Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 138




Lục Tất Hành sau khi trở về Thiên Hà Số 8, để thuốc thư giãn loại 6 chịu tội oan, nhân cơ hội xin nghỉ bệnh một ngày.

Nhưng mọi người miễn cưỡng cho cậu nghỉ ngơi một đêm, rất nhanh đã không kiềm chế được, các loại tin tức bắt đầu triển khai oanh tạc điên cuồng nhằm với Tổng trưởng.

Những việc đang chờ Lục Tất Hành thật sự quá nhiều – việc cấp bách trước mắt là cậu phải sắp xếp Bạch Ngân Thập Vệ, điều chỉnh trọng đại thuộc về hệ thống phòng ngự quân sự này, tuyệt đối không phải Tổng trưởng tùy tiện ký lệnh bổ nhiệm là có thể xong việc.

Đồng thời, cậu còn phải lập tức đánh giá thế cục bên ngoài, kế đó đưa ra điều chỉnh đối với các loại chiến lược trong thiên hà, quy hoạch phát triển tương lai, bất ngờ tiếp xúc với quân liên minh ở Mân Côi Chi Tâm, khiến liên hệ giữa Thiên Hà Số 8 với bên ngoài sớm hơn trong dự tính ít nhất năm mươi năm, hàng loạt công việc phải hủy bỏ làm lại.

So sánh với những việc này, các tin tức như “đội viễn chinh vũ trụ đạt được bước tiến lớn trên mặt kỹ thuật tại lỗ hổng thời gian tự nhiên” gì đó, “Tổng trưởng Lục vậy mà là con mồ côi từ trong bụng mẹ của tướng quân Lục Tín” nọ kia, bình thường cũng đáng để cả thiên hà cùng nhau ngạc nhiên, đều bị đẩy vào mảng giải trí bát quái.

Về phần Lâm Tĩnh Hằng, hắn bị nhốt tại nhà tù vũ trụ mười sáu năm, ngay cả Bạch Ngân Thập Vệ bên cạnh cũng là gấp gáp tập kết, bãi bể nương dâu, rất nhiều việc phải học bù, rất nhiều người cần làm quen lại.

Nhưng bất kể hắn đi đâu, chập tối đều đúng giờ trở về.

Ngày đầu tiên, Lâm Tĩnh Hằng ra ngoài gặp Turan, sắc trời vừa hơi tối Lục Tất Hành đã bắt đầu xem không nổi bất cứ văn tự nào, rất nhanh, loại khó chịu này mau chóng phản ứng đến sinh lý, trong dạ dày cậu như nuốt một thỏi chì, nó cứng ngắc chặn ở đó, không ngừng đè ép ngũ tạng lục phủ xung quanh, Lục Tất Hành thật sự không nhịn được, tránh đi khoang y tế gia dụng nhạy bén, lén chạy vào phòng vệ sinh nôn một trận, và nghiêm lệnh Trạm Lư thích mách lẻo không được lắm lời nữa, mãi cho đến khi Lâm Tĩnh Hằng trở về mới hơi giảm bớt.

Buổi tối cậu trằn trọc mãi, như một ông thần giữ của, suy nghĩ cả trăm ngàn lần những lời Lâm Tĩnh Hằng từng nói với cậu, đồng thời đắn đo lời muốn hỏi cả trăm ngàn lần, không ngờ vẫn đã xem nhẹ trình độ giảo hoạt của ai đó, đáp án Lâm Tĩnh Hằng cho cậu đại loại thế này –

“Tại sao anh lại ở trên một hành tinh vô danh của Thiên Hà Số 6?”

“Có người vớt khoang sinh thái của tôi tại hiện trường vụ nổ.”

“Ai?”

“Người của hải tặc Quân Đoàn Tự Do.”

“Người của hải tặc Quân Đoàn Tự Do lúc ấy tại sao ở đó? Tại sao phải đưa anh đi? Tại sao…”

Lâm Tĩnh Hằng giơ một ngón tay trước môi cậu: “Suỵt, đây là chuyện của ngày mai.”

Hắn giống như đã quyết định phải đem mọi chuyện trong mười sáu năm chôn sâu dưới lòng đất, mỗi ngày chỉ keo kiệt cho cậu xúc đi một ít đất, nhìn thấy một tí tẹo chân tướng. Rất nhanh, những thứ Lục Tất Hành cố ý lảng tránh, cố ý không muốn nhìn, biến thành cậu mỗi ngày phải đấu trí đấu dũng, nói gần nói xa mới có thể biết thêm vài ba câu.

Lục Tất Hành còn phát hiện, thời gian Lâm Tĩnh Hằng về nhà mỗi ngày là cố định, bất kể hắn đi đâu, đi làm gì, cho dù rời khỏi sao Khải Minh đến hành tinh khác, cũng sẽ trở về đúng giờ.

Chiến trường vũ trụ thay đổi trong nháy mắt, việc nắm giữ thời gian của quan chỉ huy sẽ ảnh hưởng hướng đi của chiến cục, Lâm Tĩnh Hằng càng là người phát huy chính xác đến mức tận cùng, bởi vậy Lâm tướng quân “đúng giờ” là chính xác đến từng giây, bất luận Lục Tất Hành có ở nhà không, mỗi một ngày, tích tắc quẹt khóa mở cửa, chiếc đồng hồ cổ dùng trang trí trong phòng khách ba kim đều ở cùng một vị trí, nếu không cùng, đó thường là vấn đề của đồng hồ – thời gian của Lâm Tĩnh Hằng với Thiên Hà Số 8 trên thiết bị đầu cuối cá nhân là đồng bộ.

Quả thật y như con người be bé đánh đàn báo giờ trong đồng hồ vậy.

Chưa đến một tuần, Lục Tất Hành cảm thấy mình đã thành con chó của Pavlov, sắp bị hắn huấn luyện quen, mỗi ngày gần đến thời gian thần bí kia, trước nửa phút, tiếng “tích tắc” của kim giây sẽ trở nên đặc biệt rõ nét, tim đập sẽ không tự chủ được tăng tốc, có khi còn hơi khó thở, lúc này nói với cậu việc khác, cậu sẽ không nghe thấy, sau đó số giây đếm ngược kết thúc, ngoài cửa sẽ vọng vào tiếng Trạm Lư như chuông hẹn giờ: “Chào mừng trở về, tiên sinh.”

Lúc đầu, Lục Tất Hành ban đêm thường xuyên ngủ không ngon giấc, thời gian ngủ vốn đã ngắn, một đêm còn thường tự dưng choàng tỉnh hai ba lần. Có một lần Lâm Tĩnh Hằng phát hiện, liền nắm các ngón tay cậu đặt trên người mình.

Chip sinh vật sẽ tăng cường ngũ cảm của con người, dẫu là trong đêm tối đen, Lục Tất Hành cũng có thể thấy rõ người đầu ngón tay chạm đến kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng, sau đó mở mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng yên lặng của người kia, có lúc cậu sẽ nín thở, chăm chú nhìn Lâm Tĩnh Hằng rất lâu, trong lòng chẳng nghĩ suy gì.

Nửa đêm choàng tỉnh giấc, bỗng nhiên cũng thành một chuyện chẳng khổ sở lắm.

Nhưng mà Lâm Tĩnh Hằng không phải lúc nào cũng ở trên giường bầu bạn với cậu, có khi cậu giơ tay sờ không thấy ai, song hơi ấm còn đó, lúc này cậu thường sẽ nghe thấy ngoài cửa sổ vọng vào tiếng chim hót, cho biết trời sắp sáng, nhưng vẫn còn sớm, có thể nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lúc… Nếu chăn cũng lạnh, bình thường chính là cậu sắp muộn giờ rồi.

Lâm Tĩnh Hằng dùng cảm giác nhịp điệu cường thế vô cùng, lợi dụng thời gian, đóng một cái chêm trên người Lục Tất Hành mười mấy năm qua vẫn mơ mơ màng màng.

Đối với người, chim di trú và các động vật sẽ tiến hành di chuyển ồ ạt vào thời gian cố định mà nói, đồng hồ sinh học đều có một loại sức mạnh ẩn kín và kỳ dị. Như dòng nước chảy tràn khắp nơi gặp sông sẽ tự nhiên xuôi dòng vậy. Nếu cảm giác nhịp điệu của một người đủ kiên định cường thế, các đường dọc ngang hắn vẽ trên mặt đất sẽ không tự chủ được ảnh hưởng những người khác.

Có một hôm, sáng sớm chưa đến sáu giờ, bộ chỉ huy Ngân Hà Thành đột nhiên vì một văn kiện khẩn cấp mà gọi Tổng trưởng. Lục Tất Hành đêm hôm trước họp qua điện thoại đến sau nửa đêm, ngủ rất muộn, cậu cố xốc tinh thần bò dậy, mơ mơ màng màng vệ sinh sạch sẽ, mở tủ quần áo, tiện tay lấy ra hai bộ sơ mi quần dài. Cậu trong trạng thái không có ý thức gì, xếp gọn một bộ đặt ở đầu giường.

Thắt cà vạt nửa chừng, Lục Tất Hành mới tỉnh táo lại, bỗng nhiên quay đầu, dùng một loại ánh mắt không rõ ý nghĩa nhìn áo sơ mi xếp gọn gàng ở đầu giường trống không, sửng sốt cả buổi.

Lúc này, Lâm Tĩnh Hằng luyện tập buổi sáng trở về vừa vặn mở cửa đi vào, thấy cậu ngơ ngác ngồi bên giường, liền ấn gáy cậu một cái, vò xù tóc cậu, sau đó cầm quần áo ở đầu giường vào phòng tắm.

Hai người một chưa tỉnh ngủ, một đầm đìa mồ hôi, vội vàng gặp thoáng qua, không hề trò chuyện, nhưng bỗng nhiên chân thật như vậy.

Lục Tất Hành nghe thấy tiếng nước, sau đó cậu chậm rãi sờ đầu giường vừa để quần áo, giống như xác nhận thứ cậu mới đặt ở đó đã bị cầm đi, kế đó cúi xuống, hít thật sâu thứ mùi trên gối. Lục Tất Hành như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà nghĩ: “Anh ấy thật sự đã trở về.”

Lâm Tĩnh Hằng còn chưa kịp lau khô tóc, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở từ bên ngoài, ngay sau đó, Lục Tất Hành ôm hông hắn, không nói lời gì mà đè hắn trên bức tường bám hơi nước. Sức mạnh chip sinh vật trao cho hơi quá, song Lâm Tĩnh Hằng không phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Thời gian dài như vậy, Lâm Tĩnh Hằng lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc dữ dội hơn trong đôi mắt tràn ngập kìm nén và đau khổ kia, tựa như tia lửa đột nhiên tóe lên trong đêm tối.

Lục Tất Hành hỏi: “Ngày hôm đó anh đến Mân Côi Chi Tâm, thật ra không phải vì cuộc xung đột của liên minh và hải tặc, đúng không? Anh muốn trở về, đúng không… Vì sao anh trở về?”

Hôm qua cậu mới truy ngược đến Quân Đoàn Tự Do rốt cuộc là những người nào, thông qua dấu vết để lại, cậu cảm thấy chủ nhân của Quân Đoàn Tự Do này rất có thể quan hệ với Lâm Tĩnh Hằng không đơn giản, hôm nay vốn nên tiếp tục hỏi đề tài này, bỗng nhiên tự mình đảo lộn trật tự.

“Đúng, là một sự trùng hợp, sắp đến mới biết xảy ra chuyện – câu hỏi thứ hai,” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, sau đó hắn nói, “Cậu.”

Âm cuối vẫn chưa hoàn toàn bật ra, một nụ hôn đã rơi xuống, ban đầu thận trọng mà tràn ngập thăm dò, kế đó nhanh chóng không nhịn được suồng sã, suồng sã quá mức, lại có một chút đau đớn, như cào tim, hơi nước dồi dào trong phòng tắm rất nhanh đông lại trên tường, làm ướt cổ tay áo sạch sẽ phẳng phiu của Tổng trưởng, nhiệt độ bất ngờ tăng vọt lên, Lâm Tĩnh Hằng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng ngắc và căng thẳng của cậu, cảm nhận được mười sáu năm không tiếng, không nói ra lời cũng không thể khóc kia.

Đúng lúc này, tiếng Trạm Lư đột nhiên vang lên: “Hiệu trưởng Lục, căn cứ Ngân Hà Thành lại lần nữa gọi điện đến, hỏi ngài đã xuất phát chưa, còn bao lâu thì đến được?”

Lục Tất Hành: “…”

Cậu nhìn như rất muốn chửi thề, nhưng nó không thuộc kho từ thường dùng, nhất thời không lấy ra được.

Trạm Lư “rất giỏi thấu hiểu” hỏi: “Có cần tôi hoãn lại hai tiếng giúp thầy không?”

Trong một ngôi nhà, không có người già yếu tàn tật không thể tự lo liệu cuộc sống, hai người đàn ông không già cũng không bé, tại sao cần một quản gia điện tử thông minh quá như vậy?

Một robot gia dụng nhiều chức năng chẳng lẽ còn chưa đủ?

Việc sửa chữa mạng tinh thần và khôi phục công năng hạch cơ giáp của Trạm Lư, sợ rằng phải đưa lên nhật trình rồi.

Cả Ngân Hà Thành bận tối mày tối mặt.

Chỉ có Thomas Dương vô tâm vô tư vui đến quên cả đường về.

Bởi vì vẫn chưa có lệnh bổ nhiệm chính thức, công nghiệp quân sự và kỹ thuật cần bảo mật đương nhiên không thể tùy ý xem, nhưng viện bảo tàng công cộng gần Ngân Hà Thành đã đủ để hắn lưu luyến quên về.

Viện bảo tàng kỳ thực không hề là căn cứ phổ cập khoa học, nó được xây dựng để kỷ niệm cuộc nội chiến. Nhưng đối với một kỹ sư cơ giáp thâm niên mà nói, chỉ ngồi trên cơ giáp của Thiên Hà Số 8 đi một vòng, đã có thể đại khái phỏng đoán ra nông sâu, huống chi là tư liệu hình ảnh chiến tranh chân thật.

Bộ công trình phái một thanh niên làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn, hướng dẫn viên tên “White”, một người nhỏ con gầy gò như vậy, mà lối suy nghĩ vô cùng sinh động mới mẻ, gã và Thomas Dương như chỉ hận gặp nhau muộn.

Thomas Dương khen gã: “Nếu ở Thiên Hà Số 1, trình độ của em đủ để trở thành một sinh viên tốt nghiệp ưu tú của học viện Ulan.”

White hoàn toàn không để ý nói: “Không phải nói sinh viên tốt nghiệp ưu tú của học viện Ulan cần đọ ba à? Ba em kém lắm, cơ mà trường em học cũng là tốt nhất Thiên Hà Số 8.”

Thomas Dương tò mò hỏi: “Trường tốt nhất Thiên Hà Số 8 là trường nào?”

“Học viện Tinh Hải,” White ưỡn ngực, “Hiệu trưởng là Tổng trưởng Lục, hệ thống phòng thí nghiệm đầu tiên là Trạm Lư, thành viên ban giám đốc đầu tiên là Lâm tướng quân.”

Thomas Dương thoạt tiên gật gù liên tục, nghe đến vị cuối cùng không khỏi giật nảy mình: “… Tình hình tài chính của quý trường… nghe không dư dả lắm.”

White xua tay: “Thiên Hà Số 8 đâu chỉ bọn em nghèo, mấy năm này vừa mới khá hơn một chút – đội trưởng Tam Vệ, những thứ phía trước hẳn anh sẽ cảm thấy hứng thú, là một số triển lãm kỹ thuật mới trong nội chiến, đương nhiên, chỉ triển lãm các thứ dân dụng thôi.”

Thomas Dương xem qua từng loại, thán phục: “Người khác chiến tranh, nền văn minh đều thụt lùi, vậy mà chỗ các em còn có thành quả?”

“Tình thế ép buộc thôi,” White nói, “Tổng trưởng Lục nói, tài nguyên Thiên Hà Số 8 được trời ưu ái nhất chính là hành tinh tự nhiên nhiều, nhiều năm qua, thời điểm khó khăn nhất mọi người cũng đang vất vả bảo vệ hệ sinh thái của hành tinh, nếu thật sự hủy hoại trong tay bọn em, thế sau khi chết mười vạn năm còn là tội nhân. Lúc ấy bộ công trình là chi chính của Tổng trưởng Lục, những người này trước khi được chọn vào vốn phụ trách bảo trì trên các căn cứ nhân tạo lớn và hành tinh tự nhiên, đều hiểu ý ngài, ‘cơ chế phòng ngự hành tinh xa’ đều là khi đó họ không quản ngày đêm làm gấp.”

Thomas Dương nói: “Mới mười mấy năm thôi.”

Mười mấy năm trước, khi người bên ngoài trào phúng ai trình độ kém hơn, giống thất học hơn, Thiên Hà Số 8 luôn bị lôi ra đi một vòng, mười mấy năm sau, kỹ sư cơ giáp giỏi nhất Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, ở dưới chân Thiên Hà Số 8 ngước nhìn lịch sử huy hoàng chồng chất.

“Bắt đầu từ kỷ niên Công Nguyên thời đại Địa Cầu cổ, thế kỷ mười chín, rất nhiều cải cách vĩ đại thậm chí không cần mười năm.” White bình tĩnh nói, “Bọn em cũng chỉ là giãy giụa sống trên mảnh đất một mẫu ba của mình mà thôi.”

Viện bảo tàng không lớn, nhanh chóng đi đến cuối, White nói: “Vệ đội trưởng Dương, nói chuyện với anh vui lắm, anh là vệ đội trưởng Bạch Ngân Thập Vệ thứ hai em biết, so với tướng quân Turan còn hợp ý hơn.”

“Với Turan có cái gì để hợp ý, cẩn thận khó giữ được trinh tiết,” Thomas Dương nghiêm trang bôi nhọ đồng nghiệp, “Để hôm nào anh giới thiệu những người khác cho em… Ôi, thật ra cũng chẳng có gì để quen biết, Bạch Ngân Nhất là giả đứng đắn, Bạch Ngân Tứ là fan não tàn của tướng quân, suốt ngày chỉ biết bợ đít, Bạch Ngân Lục giống như không tồn tại, cảm giác tồn tại gần bằng không, mỗi lần họp hành điểm đầu người, vòng thứ nhất đều lướt qua họ, Bạch Ngân Thập thì là một đám đê tiện. Về phần Bạch Ngân Cửu, giống y như lão đại của bọn họ, đều không tốt đẹp gì… Em biết cô ả Turan dâm giả kiến dâm đó, lại dám bảo với anh là tướng quân bọn anh có này nọ với Tổng trưởng Lục – Tướng quân bọn anh… Ha ha ha, người lãnh cảm bậc nhất liên minh năm đó, em nói cô ả nghĩ sao thế nhỉ?”

White nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thomas Dương hỏi White: “Đúng rồi, em có muốn gặp tiến sĩ Harden chủ nhân nhiệm kỳ đầu của Bạch Tháp liên minh một lần không? Tướng quân bọn anh không biết nhặt ở đâu về, là một ông già rất thích nói chuyện cá nhân.”

Mắt White sáng lên: “Được không? Bài đầu tiên của bọn em ở trường, Tổng trưởng Lục giảng chính là Vườn Địa Đàng.”

Thomas Dương: “Hôm nay ông ấy xuất viện, đi thôi!”

Tiến sĩ Harden do tuổi tác đã quá cao, sau chuyến lữ hành vũ trụ dài lâu, phải nằm viện hơn nửa tháng, vừa mới được Lâm Tĩnh Hằng đón đến chỗ ở Thiên Hà Số 8 sắp xếp cho, thái độ của Lâm Tĩnh Hằng vừa tốt lên, tiến sĩ Harden liền có ảo giác hắn là “chồn chúc tết gà”, luôn cảm thấy hắn không phải lại có việc nhờ vả thì là lại có mưu đồ xấu.

Cho đến khi nghe Lâm Tĩnh Hằng thuật lại tình hình của Lục Tất Hành xong, tiến sĩ Harden trầm mặc chốc lát: “Kế hoạch Nữ Oa từng thành công ở Thiên Hà Số 8, cháu chắc chắn chứ?”