Thanh Quan

Chương 1149: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (12)




Lại nói bệnh viện tâm thần dù sao cũng là quần thể đặc thù, chỉ có người trong bệnh tâm thần bệnh mới đi vào trong đó, còn các bệnh viện khác, phòng khám bệnh các loại không cùng đường với bên này, người bình thường cũng sẽ có chuyện đau đầu nhức óc, nếu đưa ra tin tức mặt trí, vậy chẳng khác gì làm xấu thanh danh qua chuyện này.

Mỗi người cảm thấy bất an, mỗi người chú ý, toàn bộ thành phố hơn hai mươi bệnh viện trong ba ngày liên tục tổ chức hội nghị nhân viên, cường điệu giảng thái độ phục vụ cùng chất lượng phục vụ, những lãnh đạo bệnh viện bắt đầu tiến hành chữa trị các chuyện tai hại hoặc là che dấu chúng đi, dùng tránh được cơn bão phóng viên truyền thông đưa tin.

Sau khi viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn Liêu Thừa Tông nói mình có công việc, trực tiếp ngồi máy bay bay tới nước Mỹ, ném cục diện rắm rối này cho phó viện trưởng, chiêu thức giá họa giang đông này quá quỷ dị quá đột ngột, căn bản không cho đối phương có quyền cự tuyệt. Hắn trời cao mặc chim bay, lại hung ác cho phó viện trưởng gặm móng heo, trong mắt bắn ra ngọn lửa.

Ban tổ chức các phóng viên đi vào Quảng Châu đã năm ngày. Danh nghĩa là đưa tin theo dõi, kỳ thật Hà Tinh mỗi ngày đều nói với Tần Mục không ít lời ong tiếng ve, cũng mặc kệ Tần Mục có vội bao nhiêu. Từ khi Tần Mục nói muốn nhận Hà Tinh làm em gái, Hà Tinh điện thoại tới nhiều lần, Tần Mục lại không thể nói cái gì, nhẫn nại ứng phó.

- Hà đại phóng viên, em không phỉa muốn đưa tin theo dõi hệ thống bệnh viện ở Quảng Châu hay sao, như thế nào mỗi ngày cầm điện thoại nói chuyện phiếm với anh vậy, đây không phải hiện tượng tốt a.

Tần Mục xoa đầu nhìn qua nhân viên bên ngoài, trong khu phát triển này cả trong lẫn ngoài đều có tên bốn đơn vị, tất cả đơn vị nhân sự được liệt kê rõ ràng, thậm chí mỗi người trong thành phố có phức tạp gì, quan hệ gì cũng được ghi rõ. Đây là cánh tay của Văn Nhập Hải, thằng này càng ngày càng lợi hại, hắn đồng thời bố trí bốn khu phát triển này một lần và bố trí cả chuyện này, quả nhiên là người giỏi giang sẽ không sợ nghiền ép, cho dù đi tới nơi nào cũng tỏa sáng.

Tần Mục chuẩn bị nhân lúc loạn thế này kiếm lợi, vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chỉnh hợp bốn khu phát triển này. Giống như một ít cơ cấu quá to, căn bản không cần mở tới bốn văn phòng, trực tiếp tập trung ở cùng một chỗ là được. Đây là suy nghĩ của Tần Mục, cũng là Phương Chấn Bang cho phép. Phương Chấn Bang cũng thừa nhận lúc trước nhân viên bốn khu phát triển có tham nhũng, mà văn phòng của bốn khu đều chiến dịch tích, cũng lớn hơn nhiều các cục của thành phố, chuyện này bị nhiều người lên án.

- Gấp cái gì, hiện tại có đi cũng không thể cầm tay của người ta, không có ý nghĩa.

Hà Tinh cười hì hì nói ra:

- Nếu hiện tại gặp chuyện không may, người ta cố ý chơi mà, hoặc là mang trách nhiệm đổ lên người khác thì chiêu gì cũng có thể. Nói thiệt cho anh biết a, lần này ban tổ chức cử người tới, kỳ thật còn sớm hơn cả em, bọn họ sớm ở các bệnh viện lớn từ lâu rồi.

Tần Mục nghe Hà Tinh làm ra vẻ tự thuật, quả nhiên là hít một hơi khí lạnh. Ngươi nói phóng viên cái gì lợi hịa nhất, chính là đã sớm phái người nằm vùng từ máy năm trước, dĩ nhiên là sớm có dự mưu. Cho dù các đơn vị bệnh viện có dự phòng, cho rằng phóng viên chỉ mới bắt đầu nhìn chằm chằm mấy ngày hôm trước, ai nghĩ đến bọn họ đã sớm phái người nằm vùng, đoán chừng chuyện gì cũng đã làm rõ ràng cả rồi, lúc này mới tới lúc Hà Tinh thả con tép, bắt con tôm xuất hiện trên nhật báo Quảng Châu.

Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy mình chính là kẻ đần nhảy vào trong cạm bẫy, Hà Tinh khẳng định đã đạt được tổ chức chỉ thị rồi, chuyên môn đi làm đây là một tiết mục hiển nhiên, Tần Mục còn chạy tới đó hiến kế nữa chứ, nghĩ như thế nào cũng là đồ gà mờ hấp ta hấp tấp a.

Tần Mục bên này không nói gì, hơi thở của Hà Tinh cũng có chút không ổn. Hai người mấy ngày nay đều như vậy, nói không quá nhiều, sau đó chỉ còn nghe tiếng hô hấp của nhau, sau đó Tần Mục bắt đầu công tác, Hà Tinh cũng không tắt điện thoại, chỉ lo bận việc, sau đó cầm lấy điện thoại nói tiếp.

Nhưng mà lúc này Tần Mục không có buông tay, mà là nhỏ giọng hỏi:

- Em nói thật cho anh biết, có phải em nhét người ở bên cạnh anh không? Anh có thể nói cho em biết, nếu dám lén lút phỏng vấn anh, coi chừng anh bao cha em đánh mông em đấy.

Tần Mục nói xong câu đó thì suýt cắn lưỡi của mình rồi. Mông của nữ nhân, tùy tiện cho một nam nhân nói ra miệng sao?

- Anh đúng là xấu xa!

Hà Tinh phi một tiếng, kỳ thật hai gò má đã nóng hổi và định nhào vào phòng tắm rồi. Nàng tức giận đánh miệng mình một cái, trong lòng khinh bỉ chính mình vài câu, lúc này mới nói cho Tần Mục, kinh thành bên kia xuất hiện sự cố trong hệ thống bệnh viện, bộ y tế cũng có động thái, người lãnh đạo ban tổ chức chủ yếu có quan hệ không tệ với bộ y tế, cho nên muốn mượn nhờ lực lượng truyền thông chuyển dời ánh mắt của người khác lên Quảng Châu, sự cố bên kinh thành sẽ phóng nhỏ vô hạn, đến lúc đó lại thao tác một phen thì nguy cơ biến thành vô hình.

Lẽ ra thân phận của Hà Tinh không nên biết những chuyện này, Tần Mục suy nghĩ một chút, đã biết rõ lão ba của Hà Tinh cũng có tham gia vào chuyện này. Hắn không hỏi cụ thể chuyện gì, nghĩ đến Hà Tinh cũng chỉ biết rõ da lông, cho nên nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, có thời gian em nên đi gặp Duẫn Song Song, ước định thời gian phát động. Nhớ kỹ, lúc này anh phối hợp với em, em thiếu anh đại nhân tình đấy.

- Được mà, cho dù em không nói, anh còn không phải nhờ cha của em giúp Liễu Thừa Tông thoát trách nhiệm sao?

Hà Tinh cười rộ lên:

- Đây gọi là theo nhu cầu mà!

Tần Mục cười cười, nhìn thấy Lưu Đại Hữu giữ cửa đẩy ra, lại bảo Hà Tinh mình có việc, chính mình có một số việc phải xử lý. Hà Tinh bản ngăn cản trở muốn Tần Mục mở điện thoại, nhưng Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu nói là chuyện u ám, Tần Mục không muốn có lỗ tai của người thứ ba nghe, hắn tắt điện thoại.

Lưu Đại Hữu vào trong phòng rút thuốc ra, sau đó phiền muộn ngồi lên ghế sa ***, hắn lúc này tố khổ:

- Càng nghĩ càng không được tự nhiên, dựa vào cái gì phát pháo đầu tiên bắn lên người tôi, ngay cả khẩu hiệu công kích cũng đã có sẵn rồi.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Tối thiểu nhất anh chính là người danh tiếng, so với đám người bị dao cùn cắt thịt thì đã hạnh phúc hơn quá nhiều.

Nói xong Tần Mục đặt chuyện nhân sự đang xử lý xuống, sắc mặt trở nên ngưng trọng lên, hỏi:

- Tốt rồi, nói đi, chuyện đã tiến hành như thế nào?

Lưu Đại Hữu gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn qua cửa phòng, lại lo lắng đi ra mở ra, nhìn ra chung quanh một chút, lúc này mới đóng cửa, lại thuận tay khóa cửa, lúc này mới ngồi xuống ghế đối diện Tần Mục, nhỏ giọng nói ra: