Thanh Long Đồ Đằng

Chương 9: Hoan hỉ Phật




Cảnh Linh nhìn chằm chằm Tạ Vân, một lúc lâu sau lộ ra một nụ cười mang theo tà khí cùng ý vị sâu sa.

“Không được,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt mặc dù khóa trên gương mặt Tạ Vân, lời nói cũng là hướng về Phó Tưởng Dung: “Phó tiểu thư yên tâm, ngươi tạm thời vẫn là võ lâm đệ nhất mỹ… nữ.”

Phó Tưởng Dung nhất thời vừa sợ vừa giận: “Vì cái gì?!”

“Bởi vì…”

Bàn tay bên người Cảnh Linh đột nhiên lật một cái, kình phong bắn ra, một tia chớp xẹt đến trước mặt Tạ Vân…

Keng!

Trong giây phút chỉ mành treo chuông, Đan Siêu vội vàng ra tay, ngay cả kiếm cũng còn trong vỏ, ở khoảng cách sát mắt trái Tạ Vân, chắn được một kích kia!

“Đông” một tiếng, ám khí rơi xuống đất. Đại sảnh nháy mắt ồ lên.

Mọi người nhất tề nhìn lại, chỉ thấy cái kia rõ ràng là một kim đạn to bằng ngón út!

Đan Siêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy vải bố quấn quanh Thất tinh Long Uyên đã bị kình khí xé rách, lộ ra một chút vỏ kiếm bằng da cá nhám màu trắng – Lớp da dày cứng rắn kia thế mà để lại vết nứt nhỏ. Nếu bị bắn trúng vào mắt, không biết tình huống vỡ đầu nát óc thê thảm đến mức nào.

Tạ Vân giương mắt nhìn về Đan Siêu, nhu hòa nói: “…Đa tạ!”

Từ lúc kim đạn bắn ra gần sát mắt trái, đến khi vỏ kiếm kề sát chóp mũi y, chặn lại được ám khí, toàn bộ quá trình này y không có động tác nào né tránh, sắc mặt cũng chưa biến nửa phần, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không chớp một lần!

“…” Đan Siêu nhìn thẳng vào y, chậm rãi thu hồi kiếm: “Cô nương khách khí.”

“Tên hồng mao quỷ này!” Lúc này trong đại sảnh đã có mấy đệ tử trẻ tuổi rốt cuộc kiềm chế không được, vỗ án cả giận nói: “Cô nương nhà người ta chọc tới ngươi sao, lại ra tay đả thương người như vậy?!”

“Đúng là đồ tâm ngoan thủ lạt! Heo chó không bằng!”

“Tà giáo, quả nhiên là giang hồ tà giáo!”

…..

Cảnh Linh mắt điếc tai ngơ, chỉ khoanh cánh tay rắn chắc, lạnh lùng đánh giá Đan Siêu. Ánh mắt kia giống như màu tóc đỏ tươi của hắn phát ra ẩn hàm huyết tinh. Đan Siêu lại chẳng chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, một tay tạo thành chữ thập thi lễ: “Vị công tử này thứ lỗi. Long cô nương là do bần tăng mang đến Đoán kiếm trang, nhất định cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh không thiếu một sợi tóc mà mang đi. Nếu công tử nhất định muốn gây phiền toái cho vị cô nương này, hôm nay tại đây, bần tăng cũng chỉ đành thỉnh ngươi luận bàn một chút.”

Ngoài dự kiến chính là Cảnh Linh vẫn không hề tức giận ra tay, ánh mắt chuyển từ Đan Siêu qua gương mặt Tạ Vân, một lát sau không giận lại cười: “Thực tốt.”

Nói xong hắn lại không để ý gì đến phía Đan Siêu, lập tức quay lại Phó Văn Kiệt: “Thiếu trang chủ quyết định như thế nào?”

Không khí vô cùng ngưng trọng, nguy cơ lại quay về bên Phó gia. Phó Văn Kiệt cùng lão phu nhân đối diện một khắc, khàn khàn nói: “Ta cũng không biết gia muội có gì tốt, khiến cho Thần quỷ môn phải cố tình cưỡng ép như vậy…”

“Suy nghĩ nhiều!” Cảnh Linh đùa cợt nói: “Người nghĩ càng nhiều càng dễ dàng chết sớm.”

Phó Văn Kiệt quay lại nhìn về phía Phó Tưởng Dung. Tiểu cô nương kinh hoàng trừng mắt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, mái tóc cài ngọc trâm đều rối loạn, vẻ vô cùng chật vật lại đáng thương.

… Bất luận ương ngạnh như thế nào, cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi được nuông chiều từ bé mà thôi.

Phó Văn Kiệt gian nan nói: “Tại hạ cũng chỉ có một muội muội này…”

“Trong giang hồ cũng chỉ có một Đoán kiếm trang.”

Cảnh Linh nhìn mọi người chung quanh trong đại sảnh địch ý sâu nặng, cười nói: “Các vị có thể có điều không biết. Ngày đó Hoàng Hải bang cũng từng dốc hết sức cự tuyệt đem thổ địa điền trang bán cho Thần quỷ môn, chuyện bất quá mới năm kia thôi. Hiện giờ trong giang hồ đại khái đã không còn ai nhớ rõ từng có Hoàng Hải bang tồn tại; Không Động phái nói cái ngọc ấn đồ bỏ kia là của bọn hắn, còn phái nguyên lão trong bang tới cửa Thần quỷ môn mà đòi. Hiện giờ nguyên lão kia toàn thân kinh mạch bị phế, hẳn là còn nằm ở trên giường.”

“Ta hôm nay mặc dù một mình tới cửa, nhưng Thần quỷ môn vốn dĩ chính là một tổ chức sát thủ, trước mắt đã có không ít cao thủ tiến nhập Hoài Nam. Các vị đều là danh môn đệ tử, cẩm tú niên hoa, tiền đồ rộng lớn, ta cũng hiểu được nếu dễ dàng bỏ mệnh tại nơi này, không khỏi có chút…”

Tầm mắt hắn như chớp từ giữa đại đường đảo qua từng gương mặt căm phẫn, giận dữ, hoặc co rúm khiếp đảm xung quanh, chậm rãi nói: “… không có lời.”

“Ngươi!” dưới đường đệ tử Không Động phái bỗng nhiên bật đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói! Chưởng môn sư thúc ta…”

Keng!!

… Bên cạnh hắn cách đó không xa, Trần Hải Bình rút kiếm đứng dậy, bước nhanh tới trước. Chỉ nghe một tiếng keng chát chúa như bổ vào đầu, vậy mà lại cường ngạnh đón đỡ được đao phong của hai tên sát thủ che mặt của Thần quỷ môn chém tới!

Mà ở phía sau hắn, tên đệ tử Không Động kia còn không kịp phản ứng, há hốc miệng, cả người cứng ngắc tại đương trường.

Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Trần Hải Bình phát ra tiếng rắc đáng sợ, đột nhiên bị áp chặt đứt!

Chỉ nghe ầm một tiếng, thân kiếm của Trần Hải Bình bay thành hình cung rơi xuống. Hắn nghiêng người né tránh, tay giữ chặt tên đệ tử Không Động. Hai người đồng thời tránh khỏi đao phong của sát thủ Thần quỷ môn thuận thế chém xuống; ngay sau đó cả hai mất thăng bằng, ngã thật mạnh xuống đất.

Đao phong tả hữu giao nhau, trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch, từ trước mặt Trần Hải Bình mà chém qua!

Phó lão phu nhân kinh hô: “Hải Bình!”

Trong đại sảnh mấy người lập tức đứng dậy: “Dừng tay!”

Cảnh Linh lười biếng nói: “Cho nên mới nói, người lắm miệng, cũng dễ dàng chết sớm.”

“Đủ rồi!” Phó Văn Kiệt dùng sức vỗ án, giận đến xanh mặt hét lên: “Đủ rồi! Cảnh công tử! Cho người của người lập tức dừng tay!”

Trong đại sảnh người người đứng dậy, dưới đất đầy hỗn loạn. Toàn bộ sát thủ Thần quỷ môn đao bên hông đã rút ra quá nửa; nhất thời cả sảnh đường giương cung bạt kiếm, không khí căng thẳng đến mức chỉ chạm vào liền bùng nổ.

Tựa hồ chỉ cần có người hơi bước lên nửa bước, toàn bộ cục diện liền sẽ lâm vào tình cảnh không thể vãn hồi.

Cảnh Linh lại thực nhàn nhã.

Khuôn mặt hắn rõ ràng là xinh đẹp đến mức tiểu cô nương phải đỏ mặt, đuôi lông mày khóe mắt lại tràn đầy sát khí, lãnh khốc không cần che dấu.

“Thiếu trang chủ có lời gì muốn nói?”

“…” Phó Văn Kiệt trong ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu mới nặng nề nói: “Về việc Thần quỷ môn cầu hôn, thật sự là việc cực kỳ quan trọng, Tưởng Dung tốt xấu cũng là muội tử duy nhất của ta…”

“Đoán kiếm trang tạm thời không thể lập tức trả lời, thỉnh Cảnh công tử lưu lại trong trang ở tạm. Trong vòng 3 ngày, Đoán kiếm trang nhất định có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục để mọi người đều vừa lòng.”

Cảnh Linh tựa hồ sớm đã dự liệu được kết quả này, nghe vậy chỉ nhướng mày nhìn Phó Văn Kiệt, tiện đà ánh mắt dời về phía lão phu nhân, Phó Tưởng Dung, Trần Hải Bình, cùng với biểu tình cứng ngắc của mọi người trong đại sảnh, giống như độc xà thè lưỡi chậm rãi đảo qua Đan Siêu, cuối cùng dừng lại trên mặt nghiêng vẫn bình thản như hồ sâu không hề gợn sóng của Tạ Vân.

“Được ” hắn từ trên cao nhìn xuống mà nhếch khóe miệng, nói: “Vậy thì ba ngày.”

…..

Trải qua một màn nháo sự của Thần quỷ môn, Đan Siêu nguyên bản tính toán lập tức nhích người rời khỏi Đoán kiếm trang thị phi này, nhưng Tạ Vân lại nói cho hắn biết không thể đi.

Đan Siêu từ nhỏ tại Mạc Bắc lớn lên. Đại mạc mênh mông cô quạnh, chỉ có tiếng lục lạc vọng tới cùng mây trắng lững lờ trôi, thứ nhất không kiến thức qua nữ nhân, thứ hai không lĩnh giáo qua giang hồ.

Hắn uổng một thân có tuyệt hảo thiên phú, tuyệt hảo căn cốt, ngoài hai thanh thiên hạ thượng cổ thần kiếm trong truyền thuyết, chỉ còn có một vị sư phụ xuất hiện trong giấc mộng vô số đêm; nhưng mà bất luận triều đình thiên tử hay là trong chốn giang hồ võ lâm, nguyên tắc cơ bản nhất hắn cũng hoàn toàn không biết.

“Đoán kiếm trang trước mắt gặp phải cường địch, tùy thời có thể gặp nạn diệt môn. Đại sư nếu là lúc này bỏ đi, sau đó nếu Đoán kiếm trang bị diệt, ngươi chính là tội nhân thúc thủ bàng quan thấy chết không cứu; Nếu Đoán kiếm trang không bị diệt, ngươi cũng là kẻ tiểu nhân lâm trận bỏ chạy.”

“Mà Đoán kiếm trang hẳn là sẽ không can đảm trước võ lâm đại hội cuối tháng sau lại cùng Thần quỷ môn chính diện xung đột. Bởi vậy tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp hoãn binh. Hoãn binh qua một trận này, nguy cơ giải trừ, mới là thời cơ đại sư cùng ta rời đi. Võ lâm bạch đạo thích tâng bốc, thổi phồng lẫn nhau, đệ tử danh môn đại phái sau khi rời khỏi đây, mỹ danh cùng Đoán kiếm trang liên thủ ngăn địch tự nhiên không thể thiếu một phần của đại sư.”

Tạ Vân khoanh tay đứng ở bên cạnh hồ nước, tùy tay ném thức ăn cho đám cá chép đỏ thẫm, chọc đến bọn chúng nhao nhao nhảy lên mặt nước tranh đoạt. Gió thu thổi qua đám hoa quế, đem tóc mai của y nhẹ nhàng thổi ra sau tai. Mái tóc mềm mại đen nhánh, trên làn da trắng thuần, nhan sắc phân minh lại nhu hòa, thanh âm từ từ nhẹ nhàng như nói chuyện phiếm.

Đan Siêu ấn đường giật giật.

Tựa hồ thật lâu trước đây, lúc hắn như một con sói con xa bầy, đau khổ giãy dụa lại hung ác hiếu chiến, cũng từng có một người như vậy trấn áp nỗi sợ hãi của hắn, xoa dịu nỗi bất an của hắn, lại ân cần thiện dụ mà dạy hắn.

Nhưng mà đây chẳng qua là một loại cảm giác quen thuộc lại mờ ảo, ý thức của hắn cuồn cuộn như biển sâu, ngay cả một chút cụ thể cũng khó có thể bắt lấy.

“Đại sư?”

Đan Siêu chợt hoàn hồn: “Ân?”

Tạ Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đại sư lúc ở cùng ta, không cần khẩn trương như thế.”

Đan Siêu trầm mặc, nheo mắt nhìn “Long cô nương” trước mặt thân hình mảnh dẻ phong lưu tiêu sái, chậm rãi nói: “… Có khi ta cảm giác, ngươi có chút giống một người mà trước kia ta quen biết…”

“Chấp niệm của ngươi sâu lắm, người trẻ tuổi!” Tạ Vân phất tay đem toàn bộ thức ăn rải xuống hồ cho cá, thản nhiên nói: “Xem ai cũng giống như sư phụ ngươi!”

……

Ban đêm, Đoán kiếm trang khắp nơi đều tĩnh lặng. Mái hiên, hành lang dài, bóng cây cùng hồ nước đều bao phủ trong bóng tối sâu thẳm. Gió nhẹ phất qua bức màn tranh tối tranh sáng, vô thanh vô tức.

Trong lớp màn lụa, Tạ Vân đột nhiên mở mắt.

Một thân ảnh thiếu niên cường kiện đang đứng cạnh bên giường, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên mái tóc đỏ cùng sườn mặt tuấn tú yêu dị của hắn.

“Vân Sử, ngươi tỉnh a.” Cảnh Linh mỉm cười nói, đáy mắt chớp động sáng như mắt sói trong đêm trăng.

Ánh mắt Tạ Vân hướng về bên cạnh đảo qua, chỉ thấy trong phòng loáng thoáng hắc ảnh, đông nam tây bắc bốn phía ít nhất còn bốn năm tên sát thủ của Thần quỷ môn trấn thủ.

Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Ngươi nhận sai người!” Ngay sau đó muốn ngồi dậy.

Nhưng ngay sau đó Đoạt hồn câu trong tay Cảnh Linh đè lên cổ họng của y, đem y đẩy mạnh lùi về trên giường: “Thiên nhai nơi nào không gặp lại, ngươi trước không hỏi ta mang nhiều người như vậy tới làm gì sao?”

Tạ Vân hỏi: “Làm gì?”

Cảnh Linh trên mặt tràn đầy ác ý, hắn cúi người sát bên tai Tạ Vân, thấp giọng nói: “Làm ngươi.”

Tạ Vân nở nụ cười, bỡn cợt nói: “Nếu trộm hương chiếm ngọc cũng chia phẩm, các hạ hẳn nên tính vào hạng bét. Ta nghĩ ngươi tốt xấu cũng là thủ tọa đệ tử của Thần quỷ môn, không đến mức làm việc không có phong cách như vậy…”

Cảnh Linh hỏi: “Cái gì gọi là phân phẩm?”

“Đêm lẻn vào hương phòng, bộc bạch cõi lòng, ngươi tình ta nguyện có thể tính là thượng phẩm; cho dù dùng dược hay dùng sức mạnh, nhưng ôn nhu tiểu ý, cá nước thân mật cùng hưởng Vu Sơn, có thể tính là trung phẩm.”

“Về phần ngươi loại này, cho dù mạnh hơn cũng không dám đơn thương độc mã, còn phải tìm mấy tên thủ hạ trấn giữ bên cạnh… hạ phẩm cũng không thể tính, phỏng chừng phải là hạ hạ phẩm. Ngay cả thủ tọa đệ tử cũng thất bại như thế, xem ra Thần quỷ môn hiện giờ nước sông ngày một cạn kiệt đến lợi hại a.”

Ánh trăng từ phía sau Cảnh Linh chiếu rọi vào, xuyên qua tầng lớp rèm lụa, đem nửa người Tạ Vân bao phủ trong màu sáng bàng bạc.

Cảnh Linh chậm rãi híp mắt: “…Vậy ngươi bình thường thích mấy phẩm?”

“Ta không làm chuyện loại này,” Tạ Vân lười biếng nói, “Trên đời này kẻ quỳ xuống cầu xin ta liếc mắt một cái nhiều lắm.”

“Ha ha ha …”

Cảnh Linh phút chốc cười to, chỉ là trong thanh âm kia lại không hề có nửa điểm ý cười, nghe chỉ làm cho lòng người thêm lạnh lẽo: “Nói đến hay! Quả nhiên tâm tư xảo trá bốn chữ kết luận này không phải là giả! Các ngươi lui xuống đi.”

Cảnh Linh vung tay lên, bọn hắc y sát thủ trong góc phòng nhất tề xoát xoát cúi người, liền biến mất trong bóng đêm không còn thấy tăm hơi. Lập tức vẻ tươi cười của hắn liền thu lại, như mèo bắt chuột mà nhìn chằm chằm Tạ Vân, từng câu từng chữ hỏi: “Nếu ta cho ngươi biết, cái này không gọi là trộm hương chiếm ngọc, mà gọi là – trả thù – thì sao?”

Tạ Vân nói: “Ta không nhớ rõ phương diện nào đắc tội với ngươi.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Cảnh Linh mang một vẻ hỗn hợp giảo hoạt cùng tàn nhẫn không thèm che dấu, Đoạt hồn câu nhẹ nhàng nhích một cái, liền đem áo lụa trắng trước ngực Tạ Vân xé mở, lộ ra xương quai xanh cùng làn da trần trụi trước ngực.

Ngay sau đó hắn vươn tay, nhưng không chạm vào chỗ nào khác, lại trực tiếp đặt vào sau tai Tạ Vân.

Một khối da thịt mềm mại ấm áp, xuyên qua đầu ngón tay có thể cảm giác, mạch đập đương từng nhịp ổn định mà nhảy lên.

Cảnh Linh cảm thấy khó có thể ngăn một tia hồ nghi xẹt qua.

… Thế nhưng đích thực là trống rỗng, không có một chút nội lực.

Làm sao có thể?!

Cảnh Linh trên mặt âm tình bất định, một lát sau đột nhiên ngón tay theo sườn cổ Tạ Vân dời xuống, cho đến khi đặt trên cổ họng y: “Ngươi đây là bị người ta phong bế khí hải bắt cóc đi, hay là lại tẩu hỏa nhập ma?”

Tạ Vân thành khẩn nói: “Lầm đi thiếu hiệp! Ta khi nào lại bị qua tẩu hỏa nhập ma, ta chỉ là một kẻ yếu ớt tay trói gà không chặt… Ngô…”

Ngón tay thô ráp hữu lực của Cảnh Linh ở trên cổ họng y chợt ấn xuống, Tạ Vân lập tức thất thanh, một lát sau sắc mặt bắt đầu dần dần đỏ lên.

“Ngươi nói xem, bộ dạng ngươi như vậy đặt tại Thần quỷ môn sẽ như thế nào.” Cảnh Linh đầy hứng thú nói: “Ta có nên trước hãy hảo hảo thưởng thức ngươi một chút, sau đó mới đem ngươi dẫn trở về Thần quỷ môn, thử xem sẽ phát sinh chuyện gì hay không?”

“…”

Đáy mắt Tạ Vân tựa hồ rưng rưng nước, trong ánh sáng lờ mờ toả ra trong veo.

Cảnh Linh hô hấp có chút dồn dập, chậm rãi cúi người xuống. Trong ánh mắt hắn đầy vẻ kiệt ngạo ngoan lệ, dưới ánh trăng thân thể cường tráng mang đến một loại cảm giác áp bách khôn kể, tới gần liền truyền đến nhiệt độ cơ thể như lửa nóng.

Tạ Vân rũ xuống mi mắt, bàn tay đặt ở bên người vô thanh vô tức nâng lên.

Ba!

Cạnh sườn Cảnh Linh bị trúng đòn nặng, đầu óc nháy mắt tê rần, cả người không khống chế được mà ngả xuống – chẳng qua chỉ là trong phút chốc, hắn phản ứng cũng cực nhanh, lúc này liền đề khí chống đỡ thân thể, nhưng trong chớp mắt đó Đoạt hồn câu trên tay đã bị Tạ Vân rút đi.

Cảnh Linh hừ một cái, năm ngón tay biến chiêu thành trảo, phản thủ đoạt lại!

Nhưng mà Tạ Vân tựa hồ sớm đã dự liệu được động tác của hắn. Vừa tránh né đồng thời theo kinh lạc trên cánh tay hắn ba ba ba điểm thêm mấy chỗ đại huyệt – cánh tay Cảnh Linh nháy mắt rũ xuống vô pháp nâng lên, nhất thời giận dữ, há mồm liền muốn quát lên chửi rủa. Ngay sau đó Tạ Vân đã xoay người ngồi khoá trên sống lưng hắn, mũi nhọn của móc câu như tia chớp nhắm ngay sau gáy hắn!

“Bây giờ là ai thưởng thức ai?” Tạ Vân trêu cợt nói.

“…”

Cảnh Linh hơi hơi thở dốc. Vừa rồi một loạt phản kích kia quả thực có thể dùng “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy” để hình dung, ngay cả hắn sát thủ già đời như vậy cũng không phản ứng kịp, quả thực là…

“Một chiêu vừa rồi kia gọi là gì?” Cảnh Linh hỏi.

Lần này đến phiên Tạ Vân cúi người ghé vào lỗ tai hắn, cười nói: “Gọi là kinh nghiệm thực chiến. Tiểu tử, ngươi còn phải học nhiều a.”

Y nói chuyện hơi thở mang theo một chút ẩm ướt ấm áp.

Cảnh Linh thở sâu, đột nhiên khàn khàn mà cười lạnh:

“Tiền bối, cho dù là kinh nghiệm phong phú, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều là vô dụng, ngươi không biết sao?”

Tạ Vân ánh mắt khẩn trương, ngay sau đó Cảnh Linh đột nhiên đề khí, nội lực bùng nổ. Trong phút chốc cơ bắp căng thẳng vặn người, cùng thời khắc mũi câu cắt qua da sau gáy hắn phun ra máu tươi, vươn tay nắm được cổ tay Tạ Vân!

Cắc!

Tạ Vân không hề có nội lực hộ thân, xương cổ tay cắc một tiếng sai vị, Đoạt hồn câu lập tức rời tay rơi xuống.

Cảnh Linh nhảy lên cao tiếp được móc câu, cường bách phá tan kiềm chế huyệt đạo, ầm ầm một tiếng vang nặng nề đem Tạ Vân ấn trở lại trên giường!

Rầm…!

Một cái nhấn kia mạnh mẽ quả thực đến mức có thể đem người ta toàn thân cốt cách chấn gãy. Trước mắt Tạ Vân biến thành màu đen, trong tai ong ong vang vọng, một cỗ tinh ngọt nảy lên trong cổ họng, ước chừng một lúc lâu không thể nghe được bất luận thanh âm gì.

Cảm giác đó thật sự giống như hồn phách ly thể, y cũng không biết mình có phải đã mất đi ý thức hay không, hoặc là đã ngất đi sau đó lại bị đau nhức kích thích tỉnh lại.

Ước chừng qua thật lâu y mới miễn cưỡng nghe thấy bên tai có người nói chuyện. Thanh âm kia chợt gần chợt xa, kỳ thật là bởi vì trong tai y bị sung huyết nên không nghe rõ: “Không nghĩ tới thật sự có ngày hôm nay…”

“… Ngẫm lại trước kia khi ở Thần quỷ môn, tiền bối ngươi chính mình cũng không thể đoán trước được…”

Tạ Vân trong ngực dồn dập phập phồng, cổ tay run rẩy, tựa hồ muốn giơ tay lên chỉ, nhưng ngay sau đó bị Cảnh Linh bắt lấy ngón tay nắm trong lòng bàn tay, giống như mèo tóm lấy chuột dần dần tăng lực, cho đến khi các đốt ngón tay không thể chịu nổi, phát ra thanh âm răng rắc.

“Ta đoán cái này phải là hạ phẩm…” Cảnh Linh tiếc nuối nói, cúi người xuống.

Vừa lúc đó, đột nhiên song cửa sổ rầm rầm vỡ ra thành từng đoạn. Một bóng đen giữa đầy trời vụn gỗ cùng ngọc châu bay vào trong phòng, ầm một tiếng ngã xuống mặt đất!

Tủ quầy bài trí bị đụng ngã thành một đoàn hỗn loạn trên sàn. Cảnh Linh chợt quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất đang chật vật bất kham rõ ràng là thủ hạ của chính mình hiện đang canh giữ ngoài cửa phòng.

Ngay sau đó cánh cửa bị một đạo kiếm khí bổ ra, ván cửa bay hướng vào trong, bị Cảnh Linh một quyền đập nát. Xuyên qua vô số mảnh vụn gỗ, chỉ thấy kiếm quang dày đặc bổ vào vào đầu mình đánh xuống ——

Keng!

Trong lúc chỉ mành treo chuông, Cảnh Linh vặn người vung tay, Đoạt hồn câu chắn ngang, nghênh diện chặn lại đao phong cực mạnh chém tới!

Tiếng kim khí giao nhau khiến người nhức óc. Nội lực va chạm, hoả tinh bắn toé, hai thanh binh khí đều bởi vì cực độ giằng co mà rung nhè nhẹ, thân đao phản chiếu đôi mắt âm trầm của Cảnh Linh: “Hòa thượng, Phật tổ không dạy qua ngươi đừng có quản thế nhân tầm hoan mua vui sao?”

Đan Siêu nhanh chóng liếc mắt nhìn Tạ Vân trên giường phía sau hắn, chỉ thấy “Long cô nương” miễn cưỡng khép vạt áo ngồi dậy, trong lòng xác định, lạnh lùng nói: “Thí chủ, cha ngươi không dạy qua ngươi, tầm hoan mua vui phải là hai người ngươi tình ta nguyện. Chỉ đơn phương một mình là muốn bị đánh sao?”

Cảnh Linh giận dữ: “Ngươi!”

Một tiếng kia chưa hết, hắn đột nhiên phát lực. Chỉ nghe lưỡi đao cùng móc sắt kịch liệt ma sát, mũi câu nhọn xẹt qua sống đao, vang lên tiếng chói tai.

… Trường đao là Đan Siêu vừa rồi từ trong tay tên sát thủ của Thần quỷ môn đoạt tới, bị Đoạt hồn câu một móc, vậy mà nháy mắt nứt ra, rầm rầm một tiếng gãy thành mấy đoạn!

Đan Siêu ngay cả hé răng cũng không có, trực tiếp vứt bỏ đao ra phía sau, cả người nháy mắt liền rời khỏi cửa. Quả nhiên cá tính Cảnh Linh là sát thủ xuất thân, nửa điểm đều không do dự liền xông ra ngoài đuổi theo. Đến đình viện Đan Siêu không thể tiếp tục lui, Cảnh Linh cả người như ác điểu bay lên cao đập xuống, bức thẳng đến trước mặt hắn, đồng thời hai tay vòng ra phía sau gỡ xuống một thanh Đoạt hồn câu khác.

Hai móc câu đan xen, thẳng hướng cổ họng, như mũi hái của tử thần lăng không mà xuống:

“Đi chết cho ta…!”

Đinh!

Kỳ thật phải là hai tiếng, nhưng bởi vì thời gian không cách biệt, cho nên nghe chỉ có một tiếng mà thôi.

Cảnh Linh đồng tử hơi co lại, trong đáy mắt chiếu ra hai thanh trường kiếm, đương tả hữu chặn lại Đoạt hồn câu của chính mình …

Vừa rồi trong giây phút hết sức nguy cấp, Đan Siêu đưa hai tay ra sau, rút ra Long Uyên Thái A đang cài trên lưng, vững vàng một kích chặn lại song câu!

Vải bố bọc ngoài song kiếm bị đều đánh rách tả tơi, lộ ra bên trong mảng lớn vỏ kiếm bằng da cá nhám màu trắng, như vậy nhìn qua thậm chí có chút buồn cười. Nhưng Cảnh Linh lại có thể rõ ràng cảm giác được từ trong vỏ kiếm bằng da truyền đến kiếm ý lạnh lẽo thấu xương, cứng cáp sắc bén, như thần chung cổ trống khiến người chấn động, lại như từng đợt sóng trên sông dài trào dâng, vĩnh viễn liên tục, hết sóng này đến sóng khác, hướng vào tâm mạch của mình mà bức đến.

Cảnh Linh hô hấp đình trệ, trong lòng biết không tốt, cắn răng rút câu lại, đề khí lùi nhanh ra phía sau: “…. Ngươi không có khả năng là hòa thượng!”

Hắn “keng!” một tiếng đem song câu cắm mạnh lên nền đất, mượn chiêu này ổn định thân hình, quát: “Ngươi rốt cuộc là từ môn phái nào xuất thân?!”

Cùng lúc đó, trong phòng.

Tạ Vân bắt lấy cổ tay chính mình, kéo một cái cắc, xương cổ tay liền trở về chính vị.

Y kiệt lực mà thở ra một hơi, nhưng mà hơi kia chưa ra hết đã biến thành một trận ho mãnh liệt. Một lúc lâu tiếng ho khan rốt cục mới miễn cưỡng ngừng lại, Tạ Vân thở hổn hển xoay người xuống giường, lấy lại bình tĩnh.

Tuy rằng trên ngón tay vẫn còn run rẩy rất nhỏ, nhưng y vẫn cứ tỉ mỉ cẩn thận, không chút cẩu thả mà đem y bào đai lưng buộc lại chỉnh tề.

Tên sát thủ xui xẻo kia của Thần quỷ môn còn nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, Tạ Vân từ trong giày hắn rút ra một thanh chủy thủ, mở ra vừa thấy lưỡi màu xanh lam, rõ ràng là tẩm qua thuốc độc, liền thuận tay lau vào cổ sát thủ kia, rồi đứng dậy đi về hướng cửa.

… Cạch! Cạnh!

Mỗi một bước đi, thân hình y liền phát sinh một chỗ biến hóa tương ứng: xương đùi biến dài, bả vai biến rộng, ngực nở, lưng thon; cả người tựa như giãn nở ra, biến thành cao hơn cả tấc!

Cuối cùng một bước dừng trước khi ra cửa, xương sống y cắc một tiếng, giống như một khối xương cốt cuối cùng định hình.

Đại nội đệ nhất cao thủ, Thống lĩnh cấm vệ quân Tạ Vân hít một hơi thật sâu, sườn mặt nghiêng lạnh lùng dưới ánh trăng thâm thúy phân minh, một bàn tay nâng lên, duỗi tay mở cánh cửa hướng đi thông đến đình viện nơi Đan Siêu cùng Cảnh Linh đang giằng co lẫn nhau…

“Người tới a! Cháy rồi!”

Trong viện chợt đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng chân chạy rầm rập, tiếng người kinh hô, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp: “Đi lấy nước! Đi lấy nước!”

“Nhanh! Nhanh cứu hoả! Đại tiểu thư ở bên trong!”

“Không được rồi! Người tới mau! Đại tiểu thư bị lửa thiêu…!”