Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 102: Dụ rắn rời hang (2)




Theo K'jin, khe núi này yên lặng đến mức lạ thường.

Nó thực sự không thích trạng thái yên tĩnh không tiếng động này, bởi vì nguy hiểm luôn ẩn nups dưới gió êm biển lặng. Nó ẩn náu trong bóng tối giống như một con rắn độc, thình lình sẽ nhảy ra cắn người một cái.

K'jin là một đội trường của kỵ binh rồng săn người thằn lằn. Trong các nhiệm vụ hành động tới lui, nó thường nhận được mệnh lệnh trực tiếp và đơn giản — tập kích hoặc cướp đoạt — nhưng kỵ binh rồng săn cũng sẽ ngẫu nhiên đảm nhận công việc điều tra, đây là một trong các nhiệm mà chúng ghét nhất. Trinh sát cực kỳ nguy hiểm, nhất là ở trong rừng; kỹ xảo chuyên nghiệp thường có quyền lên tiếng hơn cả tốc độ, tính linh hoạt.

K'jin không thích cục diện không thể phát huy ưu thế của bản thân.

Nó ngẩng lên, đồng tử hẹp hình thoi phản chiếu ánh mặt trời vàng rực. Nhiệt độ ấm áp của vầng thái dương xua tan chút lạnh lẽo còn sót lại từ buổi đêm. Khi cái ấm này rót vào dòng máu lạnh của người thằn lằn này, khiến nó rùng mình một cái. Sĩ quan người thằn lằn cấp úy căm ghét lắc lắc đầu. Nó dùng cấu tạo xoang mũi đặc biệt có khứu giác nhạy cảm của bộ tộc thằn lằn truy tìm mùi vị khác thường trong không khí — mệnh lệnh yêu cầu chúng tìm tung tích của một đoàn người, nhưng đám người kia đang ở đâu?

Phía bắc Charbury là một biển rừng rộng mênh mông vô bờ bến. Nói thật ra, K'jin cảm thấy muốn tìm vài người trong cánh rừng này quả là ý tưởng kỳ quặc.

Nhưng sĩ quan người thằn lằn cấp úy này vẫn cẩn trọng nắm chặt trường mâu, tay phải đưa về phía trước, bàn tay chỉ có ba ngón chỉ về phía rừng rậm phía trước. Nó phát ra liên tục âm thanh cao tần, lệnh cho bộ hạ của nó phân tán ra — nhưng nó không biết rằng, nó đã phạm phải một sai lầm.

Khi K'jin lệnh cho thủ hạ tiến vào cánh rừng quỷ dị kia liền bặt vô âm tín, nó mới có phản ứng.

Nhưng cho dù phản ứng có hơi muộn màng người thằn lằn vẫn vội vội vàng vàng lui về phía sau — đồng thời trong đầu còn đang suy nghĩ làm thế nào giải thích cho thủ lĩnh của nó — tức đầu lĩnh người thằn lằn Heukire, bởi vì bản thân sơ sẩy mà chôn thây bốn gã kỵ binh rồng săn quý giá.

Vấn đề này không dễ trả lời. Mặc dù Heukire trong mắt đa số bộ hạ của chính gã là một tên nhà giàu mới nổi cực kỳ thô bỉ, không hợp bày, thế nhưng cũng là một người thằn lằn khôn khéo. K'jin biết tên thủ lĩnh của mình không dễ lừa, nó phải trả lời thế nào đây? Nhưng nó mau chóng phát hiện rằng bản thân không cần quan tâm về vấn đề này nữa.

Bởi vì lúc nó nhìn lại phía sau thì thấy một con người và một tinh linh đang đứng ngay sau lưng nó. Về phần bọn kia xuất hiện ở đó từ bao giờ, K'jin hoàn toàn không có khái niệm. Nó chỉ biết rằng tinh linh đang lạnh lùng theo dõi nó — không, hẳn là một tinh linh bạc. Gần đây chúng thường tới mộ vua tinh linh bạc quấy rối, K'jin cũng có một ít kiến thức.

Trên người tinh linh bạc kia đang tỏa ra hơi thở đặc hữu của chiến sĩ hùng mạnh Hoàng Kim đỉnh cấp.

Kết quả chiến đấu có thể đoán trước. Ta rất khó có thể tưởng tượng, năm kỵ binh người thằn lằn "Yếu đuối" thì có đường phản kháng nào đáng nói trước hai mươi chiến sĩ Hoàng Kim đỉnh cấp.

Bởi vậy K'jin chỉ có thể bó tay chịu trói.

...

Đôi khi một sai lầm nhỏ có thể lấy mạng người.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến sĩ quan người thằn lằn cảm thấy may mắn là, những kẻ bắt được nó dường như tạm thời không định lấy mạng nó. Thật không may, đó chẳng qua là một tin tức thoạt nhìn có vẻ dễ chấp nhận trong vô số tin xấu mà thôi. Bản thân K'jin làm trinh sát cũng rất hiểu, bộ đội điều tra đôi khi sẽ bắt lấy một số cái lưỡi, trước khi tìm được tin tức chúng muốn thường sẽ cho tù binh sống lâu thêm một lúc. Thế nhưng kết cục cuối cùng bình thường chỉ có một, lính điều tra sẽ không mang theo thứ vướng víu cùng hành động.

Chuyện này nghe qua có vẻ khó tưởng tượng, nhưng sự thật chính là như thế. Có lúc, cái chết chẳng phải chuyện đáng sợ nhất.

Nếu ngươi không nói ra tình hình thực tế, trinh sát lạnh lùng vô tình có rất nhiều biện pháp nhấm nháp mùi vị đáng sợ hơn cả cái chết. Làm một lính trinh sát lão luyện kèm một tên cường đạo người thằn lằn càng lành nghề hơn, K'jin chẳng hề xa lạ với tất cả mọi sự sắp phát sinh. Có điều nó không sợ hãi, bởi vì nó đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đối phương vừa ép hỏi là nó lập tức nói tuốt tuồn tuột mọi thứ mình biết ra.

Người thằn lằn thì làm quái gì có tiết tháo.

Mà cường đạo người thằn lằn càng không có.

Tay chân của nó đều đã bị dây thừng trói chặt, nhưng nó vẫn cẩn thận đánh giá chung quanh. Có điều K'jin nhanh chóng phát hiện một sự thực — nếu nói muốn bắt lưỡi, những người này bắt có vẻ hơi ít. Sĩ quan người thằn lằn nhìn thấy bộ hạ của nó đã chết mất bốn, vừa vặn còn một mình nó. Nó không phải thằng ngốc, lập tức biết rằng khả năng sinh tồn của mình đang gặp nguy hiểm.

Vậy chúng là ai? Chúng muốn làm gì?

K'jin đang suy xét vấn đề này, bỗng trước mặt tối sầm. Con người và tinh linh bắt người của nó đã đứng trước mặt nó. Sĩ quan người thằn lằn lập tức nuốt ực, tròng mắt đảo loạn. Nếu có thể sống sót, dù thế nào nó cũng bằng lòng.

Nhưng điều quan trọng là phải làm thế nào mới giữ được mạng?

Khi nó đang suy tư vấn đề thâm ảo này, Burlando đã đứng nhìn chằm chằm nó, vì Thanh Gươm Hổ Phách không phải một trò chơi có thể án theo lẽ thường. Trên thực tế, sau khi nếm hết thiệt thòi từ giao diện điều khiến NPC thay đổi theo từng đời, những người chơi mới dần tìm hiểu được quy luật này.

Đương nhiên, những kinh nghiệm đó dần được tích lũy và truyền lại, Burlando lại từng trải qua thời đại giả tưởng đó, tất nhiên sẽ học được cách thích ứng với sắp xếp của thế giới này.

Hắn đứng trước mặt sĩ quan người thằn lằn cấp úy, cẩn thận quan sát đối phương, sau đó khẽ cười.

Hắn ngồi xổm trước mặt K'jin, vươn tay vỗ vỗ gương mặt thô ráp, thuôn dài của nó, ôn hòa nói:

"Ta biết."

Hắn nói tiếp:

"Ngươi đang nghĩ xem ta sẽ hỏi điều gì, sau đó sẽ nói toạc cho ta mọi điều ngươi biết, rồi lại cầu xin ta tha mạng cho ngươi, đúng không?"

K'jin há hốc miệng — lộ ra khoảng trăm chiếc răng nanh nhọn hoắt — hiện tại nó có cảm giác như bản thân đã sẵn sàng bị kẻ địch đánh đập, nhưng không đoán được vẫn bị đối thủ chính diện nện cho một cú thành chó gặm bùn. Người thằn lằn lắc lắc đầu, không thể nào nghĩ thông vì sao con người này lại biết nó nghĩ gì. Hay là đối phương có năng lực đọc tâm?

Nếu quả đối phương có năng lực như vậy, chẳng phải cơ hội giữ mạng duy nhất của nó cũng không tồn tại? K'jin run rẩy, lui một vạn bước mà nói, nó cũng chẳng cầu xa muốn được cứu mạng, chỉ cầu kẻ địch đáng sợ này không tra tấn nó một trận trước khi chết là đủ rồi. Nó cảnh giác nhìn chăm chú Burlando.

"Ngươi sợ hãi?" Burlando lại hỏi.

Lúc hắn nói câu này liền nghe thấy tiếng cười trộm trầm thấp sau lưng. Hắn nghe ra đó là tiếng cười của Roman và Anditina, bao gồm cả đôi chị em tinh linh hoang dã, sau đó thêm cả các lính đánh thuê Rubis cũng góp vui. Burlando không nhịn được ảo não, tốt gì mấy người cũng phải cho ta chút thể diện, không thấy ta đang làm chính sự hay sao?

Đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sự thật là, lần đầu tiên hắn nói đoạn thoại này với những người thằn lằn kia, mọi người đều chấn kinh. Thế nhưng trải qua lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba, mọi người đều phát hiện ngài lãnh chúa chẳng qua chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi. Mọi người cũng không hiểu, kỳ thực Burlando không có năng lực đọc tâm, cũng chẳng giả vờ giả vịt, mà thật sự là hắn đã từng tiếp xúc rất nhiều với lũ NPC cường đạo, thổ phì này, đã sớm nắm chắc một số phản ứng cơ bản của chúng. NPC nào có tiết tháo, NPC nào không, Burlando biết rất rõ ràng.

Chẳng qua người thằn lằn K'jin hiển nhiên không còn đường quan tâm đến người khác. Nó đã bị Burlando dọa sợ. Nó gần như đã tin rằng con người này là một phù thủy, một phù thủy đáng sợ có thể nhìn thấy suy nghĩ của kẻ khác. Đương nhiên vốn nó cũng nghi ngờ, nhưng lập tức nhìn thấy Burlando lấy một viên ruby ra, vung vẩy trước mặt nó nói:

"Ngươi có thể thử trả lời vấn đề của ta xem —"

K'jin bán tín bán nghi, nhưng nó vừa mở miệng lại phát hiện không thốt nổi một chứ. Tuy miệng vẫn đóng mở như thường, nhưng không có một chút âm thanh.

Lúc này K'jin thật sự sợ hãi. Mặc dù phù thủy đã không còn thần bí như ở thời đại hỗn độn, nhưng trong lòng những người miền núi xa xôi vẫn giữ nguyên ấn tượng về lực lượng đáng sợ trong tay những phù thủy đó. K'jin kinh ngạc nhìn Burlando, không rõ đối phương vì sao phải "Trộm đi" âm thanh của mình.

Burlando nắm viên ruby, thu lại thuật Trầm mặc. Hắn nhìn năng lượng trong viên đá quý, chỉ còn 6 lần — hắn cất viên đá quý đi, nghiêm túc nói với tên thằn lằn:

"Thấy chưa, ta có thể lấy đi năng lực nói chuyện của ngươi, cũng có thể trả lại cho ngươi. Giọng nói là một phần của linh hồn, ta có thể lấy đi không chỉ giọng nói của ngươi, mà bao gồm cả linh hồn của ngươi."

Giọng nói của chàng trai lạnh đi:

"Thân thể sẽ hư thối, nhưng linh hồn vẫn trường tồn. Bởi vậy, sự trừng phạt đau đớn đối với sinh mạng thường chỉ là nhất thời, nhưng ngươi đã từng thử nếm mùi vị dày vò khi linh hồn vĩnh viễn bị thiêu đốt trong ngọn lửa chưa?"

K'jin rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu.

Burlando ôn hòa cười, ấn lên trán đối phương nói:

"Vậy ngươi giúp ta một việc được không?"

Người thằn lằn gật đầu như giã tỏi.

...

"Ngươi nói chúng rút lui về hướng tây nam?"

"Đúng vậy, thưa sếp. Người của tôi ở sườn núi nhìn thấy chúng lui về phía tây nam khe núi. Tôi không biết chúng có phát hiện chúng tôi hay không…"

Lúc K'jin đẩy cửa tiến vào đại sảnh thuộc về Heukire, nhìn thấy một đồng nghiệp của mình đang ngồi đối diện với thủ lĩnh ngồi trên chiếc ghế tựa cao cao kia báo cáo gì đó. Tình cảnh này khiến nó căng thẳng, nhưng cuối cùng bản năng cầu sinh vẫn chiếm phần thắng. Nó hít một hơi, sửa sang lại suy nghĩ rồi đi tới.

Tên người thằn lằn đang báo cáo đằng kia dường như đã nói xong, được lệnh lui ra của Heukire, nó xoay người đi lướt qua bên cạnh K'jin, rời khỏi đại sảnh. Gã sĩ quan người thằn lằn cấp úy của chúng ta không dám quay đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Heukire. Trong tình huống này, nó chỉ có thể cúi đầu — có điều nó có thể từ dấu giày trên thảm mà nhận ra trong sảnh này còn có hai người nữa.

Thực ra nó cũng biết hai người kia. Bọn họ đều là loài người, nhưng dường như có quan hệ gì đó với thủ lĩnh của mình. Chiều qua K'jin chỉ gặp qua hai người này, nhưng nó biết đó là chuyện của sếp, nó cũng không dám hỏi nhiều.

Nó mặc niệm lại lời nói của Burlando nói cho nó một lần. Thần Martha ơi, nó thề rằng bản thân chưa từng cầu nguyện chân thành, nghiêm túc như vậy bao giờ.

Lời uy hiếp của gã phù thủy loài người kia còn văng vẳng bên tai, liên quan đến tính mạng đấy.