Thanh Quan

Chương 1150: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (13)




- Đều điều tra rõ, trong bốn khu đang phát triển có dính dáng tới chuyện đánh bạc và ma túy có hơn hai mươi nhà, còn có một ít câu lạc bộ tư nhân. Tần chủ nhiệm, đây không phải hiện tượng tốt, chuyện này xảy ra ở khu phát triển, người khác muốn nắm bím tóc của anh quá thuận tiện, tùy tiện một người lấy chuyện này ra áp cũng đủ khiến anh thở không ra hơi.

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Từ khi có nhân loại thì đánh bạc và hưởng thụ chính là thiên tính của nhân loại rồi, đây là sự thật khách quan tạo thành. Thị ủy ở trên chuyện này cũng bày ra mặt mũi, bất đắc dĩ là do cảnh lực có hạn, chỉ có thể dựa vào khống chế để chế ngự. Chỉ có cái này ma túy thì không đụng vào, người khác ở đâu tôi mặc kệ, chỗ tôi làm quan mà gây khó dễ thì không được. Lưu đại ca, phương diện này anh phải điều tra nhiều, không thể bỏ qua cho nhà nào cả, chuyện còn lại giao cho đám người Đức gia đi làm, cho bọn họ cơ hội rạng rỡ đi.

Lưu Đại Hữu cười nói:

- Lời này nói ra đúng là trùng hợp. Anh có biết Bách Thanh Dương vì cái gì mà lập nghiệp nhanh như vậy không, dựa vào chính là cái này. Tuy sinh ý này hiện tại hắn không nhúng tay vào, nhưng mà lôi chuyện cũ ra nói thì khó nói được.

Tần Mục gật gật đầu, Bách Thanh Dương từng dựa vào ma túy lập nghiệp, trên phố Quảng Châu vẫn có truyền lưu, thậm chí trước đây ít năm còn có người kiện lên cấp trên lại bị cường lực áp xuống. Mà Bách Thanh Dương muốn khiêu chiến Tần Mục, Tần Mục cũng không cho đối thủ cơ hội, đừng nói Bách Thanh Dương từng có thân phận không sạch sẽ, cho dù sạch sẽ như tờ giấy trắng thì Tần Mục cũng có biện pháp khiến hắn đi vào khuôn khổ.

Dân không đấu với quan, đây là đạo lý từ xưa tới nay không thay đổi.

Lần tranh quyền đoạt lợi này diễn ra trong nửa năm, ai cũng không nghĩ tới vào một ngày bình thường, một đôi tình lữ trẻ tuổi ở phương bắc tới chính là dây dẫn nổ.

Trong đêm tối ở Quảng Châu tiếng động lớn rầm rĩ, nơi phát ra chính là nơi ăn chơi trụy lạc ở Quảng Châu.

Đường Phổ Đà nằm tương liên với khu phát triển và khu giải phóng cũ. Con đường này bắt đầu từ chi nhánh ngân hàng, phía nam thuộc về đại khu phát triển, phía bắc thuộc thành phố là khu giải phóng cũ. Trên con đường này tràn ngập hương vị giải trí, mấy khu khác muốn thu nơi này vào dưới trướng, nhưng đối phương vẫn không buông miệng.

Trên con đường phía bắc có một hộp đêm tên là Nhất Dạ Khuynh Thành, cửa ra vào bãi đỗ xe có một ít người kiệt ngạo bất tuân. Ngay tại bãi đỗ xe trong góc âm u, một gã nam tử trẻ tuổi sắc mặt đỏ thẫm bị ba tráng hán tóm cổ, một người trong đó còn cười dâm đãng nâng cằm của hắn lên, khiến cho hắn tận mắt nhìn bạn gái của mình bị người ta hiếp dâm.

Nam tử trẻ tuổi khóe mắt đã chảy máu, thân thể không bằng người khác, cho dù hắn muốn toàn lực cứu bạn gái ra khỏi biển lửa nhưng lại hữu tâm vô lực, chỉ có đỏ máu rơi lệ mà thôi. Bạn gái giống như không có nhìn thấy biểu lộ của bạn trai, vẻ mặt mơ hồ cùng say mê, giống như chuyện hiện tại đang diễn ra không phải xảy ra trên người nàng.

Cảnh xấu xí này tiếp tục hơn một giờ, bảo an của hộp đêm đi qua nơi này dò xét, vừa thấy tràng cảnh này thì cúi đầu chê cười rời đi.

Lúc này Tần Mục đang trao đổi với Lưu Đại Hữu trên bàn cơm ở nhà mình, đang bàn luận nên động thế nào, dùng khu khai phát làm chủ trận địa, đánh một trận chiến thật đẹp. Lưu Đại Hữu chủ trương trực đảo hoàng long, trước bất kể chuyện khác, chế trụ Bách Thanh Dương nói sau. Tần Mục không đồng ý với chuyện này, dù sao thân phận và mặt mũi của Bách Thanh Danh là thương nhân nổi danh của Quảng Châu, kéo một ít lợi ích kinh tế, không thể tùy tiện làm việc. Không có chứng cớ mười phần, chân trước bắt người, chân sau đã tràn ngập điện thoại cầu tình, điện thoại áp lực, như vậy chẳng những đánh rắn động cỏ, hơn nữa tiếp theo đó còn thương tích đầy mình. Đến lúc đó chỉ sợ Phương Chấn Bang cũng sẽ gây áp lực cho Tần Mục, vậy không tốt lắm.

Tần Mục chủ trương trước nắm từ nhỏ lên, tuy cũng làm cho Bách Thanh Dương cảnh giác, nhưng lực lượng công an trong thành phố đả kích một ổ nhóm đánh bạc, khu đang phát triển có một đám như vậy, cục công an sẽ làm một hồi đả kích chung. Chuyên môn tung lưới vào tệ nạn, Bách Thanh Dương không giống như hồ ly thấy gió là chạy. Đao cùn cắt thịt còn đáng sợ hơn giết người ngay lập tức, vì vậy Tần Mục vẫn chủ trương làm thế.

- Tần bí thư, phải làm như thế nào mới tra được lên người Bách Thanh Dương đây?

Lưu Đại Hữu phiền muộn gãi đầu, hắn hiện tại thân mang tội, mặc dù có bị bí thư kiểm tra kỷ luật Hướng Xuân Trữ đưa vào diện theo dõi, nhưng khắc phục khó khăn lại không đánh không được, cho nên hắn rất nôn nóng.

- Như thế nào, làm đại đội trưởng trinh sát một thời gian ngắn, chê giường gạch ở khu khai phát sao?

Tần Mục giống như cười mà không cười, nói:

- Lưu đại ca, thời điểm chúng ta ở Tây Bình Bắc Liêu, cũng không có nôn nóng như vậy ah. Anh nói một hơi ăn mập hay là trường kỳ bảo vệ sức khỏe mới tốt?

Ví von này đặt lên người Lưu Đại Hữu rất phù hợp. Lưu Đại Hữu cũng biết Tần Mục sẽ không thật sự tức giận lời của hắn, chỉ cười mỉa, thấp giọng nói ra:

- Tôi không phải đang sốt ruột sao, anh phải biết rằng, tôi từ đại đội trưởng trinh sát rơi xuống vị trí này, không chỉ người trong cuộc chê cười tôi, tôi còn nghe được chút ít tiếng gió, có người đang hoạt động thay thế vị trí của anh đấy.

Tần Mục cười nhạt, mặt mũi tự tin và thong dong, nói:

- Không có can đảm thì không dám lên Lương Sơn. Muốn ngồi vào vị trí của tôi mà không có tài năng lẫn chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ không ngồi được lâu, vậy cho dù có tới tôi cũng hy vọng người như thế xuất hiện, lúc này mới lộ ra vị trí trọng yếu của tôi, cũng tránh khỏi những người khác cho rằng tôi dựa vào quan hệ mà lên chức này.

Lưu Đại Hữu còn muốn nói thêm gì nữa, điện thoại của hắn reo vang, điện thoại của hắn cùng Tần Mục đồng thời vang lên. Tiếng chuông không tầm thường, Tần Mục đứng người lên, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ. Lưu Đại Hữu nhìn qua hai bên, đi đến ban công lấy điện thoại ra.

- Lưu cục trưởng, gặp chuyện không may. Đường Phổ Đà có một nam tử ôm một cô gái cởi sạch quần áo đứng giữ đường, quỳ ở nơi đó hô to cầu ông trời mở mắt.

Trong điện thoại có tiếng nói dồn dập:

- Ngài mau tới xử lý một chút đi.

Trong lòng Lưu Đại Hữu đang phiền muộn, quát vào trong điện thoại:

- Loại người này là bệnh tâm thần, sao không điện thoại cho bệnh viện tâm thần?

- Hắn bị vây ba vòng trong ba vòng ngoài, hình như có người của truyền thông ở dó, người của bệnh viện tâm thần không dám tới, cho dù đến cũng không dám động ah. Nam nhân kia còn tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, nói chuyện rát rõ ràng.

Giọng nói trong điện thoại phát run.

Lưu Đại Hữu thấp giọng mắng một câu, bảo người nọ quan sát tốt tình huống, liền cúp điện thoại. Công tác vẫn phải làm, trao đổi với Tần Mục có thể nói tùy lúc.