Thần Võ Chiến Vương

Chương 45: Tân Hỏa Bảng




- Ngươi muốn luyện kiếm sao? Đi theo ta, ta biết một chỗ.

Hồng Phi Vũ nói.

- Thật sao? Đa tạ!

Đương nhiên Giang Thần sẽ không từ chối.

Sau đó Giang Thần đi theo Hồng Phi Vũ đi tới một rừng trúc u tĩnh, xuyên qua đường mòn, trước mắt hai người xuất hiện một cái đình nghỉ mát.

Xung quanh đình nghỉ mát là những tảng đá được lát lên trên mặt đất.

Còn chưa đi tới gần thì đã nghe thấy tiếng kiếm va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu to.

Giang Thần và Hồng Phi Vũ nhìn nhau, có chút tò mò bước tới.

Rất nhanh, một nữ tử dáng người yểu điệu xuất hiện ở trong tầm mắt, mái tóc dài phiêu dật, trên người mặc y phục màu trắng, động tác nhẹ giống như mèo hoang vậy.

Khi đi về phía bên này, Giang Thần phát hiện ra đây là vị nữ tử tuyệt mỹ, lông mi mượt mà, hai mắt như nước.

Chỉ có điều, thứ chân chính khiến cho Giang Thần si mê là kiếm pháp của nữ nhân này, nàng đã nắm giữ kiếm điểm.

- Là Văn Tâm tỷ.

Bước chân của Hồng Phi Vũ dừng lại, thì thầm nói một câu, không biết có nên đi tới trước không.

Chỉ có điều Giang Thần đã tự mình đi tới, không gian ở nơi này dư sức để cho hai người cùng luyện. Bởi vì đã đi dạo nửa ngày cho nên hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.

- Chắc là không có chuyện gì a.

Hồng Phi Vũ vội vã đuổi theo, trước tiên là lên tiếng chào hỏi nữ tử kia:

- Văn Tâm tỷ.

Nữ tử gọi là Văn Tâm gật gù, vẻ mặt lạnh như sương, trong hai mắt đẹp đẽ mang theo vẻ lạnh lẽo. Người không biết còn tưởng rằng là tâm tình của nàng không được tốt.

Quả thực tâm tình của nàng cũng không tốt, Giang Thần thấy nàng đang không ngừng luyện tập cùng một thức kiếm chiêu, nhưng vẫn thất bại.

- Bằng hữu, không nên vô lễ mạo phạm.

Giang Thần chăm chú nhìn người khác như vậy, Hồng Phi Vũ cũng cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.

- Được rồi.

Giang Thần cũng cảm thấy mình không nên lo chuyện bao đồng, hắn lấy ra trường kiếm của mình, bắt đầu luyện kiếm trên tay phải.

Hiện giờ tay phải hắn cầm kiếm không khó chịu giống như là lần thứ nhất nữa, dù sao kiếm ở tay trái đã mang đến không ít kinh nghiệm và cảm ngộ cho tay phải.

Chỉ có điều trình độ kiếm đạo vẫn có khác biệt rõ ràng so với tay trái như cũ.

Hồng Phi Vũ bên cạnh hắn không có cảm thấy có gì là không đúng, bởi vì trình độ của hắn gần như kiếm trong tay phải của Giang Thần.

Keng!

Đột nhiên, một tiếng vang giòn giã đánh thức Giang Thần và Hồng Phi Vũ.

Hai người nhìn sang, hóa ra là Văn Tâm đã ném kiếm trong tay xuống dưới đất, vẻ mặt có chút sát khí, mày liễu dựng thẳng lên.

Hồng Phi Vũ sợ hết hồn, lôi kéo Giang Thần muốn rời khỏi nơi này.

Ai biết được Giang Thần lại còn đi tới, nhặt thanh kiếm trên đất kia lên, ngón tay ôn nhu mơn trớn lưỡi kiếm, nói:

- Một thanh kiếm tốt như vậy, không nên đối xử với nó như thế.

Văn Tâm nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén giống như lợi kiếm vậy.

- Sở dĩ ngươi không có cách nào thi triển ra kiếm chiêu kia không phải là bởi vì trình độ của ngươi không đủ, mà là tâm không đúng.

Giang Thần hoàn toàn không chú ý tới nàng mà tự mình nói.

- Tâm không đúng?

Giang Thần nói:

- Ngươi đã sắp tới gần kiếm ý, mà muốn dùng kiếm ý thi triển ra kiếm pháp thì cần có một loại ý cảnh, ngươi không có cách nào hoàn toàn hòa tan vào trong đó.

- Làm sao ngươi biết được? Vừa nãy ta nhìn ngươi luyện kiếm, cũng rất bình thường a.

Trong thanh âm của Văn Tâm tràn ngập vẻ hoài nghi, nếu không phải biểu hiện của Giang Thần tự tin như vậy thì nàng đã sớm bạo phát rồi.

- Trước tiên ngươi đừng quan tâm tới việc làm sao ta thấy được, ngươi cứ nghe ta nói trước đã. Khi xuất kiếm đừng nghĩ quá nhiều, dành tâm tư đi cảm ngộ ý cảnh của kiếm ý.

Văn Tâm cười lạnh nói:

- Có lẽ ngươi biết ta là ai, như vậy cũng nên biết ta có tiếng ở trong Tân hỏa bảng a.

- Tân hỏa bảng?

Giang Thần sửng sốt một chút, khi còn ở khách điếm hắn đã nghe người ta nói qua.

Hỏa vực có Thanh vân bảng, người trên bảng hoàn toàn là cường giả tuyệt thế có chân tài thực học.

Địa vị của cường giả Thanh vân bảng là không thể lay động ở trong Hỏa vực này.

Chỉ có điều, nếu muốn lên Thanh vân bảng quá khó, đặc biệt là đối với người trẻ tuổi. Dù sao người trong Thanh vân bảng hầu như đều là trung niên trở lên.

Vì vậy mới có người đưa ra Tân hỏa bảng, chuyên môn nhằm vào tân sinh hai mươi lăm tuổi trở xuống.

Mọi người đều cực kỳ nóng lòng đối với xếp hạng như vậy, Tân hỏa bảng mới xuất hiện được mười năm, nhưng đã bao phủ toàn bộ Đại Hạ vương triều, thậm chí còn cả Hỏa vực nữa.

Người trẻ tuổi đã hoàn toàn coi việc thượng bảng là vinh dự.

Không giống như trên Thanh vân bảng có xếp hạng trăm vị, Tân hỏa bảng có một ngàn người, bởi vì dù sao người trẻ tuổi cũng có quá nhiều.

Coi như là như vậy, nếu muốn lên bảng cũng không dễ dàng một chút nào.

Văn Tâm kiêu ngạo như vậy không phải là không có đạo lý, nàng xếp hạng thứ 800 ở trên Tân hỏa bảng, xem như là vị trí hơi cao ở trên Tân hỏa bảng.

Đứng ở góc độ của nàng, Giang Thần dạy dỗ nàng thực sự là khiến người ta cười chê a.

- Ta không biết ngươi là ai, ta chỉ có ý tốt cho nên mới nói vậy. Nếu như ngươi không nghe, ta cũng không quan tâm.

Phản ứng của Giang Thần không mặn không nhạt, tùy ý nói một câu.

- Được, ta sẽ thử một lần.

Văn Tâm tiếp lấy bảo kiếm của mình, lần này nàng không vội xuất kiếm mà hai mắt khép hờ, khống chế hô hấp.

Giang Thần lùi lại về phía sau, hắn chỉ chỉ ra vấn đề ở chỗ nào. Còn Văn Tâm sẽ giải quyết được trong bao lâu là chuyện của nàng.

Nhưng mặc kệ là lúc nào, chung quy nàng ta sẽ phát hiện ra hắn nói không sai.

- Ngươi ngưu!

Hồng Phi Vũ giơ ngón tay cái lên với hắn, vẻ mặt kính nể, nói:

- Người có thể nói chuyện như vậy với Văn Tâm tỷ trong Cửu Long thành này, ngươi vẫn là người thứ nhất a.

Vừa nãy hắn còn đang lo lắng Giang Thần sẽ bị quát mắng rồi xám xịt lui lại.

Không nghĩ tới Văn Tâm lại nghe theo lời đối phương.

Nói cho cùng, vẫn là biểu hiện tự tin của Giang Thần.

- Ê a!

Đột nhiên, Văn Tâm phát ra tiếng kêu vui mừng.

Giang Thần sửng sốt một chút, chẳng lẽ Văn Tâm thử một lần đã thành công rồi sao?

Thiên phú như vậy cũng thật đáng sợ a.

- Ngươi chờ một chút.

Văn Tâm gọi Giang Thần lại, lại đi tới về phía hắn, quét qua sạch vẻ phiền muộn trước đó, nàng hỏi:

- Sư phụ ngươi là ai?

- Cái gì?

Giang Thần không biết rõ ý tứ trong lời này.

- Chính là sư phụ dạy ngươi luyện kiếm đó.

Vừa nãy Văn Tâm dựa theo phương pháp mà Giang Thần nói, cho dù chưa thành công, thế nhưng nàng lại phát hiện vấn đề ở chỗ nào. Đúng như Giang Thần nói vậy.

Chỉ có điều, trình độ luyện kiếm vừa nãy của Giang Thần nàng cũng nhìn thấy. Cho nên nàng kiên quyết không tin tưởng Giang Thần có tài nghệ cao hơn nàng, mà cho rằng hắn có một vị danh sư.

- Không có, ta không có sư phụ.

Giang Thần nói thật.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc ở trên mặt của Văn Tâm, điều này làm cho hắn rất là buồn bực.

Từ khi rời khỏi Thập vạn đại sơn, dường như khi nói thật cũng không có ai tin vậy.

Ví dụ như hắn muốn gia nhập Thiên Đạo Môn, bất kể là ai cũng sẽ dùng một loại biểu hiện không tên để nhìn mình.

Hiện tại, biểu hiện của Văn Tâm cũng gần như vậy.

- Ta không tin, vừa nãy ngươi muốn chỉ điểm cũng phải có đủ trình độ a.

Văn Tâm không có quanh co lòng vòng mà nói thẳng ra sự hoài nghi trong lòng mình, người như kiếm ra khỏi vỏ, lộ hết phong mang.

- Đầu tiên, ngươi không tin là chuyện của ngươi, thứ yếu, ta chỉ điểm cho ngươi, ngươi phát hiện ra chỗ sai sót của mình. Như vậy ngươi nên nói cảm ơn mà không phải là hỏi ta vấn đề này.

Có lẽ Hồng Phi Vũ sẽ chịu đựng Văn Tâm này, chỉ có điều Giang Thần thì lại không giống với hắn.

Văn Tâm rất là bất ngờ, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với nàng.

Hồng Phi Vũ ở bên cạnh, hai mắt nhanh chóng đảo, muốn nói cái gì đó với Giang Thần, nhưng lại không tiện mở miệng.

- Ngươi thực sự không biết ta là ai sao?

Văn Tâm hỏi.

- Ta chỉ biết là ngươi tên là Văn Tâm.

Văn Tâm nở nụ cười hiếm thấy, làm cho gương mặt của nàng trở nên xinh đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.

Hồng Phi Vũ ở bên cạnh còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, hai tay dụi dụi mắt của mình.

- Như vậy ngươi tên gì?

- Giang Thần.

- Vừa tới Cửu Long thành sao?

- Đúng thế.

Giang Thần mơ hồ cảm giác được thân phận của nữ nhân này không đơn giản.

Đúng lúc này, trong rừng trúc đã truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, dường như có một đám đông đi về phía bên này.

Một người trong đó Giang Thần nhận ra, chính là vị thanh niên vừa nãy đã ngăn cản hắn tiến vào trong quảng trường tượng đá.

Nhìn kỹ, nhóm người đến này đều là người luyện kiếm ở quảng trường trước đó.

Vị Dương Kiến Uy kia cũng ở trong đó.

Tới gần, Giang Thần phát hiện ra vóc người của đối phương cũng không tệ, cao to uy vũ, lông mày rậm con ngươi đen. Chỉ là trong đó là vẻ hung hăng, khiến cho người ta nhìn qua đã cảm thấy không thoải mái.

- Quận chúa.

Hắn đi tới bên người Văn Tâm, nhiệt tình kêu lên một tiếng.

- Quận chúa?