Thẩm Ngữ

Chương 59: Chương 59:




Chương 59: Hiếp dâm trong biệt thự (Cố Uyển Như và bảo vệ)
 
Thẩm Ngữ tựa vào cửa, hàng mi dài không ngừng run rẩy, phần cổ xinh đẹp còn lưu lại dấu vết chất lỏng màu trắng đục.
 
Diệp Lệ Thành quệt lấy một chút tinh dịch ở cổ rồi bôi nó lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngoan lắm.”
 
Diệp Lệ Thành đặt Thẩm Ngữ ngồi lên bàn, kiên nhẫn thay cô dọn dẹp, sửa sang lại quần áo. Anh ôm Thẩm Ngữ vào lòng, dỗ dành một lúc mới đưa cô ra ngoài, lúc này tiết hai buổi chiều sắp bắt đầu.
 
Hiệu trưởng luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng 805, lúc cả hai ra ngoài thì hiệu trưởng giả vờ như mới vừa ra khỏi cửa nhưng lại trùng hợp gặp được bọn họ.
 
“Ngài Diệp, tôi đang muốn tìm cậu đây.” Hiệu trưởng xoa xoa tay, “Ừm, chuyện sân tennis cậu nói. . . .”
 
Thẩm Ngữ mất tự nhiên đẩy đẩy bàn tay đang ôm eo mình, cô xấu hổ đứng đó.
 
Sao thầy hiệu trưởng lại ở đây. . . . 
 
Diệp Lệ Thành giơ tay ngắt lời, mắt cũng không nhìn hiệu trưởng, “Đợi lát nữa nói sau.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói, “Tôi đưa em xuống lầu.”
 
“Thầy không ngại chứ?” Diệp Lệ Thành liếc hiệu trưởng một cái.
 
Hiệu trưởng theo phản xạ lắc đầu, thầy tỏ vẻ thờ ơ nhưng thật ra là đang lén lút nhìn hai người trước mặt.

 
Sắc mặt Thẩm Ngữ đỏ bừng bất thường, bước chân yếu ớt, cô còn phải dựa vào người Diệp Lệ Thành, hiệu trưởng không khỏi nhớ tới tiếng rên rỉ lúc nghe lén khi nãy.
 
Xem ra là bị làm mạnh lắm, đi không nổi.
 
Thẩm Ngữ cúi đầu, cô không muốn gặp hiệu trưởng vào lúc này, bước đi cũng nhanh hơn. Diệp Lệ Thành siết chặt eo Thẩm Ngữ khiến cô đi chậm lại.
 
“Chú buông ra . . .”
 
Diệp Lệ Thành nhắm mắt làm ngơ, hiệu trưởng nhìn có vẻ ngượng ngùng, thầy yên lặng quay về văn phòng.
 
Học trò mình ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông ngay trước mặt, bản thân thầy lại không làm gì được, thầy cũng cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt Thẩm Ngữ.
 
Thẩm Ngữ quay về lớp học, Diệp Lâm Lâm nhỏ giọng quan tâm hỏi, “Cậu đi đâu thế Tiểu Ngữ? Nhìn cậu mệt mỏi lắm đấy.”
 
Thẩm Ngữ nở nụ cười không được tự nhiên, “Không, không có gì, hiệu trưởng bảo tớ giới thiệu với người nước ngoài về cách trường mình dạy tiếng Anh...”
 
Hơn mười phút trước, dương vật của ba bạn thân mới được rút ra từ tiểu huyệt cô, Thẩm Ngữ không giả vờ tự nhiên được. Cô cố gắng tránh né ánh mắt của bạn thân, bối rối lôi cuốn sách cần dùng ra, mở ra rồi lại vuốt phẳng nó.
 
“Tớ không sao, nghe giảng trước đi.” Thẩm Ngữ rũ mắt che đi sự bất thường của mình.
 
Diệp Lâm Lâm hỏi không được, tức giận “Ờ” một tiếng, sau đó bắt đầu học bài.
 
***
 
Ở phía Cố Uyển Như, không biết bảo vệ nghe được tin tức của cô ta từ đâu mà lại dám đến biệt thự tìm cô ta.
 

“Đuổi cậu ta ra ngoài!” Cố Uyển Như có vẻ kích động, âm cuối còn hơi run run.
 
Dáng vẻ của cô ta  khiến dì Lâm vô cùng bất ngờ, “Ấy ấy, được rồi.”
 
Dì Lâm vuốt vuốt ngực, nhỏ giọng thì thầm, hôm nay phu nhân uống nhầm thuốc sao? Giận đến như vậy…
 
“Cậu về đi, phu nhân chúng tôi nói không gặp cậu.” Dì Lâm nói với người đàn ông da ngăm ở trước cửa.
 
“Dì nói với cô ấy tôi là nhân viên khách sạn Duyệt Lai chưa?” Người đàn ông kia vội vàng nói.
 
“Nói rồi, phu nhân nói cô ấy không quen biết người nào ở khách sạn Duyệt Lai cả, cậu vẫn nên về đi.”
 
Người đàn ông vẫn đứng bất động, cố chấp không chịu rời đi, “Dì nói cô ấy ra đây đi.”
 
“Nếu cậu không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!” Dì Lâm sợ hãi trước sự ngang ngược của người đàn ông này.
 
“Dì gọi đi, tôi và phu nhân có quen biết nhau, tôi sợ gì chứ?” Người đàn ông lại bắt đầu hét lớn, “Phu nhân! Phu nhân! Nếu cô không ra, tôi sẽ nói hết mọi chuyện ra để mọi người nghe xem tôi với cô có quen biết nhau hay không!”
 
“Hôm sinh nhật con gái cô. . . . .”
 
Cố Uyển Như vẫn luôn ở ban công tầng ba theo dõi tình hình, vừa nghe bảo vệ mở miệng liền ngay lập tức ngăn lại, “Dì Lâm, dẫn cậu ta lên đây!”
 
“Phu nhân, cô chắc chứ?” Dì Lâm không dám tin hỏi lại.
 
Cố Uyển Như run rẩy không ngừng, miễn cưỡng giữ giọng bình tĩnh, “Chắc chắn, dì dẫn cậu ta vào phòng khách đi.”

 
Nếu cô ta  không ngăn lại, lỡ như tên bảo vệ này nói ra hết mọi chuyện hôm đó, cô ta  sẽ phát điên mất.
 
Dì Lâm cẩn thận theo dõi từng cử động của người kia, không phải vì đa nghi, chỉ là trong mắt của cậu ta đều là sự thèm thuồng khiến dì Lâm không thể không đề phòng.
 
Người đàn ông nhìn tham lam nhìn đồ đạc trong biệt thự được làm bằng gỗ quý, những bức tranh đắt giá. Ánh mắt dì Lâm tỏ vẻ xem thường, không biết làm thế nào mà phu nhân Cố cao quý không dính chút bụi trần lại quen với một tên chợ búa thế này.
 
Trước giờ Cố Uyển Như luôn tỏ khí chất lãnh đạm với người ngoài, ít nhất trong mắt dì Lâm là vậy.
 
Cố Uyển Như nhanh chóng xuống phòng khách, cô ta  đã thay sang áo tay dài và quần dài bọc kín cơ thể.
 
“À, cậu ta là họ hàng xa của tôi, tôi cũng vừa nghe mẹ tôi nói, xin lỗi, làm phiền dì Lâm rồi.” Cố Uyển Như mỉm cười, lễ phép giải thích với dì Lâm.
 
Dì Lâm hiểu ra liền gật đầu.
 
Người với người đúng là không thể so sánh, rõ ràng là họ hàng thân thích, khí chất lại khác nhau một trời một vực.
 
“Tôi muốn nói chuyện với… cháu tôi một chút, dì cứ làm việc tiếp đi.” Khóe miệng Cố Uyển Như vẫn luôn nhếch lên, nhưng trong mắt lại không tìm thấy ý cười.
 
Tuy dì Lâm cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ nhưng cũng không nghi ngờ. Người này có lẽ tầm hai lăm hai sáu tuổi, rất trẻ, Cố Uyển Như đã ngoài bốn mươi, theo lẽ thường thì hai người không thể có quan hệ bất chính được.
 
Dì Lâm mới đi ra ngoài, Cố Uyển Như liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, “Cậu đến đây làm gì?”
 
Bảo vệ không chút sợ hãi, ghé sát vào, ý đồ muốn ôm eo cô ta.
 
“Tôi nhớ cô, phu nhân.” Cậu ta ghé vào cổ Cố Uyển Như hít một hơi thật sâu, “Phu nhân vẫn thơm như trước.”
 
Cố Uyển Như ghét bỏ né tránh, ngồi cách cậu ta một khoảng.
 
“Nói đi, cậu muốn gì?”
 

“Tôi muốn phu nhân.” Bảo vệ đuổi kịp cô, cậu ta tốt nghiệp trường cảnh sát nên đương nhiên thể lực rất tốt, cánh tay khỏe mạnh của cậu ta có thể dễ dàng kìm lại sự vùng vẫy của Cố Uyển Như.
 
Đôi môi dày hôn lê hai má trắng nõn của Cố Uyển Như, “Phu nhân, xin cô để tôi... Làm một lần nữa đi.”
 
Cố Uyển Như tức đến run tay, hung hăng tát cậu ta một cái, “Cậu xứng sao?”
 
Trên khuôn mặt ngăm đen của bảo vệ lưu lại vài vết đỏ, ánh mắt tràn đầy tức giận. Bảo vệ nghiến răng nén cơn giận xuống, cậu ta không muốn mất đi “phiếu cơm dài hạn” này.
 
“Vì tôi không xứng nên mới xin phu nhân cho tôi một lần.”
 
Bảo vệ nhẫn nhịn nói ra lời ngon tiếng ngọt, cậu biết một khi mình ở bên Cố Uyển Như thì cậu ta có thể rảnh rỗi ít nhất là hai mươi năm.
 
Cố Uyển Như thấy cậu ta không dám kiêu ngạo, dáng vẻ cũng trở nên kiêu căng, “Cậu không nhìn lại xem điều kiện của cậu thế nào, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, dạng ghê tởm như cậu, kiếp sau cũng không. . . .A!”
 
Bảo vệ dù sao cũng còn trẻ, không thể chịu nổi Cố Uyển Như chà đạp tôn nghiêm của mình hết lần này đến lần khác như vậy. Cậu ta tát Cố Uyển Như một cái, cô ta  trực tiếp ngã xuống thảm.
 
“Cậu dám đánh tôi!?”
 
“Ông đây không chỉ đánh cô mà còn muốn chịch cô nữa.” Bảo vệ đè Cố Uyển Như xuống, cởi quần, một ngón tay đâm thẳng vào bên trong cô ta.
 
Bên trong khô khốc nên rất khó di chuyển.
 
“Không có nước?”
 
Bảo vệ nhổ nước bọt lên ngón tay, nương theo nước bọt ướt át mà thô bạo cắm hai ngón tay vào bên trong Cố Uyển Như, mạnh mẽ cắm rút.
 
Cố Uyển Như đau tới mức trán đầy mồ hôi, cô ta  không dám phát ra âm thanh, cố gắng nhịn cảm giác đau đớn dưới thân.
 
Bảo vệ cũng có kỹ thuật làm tình, cậu ta không ghét bỏ tiểu huyệt còn chưa được rửa sạch của Cố Uyển Như, bảo vệ vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng môi lưỡi hầu hạ tiểu huyệt khô khốc này.