Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 14: Khát nước




Từ hôm nay trở đi, ngươi tới Càn Thừa cung hầu hạ...

Ra khỏi đại điện, bên tai Thượng Trang vẫn vang vọng lời nói của Hoàng đế.

Vừa rồi, ông còn một lòng muốn giết nàng, lại bỗng dưng nói, muốn nàng tới ngự tiền hầu hạ.

Từ nay về sau, nàng là ngự thị, là nữ quan có phẩm cấp, là Thượng nghĩa tam phẩm.

Là phúc hay họa, chính nàng cũng không nói rõ.

Thượng Trang lắc đầu, từ bậc thang Càn Thừa cung đi xuống, lúc nâng mắt lại nhìn thấy nam tử ngồi trên xe lăn. Ánh sáng chiếu vào gương mặt y hình như càng thêm chói mắt.

Mạc Tầm thấy nàng đi ra, bất giác nhíu mày, hắn có chút không cam lòng nói nhỏ bên tai Nguyên Chính Hoàn: "Chủ tử, nàng ra rồi."

Thượng Trang kinh hãi, y, đặc biệt ở đây chờ nàng sao?

Bước chân bất giác dừng lại, nàng bỗng nhiên không có dũng khí tiến lên, duy trì khoảng cách với y hai trượng.

Y vẫn tay, ý bảo Mạc Tầm lui xuống.

Mạc Tầm ngẩng đầu liếc nhìn Thượng Trang, cắn răng một cái mới xoay người rời đi.

Thấy Mạc Tầm đã đi xa, trong nháy mắt, Thượng Trang bỗng nhiên lại muốn xoay người chạy trốn.

Lúc Mạc Tầm thấy nàng không hề tỏ ra kinh ngạc, như vậy chỉ có một khả năng, chính là Nguyên Chính Hoàn đã biết thân phận của nàng. Nàng thật sự không biết phải đối diện với y thế nào.

Cái xấu hổ đó đột nhiên kéo dài khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Liệu rằng y có nghĩ nàng tiếp cận y là có mục đích hay không? Liệu y có nghĩ nàng căn bản không có ý tốt hay không?

Thượng Trang suy nghĩ bậy bạ, bỗng nhiên nghe nam tử trước mặt lên tiếng: "Vì sao không tới đây? Ngươi cũng biết, ta không nhìn thấy mà." Nụ cười trên môi như gió, lời nói vô cùng mềm nhẹ, tất cả giống như chưa từng có sự xấu hổ giữa bọn họ tồn tại qua.

Thượng Trang khiếp sợ, mặc y không nhìn thấy nhưng thính lực thì không ai bằng. Y nói như thế, chẳng qua là không biết nàng đang khó xử.

Mọi thứ, trong lòng nàng đều hiểu.

Nàng từ từ tới gần, đột nhiên nghe phía sau có tiếng người chạy xuống bậc thang, lúc quay đầu đã thấy một thái giám. Hắn thấy nàng, kinh ngạc: "Vu Thượng nghĩa sao còn ở đây, Thánh Thượng đang chờ ngươi về Hoán Y Cục thu dọn đồ đạc đó!"

Hắn không đợi Thượng Trang mở miệng, lập tức chạy về phía Hoàn Vương, nói: "Thì ra Vương gia còn ở đây, Thánh Thượng phân phó nô tài tới Ngự dược phòng lấy nhân sâm đưa tới vương phủ, Thánh Thượng còn nói muốn ngài cố gắng nghỉ ngơi."

Nguyên Chính Hoàn đáp lời: "Thay bổn vương cảm tạ Thánh Thượng."

Thái giám gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy tới Ngự dược phòng.

Thượng Trang kinh hãi, bước lên phía trước, vội vàng hỏi y: "Vương gia không khỏe sao?"

Nàng bất tri bất giác kéo gần khoảng cách của hai người.

Nguyên Chính Hoàn đột nhiên muốn cười, đó là, vui vẻ sao?

Không biết tại sao, một khắc đó, y lại gật đầu: "Ừ."

Nàng lừa y một lần, y cũng lừa nàng một lần, bọn họ như vậy, huề nhau.

Thượng Trang thấy y cười, không khỏi nhíu lông mày đen nhánh, giận dữ nói: "Thân thể ngài không khỏe, sao còn cười được? Mạc Tầm đâu? Kêu hắn đưa ngài trở về đi." Nàng đưa mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Mạc Tầm.

Không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên khẩn trương, quay đầu lại nhìn y, cắn môi mở miệng: "Ngài bị bệnh sao còn tiến cung?" Nàng vẫn còn nhớ Thánh Thượng có nói, ban đầu y cáo bệnh ở phủ.

Nghe tiếng nàng kích động, y hình như vô cùng cao hứng.

Nguyên Chính Hoàn cười: "Bổn vương khát nước."

Một câu không đâu vào đâu làm Thượng Trang sửng sốt.

"Bổn vương khát nước." Y lặp lại một lần.

Thượng Trang lúc này mới phản ứng lại, vội nói: "Nô tỳ trở về rót nước cho ngài."

Nói xong, nàng lập tức xoay người đi, lại nghe y lên tiếng: "Không phải trở về Hoán Y Cục thu dọn sao? Vậy bổn vương tới đó uống nước."