Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 66: Kiếm thuật của Burlando (Đầu)




Lữ điếm "Cỏ đèn lồng Charbury" nằm trên vách đá cao nhất quay mặt về phía đông của thị trấn. Sảnh chính hình vòm bằng gỗ đứng sừng sững trên nền đá giống như ngôi đền của anh hùng và các thần linh trong các thần thoại cổ điển thời man hoang. Trải qua mưa gió bao năm tháng, hơi ẩm thấm dần làm cho chất gỗ ngả màu đen. Phía dưới sảnh chính, trên vách đá màu xám trắng kéo dài ra ngoài một loạt những chiếc lỗ chi chít. Từ xa nhìn lại cảnh quan đặc biệt này trông thật giống như một cái tổ ong vĩ đại hay hang rồng trên vách đá.

Nhưng trên thực tế, đó là phòng khách của lữ điếm.

"Sói Bờm" Makaro đang ở trong căn phòng thuê, cửa phòng đã được mở ra từ mười lăm phút trước. Vị đoàn trưởng lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm ngẩng đầu lên từ tấm sơ đồ phác thảo khu vực Charbury. Ông ta nghe được một danh từ nào đó từ lời kể lại của cấp dưới, hàng lông mày rậm rạp nhướn lên — đôi tay đeo bao bằng da hươu của ông ta còn đang cầm chiếc kính lúp bằng đồng xanh, mở miệng hỏi: "Điều 314 Bản thông lệ?"

"Trong một nhiệm vụ chính thức, nếu hai bên lính đánh thuê sinh ra xung đột bất cứ mục tiêu nào, phải thử tạm thời sáp nhập đôi bên, coi như cùng hoàn thành nhiệm vụ. Về phần chi tiết sáp nhập phải do đôi bên thương lượng đi tới thống nhất."

Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ đáp. Ông lão nhìn không rời mắt vào quyển truyện bìa đỏ dày khoảng bốn tấc trên tay, dường như không có hứng thú gì với đề tài vừa rồi.

"Đại sư Liquz, việc này có thể thực hiện như vậy không?"

"Không hẳn không thể." Ông lão đáp.

"Được, vậy để tôi xem thử chàng trai kia là thần thánh phương nào." Makaro vẫy vẫy tay với người trẻ tuổi trước mặt, nói: "Đi đi, bảo Redi thử cậu ta." Chợt ông gọi lại: "Chờ chút, tìm được thằng nhóc Erko kia chưa?"

"Chưa có tin tức, thưa đoàn trường."

"Được rồi, ta đã biết. Cậu đi đi." Makaro lắc đầu, hừ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Lần này nhất định phải làm thằng nhãi kia đẹp mặt. Xem ra thường ngày ta chiều nó quá rồi, cứ vậy mãi sau này ta cũng khó ăn nói trước mặt đại nhân."

Ông lão vừa đọc sách, mỉm cười, vừa lắc đầu.



"Cậu tên là Burlando?"

"Tôi là Burlando."

Burlando nhìn người trẻ tuổi cao hơn mình gần một cái đầu trước mặt. Tóc của người này là màu trắng rất hiếm thấy, đôi mắt trong suốt màu vàng kim như hổ phách, gương mặt có phần nữ tính.

Người Jabrie? Burlando nghĩ. Ấn tượng duy nhất của hắn về dân tộc thiểu số cư ngụ ở cái quốc gia trời định kia có lẽ là về vị Kiếm Thánh tóc bạc trẻ tuổi nổi tiếng một phương Wanze ba mươi năm trước — Gurekath.

Hắn cũng đoán là đối phương nhất định sẽ không dễ dàng chấp nhận thỉnh cầu của hắn, chỉ không ngờ Makaro "Sói Bờm" kia lại phái ra một người trẻ như vậy tới thử chính mình. Nói thật thì, trừ Người dẫn đường và Người được chọn ra, đã không có bao nhiêu người đồng lứa với Burlando tại thời điểm này mà có thể thắng được hắn.

Thực lực cấp 23, xem như Hắc Thiết bậc cao. Hơn nữa, chức nghiệp cấp 15 đều là cánh cửa đầu tiên với bất kỳ một chức nghiệp nào. Một khi bước qua cánh cửa này, sự tăng cường của chức nghiệp đối với thuộc tính bắt đầu tiến vào giai đoạn quá độ từ lực lượng cấp thứ nhất lên lực lượng cấp thứ hai.

Hiện tại, dù mất Trạm Quang Thứ, nhưng lực lượng của Burlando trái lại được tăng tiến thêm một bước, đạt tới 15 năng cấp, gấp gần 12, thậm chí 13 lần một quân nhân được huấn luyện. Tuy nhìn hắn vẫn còn là một thanh niên mảnh khảnh, nhưng chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng phát lực đánh gục nguyên con lợn rừng trong một đấm.

Chỉ cần Burlando mở bảng thuộc tính của mình sẽ nhìn thấy trị số lực lượng tuyệt đối đáng sợ, 220. Nói cách khác, về lí luận thì đã có thể đơn thương độc mã giết ra giết vào tám lần trước bất kỳ một trung đội tuyến hai, tuyến ba của bất kỳ quốc gia nào.

Thực lực như vậy thường được những người mạo hiểm Erewhon gọi là: Thực lực cấp bậc trung đội trưởng.

Huống chi thực lực ẩn giấu của Burlando không chỉ có vậy. Chỉ bằng vào kiếm thuật quân dụng Erewhon cấp 10 của hắn đã đủ khiến quan quân, kỵ sĩ Erewhon phải xấu hổ. Đương nhiên, bản thân Burlando không cảm thấy vậy, ngược lại cho rằng dường như mình vẫn còn một khoảng cách với ông nội.

Hắn còn chưa nghĩ xong đã thấy người trẻ tuổi kia rút kiếm chỉ vào hắn, mũi kiếm hơi lay động, tia sáng lạnh ánh lên mắt hắn.

"Nghe đây, thương nhân. Tôi không chấp nhận lời khiêu chiến của kẻ yếu, cũng sẽ không thương hại. Hoàn toàn ngược lại, cuộc quyết đấu giữa các chiến sĩ là điều thần thánh, là đao qua kiếm lại, là nghĩ tất cả biện pháp chấm dứt mạng sống đối thủ." Người trẻ tuổi tóc trắng nói: "Đoàn trưởng bảo tôi đấu với cậu, nhưng tôi sẽ không vi phạm ý nguyện của mình mà nhẹ tay, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

Burlando quay đầu lại nhìn Roman.

"Burlando, ý của anh ta là anh ta mạnh hơn anh sao?" Tiểu thư thương nhân trợn mắt, thực ra là nàng định trợn càng lớn càng tốt, sau đó chớp chớp mắt hỏi.

"Không, tôi nghĩ không phải ý đó." Burlando suýt bị Roman chọc tức chết, chỉ có thể tức giận quẳng lại một câu.

"Thưa ngài?" Anditina hỏi.

Burlando lắc đầu, lòng nói, mấy người có thể tin tưởng một tí được hay không? Hắn rút kiếm bên hông ra. Mất đi bảo kiếm tinh linh Trạm Quang Thứ, hắn phải dùng trường kiếm thép tinh phổ thông, giống như thanh kiếm đang cầm trên tay lúc này. Người trẻ tuổi tóc trắng nhìn thấy kiếm của hắn liền tỏ vẻ khinh thường — kiếm mới tinh, giống như vừa mới được mua ngay sau khi xuất xưởng.

Mà anh ta cũng không đoán sai, sự thật quả thực là như thế, bởi vì thanh kiếm trước đó đã vỡ vụn vì không chịu nổi sức mạnh của Burlando trong một lần chiến đấu nào đó.

Burlando dựng kiếm, tùy tiện vung vẩy, như đang thích ứng với thanh kiếm mới này. Có điều động tác của hắn lập tức kéo tới tiếng xì xì coi thường của các lính đánh thuê, người mạo hiểm. Không có tay kiếm nào lại thử kiếm ngay trước trận chiến, biểu hiện của Burlando quả thực giống như một đứa trẻ đầu còn để chỏm, chưa ra chiến trường bao giờ.

"Redi, chẳng phải thần tượng của chú là Kiếm Thánh Gurekath người Jabrie sao? Đánh bại thằng nhóc con này đi, để bọn ta xem thực lực của chú!"

"Nói hay lắm, là đồng hương của Kiếm Thánh thì chú đừng làm mất mặt đấy."

"Redi, cố lên, xử đẹp hắn!"

Các lính đánh thuê hô hào nhặng xị. Đám coi trời bằng vung này vĩnh viễn không phải kẻ an phận thủ thường.

Nhưng Burlando nghe thấy một cái tên trong đó, chợt ngẩn người: "Gurekath?"

Vốn hắn đang chuẩn bị sử dụng tư thế chuẩn bị trong kiếm thuật quân dụng Erewhon — nhưng bỗng phân tâm, ngẩng đầu lên hỏi. Điều này khiến động tác của hắn mới chỉ hoàn thành một nửa, thức mở đầu của kiếm thuật quân dụng lập tức đi tong.

Các lính đánh thuê lại xì lên coi thường.

"Ngươi không xứng nhắc tới cái tên kia." Người trẻ tuổi tóc trắng trầm mặt xuống, đâm tới.

Nhát đâm này trong mắt người thường thực nhanh như điện chớp, nhưng trong phạm vi cảm giác đạt 3,7 năng cấp của Burlando thì quá chậm. Huống chỉ, hắn còn chưa nói xong đã bị đối phương cướp lời, nhất thời vung một kiếm theo bản năng — chính xác thì, hắn vung kiếm quật bay thanh trường kiếm trong tay đối phương — "Keng" một tiếng, người trẻ tuổi tóc trắng không nắm chặt được kiếm, thanh kiếm của anh ta đã rời tay cắm phập lên trần nhà.

Thanh kiếm kia cắm thật sâu vào chất liệu gỗ đã ngả màu đen, vẫn còn đang rung động.

Cả sảnh cứng đờ.

Các lính đánh thuê vừa rồi còn xì xào tán thưởng thì lúc này đều hóa thành câm điếc, giống như vừa nhìn thấy một con rồng bay ngang qua vậy. Họ ngơ ngác quên cả ngậm miệng, đúng hơn là quên tiếp theo nên tung hô tán thưởng — hay là la ó chê bai.

Một kiếm vừa rồi của Burlando không thể nói là văn nhã, thậm chí nói thẳng ra là giống thổ dân dã man quăng quật gậy gộc. Bởi vì nhát kiếm đó không hề thuộc một loại kiếm thuật nào cả, thuần túy chỉ là một loại phản ứng bản năng. Thế nhưng điểm then chốt trong nhát kiếm đó không ở chỗ nó tao nhã hay chăng, mà là ở lực đạo.

Quái lực trời sinh? Mọi người nghĩ.

Đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Trong các câu chuyện truyền thuyết khắp đường ngang ngõ hẻm ở Wanze, trong nhân loại có một số người có thể kế thừa huyết mạch Hoàng Kim, có một số người thức tỉnh trời sinh thành Người được chọn. Nhưng có một loại khác, họ được di truyền lại một bộ phận đặc biệt nào đó của tổ tiên. Ví dụ như sức mạnh bẩm sinh lớn vô cùng, hoặc khả năng khôi phục thể lực cực mạnh, lại hoặc từ nhỏ đã có thể nhìn thấy sự cân bằng của lực lượng nguyên tố.

Nói như vậy tức là, lực lượng này chỉ có thể bắt gặp trên người những sinh vật có dòng máu Hoàng Kim chảy trong cơ thể, ví dụ như các sinh vật truyền thuyết như rồng, ngựa một sừng.

Chẳng qua là có người lập tức kêu lên:

"Lực lượng cấp thứ nhất!"

"Thực lực Hắc Thiết!"

Người trẻ tuổi tóc trắng nắm cổ tay lui về sau năm bước. Anh ta nhìn cánh tay sưng lên chỉ vì tiếp đối phương một kiếm, trong chốc lát khó mà chấp nhận được. Tuy rằng anh ta kém loại kỳ tài ngút trời như Erko, nhưng mới hai mươi tuổi đã đạt Hắc Thiết bậc thấp thì cũng được coi như người nổi bật trong đa số người. Anh ta thật không thể tưởng tượng được, mình lại không tiếp nổi một kiếm của người còn trẻ hơn cả mình kia.

Trên thế giới này lại có nhiều quái vật như Erko vậy sao?

Redi kinh ngạc.

Chẳng qua sự kinh ngạc của anh ta chỉ giằng co trong một lát, bởi vì Makaro cùng với người trung niên cao lớn khác đang đi lên. Tuy rằng hai người họ không nhìn thấy cảnh trước đó, nhưng chỉ cần nhìn thanh kiếm trên trần nhà cùng với biểu hiện của mọi người ở đây, vị đoàn trưởng lính đánh thuê khôn khéo này đã hiểu đến tám phần mười.

Ánh mắt ông ta hướng về phía Burlando, khẽ cau mày. Tuy ông ta biết người thương nhân muốn tạm gia nhập binh đoàn của mình là một người trẻ tuổi, nhưng không ngờ là lại trẻ đến mức này.

"Burgar." Makaro lập tức hạ giọng nói với người trung niên: "Anh đi thử hắn xem."

"Tôi à?" Giọng của người trung niên đặc sệt khẩu âm địa phương vùng Alric.

"Ừ, tôi nghi tên thanh niên này có lẽ là người bên 'Bài tú' kia." Makaro nhìn chằm chằm Burlando, nói.

"Bọn chúng có thanh niên xuất sắc như vậy sao, Makaro? Có phải anh nghĩ quá nhiều không?"Burgar vừa nói vừa cởi thanh kiếm bản rộng sau lưng xuống. "Nhưng cũng không sao, anh đã nói thì tôi đi thử xem sao. Nói thế nào thì người thanh niên này khẳng định là có chút lai lịch."

Makaro hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn ông bạn già của mình.

"Không có gì, tôi được ngửi được cái mùi quen thuộc mà thôi." Người trung niên nhìn Burlando, trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.