Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 139




Nếp nhăn trên mặt tiến sĩ Harden nhiều đến mức có thể che mất biểu cảm, bất cứ một bộ phận nào trên người đều rất chậm chạp, bởi vậy phần lớn thời gian nhìn ông đều rất bình tĩnh, song Lâm Tĩnh Hằng vẫn bắt được nỗi sợ hãi trên mặt ông.

Tiến sĩ Harden cuộc đời này, quả thật chính là cuộc đời chứng kiến nhân tính hay thay đổi, tất cả lý tưởng đều mục nát biến chất, tất cả bạn bè đều đi ngược đường, tất cả dịu dàng đều có dụng tâm khác, cho dù Thiên Hà Số 8 sau cuộc chiến sống lại thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng hơn, ông cũng không còn dám tin tưởng những kẻ nghề lừa đảo vạn ngàn xảo trá này.

Lâm Tĩnh Hằng giả vờ không thấy, nói bằng ngữ khí hết sức khách quan: “Khi thân vương Cayley trở về Thiên Hà Số 8, đã dẫn đến một đám Hiệp hội chống Utopia phái cấp tiến, làm thực nghiệm cơ thể người trên Emma 3 vệ tinh của sao Khải Minh, trong đó vật thí nghiệm bị bắt cóc bao gồm tiền nhiệm Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 và cốt cán chính phủ, những người này trốn đến căn cứ Ngân Hà Thành, vừa vặn bị chúng tôi gặp, chúng tôi đều không biết virus Cầu Vồng họ nhiễm là một biến chủng truyền nhiễm mạnh hơn, trong tình huống không có phòng hộ, đã tiến hành tiếp xúc tứ chi với bệnh nhân, và nói chuyện từ khoảng cách gần. Sau đó tôi bị nhiễm virus Cầu Vồng biến chủng, nhưng cậu ấy không bị.”

Tiến sĩ Harden giật mình, hơi do dự hỏi: “Chuyện này, các cháu lúc ấy có ghi chép lại không? Thu thập mẫu virus, ca bệnh các loại…”

“Có, ngoài ra, kháng thể virus Cầu Vồng biến chủng là chúng tôi cùng nhau đến hang ổ Hiệp hội chống Utopia lấy ra, toàn bộ lưu trình được máy quay quân dụng trên cơ giáp ghi lại cũng có thể cho ông xem.”

Harden trầm ngâm – sức đề kháng của chứng não rỗng đối với virus Cầu Vồng mạnh hơn người bình thường, cách nói này hẳn là căn cứ vào số liệu thực nghiệm của phái cấp tiến Hiệp hội chống Utopia, nhưng số liệu còn nói, chỉ hơi mạnh hơn, giống như vật thí nghiệm thanh niên cũng khỏe hơn vật thí nghiệm trung lão niên một chút vậy.

Bọn Lâm Tĩnh Hằng những người theo nghề quân nhân của cứ điểm Bạch Ngân, không biết đã dùng bao nhiêu loại kháng thể, khả năng miễn dịch so sánh với người bình thường, hầu như không giống một loài, trong điều kiện như nhau, hắn nhiễm virus mà một người khác không bị, cơ hồ là không thể.

Nhưng nói trở lại, không chừng việc này cũng là Lâm Tĩnh Hằng bịa ra lừa ông, dù sao Thiên Hà Số 8 là địa bàn của hắn, hắn bịa như thế nào đều có người lấp liếm cho.

Tiến sĩ Harden lo lắng đề phòng, dùng khóe mắt nhìn lướt Lâm Tĩnh Hằng một cái, hết sức bảo thủ nói: “Niên đại quá xa xưa, về kế hoạch Nữ Oa và nhân loại tiến hóa, ta từng đạt được thành quả nhất định, nhưng tư liệu khổng lồ như vậy đã tiêu hủy, ta lại không quen sử dụng công cụ phụ trợ ký ức, không thể chứa hết trong đầu.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Nếu là thật, chip gây hại cho cậu ấy liệu có ít hơn người bình thường rất nhiều?”

“Nó quyết định bởi chip là chip gì,” Tiến sĩ Harden cẩn thận trả lời, “Trên lý luận, trong trạng thái hoàn hảo, nếu cậu ta có thể tiến hóa an toàn, sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Lâm Tĩnh Hằng thoáng thả lỏng khóe miệng căng thẳng, bởi vì Trạm Lư từng nói, Lục Tất Hành năm đó khi lấy mình thực nghiệm chip sinh vật, lấy ra đặt vào, đặt vào lại lấy ra, làm đi làm lại rất nhiều lần, hẳn cậu đã hiểu rõ chip sinh vật.

Nhưng còn chưa kịp thở phào, tiến sĩ Harden lại nói: “Cháu nói cháu từng gặp một ‘điểu nhân’ cấy ghép thành, việc này là thật hay cũng là lừa ta?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Ừm.”

Tiến sĩ Harden hỏi: “Vậy điểu nhân này sống tốt chứ, sau đó thế nào?”

Trong mắt Lâm Tĩnh Hằng thoáng qua mây đen u ám.

Điểu nhân này sống không tốt, cả đời đều giãy giụa trong lang bạt kỳ hồ, gã có một linh hồn nhân loại khá tốt đẹp, nhưng chưa bao giờ có được tôn nghiêm làm người nên có… Một ngày cũng không. Sau đó gã đã chết, mà tận đến chết gã cũng không có một cái tên đàng hoàng ngoài “điểu nhân”.

“Ta nghĩ cháu hiểu ý ta,” Tiến sĩ Harden nói, “Nếu không muốn để vận mệnh của cậu ta biến thành sự kết hợp của ta và điểu nhân kia, bí mật này nên bị vùi vào lỗ đen vũ trụ.”

Lâm Tĩnh Hằng chợt siết chặt các ngón tay, hai người một ngồi một đứng, trầm mặc rất lâu.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa thông minh của tòa nhà tự động nhắc nhở, có hai vị khách lên tầng này, trong camera có thể nhìn thấy Thomas Dương và White.

Tiến sĩ Harden nói hầu như không thể nghe thấy: “Không thể thử thách nhân tính, tướng quân à.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn ông một cái thật sâu: “Như vậy ngài có ý thức được hay không, ngài nói ra câu này, về sau cho dù ở Thiên Hà Số 8, cũng sẽ không có bất cứ sự tự do nào?”

Tiến sĩ Harden thoáng nở nụ cười: “Linh hồn tự do còn hiếm hoi hơn hành tinh sống được tự nhiên, mọi người đều đang bó chân trong một phạm vi hẹp, chỉ là có người nhà tù hơi lớn, có người hơi nhỏ, có người ngồi tù cũng vô tâm vô tư, có người tỉnh táo lại, liền khổ sở… Ngoài những điều này ra, trên bản chất đều chẳng khác biệt gì, dù sao thì cuộc đời này ta cũng chưa từng được tự do. Lâm tướng quân dù thế nào cũng không đến mức ngược đãi một ông già đất vàng sắp chôn đến đầu như ta chứ?”

Lâm Tĩnh Hằng không tiếp lời, một lát sau, hắn gần như nhã nhặn lịch sự nói: “Tôi bảo họ sắp xếp một chỗ cho ngài ở gần nhà tôi, trên sinh hoạt có gì bất tiện, có thể để Trạm Lư qua chăm sóc bất cứ lúc nào.”

Tiến sĩ Harden nhìn hắn, anh em nhà họ Lâm lớn lên ở Votaw, kỳ thực đều rất giỏi ăn nói, song đều là thời điểm có việc cậy nhờ mới chịu nhún nhường nói tiếng người đàng hoàng, nhưng rất may, so với loại âm u lạnh lẽo và hỉ nộ vô thường khiến người ta sởn gai ốc của Lâm Tĩnh Xu, Lâm Tĩnh Hằng khốn nạn hình như thẳng thắn hơn.

Ông tiến sĩ hơi chế giễu nói với hắn: “Ồ, ta còn có vinh hạnh này sao? Thật là nhọc lòng tướng quân rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng không chấp nhặt: “Thế hôm nay ngài có rảnh không? Buổi tối có thể đến nhà tôi làm khách, gặp mặt cậu ấy làm quen trước.”

Thomas Dương dẫn White tìm đến chỗ ông Harden, vừa vặn nghe thấy câu này.

“Tướng quân nhà chúng ta cũng ở đây,” Thomas Dương vừa hào hứng gõ cửa vừa quay đầu lại nói thầm với White, “Đến nhà ngài có thể gặp ai, Trạm Lư à?”

Trên mặt White là nụ cười mỉm xấu hổ lại không mất đi lịch sự, gã trả lời: “Khả năng là… là ‘kỹ sư 001’ kia?”

Thomas Dương cảm thấy xưng hô này nghe giống số hiệu của một trí tuệ nhân tạo, song phù hợp một cách bất ngờ với khí chất lầm lì của lão đại nhà họ, dù sao cũng là một kẻ biến thái không biết cài đặt trí tuệ nhân tạo tùy thân dễ thương một chút, vì thế nói: “Quen biết nhau nhiều năm như vậy, tướng quân cũng chưa dẫn bọn anh đến nhà bao giờ, không bình dị gần gũi chút nào, cơ mà trại tập trung quyền quý Votaw kia anh cũng chẳng hứng thú lắm, lần này cần phải tham quan kỹ mới được.”

Votaw.

Hoàng hôn buông xuống, trong khu rừng bảo tồn nguyên vẹn, ánh đèn như tiên cảnh bắt đầu sáng lên thành dải.

Các bác sĩ vội vội vàng vàng ra vào phủ nguyên soái, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, Vương Alan đi tới, lịch sự chào hỏi họ: “Chào buổi tối.”

“Chào buổi tối, thư ký trưởng.”

“Nguyên soái hôm nay thế nào?”

Bắt đầu từ năm năm trước, Woolf không sử dụng khoang y tế máy móc nữa, ông có một đội ngũ chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp, chỉ phục vụ một mình ông, mỗi ngày cũng chỉ có một mục tiêu – giúp ông ở trước mặt mọi người thần thái sáng láng, không lộ ra vẻ mệt mỏi và già nua.

“Không tệ, khí hậu vùng núi rất thích hợp với người già.” Một bác sĩ nói, “Nhưng ông ấy dù sao đã ba trăm hai mươi tuổi, hiện tại có mấy dấu hiệu, chúng tôi hoài nghi ông ấy đã xuất hiện triệu chứng Pope, thư ký trưởng, ngài xem có cần trao đổi một chút với Nguyên soái hay không, về sau cố gắng bớt tham dự lữ hành vũ trụ, bớt ngồi phương tiện giao thông như xe cơ giáp?”

Pope tan vỡ, nếu chỉ là triệu chứng, may ra còn có chút hi vọng, một khi bắt đầu, chính là đã lên sổ đen của tử thần.

Vương Alan khá nặng nề tâm sự mà gật đầu, tiễn các bác sĩ, rồi vội vàng đi đến phía sau núi.

Đây là vùng núi, rất xa nơi mọi người sống tụ tập, qua một ngọn núi, sau lưng chính là trường quân đội Ulan. Do phủ xây sớm, trên sườn núi có một nơi cũng là của nhà ông ta, không bị chính sách hạn chế cao nghiêm trọng của Votaw sau đó ảnh hưởng, là chỗ hiếm thấy có thể lên cao nhìn về nơi xa. Trước khi Votaw thất thủ, nơi này chính là nhà Woolf, sau khi trở về chốn cũ tu sửa lại, thảm thực vật cắt tỉa rất nghệ thuật, trình hiện một cảm giác sạch sẽ ôn thuần.

Vương Alan bước xuống thang máy lên núi, quả nhiên tìm được Woolf trong đình nhỏ lưng chừng núi.

“Chỗ đó trước kia là nhà Lục Tín.” Woolf nghe thấy tiếng bước chân không quay đầu lại, giơ tay chỉ – cách chừng mười mấy cây số là thung lũng xa xôi, thung lũng phong cảnh rất đẹp, địa thế tuyệt vời, tòa nhà quốc hội liên minh xây ngay ở đó, cũng là một khu dân cư tụ tập, từ trên lưng chừng núi có thể nhìn thấy công trình kiến trúc lờ mờ, ông nói với Vương Alan, “Ta nhớ vườn hoa nhà họ luôn thò thụt như chó gặm vậy… Nhà Tiểu Úy xa hơn một chút, không ở trong thung lũng ấy, nhìn ngay ngắn hơn, bỏ không rất nhiều năm, sau đó chia đôi cho hai đứa trẻ kia. Nhưng hai đứa trẻ nhà họ Lâm này, một ở quản ủy hội, một ở cứ điểm Bạch Ngân, chẳng đứa nào về nhà.”

Vương Alan thoáng nhìn theo ánh mắt Woolf: “Nguyên soái, ngài nhớ nhầm rồi, tướng quân Lâm Úy chững chạc hơn, làm việc theo quy củ, cho nên nhà họ ở trong thung lũng, không xa tòa nhà quốc hội, Lục tướng quân mới là người ở xa hơn.”

Woolf ngớ ra, trên mặt thoáng nét nghi hoặc: “Thế ư? Ta già quá lú lẫn rồi?”

“Nguyên soái,” Vương Alan đặt một con chip trên bàn đá dưới tay Woolf, “Đây là toàn bộ tư liệu lúc ấy sau khi tướng quân Lục Tín chết, Lục phu nhân trốn đến Thiên Hà Số 8, bao gồm hình ảnh trên máy quay quân dụng của truy binh.”

Woolf “Ồ” một tiếng, ánh mắt không rời khỏi nơi xa: “Mắt mờ rồi, xem chậm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”

“Vâng, đầu tiên, chuyện này năm ấy chúng ta đã chứng minh, khả năng Lục phu nhân còn sống cực kỳ thấp, nhưng không phải là không có,” Vương Alan khom lưng, kề tai ông nói, “Cô ta hoặc thi thể cô ta sau đó bị một nhân vật thần bí cướp đi, có thể cướp người ngay trước mắt truy binh, nhất định là địa đầu xà của Thiên Hà Số 8, người này tin tức nhanh nhạy, to gan lớn mật, trong tay có võ trang và thế lực nhất định, hơn nữa là thiết can của Lục Tín, chúng ta từng suy đoán, người hiềm nghi không nhiều, một trong số đó là ‘Độc Nhãn Ưng’, trên máy quay quân dụng quay được cơ giáp hắn sử dụng, mặc dù đã ngụy trang nhưng tốc độ và góc nghiêng vừa tra là biết.”

Woolf hỏi: “Sau đó không tra à? Tại sao?”

Vương Alan dừng lại, khom lưng thấp hơn: “Là ngài lúc ấy nổi trận lôi đình với quản ủy hội, chất vấn bọn họ rằng người đã chết rồi, Trạm Lư cũng lấy về rồi, bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao… Nguyên soái, ngài không nhớ à?”

Woolf nhích đuôi lông mày, trầm mặc một lúc lâu: “Đúng thế… xa xưa quá rồi, như chuyện từ đời trước vậy, còn gì không?”

“Mặt khác, Lâm Tĩnh Hằng năm xưa từng lấy danh nghĩa truy sát hải tặc vũ trụ đến Thiên Hà Số 8, tôi đã tra nhật trình của hắn, khi trở về đi qua gần sao Cayley, có một đoạn thời gian để trống, quan chỉ huy trong tình huống không khẩn cấp rời đội là rất bình thường, tiếp khách và giải trí đều có khả năng, nhưng ngài biết hắn, tình huống này thật sự không thường thấy ở hắn.”

“Ngươi nói hắn đi gặp tay buôn lậu súng đạn này.”

“Có lẽ, tôi cho rằng hắn có khả năng đã sớm biết sự tồn tại của đứa trẻ này, sau khi chạy trốn ở Mân Côi Chi Tâm, hắn từng nán lại Thiên Hà Số 8 hơn năm năm, Thiên Hà Số 8 có gì đáng lưu luyến? Hơn nữa tôi còn chú ý tới, bản báo cáo so sánh gien lúc ấy vị Tổng trưởng Lục này gửi tướng quân Duke, là so sánh gien não bộ, điều này không thường thấy, Nguyên soái, không phải vấn đề kỹ thuật, kỹ thuật ADN là kết quả thời đại Địa Cầu cổ, người Địa Cầu bị trình độ khoa học kỹ thuật thời bấy giờ hạn chế, toàn dùng một số tế bào bên ngoài có thể dễ dàng tách khỏi cơ thể, thói quen này vẫn kéo dài đến ngày nay, tại sao hắn lại lựa chọn bộ não?”

Woolf thong thả quay đầu.

Vương Alan nói: “Tư liệu nội bộ Hiệp hội chống Utopia ghi lại, bọn họ từng một lần khởi động lại kế hoạch Nữ Oa ở Thiên Hà Số 8, thời gian vừa vặn là khi đó. Cuối cùng, Nguyên soái, tôi còn nhớ, năm đó chúng ta lấy tình báo Thiên Hà Số 8 từ thiết bị đầu cuối cá nhân của Hope, ngoại trừ Chu Lục kia, còn có một tin tức rất thú vị, Tổng trưởng Lục này – Lục Tất Hành, từng phơi trần mấy tiếng trong virus Cầu Vồng biến chủng khả năng lây nhiễm cao, mà không có một chút dấu hiệu lây nhiễm, ngài đã nghĩ đến cái gì?”

Lục Tất Hành bị các âm mưu gia xa xôi nhắc tới ngồi trên xe cơ giáp sát đất hắt xì một cái.

Trời còn chưa sáng cậu đã bị kéo đến trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành họp, làm việc liên tục suốt một ngày, chập tối mới xem như đối phó xong những người này. Trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành có một đám cuồng công việc không gia không nghiệp, làm việc quần quật bất kể ngày đêm, rất ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Tổng trưởng Lục.

Song hôm nay Tổng trưởng Lục không muốn cùng một giuộc với họ, xử lý xong sự vụ khẩn cấp, cậu mấy lần nhân cơ hội ra ngoài rót cà phê muốn trốn, đều bị những người xếp hàng ngoài cửa tìm cậu chặn lại.

Lục Tất Hành lần đầu tiên cảm thấy mình giống boss phó bản hot trong game, bị người ta lập đội đánh tới đánh lui.

Rốt cuộc, sau khi trời hoàn toàn tối hẳn, Lục Tất Hành cuối cùng đã tìm được một cơ hội chuồn từ cửa sau, quẹt thẻ mở cửa làm một mạch, không ngờ đến bãi đậu xe cơ giáp riêng thấy người phụ trách bộ kế hoạch đã ôm cây đợi thỏ ở đó, thế là cậu quay đầu đi ngay, như một tên trộm lên xe cơ giáp cao tốc công cộng đến thẳng khu Ngân Hà Thành.

Xe cơ giáp cao tốc đi trên đường ray chân không, ngoài cửa sổ không nhìn thấy phong cảnh, chỉ có ánh sáng sặc sỡ trong máy móc lấp lóe qua lại, hành khách xung quanh đều là nhân viên trung tâm chỉ huy tăng ca về muộn, ai nấy đều mệt lử, dựa ghế mơ màng buồn ngủ, vậy mà chẳng ai chú ý tới cậu.

Cả toa xe yên tĩnh vô cùng, chỉ có Lục Tất Hành giống như uống nhiều thuốc kích thích, như một học sinh tiểu học mong đợi du xuân vậy.

Cậu đã rất nhiều năm không chờ mong “về nhà”, mỗi lần xuyên qua đường ray này, đều là cậu đã hành người khác hết chịu nổi, rủ lòng từ bi thả họ về nghỉ ngơi, một mình kéo dài đến thật sự không còn việc gì để làm, mới chán ngán trở về nghe Trạm Lư lải nhải, cũng nhắm mắt suốt dọc đường, tận đến hôm nay cậu mới phát hiện, thì ra đèn tín hiệu trong đường ray có tám chín loại màu sắc khác nhau, giống như kính vạn hoa, trên đường ray hai bên là một hình chiếu giữ tốc độ tương đồng với xe, chiếu phim tuyên truyền các mục cần chú ý an toàn trên xe cơ giáp, vô cùng hài hước, mỗi lần Lục Tất Hành đều nhìn mà không thấy, đây là lần đầu tiên cậu chăm chú xem xong hoàn chỉnh, lại khá là mới mẻ.

Mười mấy phút chiếu xong, xe cơ giáp ngân dài một tiếng, vừa vặn đã đến trạm.

Lục Tất Hành đi theo đám đông xuống sân ga, thoáng nhìn thời gian, biết Lâm Tĩnh Hằng chắc hẳn đã về nhà. Ý nghĩ này vừa sinh ra, một cảm giác chờ mong không nói nên lời dâng lên dưới chân cậu, trên con đường nhỏ của khu dân cư, chậm rãi bay lên theo bước chân cậu, không ngừng bành trướng, cho đến khi cậu nhìn thấy ánh đèn nhà mình, cảm thấy mình đã bị nỗi chờ mong treo trên đỉnh đầu lôi hai chân rời khỏi mặt đất.

Cũng không phải là cậu muốn làm gì, có kế hoạch gì, chỉ là sự chờ mong thuần túy không mục đích mà thôi.

Sau đó bong bóng chờ mong chớp mắt mở cửa nổ “đùng” một phát… Nhà cậu quá đông người.

White ôm con Bỏng Ngô của Trạm Lư, đứng dậy chào cậu đầu tiên: “Thầy, em lại đến, bao cơm chứ?”

Lục Tất Hành: “…”