Tận Thế Song Sủng

Chương 147: Cái này không khoa học




Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Ngày hôm sau, đoàn đội mọi người không có ra khỏi căn cứ đánh Zombie.

Buổi sáng mọi người ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp đi đại sảnh nhiệm vụ của căn cứ lĩnh khen thưởng.

Tuy đây không phải đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ của căn cứ, nhưng lần này lại giải quyết vấn đề của lãnh đạo căn cứ thành phố H, khẳng định phần thưởng sẽ không qua loa.

Vả lại, chỗ vật tư tại kịch trường, hôm qua đoàn người cũng không có tâm tình đi xem xét lại, chỉ vội vàng gom một ít súng ồng rồi rời đi.

Cho nên cũng muốn thông qua căn cứ lấy lại chút ít tổn thất để đền bù, ai bảo căn cứ chuyển hết nhà kho bến tàu đi.

Đương nhiên, bọn họ biết hành vi lén giấu súng ống cần giấu kín, không thể lộ ra ngoài. Bằng không phải giao nộp cho căn cứ một ít súng ống bọn họ lấy được.

Cũng chính bởi vì mọi người trong đoàn xe không có lấy đi vật tư khác trong rạp hát, bởi vậy đồ vật còn lại trong rạp hát hôm nay được quân đội phái người đi nhặt về.

Đại sảnh nhiệm vụ thành phố H trước tận thế là một thư viện cỡ lớn của trường học cải tạo thành, đi trên bậc thang cao cao tiến vào đại sảnh, phát hiện chỗ này đã hoàn thiện kha khá rồi.

Bảng nhiệm vụ không còn là bảng dán giấy dùng phương thức ghi chép như trước, hiện tại đã biến thành màn hình cỡ lớn.

Cũng không biết thành phố H ra nhiệm vụ lúc nào mà thu thập được nhiều màn hình cỡ lớn như vậy.

Hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, đem những thứ này lắp đặt hoàn chỉnh.

Nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân hoàn thành, văn phòng căn cứ quân đội địa phương đều sử dụng điện bình thường.

Nhìn màn ảnh trực tiếp dùng băng dính dán lên tường kia, mọi người trong đoàn xe hiểu được, những vật này đại khái là khi thực hiện nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân đã được trang bị rồi, chỉ chờ có điện là sử dụng bình thường.

Trên màn hình, từng nhiệm vụ chớp động thời gian ước chừng một phút.

Bởi vì cảm giác mới lạ, mọi người trong đoàn xe cũng đứng lại trước màn hình nhìn nhìn.

Mỗi ngày đều đánh Zombie, làm cho mọi người sinh ra ảo giác thời gian trôi qua quá nhanh, như đã trải qua mấy đời.

Bây giờ nhìn những màn hình điện tử nhấp nhô này, bọn họ mới cảm giác được xác thực đang sống trong thế kỷ hai mươi mốt.

Nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát, mọi người phát hiện nhiệm vụ phòng thí nghiệm ngày mai được phát ngay trên bảng thứ nhất.

Nhiệm vụ phòng thí nghiệm Tân Hải triệu tập đoàn đội cấp độ C tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ từng đoàn đội được thưởng gạo 200 cân, bột mì 200 cân, mì tôm …

Đường Nhược nhìn mấy chữ nhấp nháy trên bảng đơn thấy kỳ quái “Đoàn đội cấp độ C là có ý gì?”

Mọi người trong đoàn xe cũng cảm thấy khó hiểu.

Lưu Binh nói “Vệ Lam mời đội chúng ta tham gia nhiệm vụ phòng thí nghiệm, đoàn đội chúng ta được tính toán cấp bậc dựa vào cái gì, dựa theo tiêu chí nào đoàn đội đạt được đẳng cấp này, là thực lực của thành viên trong đội sao?”

Bạch Thất giải thích “Cấp độ đoàn đội được phân chia theo nhiệm vụ đã hoàn thành, ở đây tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành được ghi chép lại, sau đó được tích luỹ điểm, đạt được điểm tích luỹ tới mức độ nhất định có thể khiến đẳng cấp toàn đội thăng cấp”

Lông mày Phan Đại Vĩ chau lại “Trong căn cứ mới thành lập, đoàn đội đều có thể tiến cấp”

Đường Nhược nói “Cấp bậc này tương đương với tín dụng của đoàn đội sao?”

Hồ Hạo Thiên hôm qua tới nơi này cũng tìm hiểu một phen, biết rõ tác dụng của cấp bậc này “Đúng, cũng không khác cấp bậc tín dụng lắm, cũng có thể hiểu cái này biểu tượng cho thực lực, từ cấp độ S đến cấp độ A, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được điểm tích luỹ của căn cứ, điểm tích luy đạt tới một mức nhất định có thể dùng để đổi đẳng cấp và vật tư, đương nhiên là nhiệm vụ đòi hỏi đẳng cấp càng cao thì thù lao càng lớn”

Lưu Binh vui vẻ nói “Nói như vậy, hiện tại nhiệm vụ trong căn cứ trên bảng này giống như trò chơi nhiệm vụ rồi”

Bạch Thất gật đầy “Không khác lắm, trò chơi nguyên bản là do tưởng tượng của con người, hôm nay thế giới này cũng trở nên không khác gì trò chơi”

Hồ Hạo Thiên cũng tán thành loại giải thích này “Chúng ta biến dị, còn có thể tăng cấp dị năng, hiện tại so với đánh quái thăng cấp không khác là bao rồi”

Lưu Binh nói “Đã như vậy, đoàn đội chúng ta cấp bao nhiêu … Ồ, đoàn đội Độc Bộ vẫn cấp độ B này” anh thấy đứng đầu trên bảng danh sách là đoàn đội Độc Bộ, nghĩ nghĩ vẻ mặt hưng phấn “Chúng ta không ở cấp độ A, khẳng định cũng là cấp độ B đi, tôi dám khẳng định ở đây không có đoàn đội nào lợi hại hơn chúng ta”

Ngẫm lại tiểu Bạch có một đoá sen trắng, phóng ra có thể quét ngang một mảnh.

Thiên hạ còn không phải mặc ta đi.

Hồ Hạo Thiên kỳ thật không muốn đả kích hắn “Đội chúng ta vẫn cấp độ S … Đúng, ở trang sau cùng, một điểm danh dự cũng không có”

Bọn họ là tạm thời đặt chân ở thành phố H, đương nhiên tên cũng phải đăng ký lên, hơn nữa đã được liệt kê điểm tích luỹ từ thành phố A vào, trên đó hiện ra số 0

Lưu Binh: “…”

Lưu Binh “Hồ đội, có phải nói giỡn không, S cùng A cách nhau mười mấy đẳng cấp, chúng ta có phải quá lạc hậu không?”

Đường Nhược nói “Chúng ta không phải cũng tham gia nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân sao, vì cái gì họn họ không tính điểm tích luỹ?”

Bạch Thất nói “Chúng ta đã rời đi, không thể tính là có tham gia nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân”

Lưu Binh có chút tức giận bất bình “Chúng ta cũng coi như bởi vì việc công không tham gia được nhiệm vụ nha, rõ ràng ngay cả chút điểm đền bù tổn thất cũng không có”

Điền Hải nói “Hiện tại chúng ta đang đi giao nộp nhiệm vụ rạp hát hôm qua, gia xong nhiệm vụ này có lẽ cấp bậc có thể tăng lên nha”

Hồ Hạo Thiên chỉ vào trên màn hình, hiện lên bảng xếp hạng đoàn đội trong căn cứ nói “Không phải, ngày hôm qua chúng ta chỉ là góp sức cho đoàn đội Độc Bộ, cho nên điểm tích luỹ của nhiệm vụ ngày hôm qua tính cho đoàn đội của bọn họ”

La Tự Cường nói “Ý tứ của đội trưởng Hồ là, chúng ta vẫn phải giao nhận nhiệm vụ cấp thấp của đoàn đội cấp độ S?”

Hồ Hạo Thiên nghiêm túc gật đầu.

Mọi người: “…”

Như thế nào đội này lại lăn lộn đến bộ dáng thê thảm như thế.

Cái này không khoa học.

Cho dù hôm qua đúng là bọn họ phụ giúp người khác, trong căn cứ tốt xấu gì cũng nên đem một ít vật tư làm phần thưởng.

Vốn đang rất hứng thú đi giao nhận nhiệm vụ, hiện tại toàn đội Tuỳ Tiện đều mất hết tinh thần, làm anh hùng vô danh vì người khác mai mối, cảm giác thực không tốt.

Thành phố H cuối cùng không tìm ra độc thủ sau màn là Thẩm Thần, thứ nhất là do không có chứng cứ xác thực, thứ hai là khẩu cung của Bạch Trí luôn luôn không đề cập tới Thẩm Thần, hơn nữa vì bảo toàn cho đối phương, còn đụng đầu tự sát.

Buổi tối nghe được chuyện này, ngược lại Hồ Hạo Thiên cảm thán một câu “Nhìn không ra Bạch Trí còn có điểm nghĩa khí này, chẳng lẽ trước đây tôi nhìn sai ưu điểm của người này?”

Bạch Thất nghĩ nghĩ, lắc đầu nói “Lão ấy không phải vì Thẩm Thần, đoán chừng bị Thẩm Thần nắm thóp rồi”

“Nắm thóp?” Hồ Hạo Thiên nói “Người đều đã chết, còn bị nắm trong tay cái … a là …”

“Là người thân” Phan Đại Vĩ nói, sau đó nhìn về phía Bạch Thất “Chú muốn đi giải cứu bọn họ sao?”

Bạch Thất cười cười “Một đám người như rắn rết, tại sao tôi phải đi cứu”

Sau đó lôi kéo người trở về phòng.

Hồ Hạo Thiên nhìn hai người Bạch Thất vào trong phòng, vỗ vỗ bả vai Phan Đại Vĩ “Lúc trước tôi cũng từng gặp con trai Bạch Trí, nhìn tới xác thực cũng không phải người tốt lành gì”

Phan Đại Vĩ rút ra một điếu thuốc “Chỉ sợ hiện tại con trai hắn cũng đã chết rồi”

Người xấu chỉ lo tới an toàn của chính mình, làm sao có thể thực sự thực hiện hứa hẹn lúc trước.

Lưu lại con trai Bạch Trí có thể xem như nuôi hổ gây hoạ, Thẩm Thần có thể làm tới chức phó thị trưởng, nhân vật như vậy chắc chắn sẽ không ngu xuẩn.

Hồ Hạo Thiên cũng nói “Đúng vậy, đáng thương cho Bạch Trí lại có thể tin tưởng Thẩm Thần, còn vì giữ bí mật cho hắn mà chết”

Một người xấu, tin tưởng lời hứa của một người xấu khác, xác thực cũng bi ai.

Trong phòng Đường Nhược sợ Bạch Thất nghĩ không thông, trong lúc nhất thời quan tâm quá sẽ loạn, cũng không biết nên an ủi Bạch Thất thế nào, đành phải cẩn thận quan sát anh, thiếu chút nữa tắm rửa cũng đi theo.

Bạch Thất nhìn ra điểm khác thường, thò tay ôm cô, nở nụ cười, con mắt đen bóng lộ ra ánh sáng, trong đên tối lộ ra dị sắc “Anh sớm đã không coi bọn họ là thân nhân, cho nên Tiểu Nhược không cần lo lắng như vậy”

Đường Nhược thấy anh thực sự buông lỏng, mới yên lòng “Đúng, người thân như vậy thực sự không có còn hơn”

Hôm qua cô từ Bạch Thất nghe được chuyện của anh cùng chú mình ở kiếp trước, tự nhiên hiểu được sự vô liêm sỉ của người chú này, cho dù không có kiếp trước, chỉ bằng kiếp này làm chuyện như vậy cũng không thể tha thứ.

Sáng sớm, đoàn đội Tuỳ Tiện cùng ăn điểm tâm, đem đồ vật của mình đều thu thập lại, mang theo hành lý trên lưng xuất phát.

Nhiệm vụ lần này là giải cứu một đám nhân viên nghiên cứu khoa học.

La Tự Cường nhìn lên trời cao “Aiz, không biết lúc nào mới có thể trở về căn cứ thành phố A”

Dư Vạn Lý đạp cậu ta một cước “Như thế nào, muốn tìm vợ cùng con trai hả?”

La Tự Cường nháy mắt tránh thoát cái chân kia “Đừng nói, anh không muốn gặp lão bà của mình”

“Muốn ah” Dư Vạn Lý đi tới chỗ Phan Đại Vĩ “Anh Phan, anh Phan, anh thì sao”

Phan Đại Vĩ cõng túi hành lý, lui hai bước, nói “Gọi anh già làm gì, muốn lấy dưa hấu ăn?”

La Tự Cường chỉ chỉ Hồ Hạo Thiên phía trước “Đừng đi cùng mấy người vô sỉ này, với tình trạng của anh, nên cùng phe với chúng tôi”

Phan Đại Vĩ nhìn nhìn phía trước là hình ảnh Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược, Hồ Hạo Thiên lôi kéo Dương Lê nói “Người lớn như vậy rồi, đứng có chơi mấy trò ngây thơ như thế chứ”

La Tự Cường gật đầu, ánh mắt vừa thật thà lại kiên định “Chúng tôi là những người phàm phu tục tử, duy chỉ có anh Phan thiên tư hơn người, lĩnh ngộ được những thứ tinh tuý, đã như vậy anh Phan, anh bước đi lưu loát, tiếp tục đi về phía trước nha”

Vì vậy Phan Đại Vĩ lại đi lên, chẳng bao lâu, hai đôi vợ chồng ở đằng kia lại ‘anh cười cười, tôi xấu hổ’, liền lui lại “Tôi nghĩ rồi, có lẽ nên cố định theo phe cánh mọi người”

Mấy chàng trai độc thân nhìn về mấy kỹ năng ân ái này còn có thể bảo trì bình tĩnh, dù sao cũng không biểu tình là vật chi.

Nhưng mà mình già như vậy …

Ầy, được rồi, nên tránh xa!

La Tự Cường vươn tay “Đều lớn như vậy rồi, còn chơi trò ngây thơ như thế nữa”

Phan Đại Vĩ: “…”

Phan Đại Vĩ “Anh già tôi đây cho chú hai trái dưa hấu làm phí nhập doanh?”

Bọn họ tuy ngoài miệng luôn nói chuyện cười đùa, chân cũng vẫn không ngừng lại, rất nhanh đã đến tập hợp ở cửa bắc.

Ở chỗ này nhìn chung quanh một vòng, mọi người mới biết được tham gia nhiệm vụ thật đúng là có rất nhiều người.

“Nhà vật lý học nào được căn cứ coi trọng như vậy, lại để nhiều người đi giải cứu thế này?” Lưu Binh nói

Bạch Thất nhìn đoàn đội lớn có ấn tượng của kiếp trước suy đoán nói “Đại khái là do bọn họ nghiên cứu ra thứ có lợi cho kiến thiết nha”

“Sẽ là cái gì?” Đường Nhược cũng tò mò “Nhà vật lý nghiên cứu … là sức hút của trái đất cùng thuyết tiến hoá các loại sao?”

Nhận thức của cô về các nhà vật lý học thật đúng là có hạn, có thể nghĩ đến chỉ có Edison của thế giới trước mà thôi.

Bạch Thất sờ sờ mặt cô “Đến đó nhìn bên trong là có thể biết bọn họ nghiên cứu ra cái gì có thể khiến cho quốc gia coi trọng như vậy”

Bọn họ đứng một bên nói chuyện phiếm, đợi Vệ Lam điểm danh quân số rồi xuất phát.

Bên kia, Cố Úc Trạch đi tới bên cạnh Tào Mẫn “Nghe nói hôm qua cô còn đi theo nhân viên tới rạp hát thu thập vật tư”

Tào mẫn cười cừoi “Anh ngược lại tin tức thật linh thông”

Cố Úc Trạch nói “Có tìm được thứ cô muốn không?”

Tào Mẫn nói “Một mồi lửa đem nhà phụ đốt không còn một mảnh, anh cảm thấy thế nào?”

Cố Úc Trạch nói “Thời điểm làm nhiệm vụ lần này, người ngay tại đây, khẳng định cô sẽ biết được thứ cô tìm”

Tào Mẫn nhìn đoàn đội Tuỳ Tiện bên kia nói chuyện vui đùa  sung sướng “Chỉ mong vậy nha”

Cố Úc Trạch bỏ đi “Tốt rồi, tôi đã thoả mãn tính bát quái, đi trước, hẹn gặp lại”

Bên kia đoàn đội Tầm Mộng cũng đã tập hợp

Đổng Cầm Cầm nhìn qua bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp của Bạch Thất cùng Đường Nhược cách đó không xa, lại nhìn Đường Nhược một thân nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Cười lạnh một tiếng, đứng một bên Tô Vũ Vi nói “Đoàn đội bọn họ thật may mắn, đường hầm lún còn có thể rơi xuống cống thoát nước được”

Trước đó Tô Vũ Vi gặp Bạch Thất tại quán cà phê, dĩ nhiên là đã đem chuyện nói lại với Đổng Cầm Cầm.

Đổng Cầm Cầm ban đầu với việc Bạch Thất không chết thì cũng cảm thấy vui, nhưng lại nghe tới Tô Vũ Vi nói việc Bạch Thất vô tình tới cực điểm, nghe xong trong lòng đối với bọn họ cũng sinh cảm giác chán ghét.

Hiện tại trong lòng Tô Vũ Vi cũng mâu thuẫn.

Bạch Thất ba phen bốn bận không nể mặt cô, nhưng lại làm cho các cô lo lắng mấy lần, tới tới lui lui, cô có cảm giác tình cảm của mình đối với Bạch Thất thật là mệt mỏi.

Chỉ có điều, cứ như vậy buông tha lại cảm thấy không cam lòng. Lại nhìn Đường Nhược bên cạnh anh, dưới đáy lòng lại sinh ra ghen ghét.

Con người, đều như vậy.

Nếu Đường Nhược tốt mình hơn rất nhiều, cao không với tới cũng thôi đi.

Cô ngoại trừ hâm mộ cũng sẽ không sinh ra cảm giác ghen ghét.

Nhưng hôm nay, Đường Nhược luận bề ngoài chỉ trẻ tuổi hơn mình, dị năng … vẫn không có, cô tự nhiên sẽ sinh ra khinh thường đối phương.

Thứ chính mình khinh thường lại được người coi như trân bảo nâng trong tay, khiến cô vì vậy sinh ra ghen ghét nống đậm.

Lúc mọi người suy nghĩ tâm tư, Vệ lam đã kiểm kê người xong, chuẩn bị xuất phát

Thời điểm Đường Nhược lên xe, Phan Hiểu Huyên tới vỗ vỗ vai cô “Nhìn, thật đúng là gặp được đội trưởng đội hậu cần Tầm Mộng, người ta còn đang nhìn cô kìa, tôi nhìn ý tứ trong mắt họ ‘dây thắt lưng từ từ rộng, cuối cùng dứt khoát tuột’”

Đường Nhược còn chưa mở miệng, Phan Hiểu Huyên còn nói “Nhưng những thứ này cũng không có chỗ dùng! Cho dù họ có tung hoa tung nước khắp nơi thì tiểu Bạch cũng không thèm nhìn họ”

Đường Nhược: “…”

Cô nương, cô hào phóng mang gió bão nhắm tới tôi, lại làm người tốt nhấc tảng đá khỏi ngực tôi?

Từng chiếc xe theo cửa bắc đi ra, hướng phòng thì nghiệm bên bờ biển đi tới.

Đúng vậy, nhiệm vụ lần này địa điểm là bờ biển, cũng gần chỗ bến tàu mà bọn họ thu thập vật tư khi trước.

Đội Tuỳ Tiện lần này vẫn chỉ mang theo ba chiếc xe, vẫn phải trở về thành phố H một chuyến, mặc kệ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ bên kia có trực tiếp trở về thành phố A hay không.

Vả lại, bọn họ còn có một xe vật tư, lái xe vật tư đi làm nhiệm vụ cũng không tiện.

Bạch Thất cầm bản đồ cùng Đường Nhược ngồi phía sau xe nghiên cứu.

Đường Nhược chỉ vào vị trí đảo giữa hồ nói “Vì sao phòng thí nghiệm lại kiến tạo trên đảo như thế?” Như vậy có nhiều bất tiện.