Tân Sinh

Chương 34-35




Chương 34


Đối với chất vấn của Vu Diên Danh về việc ăn cắp thiết kế của Quan Hiểu Ninh, Tiêu Tuyết biết mình không thể phủ nhận, vì anh cũng đã xem qua tác phẩm vốn chuẩn bị để tham gia cuộc thi của mình, cho nên việc mà cô có thể làm đó là thừa nhận, nếu không với tính cách ghét điều ác như ghét kẻ thù của Vu Diên Danh e là sẽ không tiếp tục hợp tác với mình nữa.
 

 

Có hợp tác hay không cũng không quan trọng nhưng mà việc này có ảnh hưởng xấu đối với cô, hơn nữa nếu Vu Diên Danh nói chuyện này ra ngoài thì văn phòng thiết kế của cô xem như là tiêu đời, vả lại nếu như bị mang tiếng thì sau này mình cũng không cần theo nghề thiết kế thời trang này nữa.
 

“Em không có gì để giải thích cả, đúng là em đã ăn cắp thiết kế của Hiểu Ninh.”

 

Thái độ thẳng thắn thừa nhận của Tiêu Tuyết khiến cơn giận của Vu Diên Danh giảm đi không ít, anh đau lòng hỏi: “Tại sao em phải làm như vậy, phần thi vừa rồi rất dễ để người khác nhận biết được thiết kế của ai giống với phong cách thiết kế của tác phẩm mà ngày thứ nhất trình diễn nhất, em làm như vậy có khác nào tự hủy tương lai của mình chứ?”
 

“Sao cũng được, dù sao bây giờ em cũng không để ý nữa. Anh hỏi em tại sao lại làm vậy ư, em sẽ nói cho anh biết, em sớm đã nhận ra Dịch Trạch lại động tâm với Hiểu Ninh, cho nên em sợ mất đi Dịch Trạch, em muốn cho Hiểu Ninh biết mối quan hệ giữa em và Dịch Trạch càng sớm càng tốt, cho nên lúc có người tố cáo chúng ta ngược lại em còn cảm thấy vui. Vì Dịch Trạch nhất định sẽ không từ chối việc giúp em lấy lại tư cách tham gia cuộc thi, sau đó em lại hẹn Hiểu Ninh đến cuộc họp báo, như vậy có thể khiến Hiểu Ninh biết được sự thật em và Dịch Trạch ở bên nhau, cuối cùng em còn dùng tác phẩm của cô ấy để tham gia cuộc thi nhằm đả kích cô ấy, khiến cho cô ấy không còn khả năng tranh giành Dịch Trạch với em nữa.”
 

“Nhưng mà Hiểu Ninh cũng lấy được tư cách tham gia cuộc thi, em còn có thời gian để đổi ý và thay đổi tác phẩm cơ mà! Em có biết là ăn cắp tác phẩm có nghĩa là gì không, em thiếu chút là hủy đi tiền đồ của cô ấy đấy!”
 

Tiêu Tuyết cúi đầu hạ thấp giọng nói: “Em chính là muốn hủy đi cô ấy, bởi vì em sợ cô ấy đoạt mất tất cả những thứ của em! Em ghen tị cô ấy không làm gì cả mà có thể dễ dàng có được sự chú ý của Dịch Trạch lần nữa, em ghen tị cô ấy ngay cả một buổi học về chuyên ngành cũng chưa từng học qua mà lại có thể thiết kế ra trang phục đẹp như vậy, em ghen tị cô ấy không có học lực lại từng ngồi tù thế mà lại có thể có được sự giúp đỡ và đề bạt của anh, anh là do em mời về để hợp tác với em nhưng tinh lực và tâm huyết anh bỏ ra cho cô ấy còn nhiều hơn cả em! Em là một người xấu xa đấy, em chính là muốn hại cô ấy đấy, nhưng mà người xấu cuối cùng cũng không được kết quả tốt, Dịch Trạch vẫn bỏ rơi em, hôm mở cuộc họp báo em đã tìm anh ấy để nói chuyện, kết quả là ngay cả thân phận vị hôn thê của em anh ấy cũng không chịu thừa nhận! Em vốn định hãm hại cô ấy ăn cắp thiết kế, bây giờ lại khiến cho cô ấy còn thành công hơn người lấy được giải vàng là em đây, bản thân em ngược lại lại thành đối tượng bị nghi ngờ, đúng là một cái kết viên mãn mà. Nhưng có ai biết được đau khổ mà em phải chịu chứ, cứ luôn muốn níu kéo trái tim người mình yêu, còn phải đi hãm hại người bạn tốt đã từng chịu nhiều đau khổ của mình, ngày nào em cũng bị dày vò bởi tội ác mà mình gây ra, và nghĩ mai này phải làm thế nào để đền bù lại cho Hiểu Ninh, để cô ấy cho dù không làm được nhà thiết kế thời trang thì cũng vẫn có một cuộc sống tốt, kết quả của ngày hôm nay là em đáng phải nhận, nhưng em cũng đã được giải thoát rồi, chẳng phải sao!” Nói được một nửa thì nước mắt của cô lại chạy xuống, mặc dù những lời này là để giành lấy sự đồng tình của Vu Diên Danh, nhưng đồng thời cô cũng là đang phát ti3t sự phẫn nộ và đau lòng đã kìm nén trong mấy ngày nay.
 

 

Vu Diên Danh đau lòng khi nhìn thấy Tiêu Tuyết lệ rơi đầy mặt, và cũng đau lòng thay cô khi phải chịu sự dày vò trong tình cảm với Nhan Dịch Trạch cùng với thái độ mâu thuẫn vừa hận vừa muốn bảo vệ đối với Quan Hiểu Ninh.
 

Dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, Vu Diên Danh thở dài: “Tiểu Tuyết, hôm nay em dám thừa nhận sai lầm mà mình gây ra, có nghĩa là bản tính của em vốn thiện lương, anh giúp đỡ cho Hiểu Ninh nhiều hơn là vì điều kiện của em tốt hơn cô ấy nhiều, vả lại cũng như em đã nói Hiểu Ninh quả thật là rất có thiên phú và tài hoa, hơn nữa cô ấy lại từng gặp phải cảnh ngộ bất hạnh như vậy nên anh mới càng muốn giúp cô ấy sớm đạt được thành công. Nhưng mà, từ hôm nay trở đây anh sẽ đặt nhiều tâm tư hơn vào sự hợp tác của chúng ta, vả lại với tình trạng hiện nay của Hiểu Ninh chắc là cô ấy cũng không cần anh bận tâm nữa.”
 

“Anh không tố cáo em ư?” Tiêu Tuyết bày ra vẻ mặt tội nghiệp mà hỏi.

Vu Diên Danh cười lắc đầu: “Nếu như vừa rồi em cứ khăng khăng không chịu thừa nhận mình ăn cắp thiết kế thì anh chắc chắn sẽ nghĩ đến việc vạch trần em, nhưng mà em cũng đã thành thật thừa nhận chuyện mình làm rồi, thế nào đi nữa thì anh cũng phải cho người thành thật một cơ hội để sửa đổi. Tiểu Tuyết, không phải do em không đủ năng lực, chỉ là em chưa dung nhập cả tình cảm và tâm hồn mình vào trong việc thiết kế mà thôi, cho nên tác phẩm của em thiếu đi linh hồn và thiếu đi thứ tình cảm khiến người ta cảm động. Sau này em đi theo anh, anh sẽ giúp em giải phóng sự kiềm nén trong nội tâm ra ngoài, đến lúc đó em lại thử thiết kế xem, hiệu quả nhất định sẽ rất khác!”
 

“Diên Danh, cảm ơn anh chịu cho em cơ hội.”
 

Vu Diên Danh nhìn sâu vào mắt Tiêu Tuyết: “Mất đi em là tổn thất của Nhan Dịch Trạch, anh ta không hề biết được cái tốt của em, đổi lại là anh trân trọng còn không kịp nữa là, cho dù một chút tổn thương nhỏ anh cũng sẽ không để em phải chịu.”
Tiêu Tuyết luống cuống mà sờ sờ tóc mình: “Diên Danh, tạm thời em không có ý định phát triển một đoạn tình cảm mới, vả lại em cũng chưa từng nghĩ là sẽ từ bỏ Dịch Trạch.”
 

Trong mắt Vu Diên Danh xẹt qua một tia thất vọng, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra không hề gì mà cười cười: “Sự thẳng thắn của em vừa khiến anh đau lòng lại khiến anh phải tán thưởng, không từ bỏ thì không từ bỏ, nhưng mà Tiểu Tuyết em có thể cố gắng theo đuổi mà níu kéo Nhan Dịch Trạch nhưng cũng đừng quá cố chấp, suy cho cùng thì chuyện tình cảm cũng không thể nào miễn cưỡng được, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em, lúc em đau khổ cứ đến tìm anh, anh sẽ ở bên em!”
 

“Cảm ơn anh, vậy bây giờ mời anh hộ tống em về nhà đi.” Tiêu Tuyết lộ ra nụ cười mỉm với Vu Diên Danh.
 

“Tuân lệnh!” Vu Diên Danh còn nghiêm túc mà hành lễ, sau đó cùng Tiêu Tuyết rời khỏi hội trường của cuộc thi.
 

Sau khi nhận được lời chúc mừng của mọi người và để phóng viên chụp ảnh xong, Quan Hiểu Ninh cũng lên xe của Nhan Dịch Trạch ra về.
 

“Về nhà.” Nhan Dịch Trạch nói với Trương Côn.
 

Quan Hiểu Ninh hỏi: “Sao lại về nhà anh? Em còn phải về ký túc xá mà.”
 

Nhan Dịch Trạch cười vân vê tay của Quan Hiểu Ninh, từ lúc hai người lên sân khấu chụp hình chung thì anh đã bắt đầu nắm tay cô đến giờ vẫn chưa chịu buông: “Anh nhất định phải về nhà.”
 

“Đưa em về ký túc xá trước không được ư?” Quan Hiểu Ninh thấy kỳ lạ mà nhìn Nhan Dịch Trạch.
 

Nhan Dịch Trạch lắc đầu: “Em cũng nhất định phải đi về với anh mới được.”
 

“Tại sao?”
 

“Tại vì quần của anh mặc không vừa nữa, ghì chặt rất khó chịu.” Nhan Dịch Trạch thấp giọng nói.
 

Quan Hiểu Ninh vô cùng kinh ngạc: “Cái quần cũng có thể đột nhiên trở nên chật ư?”
 

“Em tự xem đi.”
 

Quan Hiểu Ninh nhìn theo hướng mà Nhan Dịch Trạch chỉ, khi nhìn thấy vật cộm lên giữa hai ch@n anh thì cô lập tức nhìn đi chỗ khác và mặt cũng đỏ lên: “Anh có biết xấu hổ không vậy?”
 

“Ở trước mặt bạn gái mình thì có gì mà xấu hổ chứ?”
 

Quan Hiểu Ninh không muốn nói chuyện với Nhan Dịch Trạch nữa, mà nhanh chóng liếc nhìn Trương Côn đang ngồi phía trước, thấy anh ta vẫn cứ nhìn thẳng lái xe một cách nghiêm túc thì cô mới cảm thấy đỡ hơn chút.
 

Về đến nhà của Nhan Dịch Trạch, cô bất an ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cô đương nhiên là biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì sau khi nhận lời làm bạn gái Nhan Dịch Trạch lần nữa, hai người phát sinh quan hệ thân mật cũng là một chuyện rất bình thường, chỉ là cô thấy rất hồi hộp, không chỉ là việc lát nữa xảy ra tiếp xúc thân mật với Nhan Dịch Trạch mà cô càng không chắc chắn đối với tương lai.
 

“Hiểu Hiểu, có cần đi tắm trước không?”
 

Nhan Dịch Trạch đi tới ngồi cạnh Quan Hiểu Ninh và nhìn cô với ánh mắt rực lửa, đồng thời cũng cảm thấy hưng phấn không thôi với việc sau khi trải qua vô số lần triền miên trong mộng mà sắp có được sự trải nghiệm chân thật nhất, dưới sự khát vọng và mong đợi ngay cả sự nhẫn nại để chờ Quan Hiểu Ninh trả lời của anh cũng không còn nữa mà trực tiếp hôn lên môi cô, cảm giác mềm mại này khiến anh lưu luyến khó quên, nhịn không được anh lại tiếp tục hôn lên mặt và yết hầu của cô.
 

Từ khi Quan Hiểu Ninh gật đầu đồng ý làm bạn gái của mình, thì trước mắt anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh cơ thể tuyệt đẹp trắng trẻo mịn màng của cô, anh thật sự rất khát vọng có được cô! Và lúc này đây vừa mới có thể ôm cô vào trong lòng, anh đã bắt đầu chìm vào trong hoang tưởng điên cuồng, tưởng tượng hai người sẽ nảy sinh k1ch tình như thế nào!
 

Mạch suy nghĩ của Quan Hiểu Ninh trở nên hỗn loạn, trên môi cô toàn là hơi thở ấm nóng của Nhan Dịch Trạch, nụ hôn vừa sâu vừa mãnh liệt khiến cô suýt nữa không thở nổi, mà đôi bàn tay trêu đùa của anh và ánh mắt mê người đó có thể khiến người khác mất đi lý trí, đồng thời cô cũng cảm thấy mạch đập của mình đang đập loạn lên, cơ thể cũng dần dần mềm nhũn ra.
 

Dùng toàn bộ sức lực của mình, Quan Hiểu Ninh ngửa đầu ra phía sau để cho giữa môi cô và Nhan Dịch Trạch có một khe hở: “Dịch Trạch, em muốn về ký túc xá.”
 

“Sao vậy?” Giọng nói của Nhan Dịch Trạch vừa trầm thấp vừa khàn khàn, hiển nhiên là anh còn chưa hồi phục từ trong cảm giác choáng váng, sau khi nói xong câu đó giường như anh còn định tiếp tục tìm đến đôi môi đỏ hồng của Quan Hiểu Ninh.
 

Quan Hiểu Ninh đưa tay lên để ở phía trước ngực Nhan Dịch Trạch nhằm ngăn chặn hành động của anh, nhưng lại không có trả lời câu hỏi của anh.
 

Nhan Dịch Trạch nhìn Quan Hiểu Ninh với vẻ mờ mịt, sau đó ánh mắt từ mơ màng dần chuyển sang tĩnh táo, anh buông tay ra hỏi: “Em vẫn chưa thể buông bỏ chuyện trước kia, cho nên mới không muốn để anh chạm vào người em đúng không?”
 

“Em nghỉ em vẫn chưa sẵn sàng.” Ánh mắt của Quan Hiểu Ninh nhìn về hướng khác, sự thờ ơ không hỏi han quan tâm trong sáu năm nay suy cho cùng cũng là cái gút mắc trong lòng cô khó có thể bỏ xuống được, dù cho không buông bỏ được tình cảm đối với Nhan Dịch Trạch, nhưng cũng không thể xem như không có gì xảy ra mà mở rộng tấm lòng để ôm chặt lấy anh.
 

“Vậy vừa rồi tại sao em lại nhận lời làm bạn gái của anh?”
 

Quan Hiểu Ninh cúi thấp đầu nói: “Có lẽ là do bầu không khí khi nãy và còn có những gì xảy ra trong mấy ngày nay đã khiến em quá mức cảm động và quá mức mềm yếu rồi.”
 

Cho dù trong lòng tràn đầy sự thất vọng, cơ thể vẫn còn đang kêu gào đè người phụ nữ kế bên xuống dưới thân mình, nhưng Nhan Dịch Trạch vẫn thấy ngạc nhiên khi mình cảm thấy Quan Hiểu Ninh—người từ chối mình vẫn rất mê người, cho nên anh tạm thời rút lui để đợi lần sau: “Hiểu Hiểu, anh tôn trọng cách nghĩ của em, cũng hiểu được cảm nhận của em, nhưng xin em có thể đừng phủ nhận luôn mối quan hệ của chúng ta được không. Anh có thể đợi đến khi nào em chịu chấp nhận anh, nhưng nhất định phải đợi với thân phận là bạn trai của em, đợi bao lâu cũng không sao, chúng ta từ từ làm lại từ đầu.”
 

Nhìn vào khuôn mặt đầy thành khẩn của Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh không thể nhẫn tâm cự tuyệt nữa: “Được, em đồng ý với anh.” Vì cô cũng cần có thời gian để suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc mình muốn cái gì, rốt cuộc là có thể thật sự quên hết quá khứ để tiếp tục ở bên Nhan Dịch Trạch hay là lấy hết can đảm triệt để rời khỏi.
 

Chu đáo mà chỉnh lại quần áo giùm Quan Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch vừa cười vừa thở dài: “Để anh gọi điện cho Trương Côn bảo anh ta đưa em về, trong ngăn kéo của cái tủ bên kia có chìa khóa nhà dự phòng, em lấy nó đi đi và có thể đến đây ở bất cứ lúc nào em muốn, anh không tiễn em ra ngoài được rồi.”
 

“Anh giận ư?” Quan Hiểu Ninh cho là Nhan Dịch Trạch vì bị cô từ chối nên không vui.
 

Nhan Dịch Trạch không vui nhìn cô một cái: “Quần vẫn còn chật, đi đứng không tiện.”
 

Quan Hiểu Ninh lập tức phì cười, cô đỏ mặt đứng lên cầm lấy chìa khóa nhà rồi vội đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này Nhan Dịch Trạch mới khó khăn mà đứng lên đi vào nhà tắm, lại nhịn không được mà nói nhỏ: “Cũng không nghĩ cho người ta một chút, dùng tay sờ một chút cũng được mà.”
 

Sau khi kết thúc cuộc thi, Quan Hiểu Ninh trở nên rất bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi điện đến tìm cô, có một số là muốn đặt may trang phục, một số là muốn mời cô về làm cố vấn cho công ty họ, còn nói là miễn phí đầu tư cho cô học lớp tập huấn mỹ thuật và lớp phụ đạo để nâng cao học vấn, những người ở nhà ăn cũng nghĩ là cô sẽ sớm từ bỏ công việc có địa vị thấp hèn bây giờ.
 

Nhưng Quan Hiểu Ninh hàng ngày vẫn đi làm đúng giờ, trong lúc làm việc cũng vẫn chăm chỉ như xưa, không những không có bất kỳ thay đổi gì mà cô cũng không ỷ mình có quan hệ đặc biệt với Nhan Dịch Trạch mà yêu cầu bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.
 

“Hiểu Ninh, quan hệ giữa em và Nhan tổng thân thiết như vậy, anh ta không có nói là đổi công việc khác cho em hay gì à?” Lúc nghỉ trưa, Đại Quế Hà nhẫn nhịn mấy ngày nay cuối cùng cũng hỏi cô việc này.
 

“Cho dù có thân hơn nữa thì em cũng không có năng lực đó.”
 

“Tụi chị đều đã xem tin tức, cá nhân Nhan tổng bỏ ra 500 ngàn đấy, em còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?” Đại Quế Hà nói với giọng đầy ngưỡng mộ, sau khi mọi người biết được việc này đều lần nữa cảm thấy mối quan hệ giữa Nhan tổng và Nhạc Đông không phải thân bình thường, nếu không sao có thể đối với em họ của cậu ta rộng lượng như vậy?
 

Quan Hiểu Ninh cười nói: “Tiền em còn chưa suy nghĩ kĩ nên xài như thế nào, cho nên tạm thời vẫn muốn tiếp tục đi làm, đợi sau này nghĩ kĩ rồi mới quyết định làm như thế nào.” Có được 500 ngàn không có nghĩa là mình không cần đi làm nữa muốn tiêu xài như thế nào cũng được, cô phải suy nghĩ thật kĩ để xem làm sao sắp xếp thời gian hợp lý giữa việc đi làm, đi học và thiết kế.
 

Cho dù có không ít người nhờ cô thiết kế trang phục, nhưng cô biết rõ năng lực của mình như thế nào, cho dù lấy được giải thưởng nhưng cô cũng hiểu thật ra trong đó có một phần là do sự thông cảm và cảm động của ban giám khảo, cho nên cô cũng không định bắt đầu kiếm tiền từ công việc nhà thiết kế thời trang, không thể ngủ quên trong chiến thắng được, vả lại Vu Diên Danh cũng tán thành việc cô lấy việc học làm chính.
 

Đại Quế Hà không thể hiểu nổi cách nghĩ của Quan Hiểu Ninh, nhưng cũng không tiện can thiệp nhiều quá, sau khi ăn xong cơm thì tìm chỗ mà nghỉ ngơi.
 

Quan Hiểu Ninh một mình ngồi đó suy nghĩ, vì còn có một chuyện cô không tài nào hiểu nổi, đó là việc tại sao Tiêu Tuyết lại ăn cắp thiết kế của mình, cô muốn đi tìm cô ấy để hỏi rõ, nhưng từ chỗ Vu Diên Danh nghe được tin cô ấy đã sang Pháp tham quan show diễn tuần lễ thời trang rồi, cô chỉ đành tạm thời cất giấu nghi vấn trong lòng mà thôi.
 

“Hiểu Ninh, đúng là Tiêu Tuyết đã làm sai, nhưng anh hy vọng em có thể cho cô ấy một cơ hội để giải thích và sửa chữa lỗi lầm, em và cô ấy là bạn tốt như vậy tuyệt đối đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận.”
 

Đó là những lời Vu Diên Danh đã nói với cô khi ấy, cô còn truy hỏi Vu Diên Danh có phải là anh biết được gì rồi không, nhưng anh chỉ bảo cô đợi Tiêu Tuyết về rồi không chịu nói gì nữa.
 

Quả thật là nghĩ không ra động cơ của Tiêu Tuyết là gì, vậy thì chỉ có thể đợi mà thôi, Quan Hiểu Ninh cầm bộ dụng cụ ăn của mình chuẩn bị đi rửa.
 

“Chị Hiểu Ninh.” Lúc này Mã Phú Ba nhiều ngày không gặp xuất hiện trước mặt cô.
 

Đây cũng là một trong những người khiến Quan Hiểu Ninh cảm thấy nghi hoặc, cô cười mỉm nói: “Tiểu Mã, hôm đó thật sự cảm ơn cậu, để bữa khác tôi mời cậu ăn cơm.”
 

“Sớm đã nói là không cần khách sáo rồi mà, còn tốn tiền để làm gì. Chị Hiểu Ninh, chúng ta có thể qua bên kia được không, em có chuyện muốn nói với chị.”
 

Quan Hiểu Ninh gật đầu và đi theo Mã Phú Ba ra phía sau cái tủ để đồ to lớn, thường ngày ngoại trừ lúc vận chuyện đồ đạc thì rất ít người qua đây, Quan Hiểu Ninh không hiểu sao có chút lo lắng.
 

“Tiểu Mã, có việc gì cậu cứ nói đi.”
 

Mã Phú Ba sờ sờ đầu: “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn xin chị cho mượn thêm ít tiền thôi.”
 

Quan Hiểu Ninh cau mày, lúc trước Mã Phú Ba mượn tiền của mình nói là đợi đến khi phát lương sẽ trả lại cho mình, nhưng bây giờ lương đã được phát một thời gian rồi, cũng không thấy cậu ta nhắc đến chuyện trả tiền, cô còn nghĩ chắc là Mã Phú Ba đang kẹt tiền nên chưa có tiền trả cũng định không cần cậu ta trả nữa, không ngờ bây giờ cậu ta còn muốn bảo mình cho mượn nữa, cho dù cô có dễ dãi đến đâu đi nữa thì cũng không thể cứ quăng tiền ra ngoài như vậy.
 

“Mượn bao nhiêu?” Quan Hiểu Ninh muốn hỏi rõ tình hình đã rồi mới quyết định làm thế nào để cự tuyệt.
 

“500 ngàn!”
 

Quan Hiểu Ninh làm như chưa nghe rõ nhìn Mã Phú Ba vẫn đang cười hì hì nói: “Cậu nói bao nhiêu?”
 

“500 ngàn. Chị Hiểu Ninh, chị tuyệt đối đừng nói chị không có nhiều tiền như vậy nhé, em đã xem tin tức rồi Nhan tổng vừa mới cho chị số tiền này.”
 

Quan Hiểu Ninh cố gắng để mình biểu hiện bình tĩnh một chút: “Đúng là tôi có số tiền này, nhưng cũng không có nhu cầu cho cậu mượn. Tiểu Mã, số tiền mà lúc trước cậu đã mượn của tôi tôi cũng không định lấy lại nữa, tốt nhất cậu không nên có ý đồ xấu với số tiền 500 ngàn đó nữa.”
 

Mã Phú Ba cười lạnh: “Tiền lúc trước mượn tôi cũng đâu có định trả, vả lại số tiền 500 ngàn này bất luận là chị có muốn hay không thì cũng phải cho tôi mượn, chị xem thử xem đây là cái gì?”
 

Do dự một lát Quan Hiểu Ninh mới nhận lấy phong bì mà Mã Phú Ba đưa qua, mở bì thư và lấy đồ bên trong ra: Thì ra là một xấp hình.
Lật từng tấm để xem, lông mày cô càng cau chặt hơn, người trong hình không phải ai khác mà chính là cô và Nhan Dịch Trạch, có tấm là cô và anh ôm nhau ở trước cổng ký túc xá, có tấm là cô đang chuẩn bị ngồi vào xe của Nhan Dịch Trạch, còn có tấm Nhan Dịch Trạch hôn lên khóe môi cô nữa.
 

“Chị Hiểu Ninh, vốn dĩ hôm mà tổ chức tiệc ăn mừng tôi còn thật sự tin giữa chị và Nhan tổng chỉ là hiểu lầm, nhưng thật không ngờ chị lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ nha, trên mặt thì không để lộ gì cả nhưng thật ra đã ngấm ngầm khiến cho Nhan tổng chết mê chết mệt rồi, chị nói thử xem nếu tôi đem số hình này công bố ra ngoài, xem chị làm sao mà ở đây được nữa, vả lại ngay cả giám đốc Nhạc cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa, có phải không chị Hiểu Ninh?”
 

“Tôi cũng không ngờ cậu lại là loại người như vậy.” Quan Hiểu Ninh vô cùng tức giận mà nhìn chằm chằm Mã Phú Ba, cuối cùng cô cũng hiểu được thái độ kỳ lạ thường ngày của cậu ta là như thế nào rồi, thì ra những sự quan tâm và chăm sóc đều là có mục đích cả, là vì muốn tống tiền mình!
 

“Tôi là người như thế nào không quan trọng, chị chỉ cần ngoan ngoan giao tiền ra là được, tôi ắt sẽ không gây khó dễ cho chị, nếu không thì chị cứ đợi mà bị thân bại danh liệt mọi người khinh khi đi, đến lúc đó Nhan Dịch Trạch có lẽ cũng sẽ không cần chị nữa. À đúng rồi, số hình này tôi có thể miễn phí tặng chị, bởi vì trong vi tính của tôi còn rất nhiều, muốn lấy bao nhiêu cũng được!” Trong mắt Mã Phú Ba, Quan Hiểu Ninh chính là một tiểu tam không thể cho mọi người biết, ở Trung Hiểu có ai mà không biết Tiêu Tuyết mới là bạn gái của Nhan Dịch Trạch, vả lại nghe nói cũng đã đính hôn rồi, những tấm hình này của mình nhất định có thể dọa được Quan Hiểu Ninh.
 

Dạo trước hắn còn chưa thể xác định được Quan Hiểu Ninh rốt cuộc có được sủng ái không, vì Nhan Dịch Trạch đúng là thường đến tìm cô nhưng mỗi lần đều không có qua đêm, cho nên hắn mới đi mượn tiền của Quan Hiểu Ninh để thăm dò thái độ của cô, cho đến khi tin tức cuộc thi thiết kế thời trang được đăng ra, hắn mới biết được thì ra mình thật sự đã tìm được một kho vàng, không cần phải lo không thể phát tài nữa!
 

Quan Hiểu Ninh để xấp hình vào lại trong phong bì, định trả lại cho Mã Phú Ba: “Cậu muốn thì cứ công bố, tôi không sao cả.”
“Chị không sợ ư?” vẻ mặt Mã Phú Ba tràn đầy hoài nghi.
 

“Có gì mà phải sợ chứ.” Ở trong trại giam cũng đã gặp qua đủ loại tội phạm, đối với thủ đoạn như vậy của Mã Phú Ba cô không hề sợ tí nào, vả lại bây giờ mình và Nhan Dịch Trạch cũng không phải mối quan hệ mờ ám gì mà không thể để người ta biết được, chỉ là cô không muốn thân phận bạn gái Nhan Dịch Trạch bị người ta biết mà thôi, nhưng cũng không đến nổi vì vậy mà phải chịu bị người ta uy hiếp tống tiền, vậy thì quá mắc cười rồi.
 

Mới đầu Mã Phú Ba không tin Quan Hiểu Ninh không sợ bị người ta biết được thân phận tiểu tam của mình, nhưng nghĩ lại thì đột nhiên hiểu ra, nói không chừng Quan Hiểu Ninh là muốn công khai mối quan hệ của cô ta và Nhan Dịch Trạch ra ngoài, nếu mình thật sự tung số hình này ra ngoài thì ngược lại có thể là đã giúp cô ta!
 

Vừa nghĩ đến tâm huyết bao nhiêu ngày nay đều là uổn công, vẻ mặt Mã Phú Ba trở nên hung tợn hẳn lên, căn bản là nhìn không ra bóng dáng của một cậu trai thường ngay hay cười và thích giúp đỡ người khác chút nào.
 

“Quan Hiểu Ninh, không ngờ trông cô có vẻ đơn thuần, thì ra cũng không biết xấu hổ như vậy. Xem nhẹ mạng sống xem trọng tiền tài đúng không? Vậy thì cô cứ đợi mà nếm mùi đau khổ đi, đến lúc đó tôi đợi cô đến cầu xin tôi, còn nữa nếu cô mà dám đem chuyện hôm nay đi nói với Nhan Dịch Trạch và Nhạc Đông thì, đừng có quên, chúng ta ở cùng một ký túc xá đấy, buổi tối đi ngủ nhớ cẩn thận một chút!”


Mã Phú Ba nói xong những lời hâm dọa thì xoay người rời khỏi, cũng

không thèm để ý đến những tấm hình đó nữa.
 

Quan Hiểu Ninh cầm lấy phong bì cất cẩn thận, đến bây giờ cô cũng không dám tin Mã Phú Ba lại đột nhiên biến thành người như vậy, vả lại còn tâm cơ sâu nặng đến nổi ngay từ khi ở buổi tiệc ăn mừng nhìn thấy Nhan Dịch Trạch hôn mình thì đã bắt đầu bố trí cái bẫy này rồi.
Sau đó từ Mã Phú Ba cô liên tưởng đến Tiêu Tuyết, nghĩ đến những người bên cạnh từng người một thay đổi và hãm hại mình, trong lòng đột nhiên có loại đau khổ nói không nên lời.
 

Chịu đựng sự đau lòng và tức giận Quan Hiểu Ninh cố kiên trì đến lúc tan làm, trên đường quay về ký túc xá cô nghĩ sau này buổi tối mình phải tăng cường phòng bị rồi!



Chương 35


Vì Mã Phú Ba uy hiếp nên Quan Hiểu Ninh nghĩ sau khi về ký túc xá mình nhất định phải chú ý và đề phòng nhiều hơn, buổi tối đi ngủ phải khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào rồi để cây kéo dưới gối phòng có chuyện gì xảy ra, mặt khác cô lại cảm thấy những người ở trong ký túc xá đều là đồng nghiệp cùng làm trong nhà ăn chắc Mã Phú Ba cũng sẽ không thật sự làm ra những chuyện quá khích.
 
Cô lập tức thay đổi suy nghĩ ngay sau khi lên lầu và nhìn thấy một con chuột chết ruột gan phèo phổi của nó đều lồi ra hết ở trước cửa phòng, cô mím chặt môi đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, rồi lấy di động ra chụp vài tấm hình, sau đó đi tìm dụng cụ đến dọn dẹp vứt xác con chuột đi và lau chùi sạch sẽ sàn nhà, kế đó mới mở cửa vào trong nhà rồi lấy quần áo bỏ vào trong chiếc túi du lịch mà gần đây thường sử dụng và lấy chìa khóa nhà mà Nhan Dịch Trạch cho mình sau đó rời khỏi ký túc xá.
 
Ngồi xe đến dưới nhà Nhan Dịch Trạch, cô nghĩ vào giờ này chắc chắn anh không có ở nhà, cô đi lên nhà mở cửa ra quả nhiên Nhan Dịch Trạch còn chưa về.

 
Để quần áo vào trong căn phòng mà lần trước cô ở, Quan Hiểu Ninh vào bếp làm cơm, sau khi ăn xong ngồi xem tivi một lát thì đã gần 9 giờ tối, cô quay về phòng tắm rửa rồi thoải mái nằm xuống giường mà ngủ.
 
Gần 11 giờ khuya Nhan Dịch Trạch mới về tới nhà, công việc đối với anh mà nói là không có phân biệt đi làm và tan làm, đặc biệt là kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu gặp trở ngại trong cuộc họp cổ đông, khiến anh càng phải tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, cho nên anh bận đến ngay cả cơm cũng chẳng màng ăn, cầm lấy phần thức ăn nhanh mà Hứa Hướng Dũng mua anh định để nó vào trong tủ lạnh, giờ đã khuya rồi anh cũng làm biếng mà bỏ vào trong lò vi sóng để hâm nóng lại những thứ thức ăn dầu mỡ này, vả lại nhịn đói một buổi tối cũng không sao cả.
Mở tủ lạnh ra để thức ăn vào trong, xoay người vừa định rời khỏi nhà bếp thì đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì ngoại trừ hai ngày chăm sóc cho Quan Hiểu Ninh khi cô ấy ở đây thì anh không hề động đến bếp, vậy cái nồi trên bếp là chuyện gì đây? Người làm theo giờ tuyệt đối không làm những việc này, không lẽ là Hiểu Hiểu đã đến đây ư! Chỉ có cô ấy có chìa khóa mà thôi, lúc quen Tiêu Tuyết anh cũng chưa từng cho cô ta chìa khóa.
 
Đi qua đó mở nắp ra xem thử, bên trong là một tô cơm cùng với cá chép kho và khoai tây xào sợi, ngăn dưới còn có một tô canh súp, món cá này là món mà lúc trước Tiêu Tuyết nhất định đòi nấu cho anh ăn, nhưng anh không cho cô ta cơ hội.
 
Cơm canh vẫn còn ấm, Nhan Dịch Trạch xoay người đi vào căn phòng mà Quan Hiểu Ninh ở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy cô đang nằm trên giường ngủ ngon lành.
 
Mặt tràn đầy ý cười anh đóng cửa lại rồi quay vào trong nhà bếp, Nhan Dịch Trạch lấy cơm canh ra, gắp một miếng cá lên ăn quả nhiên là mùi vị mà mình luôn tâm niệm, anh ăn từng miếng lớn cơm và đồ ăn trong lòng thật sự cảm thấy rất mãn nguyện. Tối nay anh thật sự rất bất ngờ, sớm biết cô sẽ đến thì anh tuyệt đối sẽ không mở cuộc họp vào tối nay.
 
Quan Hiểu Ninh ngủ không được an giấc cho lắm, mặc dù cô rất mệt mỏi nhưng có quá nhiều chuyện khiến cô thấy căng thẳng tinh thần, đặc biệt là vẻ mặt hung tợn của Mã Phú Ba và hình ảnh con chuột chết đó cứ hiện lên trong đầu cô, cô muốn tỉnh dậy nhưng lại không mở mắt ra được, trong mơ cô vẫn cảm thấy được đầu mày mình đang cau lại và cả người như bị kéo căng ra vậy, vừa mệt vừa đau nhức.
 
Trong lúc đang khó chịu đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi thở ấm nóng bao lấy mình từ phía sau, mùi hương quen thuộc khiến tim cô lập tức trở nên bình tĩnh hẳn, ở trên môi cũng cảm giác được sự ướt át ấm nóng như vậy khiến cô chìm đắm, cho dù không mở mắt ra nhưng cô cũng biết là Nhan Dịch Trạch đang hôn mình.

 
Quan Hiểu Ninh không còn sức để cự tuyệt và cũng không muốn cự tuyệt nữa, quá nhiều chuyện đau buồn và lo lắng khiến cô thật sự rất khát vọng có được sự che chở của Nhan Dịch Trạch, khiến cô chỉ muốn đắm chìm vào trong vòng tay cường tráng khỏe mạnh này, quên đi sự phản bội và tổn thương mà những người bên cạnh gây ra, cho nên đối với chiếc hôn này cô không những không từ chối mà còn hé môi ra nhiệt liệt đáp lại anh.
 
Nhan Dịch Trạch mừng như điên, anh chỉ là không nhịn được sự vui mừng trong lòng định trước lúc đi ngủ ghé qua đây nhìn cô một cái thôi, nhưng nhìn một hồi thì anh lại không nhịn được muốn hôn cô một cái rồi mới quay về phòng mình, không ngờ lại có được sự đối đãi nhiệt tình kiểu ngầm đồng ý như thế này.

 
Bất luận là Quan Hiểu Ninh đang tỉnh táo hay là vẫn còn đang trong giấc mơ, anh cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, xoay người Quan Hiểu Ninh lại để cô đối mặt với mình, hai tay anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của người phụ nữ nằm bên dưới mình ra.
 
Kế đó là sự kh0ái cảm và sự vui mừng khôn xiết mang tính hủy diệt dâng trào, loại cảm giác này khiến Nhan Dịch Trạch cảm thấy được sự căng thẳng, giống như một tên nhóc lần đầu trải qua chuyện này vậy, rất nhanh đã kết thúc trận đấu.
 
Hơi thở không ổn định mà ôm lấy Quan Hiểu Ninh, bắt gặp cô vừa xấu hổ lại vừa to gan mà nhìn chằm chằm mình, Nhan Dịch Trạch hình như cảm thấy thứ chảy trong huyết quản không phải là máu nữa, chỉ cần nghĩ tới việc từ nay về sau có thể tận hưởng sự triền miên vô tận cùng với người phụ nữ này thì nhịp tim anh liền đập rất nhanh.
 
“Em đã để dành cơm cho anh, anh ăn chưa?” sau khi Quan Hiểu Ninh hỏi xong tự bản thân cô cũng cảm thấy mắc cười, không biết tại sao vào lúc này mình còn có thể nghĩ tới chuyện này.

 
Nhan Dịch Trạch cười lớn, anh không nói câu nào mà lần nữa trực tiếp đè lên người cô, những cảnh khiến người ta tiêu hồn trong mơ lúc trước anh không hề quên, tối nay nhất định phải lần lượt thử từng tư thế mới được!
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hiểu Ninh cố chịu đựng sự khó chịu của thân thể mà ngồi dậy, cả đêm điên cuồng khiến cô ngay cả bước đi cũng thấy khó chịu, nhưng cô còn phải đi làm nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
 
“Đi đâu?” Vừa định xuống giường nhưng lại bị Nhan Dịch Trạch bắt lấy cánh tay.
 
“Đi tắm.” Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa đẩy khuôn mặt của Nhan Dịch Trạch đang sáp tới trước mặt mình ra.
 
Nhan Dịch Trạch in một dấu hôn sâu ở phía sau tai cô, thấp giọng cười nói: “Trên người em có mùi của anh này.”
 
Quan Hiểu Ninh đỏ mặt cúi thấp đầu xuống vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thật sự là không thể nghe tiếp những lời nói buồn nôn này của Nhan Dịch Trạch nữa.
 
Sau khi hai người đều ăn mặc chỉnh tề thì Nhan Dịch Trạch cứ ngồi trên sofa ở phòng khách mà cười nhìn Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại sắp xếp đồ đạc.
 
“Anh cười gì vậy?” Quan Hiểu Ninh thấy không được tự nhiên mà tức giận trợn mắt lên nhìn anh.
 
Nhan Dịch Trạch đứng dậy: “Không có gì, anh chỉ là thích nhìn thấy em đi qua đi lại trong căn nhà này mà thôi. Em đừng làm nữa, để anh nấu cơm cho.”
 
Quan Hiểu Ninh quả thật cũng muốn nghỉ ngơi nên cô nghe lời ngồi xuống chờ anh nấu bữa sáng.
 
Lúc ăn sáng Nhan Dịch Trạch nhịn không được hỏi: “Sao tối qua em lại chịu qua đây vậy?”
Vừa nhắc đến việc này thì Quan Hiểu Ninh lập tức hết hứng ăn, cô quay vào phòng lấy xấp hình ra cho Nhan Dịch Trạch coi.
 
Nhan Dịch Trạch xem vài tấm cũng không quá để ý: “Đây là của phóng viên nào chụp thế, còn gửi tới cho em nữa à?”
 
“Không phải phóng viên, anh có còn nhớ buổi tối hôm tổ chức tiệc ăn mừng chúng ta bị người khác bắt gặp trên tầng thượng không, những tấm hình này chính là do người đó chụp đấy.”
 
Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Việc này đúng là có ấn tượng, nhưng còn về người đó thì anh không nhớ rõ.”
 
“Cậu ta tên là Mã Phú Ba, là trợ lý của đầu bếp nhà ăn, hôm qua cậu ta đến tìm em.”
 
Quan Hiểu Ninh thuật lại những lời mà hôm qua Mã Phú Ba uy hiếp mình, và nói luôn việc lúc trước cậu ta mượn tiền của mình.
 
Sau khi anh nghe cô nói xong ngoại trừ việc cô bị kinh hoảng khiến anh cảm thấy không vui, còn về những tấm hình này anh vốn dĩ không hề để ý.
 
“Nếu đã như vậy thì sau này em cứ ở chỗ anh, mình cũng làm chung một chỗ vừa hay để anh đưa rước em.”
 
Quan Hiểu Ninh lại cho Nhan Dịch Trạch xem những tấm hình trong di động của mình: “Mới đầu em nghĩ là cậu ta chỉ nói vậy thôi, ai ngờ lúc tan làm về ký túc xá thì em đã thấy cái này ở trước cửa phòng, cho nên em mới dọn đến chỗ anh.”
 
Nhan Dịch Trạch vừa liếc nhìn một cái thì vẻ mặt lập tức thay đổi, anh thấy phẫn nộ vì cô phải một mình đối diện với việc đáng sợ như vậy, nhiều hơn nữa chính là anh muốn khiến cho tên ranh Mã Phú Ba đó trả cái giá đắc: “Hiểu Hiểu, tên này anh sẽ xử lý, sau này anh sẽ không để em một mình đối mặt với việc đáng sợ như vậy nữa.”
 
“Anh đừng làm lớn chuyện đấy.” Quan Hiểu Ninh thấy cảm động nhưng cũng không quên nhắc nhở anh, cô không muốn anh gặp chuyện phiền phức gì.
 

“Yên tâm, anh biết phải làm sao, trước khi xử lý xong việc này thì em cứ ở đây, cùng anh đi làm và tan ca.”
 
Quan Hiểu Ninh đã từng thấy qua rất nhiều người vì nhất thời nghĩ sai và sự nông nổi nhất thời mà gây ra sai lầm lớn, cho nên đối với Mã Phú Ba cô cũng không dám lơ là cảnh giác và đã đồng ý với đề nghị của Nhan Dịch Trạch.
 
Lúc đi làm Nhan Dịch Trạch bảo Trương Côn dừng xe ở cửa Bắc của ký túc xá nhìn Quan Hiểu Ninh rời khỏi rồi anh mới đến văn phòng làm việc của mình, lập tức tìm Nhạc Đông tới nói với cậu ta về chuyện Mã Phú Ba uy hiếp tống tiền Quan Hiểu Ninh.
 
“Có cần phải báo cảnh sát không?” Nhạc Đông hỏi.
 
“Báo cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề đâu, không có chứng cứ vả lại cũng chưa thật sự xảy ra bất kỳ việc phạm pháp nào cảnh sát cũng chỉ có thể lập hồ sơ mà thôi. Cậu xem kĩ những tấm hình này một lần nữa đi, xem coi có vấn đề gì không.”
 
Nhạc Đông nghiêm túc mà lật xem lần nữa, sau đó lấy ra vài tấm trong số hình đó: “Những tấm này đều là ở trên cùng một con đường được chụp với những góc độ khác nhau.”
 
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cậu cũng phát hiện ra à? Hôm đó tôi và Hiểu Hiểu cùng nhau đi bộ một đoạn đường về ký túc xá, nếu như có người theo dõi và chụp hình thì chắc chắn sẽ phát hiện ra, nếu hai chúng tôi đều không phát hiện thì có nghĩa là Mã Phú Ba không phải làm việc này một mình, cậu ta còn có đồng bọn!”
 
“Vậy thì sai người đi theo dõi ngược lại, chắc chắn có thể tóm được hắn và đồng bọn.”
“Phiền phức quá và cũng mất rất nhiều thời gian.”
 
Nhạc Đông hỏi: “Vậy anh muốn giải quyết chuyện này trong vòng mấy ngày?”
 
“Hôm nay.”
 
Nhạc Đông sững sờ: “Như vậy sao có thể chứ?”
 
Nhan Dịch Trạch nhếch nhếch lông mày: “Có gì mà không thể, đồng bọn của hắn chúng ta không biết là ai, nhưng Mã Phú Ba thì đang làm ở Trung Hiểu, trực tiếp hỏi hắn ta chẳng phải là xong à.”
 
Nhạc Đông tỏ vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Nhan Dịch Trạch: “Anh quá nóng vội rồi, em nghĩ mục đích chủ yếu của hắn ta là muốn lấy được tiền, trong thời gian ngắn sẽ không công khai những tấm hình đó đâu.” Anh tưởng Nhan Dịch Trạch là vì chuyện của Tiêu Tuyết, một khi những tấm hình đó bị công bố ra ngoài thì Quan Hiểu Ninh sẽ bị chỉ trích và sẽ phát hiện ra chân tướng sự việc.
 
Nhan Dịch Trạch cười cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nóng lòng như vậy không phải vì sợ những tấm hình đó bị lộ ra ngoài, tôi đã nói rõ với Tiêu Tuyết rồi, sau này ngoài chuyện công việc ra tôi và cô ấy sẽ không còn bất cứ qua lại gì nữa, Hiểu Hiểu cũng đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi, tôi nóng vội là vì không muốn Hiểu Hiểu phải lo lắng và sợ hãi vì việc này nữa. Sau khi tan ca, cậu và tôi cùng đi xử lý việc này.”
 
Nhạc Đông không để lộ sự kinh ngạc của mình, gật đầu đồng ý rồi rời khỏi văn phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch.
 
Phía bên nhà ăn sau khi Quan Hiểu Ninh thay xong đồng phục đi làm việc thì lâu lâu cô lại nhìn sang Mã Phú Ba vẫn cười nói với những người khác như mọi khi, thì càng cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ, sau khi hung tợn mà uy hiếp mình xong lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, quả đúng là vô liêm sỉ mà.
Mã phú Ba cũng cảm nhận được ánh mắt của Quan Hiểu Ninh, nhìn cô cười đầy thâm ý, Quan Hiểu Ninh lập tức quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa!
 
Lúc sắp tan ca, Quan Hiểu Ninh nhận được cuộc gọi của Nhan Dịch Trạch nói là sẽ đón cô ở cửa Bắc, cho nên vừa tới giờ tan ca là cô lập tức chạy về hướng ký túc xá, thở hổn hển mà ngồi vào trong xe cô mới phát hiện là Nhạc Đông cũng có mặt, chỉ đành ngượng ngùng mà nói lời chào.
 
“Em chạy làm gì chứ, anh cũng đâu có vội.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng cô giúp điều chỉnh lại nhịp thở.
 
“Em sợ Mã Phú Ba đi theo em, chúng ta mau đi đi, nếu cậu ta nhìn thấy xe của anh thì không biết sẽ lại làm chuyện gì nữa.”
 
Nhan Dịch Trạch liếc nhìn Nhạc Đông một cái rồi nói: “Anh ở đây chính là đang đợi hắn.”
 
“Ah! Mấy anh định làm gì?”
 
“Em đừng lo nữa.”
 
Quan Hiểu Ninh còn định hỏi nữa nhưng Nhạc Đông nháy mắt với cô, cô đành im lặng không nói gì nữa.
 
Mấy người ngồi đợi trên xe, quả nhiên hai ba phút sau thì thấy Mã Phú Ba cũng vội vàng chạy qua bên này và đứng ở trước cổng nhìn xung quanh đợi đến khi nhìn thấy xe của Nhan Dịch Trạch thì rõ ràng là đứng ngẩn ra một lát.
Nhan Dịch Trạch đẩy cửa xe ra, Nhạc Đông đi theo sau anh, Trương Côn cũng xuống xe và đi vòng ra phía sau xe mở cốp lấy gì đó rồi cũng đi đến chỗ Mã Phú Ba, Quan Hiểu Ninh ngồi trong xe lo lắng mà nhìn tình hình bên ngoài, trong lòng cầu nguyện tuyệt đối đừng gây ra án mạng gì!
 
Lúc Mã Phú Ba nhìn thấy Nhan Dịch Trạch từ trên xe bước xuống ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó chính là chạy, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Đông và Trương Côn theo sau thì hắn vốn dĩ đã từ bỏ ý định này rồi, thật không ngờ sau khi hắn hâm dọa và cảnh cáo Quan Hiểu Ninh mà cô ta lại còn lập tức nói chuyện này cho Nhan Dịch Trạch biết, Quan Hiểu Ninh—người phụ nữ này quả thật không đơn giản!
 

“Cậu tên Mã Phú Ba?” Nhan Dịch Trạch hỏi với giọng điệu rất ôn hòa.
“Đúng vậy Nhan tổng. Chúng ta đã từng gặp qua rồi, lần trước chị Hiểu Ninh bị thương là tôi đã đưa chị ấy đến bệnh viện.” Mã Phú Ba ưỡn ngực ngẩn cao đầu đáp, hắn quyết định bất luận Nhan Dịch Trạch có hỏi gì đi nữa chỉ cần hắn có chết cũng không thừa nhận là được, ban ngày ban mặt anh ta cũng không thể làm gì mình.
 
Nhan Dịch Trạch mỉm cười nói: “Không lầm là được rồi, tôi đã xem hình mà cậu chụp rồi, góc chụp cũng không tệ đấy.”
 
“Tôi không biết hình gì hết.”
 
“Vừa rồi chẳng phải cậu theo sau Quan Hiểu Ninh đến đây ư?”
 
Mã Phú Ba làm ra vẻ vô tội: “Ngày thường tôi cũng đi đường này để về ký túc xá, sao tôi phải đi theo chị Hiểu Ninh chứ, quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt. Nhan tổng, ngài có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
 
Nhan Dịch Trạch không hỏi nữa, mà quay qua ra dấu với Trương Côn: “Có hiểu lầm hay không thì không nói nữa, tôi nghe nói cậu đặc biệt thích chuột chết, nên đã cố tình bảo người đi chuẩn bị cho cậu vài con.”
 
Mã Phú Ba lập tức có dự cảm không tốt, vừa định bỏ chạy nhưng lại bị Nhạc Đông giữ chặt, kéo hắn ta đến một góc rồi cho hắn ta một cước ngay đầu gối, sự đau đớn dữ dội khiến hắn phải khuỵ xuống.
 
Lúc này Trương Côn đeo khẩu trang và găng tay rồi mở chiếc túi được gói kín ra đưa đến trước mặt hắn, Mã Phú Ba lập tức nôn khan vài cái khi nhìn thấy mấy con chuột chết máu chảy đầm đìa nằm chi chít bên trong chiếc túi đó.
Nhan Dịch Trạch lùi ra sau vài bước: “Nếu cậu đã nói là có quan hệ rất tốt với Hiểu Hiểu, vậy thì như thế nào tôi cũng nên thỏa mãn một chút sở thích đặc biệt của cậu chứ đúng không? Bây giờ cậu mà nuốt hết số chuột này thì cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
 
“Không, tôi không ăn đâu! Nhan tổng, xin ngài hãy tha cho tôi đi.”
 
“Cậu đâu có làm gì sai thì nói gì mà tha hay không tha chứ. Nhưng nếu cậu mà không phối hợp như vậy, thì tôi chỉ còn cách bảo người khác giúp cậu một tay thôi. Trương Côn, nhét một con vào trong miệng cậu ta trước đã!” Nhan Dịch Trạch cười tít mắt đứng một bên chờ xem kịch hay.
 
Trương Côn không hề do dự mà từ trong túi lấy ra một con chuột chết to, tay còn lại giữ chặt hai bên quai hàm của Mã Phú Ba mà đưa con chuột chết đến trước miệng của hắn ta.
 
Mã Phú Ba nhìn thấy đầu của con chuột với hai con mắt vẫn còn đang trợn lên và cái mỏ nhọn ngày càng gần mình, ngay lập tức trợn trắng mắt rồi nôn ra.
Nhạc Đông và Trương Côn cũng cười mà đứng né sang một bên, Mã Phú Ba thì theo đó mà ngã lăn ra đất.
 
“Làm sạch đường ruột trước cũng tốt, những con chuột này con nào con nấy cũng mập mạp, nôn xong mới ăn sẽ không ảnh hưởng đến tiêu hóa.” Nhan Dịch Trạch cười càng thêm cao hứng.
 
Mã Phú Ba nằm rạp xuống xin tha: “Nhan tổng, tôi sai rồi, tôi không phải người! Tôi bị tiền làm mờ mắt, nên mới đắc tội chị Hiểu Ninh, tôi không dám nữa, hay là ngài đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, tôi sẽ thú nhận hết mọi chuyện!”
 
“Đồn cảnh sát cũng chỉ nhốt cậu vài ngày, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mã Phú Ba, cậu nghe rõ đây, nếu cậu đã dám có mưu đồ xấu với người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ có một trăm phương pháp khiến cậu sống không bằng chết, mỗi ngày cho cậu thử một thứ xem cậu chịu đựng được bao lâu, hử?”
Mã Phú Ba nước mắt nước mũi tèm nhem đầy mặt: “Tôi biết sai rồi, biết sai rồi. Nhan tổng, xin ngài tha cho tôi lần này, ngày mai tôi sẽ rời đi thật xa, sau này sẽ không quay lại đây nữa!”
 
Nhan Dịch Trạch thu lại nụ cười rồi hừ nặng một tiếng: “Đến giờ phút này rồi mà con mẹ nó mày còn dám giở trò với tao, sao tao có thể tha cho mày đây?”
 
“Những gì tôi nói đều là thật, tối nay tôi sẽ ra ga xe lửa mua vé, ngài có thể sai người đi theo tôi xem tôi có phải thật sự rời khỏi không.”
 
“Mày đi rồi, thế còn đồng bọn của mày thì sao, bọn họ chẳng phải vẫn ở đây sao? mày thử lừa tao nữa thử xem!” Sau khi nói xong Nhan Dịch Trạch trực tiếp đá một cước vào bụng của Mã Phú Ba.
 
Mã Phú Ba đau đến nỗi há hốc miệng, thật không hiểu sao Nhan Dịch Trạch lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả việc mình có đồng bọn cũng biết, lúc này đây hắn thật sự hối hận vì mình đã không tự lượng sức mà chọc vào tên Diêm vương này, hắn quỳ dưới đất chỉ thiếu còn chưa dập đầu mà thôi: “Nhan tổng, tôi sẽ khai ra hết, cái gì cũng khai ra hết!”
 
Nhan Dịch Trạch cùng Nhạc Đông và Trương Côn ba người liếc nhìn lẫn nhau, ba người đứng vây trước mặt Mã Phú Ba đợi hắn nói ra hết chân tướng sự việc!