Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 217




Chương 217

 

Nhìn bàn ghế bám đầy bụi, Phượng Khương Trần lấy nước lau bàn ghế, sau đó đun nước tắm, thay quần áo, đương nhiên không quên chữa trị vết thương sau lưng.

 

Sau khi làm tất cả những điều này, Phượng Khương Trần mới nhận ra mình đang đói và cả ngày hôm nay nàng chưa được ăn gì. Nhưng trong phủ giờ không còn gì ăn cả. Trời đã tối, dù không muốn ra ngoài nhưng cũng không thể cố quên đi cơn đói, Phượng Khương Trần phát hiện ra một lượng bạc được giấu trong tủ.

 

Một lượng bạc, đây là toàn bộ của cải của nàng, Tô Vân Thanh đưa một ngàn lượng vàng, nàng đưa cho người khác để đánh cuộc, còn lại đưa cho Chu Hành.

 

Thật tội nghiệp!

 

Phượng Khương Trần cong môi khóa cửa phòng, trước khi đi còn nghĩ đến phòng giải phẫu do nhà họ Vương xây dựng, trong lòng có chút do dự, Phượng Khương Trần tiền thêm hai bước.

 

Hai căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi một bức bình phong, mười sáu chiếc đèn lồng của cung điện, cửa số kính mà nàng muốn, giường mồ và bàn mỗ có thể di chuyển được.

 

Tất cả mọi thứ đã được thực hiện như ý muốn của nàng.

 

Phượng Khương Trần gật đầu hài lòng.

 

Ngày mai nàng sẽ tới kiểm tra cho Vương Cẩm Lăng, nếu có thể tiền hành phẫu thuật cấy ghép càng sớm càng tốt.

 

Nàng hy vọng rằng đôi mắt của Vương Cẩm Lăng có thể nhìn thấy càng sớm càng tốt, hắn hãy thay Văn Khương nhìn thấy thế giới tươi đẹp này.

 

Phượng Khương Trần đóng cửa phòng phẫu thuật, xoay người đi về phía cửa, vừa tới tiền sảnh liền nghe thấy tiếng cửa cót két chờ mở.

 

Lần này là ai vậy?

 

Phượng Khương Trần quay lại và trốn sau cánh cửa.

 

“Ta cảm thấy rằng vấn đề này không đơn giản như bề ngoài. Ngươi nói xem, muộn không tới, sớm không tới, lại tới vừa khớp vào chiều nay chứ?” Đây là giọng của Tô Văn Thanh.

 

“Thực sự là kỳ quái. Có người nhìn thấy chân trước Cửu hoàng thúc và An Yên công chúa đi ra từ Huyết Y Vệ, chân sau đã đồn thổi tứ tung mọi chuyện rồi.” Vũ Văn Nguyên Hòa liếc nhìn Tô Văn Thanh bên cạnh.

 

“Nhìn ta làm gì. Ta không biết, mấy tin tức này không nằm trong phạm vi quản lý của ta.” Tô Vân Thanh nói với giọng tức giận khi bước vào.

 

“Cửu hoàng thúc và An Yên công chúa đã làm gì khi họ đến chỗ Huyết Y Vệ chứ? Có vẻ như tin đồn bắt đầu tung ra chỉ nửa giờ sau khi họ rời khỏi nơi của Huyết Y Vệ.” Tuy nhiên trong năm ngày này, Chu Hằng nhanh chóng gầy rộc đi. Mới nuôi được chút thịt lại tụt xuống mắt rồi.

 

Biết là ai đến, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.

 

Nàng tưởng rằng những người này đã biến mắt, nhưng thật không ngờ…

 

Tại thời điểm này những người này vẫn chưa rời bỏ nàng, quả thật rất xứng đáng với sự tín nhiệm trước giờ của nàng.

 

“Nói những điều này bây giờ có ích lợi gì? Nhà họ Vương lần này coi như hết rồi. Dù Cửu hoàng thúc và An Yên công chúa có làm gì ở Huyết Y Vệ đi chăng nữa thì cũng vô nghĩa. Đừng quên rằng Phượng Khương Trần đã ở lại Huyết Y Vệ năm ngày, Ngay cả khi Phượng Khương Trần còn sống cũng vô ích thôi, đôi mắt của Vương Kim Lăng không thể chữa khỏi được.

 

Dưới chiêu bài y thuật, danh tiếng lừa người của Vương gia và Phượng Khương Trần đã lan rộng, toàn bộ hoàng thành không ai là không biết. Ngay cả khi Phượng Khương Trần có sống sót trở về, hoàng thành này cũng không có chỗ đứng của nàng ấy nữa.” Vũ Văn Nguyên Hòa thở dài nói.

 

Họ Vương quả thật có chút máu mặt, nhưng cũng vô cùng phiền phức, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải chửi thê.

 

“Ta thực sự muốn cảm ơn Vương Kim Lăng về chuyện này. Lúc này hắn vẫn đứng lên nói thay Phượng Khương Trần. Phải biết rằng nhà họ Vương đang chuẩn bị đẩy mọi chuyện lên đầu Phượng Khương Trần, hơn nữa còn muốn báo cáo Phượng Khương Trần nữa đó.” Đôi mắt của Tô Vân Thanh đen như gấu trúc chứng tỏ rằng mấy ngày nay hắn ngủ không được ngon.

 

Chu Hằng cũng thở dài: “Nói cái này bây giờ có ích lợi gì, chuyện bên phía Huyết Y Vệ không có được một chút tin tức, cũng không biết Phượng Khương Trần ở bên đó đã xảy ra chuyện gì.”

 

Vừa nói ba người vừa đi về phía đại sảnh, cả con đường đều là bóng tối nhưng ba người đi lại rất thuần thục như thể đã đi rất nhiều lần.

 

“Ta ở đây.” Phượng Khương Trần bước ra từ sau cánh cửa, âm trầm lên tiếng.

 

“Kẻ nào đó?”

 

Phản ứng đầu tiên của Tô Văn Thanh và Chu Hằng là hét lên, còn Vũ Văn Nguyên Hòa là rút kiếm ra, khi nhìn thấy người trước mặt, họ lập tức vui sướng nhảy dựng lên.

 

“Phượng Khương Trần? Đó là ngươi, thực sự là ngươi sao?” Tô Vân Thanh chạy tới và nắm lấy tay Phượng Khương Trần nhìn một cách ngắn ngơ, “Phượng…Phượng… Ngươi đi từ chỗ Huyết Y Vệ ra mà vẫn còn sống ư? Thật không vậy? Hay ngươi là ma? Là ma ư?”

 

“Tay của ta còn ấm, làm sao có thể là ma được.” Khóe môi Phượng Khương Trần nở nụ cười nhưng ánh mắt nhanh chóng lấp lánh hơi nước.

 

“Đúng, đúng, tay của ngươi thật ấm, còn sống là tốt rồi, là tốt rồi.” Tô Văn Thanh hai mắt đỏ hoe.