Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 137




Lục Tất Hành nắm nhẹ thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, trầm mặc giây lát, định thần lại khỏi sự loạn nhịp tim ngắn ngủi, ánh mắt cố định trên một điểm, hơi hơi mím môi.

Đây là một thần sắc tập trung suy nghĩ.

Lâm Tĩnh Hằng rõ ràng là vai diễn hùng hổ dọa người kia, thế nhưng nhìn biểu cảm của đối phương, có một chớp mắt như vậy, hắn cảm thấy thấp thỏm.

Lâm Tĩnh Hằng thiên tính lãnh đạm mà giảo hoạt, lúc cần thiết có thể đóng rất nhiều vai, cũng rất giỏi bốc thuốc đúng bệnh, có thể lừa ông Harden mười bốn năm chưa hoàn hồn. Hắn từng mang một ngàn tầng ngụy trang, nhưng nhiều năm qua chưa lột một lớp nào. Bởi vì từ sau khi Lục Tín chết, hắn không thể có được cảm giác an toàn từ bất cứ ai nữa –

Chiến hữu không được, họ đều dựa vào hắn, coi hắn là chủ tâm cốt, chủ tâm cốt phải vĩnh viễn thẳng tắp cắm ở đó; trưởng bối không được, nếu họ được, Lục Tín cũng chẳng chết không minh bạch; thân nhân duy nhất cách hắn xa như mười vạn năm ánh sáng, đến nỗi bây giờ cơ hồ binh qua chĩa vào nhau; thậm chí Lục Tất Hành cũng không được, năm ấy Lục Tất Hành còn quá trẻ, hơn nữa ở trong mắt hắn quá tốt đẹp, là báu vật hắn nâng niu trong tay.

Báu vật quá quý giá là không thể mang đến cảm giác an toàn, chỉ có thể tăng thêm bất an.

Cho nên hắn xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, nhiều năm qua vĩnh viễn hoài nghi hết thảy, vĩnh viễn bảo thủ, hắn chưa từng phơi bày cảm nhận của mình, chưa từng bàn bạc với người khác ý kiến của mình.

Lâm Tĩnh Hằng vào sinh ra tử mấy thập niên, nhưng giờ phút này, là thời điểm hắn không sá gì nhất.

Hắn đã đem cho tất cả những gì có thể cho.

“Đừng như vậy,” Lục Tất Hành trầm mặc một lúc lâu, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, tắt tiến trình, cậu dùng giọng nói nhẹ và hòa hoãn, “Em sẽ không dùng cái này… Làm thế coi anh là gì?”

Lời là lời hay, dịu dàng ấm áp khiến người ta mềm lòng, nhưng mà trái tim Lâm Tĩnh Hằng treo lơ lửng lại bỗng nhiên rơi xuống một nửa.

“Được rồi, em có một số việc muốn hỏi – em nhớ lúc mới sửa xong Trạm Lư, anh ta nói cho em biết, lúc ấy do tuyến đường bí mật bị lộ, phục binh nổ điểm nhảy vũ trụ, tàu chỉ huy bị nổ hủy, chủ thể của Trạm Lư cũng cháy rụi trong vụ nổ. Em đoán, khi tàu chỉ huy phát nổ, anh ta nên biến hình thành khoang sinh thái khẩn cấp,” Lục Tất Hành lúc nói những lời này, ngữ khí ổn định, từng chữ thong dong, không có vấp váp ậm ừ vô thức khi nói chuyện như người khác, nghe ra được, cậu nhất định cực kỳ thông thạo diễn thuyết ngẫu hứng, nhưng cả người vẫn có vẻ rất căng thẳng, bởi vì cậu đang không ngừng xoa nắn tay mình, giống như luôn không hài lòng với độ ấm của đôi tay này, “Khả năng phòng hộ của khoang sinh thái có hạn, trong sóng xung kích năng lượng mạnh, vật liệu biến hình sẽ hỏng rất nhanh, máy chủ cũng sẽ vì nóng quá mà cháy hỏng… Đúng không? Khi đó, anh có bị thương không? Có nặng không?”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn thật sâu vào mắt cậu.

Lục Tất Hành tiếp tục hỏi: “Có tìm bác sĩ đáng tin kiểm tra chưa, liệu có để lại mối nguy gì hay không?”

Lâm Tĩnh Hằng thầm nghĩ: không có mối nguy lớn như cậu cài chip trên người mình.

Vẻ giận dữ thoáng qua trên mặt hắn, lập tức hắn lại cố gắng kiềm chế: “Tôi cảm thấy cậu muốn hỏi không phải là việc này.”

“Em chính là muốn biết việc này, em cũng chỉ quan tâm việc này,” Lục Tất Hành nhẹ nhàng ngả ra sau, cố gắng thả lỏng tấm lưng cứng đờ, cười với hắn, “Đương nhiên, thế cục liên minh cũng quan trọng, nhưng nó không thuộc về vấn đề cá nhân, chúng ta có thể để lại nói trong phòng họp.”

Nửa trái tim kia của Lâm Tĩnh Hằng cũng bắt đầu chùng xuống.

Hắn nghĩ: em không muốn chất vấn tôi, đã biết Mân Côi Chi Tâm có khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, tại sao mười sáu năm không thử trở về, cho dù gửi một tin tức cho Thiên Hà Số 8 sao? Em không muốn biết tôi đã dẫn Bạch Ngân Thập Vệ đi nơi nào, từng đối địch với ai, làm bạn với ai, trong lòng còn nhớ liên minh hay không, tương lai còn rời khỏi Thiên Hà Số 8 lần nữa hay không? Em không muốn biết tôi mười sáu năm qua có đứng núi này trông núi nọ hay không? Em thậm chí không muốn biết tại sao tôi phải xóa dữ liệu của Trạm Lư, giấu thân thế chân thật của em? Em thậm chí không muốn nói với tôi… những oan ức mấy năm nay phải chịu ư?

Bỗng nhiên, Lâm Tĩnh Hằng có cảm giác quen thuộc, bởi vì hắn phát hiện, bao lâu nay hắn đối với Lục Tất Hành tựa hồ cũng là thái độ này – tôi không yêu cầu gì em, chỉ dốc hết khả năng dùng phương thức của tôi để yêu em, không cần đáp lại, không cần hứa hẹn, thậm chí không cần tương lai.

Tuy rằng phương thức biểu đạt ngoài mặt không giống, nhưng bên trong giống hệt, Lâm Tĩnh Hằng lúc này nhìn cậu, cảm thấy như mình đang soi gương vậy.

Rất ít có người sẽ vì “bỏ ra” mà bị thương, vết thương thường đều là sự mất mát đến từ nguyện vọng.

Lục Tất Hành trước kia như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, lăn lê bò trườn hoàn toàn không để ý, cậu cũng từng bị thương, nhưng những vết thương đó luôn nhanh chóng khép miệng, rốt cuộc không thương gân động cốt, còn rèn luyện cậu rất rắn chắc, to gan lớn mật, cái gì cũng dám thử. Thế nhưng mười sáu năm này cơ hồ chém cậu thành hai nửa, thoi thóp một hơi giãy giụa đến bây giờ, cậu rốt cuộc đau quá rồi, cũng biết sợ rồi.

Những vận mệnh này giống như một vòng tuần hoàn vậy.

Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên đứng dậy, sắp không duy trì được biểu cảm.

Lục Tất Hành cuống quýt túm lấy hắn: “Lâm, từ từ! Chờ một chút, anh để em nói lại lần nữa…”

Mấy năm nay, Lục Tất Hành gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vừa ân vừa uy, cứng rắn dẹp yên nội chiến của Thiên Hà Số 8, đám chính khách tâm tư quỷ bí kia một ánh mắt đảo qua, cậu phải lập tức phán đoán ra đối phương muốn cái gì, mới không đến mức rơi xuống thế yếu, cậu rõ ràng khôn khéo hơn người trẻ tuổi năm đó chỉ biết nhảy lên đài cao rải xúp gà, cũng thành thạo hơn rồi.

Nhưng cậu không biết mình xảy ra chuyện gì, ở trước mặt Lâm Tĩnh Hằng một mà hai, hai mà ba cứ liên tục phát huy thất thường.

Cậu rất cố gắng muốn vờ như chưa có gì xảy ra, dùng phương thức ngày xưa cư xử với đối phương, nhưng mà như thế nào cũng không thích hợp, chính bản thân cũng cảm thấy, cậu như một món hàng nhái vụng về, học theo Hàm Đan, biến mình thành một kẻ què chân đi cà nhắc.

“Em…” Lục Tất Hành á khẩu một lúc lâu, trong tình thế cấp bách, lại khó khăn rặn ra một câu, “Nhiều năm như vậy, anh có nhớ em không?”

Lâm Tĩnh Hằng cúi đầu nhìn cậu, Lục Tất Hành như bị phỏng, phút chốc buông tay ra – cậu nhìn thấy vành mắt Lâm Tĩnh Hằng đỏ lên.

“Tôi… tôi buổi tối khi không có việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ trèo lên một mái nhà ngắm sao.” Lâm Tĩnh Hằng không hề là một diễn thuyết gia, ngắn gọn và lãnh đạm là phong cách nhất quán, bởi vậy hắn nói lời này có vẻ đặc biệt trầy trật và không mạch lạc gì, “Mặc dù điểm nhảy vũ trụ đã nổ, nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên qua, tôi ở trên một tiểu hành tinh vô danh của Thiên Hà Số 6, chu kỳ quay của tiểu hành tinh không phải một năm Votaw tiêu chuẩn, tôi ở trên đó mười bốn năm, tính bình quân thì một năm có khoảng mười tháng, có thể ở trên mái nhà nhìn thấy thái dương thứ tám… Tuy rằng mắt thường nhìn thấy chỉ là Thiên Hà Số 8 rất lâu về trước.”

“Tôi nghĩ cậu đang làm gì, tưởng tượng khi tinh quang của thái dương thứ tám chiếu vào mắt tôi, có phải cũng từng xuyên qua bên cạnh cậu hay không, tính ra nếu thực sự có một luồng sáng như vậy, khi nó xuyên qua bên cạnh cậu, tôi còn chưa biết cậu.” Một khi mở đầu, câu kế tiếp tựa hồ dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng, Lâm Tĩnh Hằng nói trôi chảy hơn một chút, “Tôi nghĩ cậu ban đầu có thể sẽ đau lòng, có thể sẽ không chấp nhận, nhưng Độc Nhãn Ưng và Tổng trưởng sẽ chăm sóc cậu, Độc Nhãn Ưng việc khác không ổn, riêng chuyện này làm luôn có bài bản hẳn hoi. Tôi nghĩ… có thể ba năm, năm năm, chắc cậu cũng quên vị khách qua đường này rồi. Vừa nghĩ đến đó, đôi khi hối hận đối với cậu không đủ tốt, đôi khi lại cảm thấy không đủ tốt là đúng, sợ cậu quá để trong lòng.”

Lục Tất Hành thì thào hỏi: “Tại sao anh lại ở trên hành tinh vô danh của Thiên Hà Số 6?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc: “Hôm nay tôi không nói cho cậu biết đâu. Mỗi ngày tôi sẽ trả lời cậu hai vấn đề, do hôm nay cậu nói mấy câu phí lời vô vị, tôi phạt một cơ hội.”

Lục Tất Hành: “…”

“Ngày mai nghĩ kỹ rồi hãy hỏi tôi.” Lâm Tĩnh Hằng nói xong, lại thực sự nhẫn tâm đứng dậy đi, “Tôi ra ngoài gặp một người, rồi tìm đám Turan nói chuyện, cậu biết tìm tôi như thế nào.”

Phải kiên nhẫn, Lâm Tĩnh Hằng tự nhủ, cứ làm từ từ, rồi sẽ ổn thôi.

Lục Tất Hành vô thức đi theo hắn vài bước, hoàn hồn, lại do dự dừng chân.

“Đúng rồi,” Ngay khi tay máy Trạm Lư đã đâm vào cạnh cửa, chuẩn bị kéo tay nắm cửa giúp hắn, Lâm Tĩnh Hằng quay đầu lại, “Cho tôi quyền hạn của Trạm Lư, cấp bậc cao một chút, có thể bắt hắn câm miệng trong bất cứ tình huống nào.”

Trạm Lư bị con tắc kè hoa sán tới chọc “mu bàn tay” một cái, nói khô khốc: “Ngài nói như thế thật là đáng tiếc, tiên sinh, tôi yêu ngài nhường ấy, giống như kẹo mật vậy.”

Lâm Tĩnh Hằng nghe thổ lộ này, lạnh lùng vô tình nói với “kẹo mật”: “Cút đi.”

Lục Tất Hành xấu hổ ho một tiếng: “… Em sẽ lập tức cấm anh ta tùy ý cầm sách báo chưa rõ.”

Lâm tướng quân – do khi trở về khốn cùng sa sút, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi, còn bị Tổng trưởng Lục cào rách, đành phải nhặt đại một bộ vest Lục Tất Hành treo bên ngoài máy giặt, hắn mặc bộ vest màu đen nghiêm túc như một sát thủ, bễ nghễ đi ra cửa.

Các ngón tay Lục Tất Hành run rẩy, khi Lâm Tĩnh Hằng rời khỏi tầm nhìn, cậu trỗi lên ham muốn mãnh liệt, muốn lập tức mở định vị đơn hướng trong thiết bị đầu cuối cá nhân, theo dõi sát sao Lâm Tĩnh Hằng.

Nhưng không thể như vậy.

Lục Tất Hành đè đầu lưỡi trên răng, ở tại chỗ bình tĩnh năm giây, cố gắng chuyển dời sự chú ý, hỏi Trạm Lư: “Anh xem thứ gì ở đâu?”

Trạm Lư trả lời: “Hiệu trưởng Lục, tôi trích dẫn từ quyển sách lưu trong thiết bị đầu cuối cá nhân của thầy.”

Lục Tất Hành: “…”

Tăng cao quyền tự chủ có thể tùy tiện phỉ báng chủ nhân sao?

Trạm Lư hình dạng tay máy dùng ngón trỏ chỉ, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Tất Hành tự động bật ra, giây lát sau, một quyển sách chính chủ nhân đã quên lãng từ lâu nhảy ra, tên là “Chuyện bạn hiểu”.

Chính là một tuyển tập truyện người lớn.

Lục Tất Hành nhớ tới đám học sinh đến nay vẫn có thói quen mượn sách từ mình, tức khắc túa mồ hôi lạnh, luống cuống tay chân tính toán xóa bằng chứng phạm tội: “Cái này cũng có thể bị anh lục ra… Không đúng, anh lục cái này làm gì? Nhiễm virus à?”

“Tôi không lật xem,” Trạm Lư trả lời, “Quyển này là năm đó khi thầy vớt khoang sinh thái ở ngoài sao Bắc Kinh β từng đọc cho tiên sinh nghe, lúc ấy tôi đang ngủ say, hệ thống khoang sinh thái tự động ghi lại bản đọc của thầy.”

Lục Tất Hành ngớ ra.

Mơ hồ, ký ức xa xưa hiện lên, Lục Tất Hành đã nhớ ra quyển sách này.

Trong đó có một câu chuyện, hư cấu một vị thần chưa từng tồn tại trên lịch sử tôn giáo, rơi vào tay ác quỷ, ác quỷ hóa thành rất nhiều phân thân, mỗi một phân thân đại diện cho một cái ác bất đồng, cùng nhau báng bổ thần, cách tả hết sức tục tĩu, lộ ra diễm sắc hoang đường và âm u.

Lục Tất Hành bỗng nhiên theo lời Trạm Lư nói, nhớ lại một đoạn trong đó –

“Hắn quỳ trước thân thể hoàn mỹ không tỳ vết kia, thấp kém cúi đầu, hôn mắt cá chân thần, miệng điên điên khùng khùng nói ‘Ta yêu ngài nhường ấy, giống như kẹo mật vậy, ta là tín đồ quỳ xuống đất mà chết, giơ vô số đôi tay dơ bẩn về phía ngài, để được ngài cứu rỗi"”… Đoạn sau thì khá là không thể miêu tả.

Đoạn này Lục Tất Hành có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, Trạm Lư mới gợi ý một chút cậu đã nhớ ra, bởi vì Lâm Tĩnh Hằng lúc ấy nằm trong khoang sinh thái tự dưng chồng khít với hình tượng vị thần miêu tả trong truyện, cậu chính là đọc đến đây thì chảy máu mũi, còn bị đối tượng nghĩ bậy mở mắt bắt tận tay.

Thời khắc mất mặt như thế, muốn quên cũng không dễ dàng lắm.

Nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm rồi.

Ánh sáng của thái dương thứ tám có thể mới đến thiên hà ngoài xa xôi, mà thế giới trong cảnh hỗn loạn đã điên đảo mấy lần.

Tắc kè hoa và tay máy cùng nhau nghiêng đầu, nhìn khóe miệng Tổng trưởng căng lên hơi nhếch, lộ ra một chút ý cười vừa xấu hổ vừa hoài niệm, rất nhạt, hơn nữa chỉ thoáng qua.

Nhưng đó là chân thật.

Cậu ngược dòng ánh sáng du lịch đến ngoài thiên hà, rốt cuộc quay đầu thoáng nhìn lại.

Lục Tất Hành kéo lại tập tin suýt nữa bị nghiền nát, đặt mật khẩu cất kỹ, lại giơ một ngón tay chỉ Trạm Lư mà cảnh cáo: “Xóa bản ghi lại của anh đi, anh muốn bị cấm ngôn cả đời à?”

Thế giới này thật sự không công bằng lắm với trí tuệ nhân tạo.

Lâm Tĩnh Hằng đến căn cứ Ngân Hà Thành thăm bộ hạ cũ một chút, sau đó để Turan dẫn hắn tới nghĩa địa công cộng.

Turan giữ nguyên tóc ngắn, nhưng lại lần nữa để hai cái “xúc tu”, nhìn tựa hồ hơi thẳng hơn mười sáu năm trước, cũng chững chạc hơn.

“Tướng quân, Tổng trưởng Lục thật sự là con trai tướng quân Lục Tín à?”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Hằng gật đầu.

“Ngài đã biết từ lâu?”

“Đã biết từ lâu,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ta đã bảo Trạm Lư xóa tư liệu liên quan, không ngờ vẫn bị cậu ấy tìm ra.”

Turan thoáng nghĩ ngợi, ngữ khí một lời khó nói hết: “Nam thần cao ngạo đã nói đâu, tướng quân? Sao ngài ngay cả cỏ gần hang cũng ăn, còn xóa tư liệu so sánh gien của người ta lén lút ăn vụng?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Turan rất cố gắng làm biểu cảm rất bỉ ổi, nhưng bỉ ổi một nửa thì không kiềm được, đột nhiên quay đầu đi lau nước mắt.

“Đội trưởng Đệ Cửu Vệ, càng ngày càng giỏi giang,” Lâm Tĩnh Hằng bất đắc dĩ nói, “Giở trò lưu manh tự khiến mình khóc sướt mướt… Được rồi.”

Turan nhất thời không nói nên lời, Lâm Tĩnh Hằng đành phải lặng im chờ cô nàng.

Năm đó khi Lâm Tĩnh Hằng đi, nghĩa địa công cộng mới quy hoạch chưa lâu, chỉ có lác đác mấy mộ bia lẻ loi.

Bây giờ, mồ mả không nhìn thấy cuối, ngay ngắn nằm ở phía trước, phần lớn là dấu vết nội chiến.

“Lúc ấy sinh thái kinh tế của Thiên Hà Số 8 sắp sụp đổ, ngài Tổng trưởng chẳng đặng đừng mới phải chấp nhận điều khoản vay nợ đến từ hàng xóm,” Lâm Tĩnh Hằng nhẹ giọng hỏi, “Sau đó thế nào?”

“Sau đó thật sự sụp đổ,” Turan nói, “Điểm nhảy vũ trụ nổ, Thiên Hà Số 8 rối ren, hàng loạt nạn dân Thiên Hà Số 7 ùa vào, càng đổ thêm dầu vào lửa, trước tiên bắt đầu từ xung đột của dân tị nạn với dân bản địa, sau đó ống tiêm dinh dưỡng thiếu hụt, hệ thống tiền tệ mất hiệu lực, rất nhiều tiền điện tử không đáng một xu, đám tội phạm buôn lậu khơi lại đống tro tàn. Khi cố Tổng trưởng còn sống dỡ tường đông vá tường tây, ông vừa chết, Tổng trưởng Lục lại trẻ quá, ngoại trừ bộ công trình chính cậu ta tự tay dẫn dắt, căn bản không quản được bất cứ ai, từng tinh cầu và trạm không gian tuyên bố độc lập, thời điểm thảm nhất, chúng ta chỉ có căn cứ Ngân Hà Thành, căn cứ thành tư lệnh không binh, ngay cả sao Khải Minh cũng nguy cơ tứ phía, chúng ta dựa vào chút ít của cải trong căn cứ Hiệp hội chống Utopia để lại mà qua hơn nửa năm – trong vành đai cách ly của mỗi trọng giáp đều trồng đầy cây nông nghiệp để ăn, nghe nói cũng là truyền thống quang vinh ngài để lại.”

Lâm Tĩnh Hằng châm một điếu thuốc, men lối nhỏ giữa các ngôi mộ chậm rãi đi về phía trước.

“Hơn nửa năm ấy, kỳ thực trong tay chúng ta có võ trang, nhưng Tổng trưởng Lục giữ lại, không đánh ra bên ngoài, võ trang chủ yếu dùng cho phòng ngự.” Turan nói, “Cậu ta nói cậu ta không có năng lực xây dựng lại trật tự của toàn thiên hà trong thời gian ngắn, cho nên chúng ta trước tiên mò mẫm trong phạm vi nhỏ, rồi lại khuếch trương ra ngoài, Trạm Lư phân tích tỉ mỉ tư liệu năm xưa Hiệp hội chống Utopia khuếch trương ở vực ngoại – hành tinh tự nhiên vực ngoại không thích hợp cho loài người sinh tồn, bọn họ đã phát triển ra một hệ thống tự cấp tự túc trong cơ giáp. Chúng ta tham khảo cải tiến một chút, sau đó cơ hồ hòa bình hạ được sao Khải Minh và mấy vệ tinh, mới xây dựng nhà máy công nghiệp quân sự đầu tiên trên Emma 3.”

Turan nói, tủi thân thành một con xén tóc: “Tôi chỉ là một đội đột kích tiên phong, thế nhưng hậu cần cũng để tôi quản, trù tính chung cũng để tôi quản, cái gì cũng để tôi quản, tôi sắp bị thiêu trên lửa rồi, tôi từ lâu đã không muốn làm tướng quân nữa, cho dù để tôi làm hải tặc đi ăn cướp cũng tốt hơn bây giờ.”

Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ quân tiên phong đột kích khoái ý ân cừu đã thành quân phòng thủ một phương.

Mà năm đó có một… người tự xưng mình bản tính yếu đuối, luôn muốn tránh né tranh đấu và xung đột, giả vờ hết thảy đều tốt, bị cuốn vào cuộc nội chiến chém giết lẫn nhau của Thiên Hà Số 8. Không còn ai như Lâm Tĩnh Hằng, dễ dàng nhượng bộ cậu, giúp cậu vẹn toàn đôi bên, cậu phải đưa ra vô số lựa chọn, chĩa binh đao vào vô số người, giữa mồ mả đi không hết, rèn luyện ra một Tổng trưởng thiên hà độc lập dám ngang vai ngang vế với liên minh.

Bỗng nhiên, Lâm Tĩnh Hằng dừng bước, hắn nhìn thấy một người quen.

Độc Nhãn Ưng mũi ưng, môi mỏng, cằm hơi nhọn, khoảng cách giữa lông mày và mắt rất gần, lại thêm đôi mắt uyên ương không phổ biến, tuy rằng góc mặt nghiêng cực kỳ điển trai, nhưng một số góc chính diện nhìn luôn có chút khiêu khích “bố nhìn mày khó chịu”. Lão mèo Ba Tư rất khiêu khích từ trên tấm bia đá nhìn ra bên ngoài, dường như vẫn nóng lòng muốn cào hắn một phát.

Trên bia mộ viết tôn tính đại danh của lão: Độc Nhãn Ưng, họ Lục (Họ lấy đại, tên tôi không phải là Lục Độc Nhãn Ưng).

Nghe nói trong đăng ký thông tin công dân trên thiết bị đầu cuối cá nhân của lão viết chính là một chuỗi dài như vậy.

Phía dưới mộ chí, có người khắc hai chữ ở bệ tấm bia đá – nhìn xa thấy méo xẹo, đường nét cũng nóng vội, là một người tay nghề không cao lắm khắc đục từng nhát – trả lời cho mộ chí của lão.

“Mày được ba nhặt trong thùng rác về.”

“Nhảm nhí.”