho bám thêm vào ấn ký, lạc ấn đặc biệt gì, nhưng cũng có thể đoán được một chút. Lúc này Nhậm Kiệt cảm thấy 6 mảnh vỡ nhỏ này vô cùng đặc thù, từ bên trên có thể cảm nhận được một loại khí tức đặc thù khó hiểu, nói không rõ. Tuy nhiên lúc này Nhậm Kiệt cũng không có biện pháp hoàn toàn nhìn thấu, giống như là người bình thường nhìn bằng mắt thường không nhìn thấu kết cấu bên trong kim cương, chỉ có thể nhìn được ánh sáng lấp lánh bên ngoài.

Không nhìn thấu, tạm thời Nhậm Kiệt dùng thần thức bao bọc vật đó lại, tạm thời lưu tại trong thức hải.

“Oanh...” Theo trong nháy mắt Nhậm Kiệt dùng thần thức chèn ép xuống, hoàn toàn hủy diệt lực lượng ấn ký, lạc ấn của hoàng đế lưu lại, sau đó vừa động thần thức liền mở ra thức hải tự mình phong bế, lần nữa về lại thân thể.

Nhậm Kiệt mở mắt, đầu tiên đập vào mắt là gương mặt mập mạp, đang cách mình vô cùng vô cùng gần, đang nhìn chằm chằm vào mình.

- A... Dọa chết người à! Nhậm Kiệt chợt mở choàng mắt, mập mạp bị dọa giật mình một cái, chợt ngẩng đầu lên, sau đó vỗ ngực nói: - Phiếu cơm lão đại tỉnh táo lại cũng không nói trước một tiếng?

Nói một tiếng, Nhậm Kiệt cười ngồi dậy, dở khóc dở cười nói: - Nếu ta không mở mắt mà bất ngờ hô lên một tiếng: “ta tỉnh rồi”, phỏng chừng ngươi sẽ sợ quá khóc thét lên!

- Ta sao đến mức đó... lá gan ta đâu có nhỏ như vậy, khụ... Mập mạp nắm quả đấm quơ quơ, một bộ dáng cố cãi lý, lá gan mình không có nhỏ như vậy, nhưng lập tức nàng ý thức được chung quanh còn có rất nhiều người khác, làm cho nàng có vẻ rất lúng túng: bởi vì nàng cảm giác thái độ của mình vừa rồi kia quả thật bộ dáng không có chút... nam tính chút nào, cho nên vội vàng giả ho khan tránh qua một bên.

Nhậm Kiệt cười thầm trong lòng, lúc này mới nhìn thấy lục thúc, Đồng Cường, Tạ Kiếm, Tề Thiên bọn họ một đám người đang đứng ở nơi đó. Thời khắc này thấy mình tỉnh lại, mỗi người đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Tuy rằng vừa rồi lục gia Nhậm Thiên Tung đã kiểm tra, nói là Nhậm Kiệt tự mình phong bế thức hải nên mới hôn mê, nhưng không giải thích được ra chuyện gì xảy ra, nên mọi người vô cùng lo lắng. Hơn nữa thức hải là chỗ tối trọng yếu trong thân thể người, xảy ra một chút chuyện gì đều rất nghiêm trọng.

Cũng may, thời điểm này thấy Nhậm Kiệt tỉnh táo, mọi người cũng an lòng.

- Tiểu tử ngươi là muốn hù dọa cho mọi người đều chết đúng không, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lục gia Nhậm Thiên Tung lúc này đương nhiên sớm đã biết chuyện gì xảy ra, thấy Nhậm Kiệt tỉnh lại, lão cũng cấp bách hỏi thăm lo lắng, đồng thời quan sát Nhậm Kiệt một lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ hắn có gì không ổn.

- Lục thúc! Cha ta năm đó đánh giá đương kim hoàng đế thế nào?

Lục gia Nhậm Thiên Tung rất lấy làm lạ vì sao Nhậm Kiệt đột nhiên hỏi ngược lại mình như vậy, bất quá lão cũng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Có thể nhẫn nhịn điều người khác không thể nhịn, hùng tài đại lược, có chí lớn kế hoạch lớn... cho nên năm đó đại ca mới không có tiếp tục phát triển, bởi vì đại ca không muốn giúp đỡ hoàng đế đi lên, sau đó sẽ cùng đại ca đánh lưỡng bại câu thương!

- Có ý tứ! Nhậm Kiệt nghĩ tới cha đã câu nói này, cảm giác cũng đáng để cân nhắc, tùy tiện nói: - Xem ra trước kia chúng ta đều coi thường vị bệ hạ này rồi! Hắn phải là một vị vô cùng lợi hại! Hôm nay bởi vì ta giết chết Quách Tông Hữu, có lẽ còn vì chuyện trước đó ngăn chặn Hải Vương bọn họ tập kích, chọc giận hắn, đồng thời cũng làm cho trong lòng hắn sinh cảnh giác, lại ở lúc cuối cùng thần không biết quỷ không hay đưa một thứ lạc ấn gì đó vào trong thức hải ta!

- Cái gì? Lục gia Nhậm Thiên Tung vừa nghe nói, lập tức cả kinh kêu lên.

Lạc ấn vào thức hải, Tề Thiên kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Hắn là tồn tại Pháp Thần Cảnh sao?

Ở đây nếu bàn về bác học cùng hiểu biết về lực lượng, không có người nào sánh bằng Tề Thiên.

Đám người lục gia Nhậm Thiên Tung, mập mạp, Đồng Cường, Tạ Kiếm vốn đã rất khiếp sợ, vừa nghe Tề Thiên nói, càng hoảng sợ.

Nghe Nhậm Kiệt nói hoàng đế có thể làm được điều này đã đủ giật mình khiếp sợ, Tề Thiên lại nói là Pháp Thần Cảnh, Pháp Thần Cảnh là khái niệm gì chứ, đó là cao không thể với tới, vượt qua truyền thuyết, là nhân vật tồn tại trong thần thoại.

Tuy rằng mọi người đều biết trên Thái Cực Cảnh còn có Pháp Thần Cảnh, nhưng Pháp Thần Cảnh này rốt cuộc là cảnh giới gì, thì không ai biết. Ý lời nói của Tề Thiên không cần nói cũng biết: hiển nhiên chỉ có Pháp Thần Cảnh mới có thể làm được điều này.

- Hắn rất cường đại, nhưng cũng không có khoa trương kinh khủng như vậy, hắn hẳn là mượn một thứ gì đó trong di tích cổ mới có thể làm được điều này. Tuy nhiên lực lượng của hắn ta cảm giác tuyệt đối không kém so với tám đại Vương giả! Nhậm Kiệt vội vàng giải thích.

- Con bà nó! Hèn hạ hạ lưu vô sỉ mà! Không thể nào, hắn như vậy còn không nhường ngôi vị, hắn định giả heo ăn lão hổ ư? Mập mạp đi chung với Nhậm Kiệt thời gian dài, rất nhiều thói quen dùng từ của Nhậm Kiệt ở đời trước, nàng cũng đều học theo.

Tuy nhiên mỗi lần nàng nói những lời này, Nhậm Kiệt luôn không nhịn được nghĩ tới bộ dáng một tiểu cô nương xinh đẹp nói những lời này, bất quá may mà trên thế giới này người biết ý nghĩa cụ thể của những từ ngữ này cũng không nhiều, giống như là nghe một loại phương ngôn mà thôi, không có ai chú ý nhiều lắm, ngược lại làm cho Nhậm Kiệt cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì mập mạp cũng tuyệt đối không phải là tiểu cô nương nho nhã gì, nếu không nàng cũng sẽ không một mực giả dạng cho đến hiện giờ.

- Cùng giống như tám Đại vương giả... Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe xong cũng không khỏi cau mày, đây là lão hoàn toàn không nghĩ tới, lão biết mập mạp nói thoái vị là ý gì. Lục gia Nhậm Thiên Tung khẽ lắc đầu nói: - Không có quy định nào hoàng đế có lực lượng cường đại phải thoái vị! Chỉ có điều ở thời đại ngày nay, cho dù là hoàng đế thì như thế nào, cường giả siêu cấp chân chính cũng không quá để ý tới hoàng quyền, mà những vị hoàng đế đạt tới trình độ nhất định nào đó rồi thoái vị, cũng chỉ là muốn tĩnh tâm tu luyện, đi theo con đường cường giả, hy vọng trở nên cường đại hơn!

- Ừm! Nhậm Kiệt gật gật đầu, nói: - Cho nên sau khi ta phát hiện cái này, liền ở trong thức hải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái kia rồi. Vừa mới suy nghĩ một chút, sợ là ý đồ của vị hoàng đế này không đơn giản như vậy, nếu không với lực lượng cùng địa vị của hắn, chuyện gì đều sẽ rất đơn giản, cần gì phải làm vậy.

- Thật chẳng lẽ để đại ca nói trúng rồi, hoàng đế thật muốn làm chuyện không có khả năng kia hay sao? Lục gia nghe nói vậy, lại lần nữa cau mày.

- Chuyện gì không có khả năng? Nhậm Kiệt nhìn về phía lục thúc.

- Trong truyền thuyết Hoàng triều thượng cổ thống nhất thiên địa, mà tất cả quốc gia hiện nay đều là từ Hoàng triều sụp đổ kia sinh ra. Ở thời đại đó tất cả tông môn đều phải nghe lệnh Hoàng triều sai khiến, không giống như hiện giờ có một số sơn trang cường đại, hoàng gia cũng không quản được, tông môn cường đại còn có thể nằm trong tay Hoàng triều. Cho dù tông môn không nằm trong tay Hoàng triều, cũng không dám tùy tiện đắc tội, cũng như nguyên nhân lần này hoàng đế bạo nộ như thế, chỉ sợ cũng bởi vì hắn không có biện pháp ăn nói với Thánh Đan Tông. Năm đó hắn đã từng mấy lần bàn chuyện với đại ca, không chỉ muốn là hoàng đế thống trị thế tục, mà còn muốn là hoàng đế thống trị tất cả tu luyện giả. Đến lúc đó sơn trang, trang viên, tông môn cái gì đều phải thần phục. Hoàng đế chỉ cần lệnh một tiếng là làm theo, không người nào dám kháng lệnh!

Nói đến đây, lục gia Nhậm Thiên Tung cảm khái nói: - Lần đó có ta, còn tưởng rằng chẳng qua là hoàng đế tùy ý nói, bởi vì chuyện đó vốn không phải không có khả năng. Nếu như ngươi nói hắn có mưu đồ lớn gì, ta cảm thấy chỉ có vì chuyện này hắn mới làm như vậy. Tuy nhiên sau đó không biết đại ca nói gì với hoàng đế, hắn cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Đừng nói là ngươi nói đúng, ngươi vừa nói như vậy ta liền nghĩ tới, hình như là từ đó về sau, hoàng đế tu luyện, hay làm việc đều vô cùng kín đáo mới trở nên nội liễm tăng tiến như ngày nay!

- Không có khả năng! Tề Thiên nghe nói vậy, lần nữa nói rất khẳng định: - Con đom đóm làm sao biết ánh sáng trăng rực rỡ, hắn tưởng hắn là ai chứ? Đừng nói là hắn, dù là Hoàng triều thượng cổ các ngươi nói kia ta cũng hoài nghi, dù là...