Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 52: Roman không có khả năng mạo hiểm như vậy




Roman ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn lên tấm biển bằng gỗ, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ ửng lên rất đáng yêu dưới màn sương lạnh trong đêm. Cho dù đang là đầu hè, nhiệt độ không khí ban đêm tại vùng núi cao vẫn rất thấp.

Trên tấm biển sớm đã bị mưa gió nhuốm thành màu đen có vẽ một con tuấn mã loang lổ. Nàng không nhận ra chữ viết trên biển, nhưng Roman đoán chắc là nơi này. Hai tay nàng đặt trên chiếc túi da bảo bối của mình, dùng đầu mũi giày di di mặt đất, do dự một lúc — chắc hẳn là nơi này? Là cái khách sạn Tuấn Mã kia?

Đáp lại nàng là tiếng chuông cảnh báo ngân dài, một đội vệ binh lướt qua người nàng. Tiểu thư thương nhân lại không hề sợ hãi, nàng còn tò mò đánh giá các vệ binh này, nhìn đối phương đi xa. Tiếng chuông cảnh báo dừng lại, nàng thở nhẹ, sau đó quay đầu đi vào khách sạn kia.

Ông chủ của khách sạn Tuấn Mã là một người lùn, giống như miêu tả trong truyện cổ tích vậy — có một chòm râu thật dài màu như lúa mạch chín rục, được tết lại thành những bím dài, ở dưới buộc các vòng tròn bằng đồng thau — những cái vòng đó đều có sự tích, bên trên khắc hoa văn hình dấu hỏi '? ? ? ? ? ? ? ? ? ?', những hoa văn đó thực ra là chữ trong đá, chữ viết của người lùn. Chữ viết trên các vòng đồng đó chính là tên của gia tộc, mỗi vòng tròn là một xuất thân, có cái tên như "Râu Lửa", "Chiếc Ấn Đá" và "Châu Báu Rực Rỡ", thậm chí có thể sử dụng vòng vàng nặng và quý giá.

Những vòng tròn này chính là nguồn gốc kiêu ngạo của người lùn cũng giống như bộ râu của họ. Gia tộc người lùn đều có lịch sử trên nghìn năm, họ rất đắc ý đeo mấy thứ này đi tới đi lui, leng keng không dứt. Nhưng ở xã hội loài người, người lùn khá hiếm gặp, ông chủ của khách sạn Tuấn Mã là Gunn Barbarossa Rock Hall đã lợi dụng tốt ưu thế này — ông ta tận lực trang điểm bản thân mình thành dáng vẻ một nhân vật lớn, chi tiền cho người ta lén thảo luận, sau đó bản thân lại ra mặt phủ nhận. Mọi người luôn mang theo lòng hiếu kỳ đến chào hỏi vị lãnh chúa người lùn thần bí này, dòng người kéo dài không dứt, chuyện làm ăn của Gunn tất nhiên ngày càng phát đạt.

Hôm nay Gunn mặc một bộ áo khoác dài dệt bằng tơ lụa, trên ngón tay tròn ngắn đeo ba chiếc nhẫn ruby, một chiếc nhẫn đá mắt mèo và một chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Nếu không phải cháu ông ta — đương nhiên, là loài người. Gunn có thể sống ở xã hội loài người đương nhiên có một số quan hệ với loài người. Về phần vì sao người lùn có thân thích với con người, chuyện này chỉ sợ nói ba ngày ba đêm mới xong phần mở đầu, cho nên trọng điểm của chúng ta là — đứa cháu đi lính trong quân đoàn Bờm Trắng đang đè tay lên vai ông ta, dặn dò ông ta đủ thứ. Bên cạnh gã thanh niên còn có một người bạn, hai người họ đã ở nơi này được một thời gian.

"Cháu nói, nếu ta nhìn thấy một cô gái nhỏ thì mặc kệ cô ta nói gì, ta đều phải đồng ý sao? Nhưng vì sao, chẳng may cô ta bắt ta đưa toàn bộ gia sản của ta cho cô ta thì sao. Không nên không nên, đề nghị này vừa nghe đã rất ngu xuẩn." Ông chủ người lùn lắc đầu, lầu bầu nói.

"Chú Gunn, chú nghe cháu nói đã. Cháu không bảo chú đưa gia sản cho cô ấy, mà chuẩn bị cho cô ta một chiếc xe ngựa, đừng làm cho cô ta sinh nghi. Sau đó lại chuẩn bị một chiếc khác, để chúng cháu đuổi theo cô ta."

"Chỉ xe ngựa thôi?" Gunn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thằng cháu mình chằm chằm.

"Đương nhiên."

"Được rồi, cô ta có trả tiền không?"

Chàng trai của quân đoàn Bờm Trắng thở dài một hơi, biết rõ tính nết của chú mình, cậu ta vội vàng nói: "Đương nhiên cô ta sẽ trả, nhưng chú đừng cò kè mặc cả nhiều quá với cô ta. Đừng dọa chạy cô ta, chỉ cần chú Gunn chịu giúp đỡ, công lao này nhất định là của cháu, được chưa!"

"Vẫn chưa hiểu rõ, nhưng cháu thích cô gái kia sao? Như vậy thật ra ta có thể cân nhắc chiết khấu 5% cho cháu."

"Không, không phải thế! Thực ra là thế này, cô gái kia là gián điệp của Madala. Bọn họ mới vượt ngục, hiện giờ chắc chắn đang vội vã ra khỏi thành. Đội trưởng Luc Besson bảo chúng cháu đi theo dõi mỗi con đường mà họ có thể ra khỏi thành —"

"Vậy sao các cháu không bắt cô ta luôn đi?" Gunn thấy kỳ quặc liền hỏi.

Parker vỗ trán, thở dài nói: "Chú Gunn, cô ta còn có không ít đồng lõa. Để một mẻ bắt hết chúng, chúng cháu phải nghĩ biện pháp thả lỏng cảnh giác của chúng rồi lặng lẽ theo đuôi. Chú hiểu chưa?"

"Vẫn chưa hiểu lắm."

"Được rồi, nói ngắn lại, chú Gunn cứ yên tâm, cô ta thiếu bao nhiêu tiền, cháu sẽ bổ sung."

"Thả lỏng cảnh giác, thỏa mãn của cô ta phải không? Cháu nói vậy là ta hiểu rồi." Ông chủ người lùn tới giờ mới gật đầu.

Tuy rằng ông ta tính toán chi li, nhưng làm việc rất nhanh, lát sau đã sai bồi bàn đi, lại chạy về hỏi: "Ta đã sắp xếp xong, lúc nào cô gái kia sẽ tới?"

"Cháu cũng không biết, chỉ mong cô ta đến chỗ chúng ta trước. Cháu không thể để cho tên Granson kia xem thường."

Chàng trai thở dài, lại cảm thấy đồng đội của mình đang liều mạng đập vai mình. Cậu ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lập tức kích động suýt nhảy lên. Cậu ta đẩy người lùn lên trước: "Chính là cô ta, cô ta đến rồi! Mau, chú, trông vào chú đấy!"

"Thư giãn đi, chàng trai, đừng đẩy ta đi giống như một túi khoai tây thế. Ta làm ăn ba mươi năm, đương nhiên biết phải làm sao." Cuối cùng Gunn còn không quên tự thổi phồng.

*********

Khi Roman đi vào khách sạn, nàng không nhịn được tò mò, bắt đầu đánh giá mọi nơi. Trước kia nàng chưa từng thấy phong cách trang trí kiến trúc bằng rất nhiều vật liệu đá như thế này, có thể nhìn thấy tường thấp và cột đá thành dãy, nàng cảm thấy rất quen thuộc. Tiểu thư thương nhân tương lai đang hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn đến khi phát hiện bản thân đang đứng trước mặt một người lùn với bộ râu chỉ thiếu chút là chạm đất.

"Ngài là Goblin sao?" Nàng hỏi.

"Không, ta là người lùn." Ông chủ khách sạn nghiêm túc sửa lại.

"Tiên sinh thấp người, ngài là ông chủ ở đây sao?"

"Là người lùn, không phải người thấp. Cô gái nhỏ, có hiểu không? — đương nhiên, ta là ông chủ ở nơi này."

"Nhưng tôi muốn tìm nơi thuê một chiếc xe ngựa, chỗ này có cho thuê xe ngựa không?"

"Đương nhiên, bằng không cô cho rằng ta đang làm gì ở đây?"

"Tôi cần trả tiền không?" Roman còn đang tò mò đánh giá khách sạn này.

"Đương nhiên, nguyên tắc buôn bán chính là tiền trao cháo múc. Chúng ta căn cứ vào số ngày mà khách thuê để thu phí, nhưng về nguyên tắc, thông thường thì khách sạn Tuấn Mã không cung cấp thuê xe quá một ngày. Hơn nữa, nếu xe ngựa bị khách làm hỏng, chúng ta phải bắt đền theo giá cả. Trên thực tế, phu xe của chúng ta còn có quyền lợi từ chối mệnh lệnh có khả năng uy hiếp đến an toàn tính mạng của họ. Đương nhiên nếu điều này xung đột với điều trên thì không có hiệu quả…" Vừa nói đến làm ăn, Gunn lập tức nói năng không ngừng.

"Tôi chỉ thuê nửa ngày thì cần bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi Tor."

Roman lấy ra một túi tiền màu xanh xám, bàn tay lắc lắc, đổ ra hai, ba đồng tiền. Nàng ngẩng đầu lên, mặt vô tội hỏi: "Nhưng tôi chỉ có chừng này tiền, tôi có thể thuê không?"

"Cô có thể thuê một cái bánh xe…" Vốn Gunn muốn trả lời như vậy, nhưng ông ta bỗng nhớ lới lời dặn của thằng cháu mình, miễn cưỡng sửa lời: "Được rồi, tuy rằng thiếu một chút — cô gái nhỏ, cô tính bao giờ cần xe?"

"Tôi cần ngay lập tức, phải thế nào tôi mới tìm được xe của mình đây?"

"Xe đỗ phía sau, đây là thẻ số của cô. Cô cầm nó là có thể tìm được xe. Đúng rồi, cô muốn tôi dẫn qua không?" Gunn đau lòng đưa tới một chiếc thẻ bằng đồng. Ông ta nhớ mình đã bao nhiêu năm chưa làm vụ làm ăn nào lỗ vốn như thế.

"Không cần, còn có mấy người bạn bên ngoài, tôi phải hỏi ý kiến của họ trước. Chúng ta có thể kết toán trước không?"

"Đương nhiên, tiền hàng đôi bên là chuyện mà ta thích nhất." Gunn lau trán, cảm thấy vụ làm ăn này đúng là vi phạm nguyên tắc của mình. Chẳng qua là vì thể diện của cháu, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì phần bồi thường nên ông ta mới cố làm khan một lần.

Mà cháu của người lùn là Parker và đồng đội của cậu ta đang ẩn trong phòng bếp, nhìn thấy Roman nhảy chân sáo ra khỏi khách sạn, mới cùng chạy ra, giữ chặt chú của cậu ta hỏi: "Thế nào, thành công chưa?"

"Đương nhiên, cháu không nhìn xem chú Gunn này là ai. Trước kia ta đã làm ăn với lũ Orge lòng tham không đáy đấy."

Người lùn thuật lại chi tiết trước đó một lượt, nhưng Parker vừa nghe xong đã vỗ trán kêu lên: "Ôi Martha, chú Gunn làm gì thế này, cô ta nhất định đã biết chúng ta ở trong này! Cô ta sẽ không ngồi xe ngựa của chú, chú Gunn, chúng ta làm hỏng việc rồi!"

"Sao thế?"

"Làm gì có thương nhân nào buôn bán bất kể lỗ lãi, giá chỉ một phần mười, chú Gunn tốt bụng quá mức rồi! Không ngờ cô gái kia nhanh trí như vậy, nhất định cô ta đã hoài nghi ngay từ đầu. Cô ta còn nói gì?"

Chàng trai không đoán được, lòng tốt của chú mình lại thành chuyện xấu, liền ảo não.

"Cô ta nói là cô ta cần đi hỏi ý bạn."

"Bạn?"

Parker và đồng đội liếc nhau, lập tức cùng đuổi theo, để lại ông chủ người lùn ở đằng sau hô lên: "Ta nói đợi một chút, hai thằng ranh con các ngươi, tiền đã hứa của ta đâu!"

Ông ta giận dữ hừ hừ: "Người trẻ tuổi bây giờ chẳng thèm kính trọng người già chút nào."

Thế nhưng, quay đầu lại, lại nhìn thấy bồi bàn trong khách sạn mình chạy tới nói với ông ta: "Ông chủ lớn, xe ngựa ông sắp xếp đã đi rồi."

"Xe ngựa ta sắp xếp? Ta sắp xếp xe ngựa gì?" Gunn cảm thấy mình giận đến mức váng đầu rồi, nhất thời khó hiểu nhìn bồi bàn.

"Chính là chiếc mà ngài đã nói, cô ta có yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn."

"Lại nói, vị tiểu thư kia thật là xinh đẹp, tính cách lại tốt. Cô ấy là người yêu của thiếu gia Parker sao?" Bồi bàn khen ngợi.

Cái gì!" Người lùn dùng ánh mắt muốn ăn thịt người trừng trừng nhìn gã.

...

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

Xe ngựa mang theo tiếng bánh xe lục cục chạy rất nhanh về phía trước. Phong cảnh nhìn qua cửa sổ hai bên thùng xe nhanh chóng lui về phía sau. Mọi điều đều khiến thiếu nữ cảm thấy mới mẻ, chẳng qua bên ngoài toa xe nhanh chóng vang lên câu hỏi kia —

"Tôi thích ngắm phong cảnh, chúng ta đi cửa phía nam trước đi, sau đó lại vòng một vòng đi cửa bắc. Trên đường có phong cảnh gì không?"

"Đương nhiên, chúng ta sẽ đi ngang qua dinh thự của kỵ sĩ Everton."

"Everton, đó là ai?"

"Kỵ sĩ Everton, là một vị anh hùng trứ danh đấy…"

*********

Khi Burlando và Charr trèo lên đỉnh ngọn tháp nhọn trên pháo đài Yuson, nhìn xuống phía dưới, không nhịn được lại hít một hơi lạnh. Quân đội tư nhân của các quý tộc đông nghìn nghịt ở bên ngoài, thiếu chút nữa là đủ để vây pháo đài này chặt như nêm cối. Đây đó có những ngọn đuốc lộn xộn của các lính đánh thuê, vô số ánh lửa như gộp thành một, hình thành một con rồng lửa quây quanh sông đào hộ thành.

Nhóm quân quý tộc đã đột phá qua cửa pháo đài, đánh vào sân ngoài, rất nhanh sẽ đi vào trong. Tiếng nổ do thuật đạn gió gây ra trước đó đã khiến các quý tộc biết không tốt, bắt đầu chuẩn bị mạnh mẽ tấn công.

Burlando và phù thủy tùy tùng trẻ tuổi của hắn nhìn cảnh bên dưới, sắc mặt không tốt. Muốn phá vây ra ngoài dường như là kỳ tích — tuy rằng họ có Thạch Tượng Quỷ, nhưng Thạch Tượng Quỷ chở hai người cũng không bay được cao.

Burlando ngừng thở, dần trở nên căng thẳng. Hắn chỉ vào một dải rồng lửa khác nói: "Có thấy không, quân đoàn Bờm Trắng cũng tới —"

"Tôi tình nguyện không nhìn thấy, ngài lãnh chúa."

"Ta cũng thế."