Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 4 - Chương 21: Nàng khó chịu ta thấy rất thoải mái




Lan Ni hoảng loạn, kêu thất thanh: “Địch Thản Tư, đừng, ta không thể rơi xuống bảy sao được. Ta…”

“Lần trước là để thực hiện lời hứa của ta, trả nhân tình cho ngươi, dẫn ngươi qua. Nhưng lần này ta không có nghĩa vụ phải dẫn ngươi qua nữa.” Địch Thản Tư đối mặt với dung nhan tuyệt mỹ khiến hoa thất sắc của nàng, nhưng không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào. Giọng nói vẫn vân đạm phong khinh như trước, không mang theo chút tình cảm và nhiệt độ nào. Mà trên khuôn mặt anh tuấn của Địch Thản Tư cũng không có biểu tình gì.

“Không, Địch Thản Tư, ta, ta là người đứng thứ ba đấy. Ta không thể rơi xuống bảy sao được. Vậy…Vậy ta còn mặt mũi nào mà sống nữa, ta…” Lan Ni khóc lóc nức nở, giả bộ đáng thương tội nghiệp, kể lể với Địch Thản Tư, “Địch Thản Tư, ngươi đành lòng sao? Ngươi đành lòng thấy ta chịu nhục sao? Bối Sắt Phân Ni, Mạt Lý Na và  Y Bối Nhĩ đều chờ xem trò cười của ta.” Trong bốn đại hoa khôi của học viện thì thực lực của Lan Ni là mạnh nhất, là một trong ba người tám sao. Nhưng ba người này có thanh thế rất lớn.

Khó trách Lan Ni sẽ có phản ứng kịch liệt như thế. Chọc tới người trong lòng của rất nhiều nam sinh, dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng khiến đông đảo nữ sinh ghét bỏ. Nếu Lan Ni bị giáng xuống bảy sao, có rất nhiều người xếp hàng chờ xem trò cười này. Đặc biệt là đối thủ một mất một còn Y Bối Nhĩ của Lan Ni. Y Bối Nhĩ là người có bảy sao, là một trong tứ đại hoa khôi của học viện không thể nghi ngờ. Nàng vẫn không hợp với Lan Ni, gặp mặt là sấm sét vang trời, giương cung bạt kiếm.

“Nếu ngươi bị người ta cười nhạo cũng là do tự tìm. Vốn thực lực của ngươi không đạt được tới tám sao. Làm sao ngươi đứng thứ ba, ngươi rõ hơn ai hết.” Mặt Địch Thản Tư bình tĩnh, nói trúng tim đen khiến sắc mặt Lan Ni tái nhợt trong nháy mắt, dường như trở nên trong suốt, không có chút huyết sắc nào.

Thích Ngạo Sương không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó xem kịch vui. Nàng cảm thấy hơi lạnh.

“Địch Thản Tư…?” Lan Ni không thể tin mà nhìn Địch Thản Tư đang hờ hững nói chuyện, tựa như không thể tin Địch Thản Tư có thể nói những lời lãnh khốc vô tình như thế, còn có cảm giác nhục nhã. Khóe mắt Lan Ni liếc thấy Thích Ngạo Sương đang im lặng ngồi đó. Địch Thản Tư lại nói ra những lời như thế này với mình trước mặt người khác!

“Dựa vào sức mạnh trước đây của ngươi, nếu không được thì nên lui về, đừng uổng phí sinh mạng của mình.” Địch Thản Tư bỏ lại những lời này, không để ý tới Lan Ni mà đi trên bờ đầm lầy, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lan Ni vừa kinh vừa sợ, tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Địch Thản Tư, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, không thể nói nên lời. Nàng biết rất rõ phong cách hành sự của Địch Thản Tư. Hắn đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Chưa bao giờ và cũng tuyệt đối không vì mình mà thay đổi!

Chíp bông lơ lửng trên đầm lầy, đôi mắt màu vàng nho nhỏ nhìn chằm chằm vào Địch Thản Tư, lẩm bẩm vài tiếng rồi bơi đi như tránh né hắn.

A? Thích Ngạo Sương nhìn chíp bông một cách kỳ lạ, thấy nó cũng nhìn nàng. Sau đó nó lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm thì mấy tiếng.

“Chíp bông này nói người này rất mạnh, không dễ đối phó, không chiếm được tiện nghi. Lần trước đã bị thiệt thòi trong tay hắn nên lần này sẽ không chọc hắn.” Giọng Trường Không lại vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương, giải thích hành động kỳ lạ của con vật kia.

Thích Ngạo Sương đổ mồ hôi. Con vật này cũng biết ức hiếp người yếu, sợ người ác. Vậy thì xem ra thực lực của Địch Thản Tư quả thật rất cường hãn. Nhưng mạnh tới đâu thì không biết.

Địch Thản Tư từ từ ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, hướng về phía đầm lầy.

Khóe mắt Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư, trong lòng nghi ngờ. Chẳng lẽ người này biết những khối đá kia nửa thật nửa giả?

Ánh mắt ai oán của Lan Ni vẫn dừng trên người Địch Thản Tư, rất lâu không rời khỏi chỗ đang đứng nửa bước.

“Ngươi trở về đi. Những người khác không thể dẫn ngươi qua đây được. Nếu ngươi cố tình muốn người khác dẫn ngươi đi qua thì chỉ có hại mình hại người mà thôi.” Chợt, Địch Thản Tư nhàn nhạt lên tiếng. Còn một người có thể dẫn Lan Ni đi qua đây, đó là Kiều Nạp Sâm. Dĩ nhiên, dùng mông để nghĩ cũng biết tuyệt đối Kiều Nạp Sâm sẽ không dẫn Lan Ni qua. Nếu bây giờ hắn ở đây thì chỉ sợ sẽ cười ha ha rồi bỏ đá xuống giếng.

Những lời này trực tiếp đánh nát chút hy vọng cuối cùng trong lòng Lan Ni. Nàng cắn chặt môi, bi phẫn mà nhìn theo bóng lưng của Địch Thản Tư. Sự nhục nhã và đau đớn dâng lên trong lòng như thủy triều. Tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rằng Địch Thản Tư không yêu nàng nhưng chuyện đến nước này vẫn khiến Lan Ni không thích ứng kịp.

Cuối cùng, Lan Ni xoay người rời đi. Nhưng rời khỏi tháp Tinh Thần Thiên hay trở về tầng trước để làm chuyện khác thì không ai biết.

Sau khi Lan Ni rời đi, xung quanh yên lặng lại. Chỉ có chíp bông trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, thỉnh thoảng đôi mắt nhỏ như hạt đậu khẽ chớp.

“Con vật kỳ lạ này rất thân cận với đệ?” Chợt, Địch Thản Tư nói.

Thích Ngạo Sương quay sang, nhìn về phía Địch Thản Tư, lại thấy Địch Thản Tư đã mở mắt, đang nhìn nàng chằm chằm.

Điều này mà cũng nhìn ra được? Thích Ngạo Sương kinh ngạc.

“Trên người nó không có chút sát khí nào, vẫn nhìn đệ. Hơn nữa nó không tới gần bờ.” Địch Thản Tư nhàn nhạt nói ra những gì giúp mình đoán ra được.

Thích Ngạo Sương không nói gì, từ chối cho ý kiến.

“Có muốn biết làm thế nào để đi qua không?” Bỗng Địch Thản Tư nói.

Hồi lâu sau Thích Ngạo Sương chưa lấy lại được tinh thần. Nàng nghi ngờ mà nhìn Địch Thản Tư. Nghe nói Địch Thản Tư tám sao, đứng đầu bảng là một cái bình lãnh khốc, bình thường im lặng là vàng mà sao hôm nay lại nói nhảm nhiều vậy?

Không chờ Thích Ngạo Sương trả lời, Địch Thản Tư nói một cách tự nhiên: “Chỉ cần đệ bình tâm lại, hòa nhập mình vào xung quanh, hòa nhập vào trời đất này, dùng tâm cảm nhận là có thể nhận ra được khối đá nào là thật.”

Dứt lời, Địch Thản Tư từ từ đứng lên, dường như chuẩn bị rời đi.

“Sao huynh lại cho ta biết những điều này?” Rốt cuộc Thích Ngạo Sương hỏi.

“Đừng cảm thấy là ta giúp đệ. Lúc tâm trạng ta tốt thì gặp ai ta cũng sẽ nói cho người đó biết. Có điều, có thể lĩnh ngộ lời ta không?” Trong giọng nói bình thản của Địch Thản Tư chứa mỉa mai.

Không đợi Thích Ngạo Sương lên tiếng, hắn đã lướt qua ba khối đá trong đầm lầy, rồi đứng yên ở đó, không chần chừ, tiếp tục đi lên phía trước. Bóng dáng hắn dần biến mất trong màn sương mù, biến mất trong tầm mắt của Thích Ngạo Sương.

Hòa nhập mình vào xung quanh, vào mảnh trời đất này? Thích Ngạo Sương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhớ lại lời Địch Thản Tư nói. Mà chíp bôngcũng không tránh ra mà chỉ trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương.

“Này, Thích Ngạo Sương, không đi à? Chíp bông vẫn chờ dẫn đường cho ngươi đấy.” giọng Trường Không vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

“Tạm thời không vội. Ngươi nói nó tự đi chơi đi, khi cần ta sẽ gọi.” Thích Ngạo Sương phân phó Trường Không đi nói cho chíp bông để nó tự do hoạt động. 

“A.” Tuy Trường Không nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý, rời khỏi người Thích Ngạo Sương để truyền đạt ý của nàng cho chíp bông. Chíp bông thì thầm hai tiếng rồi bơi vào nơi sâu của đầm lầy.

Thích Ngạo Sương ngồi xếp bằng dưới đất, cau mày, nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ lời của Địch Thản Tư.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy trước mắt như có gì đó thay đổi. Nàng mở mắt ra thì thấy gương mặt tuấn tú phóng đại, cách mặt mình rất gần khiến nó như biến dạng, nhìn rất đáng sợ.

Thích Ngạo Sương kinh hãi, vươn tay uốn người lui lại, mới nhìn rõ người trước mặt là Kiều Nạp Sâm.

Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương, nháy mắt, cười ha ha: “Thích Ngạo Sương, ha ha, đệ tới đây lâu chưa?”

“Kiều Nạp Sâm.” Thích Ngạo Sương cau mày, nhìn người cợt nhả trước mặt mình, vươn tay đẩy hắn ra.

“Thích Ngạo Sương, ta biết ngay nhất định đệ có thể tới được đây. Quả nhiên ta không nhìn lầm.” Kiều Nạp Sâm nói đầy hả hê.

“Vậy thì sao?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn Kiều Nạp Sâm đang rất thoải mái, biết hắn tới đây cũng không mất bao nhiêu công. Hiển nhiên Kiều Nạp Sâm đứng thứ hai là nhờ thực tài, hoàn toàn khác với Lan Ni hàng dỏm kia.

“Ha ha. Ta nói với đệ chuyện vui này.” Kiều Nạp Sâm trực tiếp ngồi bên cạnh Thích Ngạo Sương, mặt mày hớn hở nói, “Đệ đoán xem ta vừa gặp ai?”

“Lan Ni.” Thích Ngạo Sương không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nói ra hai chữ này.

Kiều Nạp Sâm kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn Thích Ngạo Sương: “Sao đệ biết?”

“Huynh còn hung hăng chế nhạo nàng, làm nhục nàng.” Thích Ngạo Sương tiếp tục mặt không vẻ gì mà nói ra.

“Oa! Sao đệ biết?” Kiều Nạp Sâm kinh ngạc hơn, mắt càng mở lớn hơn.

“Lan Ni khổ sở thì sẽ khiến huynh vui vẻ không phải sao?” Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, miễn cưỡng nói ra những lời này.

“À? Ha ha, ha ha, ha ha ~~~” Kiều Nạp Sâm nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha hả, càng cười càng lớn.

Thích Ngạo Sương không nói gì, chờ Kiều Nạp Sâm cười xong.

“Đệ thật hiểu huynh. Ha ha, ha ha, đúng vậy. Nàng khó chịu ta liền rất vui vẻ, nàng đau đớn ta liền vui mừng.” Kiều Nạp Sâm vươn tay vỗ vai Thích Ngạo Sương, vui mừng mà nói.

“Sao lại ghét nàng ta như thế?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ. Kiều Nạp Sâm có thâm thù đại hận gì với với Lan Ni sao?

“Không có tại sao, chỉ là ghét mà thôi. Cả ngày chỉ dựa vào mình xinh đẹp liền hoành hành ngang ngược. Xinh đẹp thì sao? Xinh đẹp thì ngon à?” Kiều Nạp Sâm hừ lạnh đầy khinh thường. Cách nghĩ trong lòng không mưu mà hợp với Thích Ngạo Sương. “Nữ nhân này ghê tởm muốn chết. Lần trước qua được tầng thứ tám là nhờ Địch Thản Tư, đạt được vị trí thứ ba là do lén lút thương lượng với những học viên khác. Đệ cho rằng nàng ta rất cao quý à? Nàng ta nghĩ là ta và Địch Thản Tư không biết. Chúng ta chỉ không muốn nói mà thôi.” 

Thích Ngạo Sương sững sờ. Nàng không ngờ Lan Ni lại đi cầu xin những người đó nhường cho nàng. Còn tưởng rằng những người đó chủ động nhường chứ.

“Rất nhiều chuyện cần phải có ba người đứng đầu cùng làm. Phần thưởng cho ba người đứng đầu là cùng tu luyện với nhau. Lan Ni vì tiếp cận Địch Thản Tư mà làm chuyện lỗ vốn rồi.” Sự khinh thường trong mắt Kiều Nạp Sâm càng ngày càng đậm, “Đệ cho rằn vì sao mà Địch Thản Tư lại dẫn nàng ta theo? Bởi vì Địch Thản Tư nợ nàng một nhân tình. Chuyện này, phải nhắc tới…”