Thanh Quan

Chương 119-120: Bóng hồng ​




Tần Mục vốn định nói vài câu với Lưu Đan, thế nhưng mà Lưu Đan trong mắt đề phòng thì buông tha suy nghĩ này. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ tới thế cục quan trường huyện Tây Bình, tìm cơ hội thích hợp nhất trở mình.

Trong xe có nhạc vang lên, khóe miệng Tần Mục tươi cười. Xe đại công tước cũ nát này đám người chen chúc, hơn nữa âm nhạc cũng không hợp, so với nhạc khiêu vũ mười năm sau còn an tĩnh hơn nhiều.

Lưu Đan ở bên cạnh ngủ rồi, chủ tịch trấn này ở ẩn hai tháng đột nhiên nổi tiếng, trên gương mặt trẻ tuổi tươi cười. Người nào không biết nhất định cho rằng hắn là sinh viên đại học, cũng không có suy nghĩ tại Miếu Trấn thậm chí là huyện Tây Bình này lời của hắn nói rất có thể khiến cho một ít người suy nghĩ.

Tần Mục chậm rãi mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt Lưu Đan. Lưu Đan bối rối, liên tục không ngừng nhìn qua ngoài cửa kính, nhưng mà trong lòng đang hoảng loạn.

Tần Mục vẫn cười khổ. Hắn mấy ngày nay cũng nghe không ít ngoại hiệu của mình, rất bất đắc dĩ, không phải Tần Mục âm hiểm xảo trá, cũng không phải hắn được lý không tha người, quan đồ này không phải người bình thường suy nghĩ đơn giản như vậy. Thấy bộ dáng của Lưu Đan thì Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Lưu lão bản, làm việc phải vững vàng đấy, bộ dáng nôn nôn nóng nóng, làm sinh ý khó quản tốt lắm.

Tuổi của Tần Mục còn nhỏ hơn Lưu Đan một hai tuổi, nhưng mà ngữ khí nói chuyện thì không nhỏ, Lưu Đan chân mày lá liễu dựng lên, muốn nói vài lời phản bác, lại nghĩ tới thân phận và địa vị của Tần Mục, chỉ có thể âm thầm cắn răng một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Ông!

Âm thanh hai xe vượt qua nhau vang lên trong tai Tần Mục, hiện tại thời tiết còn mang theo khí tức mát mẻ của cuối thu, cửa xe không có đóng chặt, một cơn gió mạnh thổi tóc dài của Lưu Đan bay lên.

Tần Mục ở bên cạnh nhìn qua, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh giống như thầy một tia sáng màu đỏ bay qua, sau đó nghe tiếng lái xe trách móc:

- Hắc, trông thấy chưa, lái xe thật đẹp!

Cô bé xoét vé bên cạnh nói:

- Ca, mắt của anh đỏ lên kìa, anh có làm vài chục năm cũng không mua nổi chiếc xe này đâu.

Lái xe cười rộ lên, nói ra:

- Đại ca của em không nhịn được mà, có thể có chiếc xe Jeep nhỏ đã không tệ lắm.

Hành khách bên cạnh cũng chọc vào một câu, nói bằng tay nghề tiểu Lý không qua vài năm là mua được rồi. Ngay sau đó người trong xe cũng cười đùa. Mọi người trên cơ bản đều là từ trong thị trấn đi ra, hoặc nhiều hoặc ít đều biết mặt nhau, hào khí trong xe náo nhiệt hơn.

Cũng không biết ai nói một câu Tần âm nhân, hào khí trong xe càng trầm xuống. Tần Mục cười nhìn qua bên cạnh, bắt chéo chân lại, có hứng thú dựng tai lên nghe, nghe xem dân chúng đánh giá mình như thế nào. Lưu Đan ở bên cạnh cũng có chút tâm thần bất định, tim đặt lên cổ họng, nếu như Tần âm nhân này nghe được lời không tốt nào đó, vậy có thể trả đuổi người ta đấy.

Có đàn ông hơn ba mươi tuổi nói:

- Tôi cảm thấy Tần chủ tịch đi tới trấn của chúng ta là phúc khí của cả trấn, chuyện bên thôn Tây Sơn có người nào không biết? Anh xem người ta đi, còn chưa tới một năm đã mang cả thôn Tây Sơn làm giàu lên như vậy. Lần trước người bà con của tôi ăn mừng hôn lễ, thật là phô trương, huyện Tây Bình có ai vượt qua?

Lời này khiến cho mấy người phụ họa, nhao nhao nói tới chuyện nhìn thấy ở thôn Tây Sơn, Tần Mục khóe miệng cong lên.

Lại có một người không phục, chậm rãi nói ra:

- Đó là chính sách của đảng tốt, quan hệ gì tới Tần âm nhân? Anh xem hắn là người nào, từ trưởng thôn tới bí thư chi bộ, sau đó từ phó bí thư lên chủ tịch, cả ngày tốn tâm tư vào tranh đấu, có làm chuyện gì giúp dân chúng chứ?

Cách nói này của hắn mọi người đều đồng ý. Lưu Đan cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Tần Mục, tươi cười của hắn cũng không biến mất, ngược lại càng lúc càng lớn, không rõ suy nghĩ của Tần Mục.

- Anh quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần có thể giúp tiền trong túi tôi nhiều hơn, anh ta lên chức có sao.

Người đàn ông lúc trước đắc ý vỗ túi của mình, nói ra:

- Tôi thật phục chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn, tôi đi qua đó học nghề. Đã nói bao ăn ở trong một năm, bảo đảm học thành tài, còn không thu học phí, chỉ cần trong ba năm làm cho công ty, tiền công cũng không ít đấy. Ngay cả sư phục cũng dạy tận tình, cả ngày tôi đều học thật nhiều đấy.

Mọi người cười ha ha, thì ra cái túi bên eo của người đàn ông này là tiền đấy, lại đi qua đó học nghề.

Người đàn ông nọ nghe mọi người cười thì la lớn:

- Các người đừng cười, một tháng một ngàn đồng, bao ăn bao ở, các người đi đâu tìm?

Một ngàn khối! Năm 90 một ngàn đồng là khái niệm gì? Không ăn không uống không cần một năm có thể trong huyện Tây Bình mua được gian phòng không tệ đấy.

Mọi người nghe xong con mắt nóng lên, nhao nhao nghe ngóng có phải như vậy hay không!

Lưu Đan giật mình nhìn qua Tần Mục, nàng vẫn nghe Tôn Đại Thành nhắc tới Tần Mục đoạn tài lộ của mọi người, không phải người tốt lành gì, nhưng là mà chưa bao giờ nghe được Tần Mục xử lý lại hiện thực như vậy, trong mắt phòng bị cũng giảm nhiều.

Mọi người nghị luận, Tần Mục mở mắt ra, thình lình nói một câu:

- Xem người khác làm gì, không bằng xem chính mình. Địa lý Miếu Trấn rất ưu việt, có ưu thế tự mình phát triển.

Những lời này nói có chút quan khí, mọi người toàn bộ nhìn qua Tần Mục. Tần Mục cũng trải qua không ít sóng gió, tự nhiên không quan tâm nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, khóe miệng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Người đàn ông đi thôn Tây Sơn học nghề kêu lên, hai tay dùng sức xoa xoa hai mắt, không thể tin được hô:

- Tần chủ tịch trấn?

Trên công ty chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn và đường đi qua công ty, ảnh chụp của Tần Mục được treo cao nhất, cho nên hắn nhận ra Tần Mục.

Tần chủ tịch trấn? Tần chủ tịch trấn? Người trên xe phát mộng, tại Miếu Trấn này còn có Tần chủ tịch trấn khác sao?

Tần Mục khoát khoát tay với người nọ:

- Cái gì chủ tịch trấn chứ, tôi cũng như mọi người, chỉ là một hành khách bình thường.

Nghe Tần Mục thừa nhận, ngươi trong xe nổ tung lên, mấy người mới nóiTần Mục là Tần âm nhân, vội vàng khiếp đảm dùng sức co người lại, sợ Tần Mục tìm bọn họ tính sổ.

- Tần chủ tịch trấn, sao ngài tự mình đi xe bus chứ?

Người đàn ông kia nhìn thấy Tần Mục nổi danh trong thôn Tây Sơn nhìn qua mình gật đầu thì sắc mặt đỏ bừng.

Tần Mục cười ha ha, nói ra:

- Đồng chí này, nói chuyện thật biết điều, nếu tôi không tự mình đi xe bus, chẳng lẽ còn có người đi xe thay tôi sao?

Lưu Đan nghe Tần Mục nói được thú vị, lập tức bật cười. Mọi người thấy Tần Mục không có quan uy lớn gì đó, cũng buông tâm lý khẩn trương.

Tần Mục ngồi trên xe giảng thuật mộc mạc chuyện cải cách Miếu Trấn sắp diễn ra, nói về một ít chính sách, cổ vũ mọi người trong thời gian nhàn nhã trồng trọt, nhanh chóng phát triển kinh tế.

Đợi đến lúc lái xe đi vào thị trấn, Tần Mục vẫn nói đùa.

- Mọi người phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng cho thời gian trôi qua thật tốt, mọi người sinh hoạt tốt, tôi làm chủ tịch trấn mới an tâm, bằng không các đồng chí trong huyện đuổi tôi đi. Mọi người biết bọn họ nói gì không? Bọn họ sẽ nói Tần Mục tuổi trẻ người nhỏ, cho người trong trấn nhìn thấy chủ tịch trấn Miếu Trấn chỉ là kẻ vô tích sự, nếu anh và mọi người nhìn tôi thế thì sao tín nhiệm đảng được.

Người trong xe cười lớn, ô tô tiến vào nhà ga. Ô tô khách ở nông thôn xuống xe mới thu tiền, lái xe nói cái gì không muốn tiền của Tần Mục, sắc mặt Tần Mục trầm xuống, cẩn thận tỉ mỉ giao tiền ra, nói:

- Anh không cầm tiền không được, nhưng mà anh nghĩ nhiều, tôi cũng không thể không trả tiền.

Người chung quanh vây xem vỗ tay lên, người trong nhà ga nhìn qua không hiểu gì, nhìn qua bên này.

Lưu Đan xuống xe sau đó đi theo sau lưng Tần Mục đi ra ngoài, Tần Mục tốt như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên dừng thân quay người lại, Lưu Đan cúi đầu buồn bực không nói cái gì, cũng không có ngẩng đầu nhìn qua, một đầu đâm vào ngực Tần Mục. Dáng người cao gầy của nàng đụng qua, Tần Mục cảm thấy miệng đau, trán của Lưu Đan vừa vặn đâm vào miệng của hắn, hàm răng và bờ môi đau đớn.

Nhìn thấy trên miệng của Tần Mục nhả ra vài ngụm nước bọt đầy máu, Lưu Đan hoảng hốt, vội vàng móc khăn tay trong túi ra lau cho Tần Mục.

Tần Mục cười khổ nói:

- Chuyện tốt, đây là chuyện tốt. Tới đây gặp tai hoạ, tôi an tâm nhiều. Trách không được đi ra ngoài mí mắt trái nhảy lên, thì ra là tôi ở chỗ này.

Lưu Đan cười rộ lên. Lần này cười lên, lại không có mang theo chút gánh nặng gì, đúng là xuân hoa rực rỡ, thẹn thùng đầy mặt.

Tần Mục đi ra cửa bến xe mới tách ra với Lưu Đan. Lưu Đan lần này tới huyện là vì muốn xử lý một số quần áo giá thấp, Tần Mục bảo nàng cẩn thận kẻo bị lừa, liền quay người gọi một xe xích lô, nhắm cục công an tìm Lưu Đại Hữu.

Lưu Đại Hữu đã tới văn phòng của Tôn Hữu Lợi, vốn có người khuyên hắn nơi này phong thủy không tốt, Lưu Đại Hữu trừng mắt, chỉ vào mặt người đó mắng, Lưu Đại Hữu không sợ trời không sợ đất, cũng không nghiêng ngã, làm gì chú ý nhiều như vậy, cuối cùng nhất vẫn ngồi vào vị trí vốn có của Tôn Hữu Lợi lúc trước.

Tần Mục đi qua Lưu Đại Hữu mừng rỡ vạn phần, bảo Tần Mục ngồi xuống, cầm điện thoại muốn gọi cho Trương Thúy. Trương Thúy đã sớm nói, chỉ cần có cơ hội phải cảm tạ Tần Mục, không đơn thuần chuyện Lưu Đại Hữu thăng chức Tần Mục không thể không có công lao, cho dù Trương Thúy cũng từ chủ nhiệm phòng cũng tăng lên thành phó cục trưởng cục công thương, Tần Mục cũng có nói vài lòi vào. Hai vợ chồng đã sớm muốn mời cơm Tần Mục ân nhân của hai người rồi.

Tần Mục ngăn Lưu Đại Hữu lại, mời Bạch Quang Lượng đi tới nhà Lưu Đại Hữu cùng ăn cơm và nói chuyện. Lưu Đại Hữu nhíu mày nói ra:

- Anh vừa nói lời này thật là sầu muộn, bí thư Quý Thu còn bảo tôi buổi tối tới nhà ăn cơm đấy.

Nội tâm Tần Mục run lên, tình cảnh Lưu Đại Hữu hiện tại rất tương tự hắn khi ở Miếu Trấn, chỗ khác biệt địa vị của Lưu Đại Hữu hiện tại quá mẫn cảm.

Thấy Tần Mục nhíu mày, Lưu Đại Hữu lấy thuốc ra cho Tần Mục. Tần Mục khoát tay từ chối nhã nhăn, môi của hắn hiện tại nóng rát, làm gì dám hút thuốc.

Cuối cùng Lưu Đại Hữu vẫn đi qua nhà Quý Thu, đứng thành hàng với Lưu Đại Hữu mà nói cũng không thích hợp, hắn thích hợp nhất chính là giống như bí thư Khổng Kiến Quốc, tự lo làm việc của mình. Hắn vừa mới từ dưới trấn nhảy lên mà thôi, căn cơ chưa ổn định, dù cấp trên coi trọng hắn, cho nên không đứng thành hàng, không vịn tường mới và làm tốt bản phận là chuyện tốt.

Sau đó Tần Mục ra khỏi cục công an, mua chút dược phẩm bổ dưỡng, trong tay của hắn có bảy tám chục vạn, dùng tiền cũng hào phóng, không giống như trong thôn Tây Sơn, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Chưa tới năm giờ chiều Tần Mục gõ vang cửa nhà Bạch Quang Lượng, mở cửa chính là Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm cũng không biết Tần Mục sẽ tới, nhìn thấy Tần Mục vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười mang theo quà vào nhà, nàng ah một tiếng, trên mặt của nàng ửng đỏ, trong ánh mắt ai oán ai cũng thấy được.

Sau khi Tần Mục vào nhà, Bạch Quang Lượng mặc áo sơ mi trắng từ trong thư phòng đi ra ngoài, tươi cười chỉ vào ghế sô pha, nói ra:

- Tiểu Tần ah, tới chỗ của tôi không cần khách khí, ngồi đi.

Quà trong tay Tần Mục đã bị Bạch Nhược Hàm lấy đi, Bạch Nhược Hàm tiếp nhận và móng tay véo lên mu bàn tay của Tần Mục một cái, Tần Mục nhíu mày, lại bị Bạch Quang Lượng nhìn vào trong mắt. Động tác của Bạch Nhược Hàm nhìn thì ẩn nấp, Bạch Quang Lượng không thấy rõ ràng, nhưng mà hiểu con gái của mình và Tần Mục nhiều ngày không gặp, đang dùng ánh mắt tương tư nhìn nhau, tâm già cũng an lòng, cười ha hả.

Bạch Nhược Hàm liếc Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Mọi người ngồi đi, con đi làm cơm.

Nói xong uốn éo thân đi vào phòng bếp. Hôm nay nàng mặc quần áo trong nhà rất tùy ý, trên người mặc áo sơ mi nhỏ kẽ hoa, đường cong trên người ẩn hiện, nàng uốn éo eo nhỏ phong tình rời đi rất là chọc người. Tần Mục xấu hổ cười cười, sờ sờ cái mũi, nhồi đối diện Bạch Quang Lượng, sau đó móc thuốc đưa cho Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng nhận lấy xem xét, cười nói:

- Ơ a, CN. Tôi không phải ngày lễ ngày tết, cũng không dùng nổi điếu thuốc này.

Tần Mục cho Bạch Quang Lượng một điếu thuốc, cười giải thích nói:

- Mẹ của tôi ở nước Mỹ làm chút sinh ý, ăn mặc cũng không phát sầu.

Bạch Quang Lượng nghe xong, con mắt nheo lại. Tu tưởng của hắn có chút bảo thủ, cải cách phát triển thì người khác có thể đi làm sinh ý, nhưng mà vẫn có kiêng kị với người có thân thuộc ở nước ngoài, vì vậy chậm rãi hút thuốc, bàn tay có quy luật vuốt lan can số pha, hỏi một câu:

- Không có vấn đề a.

Tần Mục nghe được ra Bạch Quang Lượng nói có ý gì, muốn hỏi mẹ của mình có ảnh hưởng tới quan đồ của hắn hay không, liền lắc đầu nói:

- Chủ tịch huyện yên tâm, mẹ của tôi vẫn ủng hộ kiến thiết quốc gia.

Trong lòng Bạch Quang Lượng hơi động một chút, một thương nhân ở ngoại quốc nói chuyện gì ủng hộ kiến thiết quốc gia, Tần Mục chỉ nói cho có, dù sao hắn không hiểu được hậu trường của Tần Mục cứng đến bao nhiêu. Tuy nhiên Tần lão gia tử thanh danh lan xa, nhưng mà hắn và Tần Mục khác biệt như ngày và đêm.

Bạch Quang Lượng cân nhắc một hồi, nghĩ tới ảo diệu trong đó, cũng không uổng phí đầu óc, có chút thăm dò nói ra:

- Tần Mục ah, thống trị một phương, cũng không thể toàn bộ sờ thôn Tây Sơn, còn phải câu thông nhiều với huyện, chạy nhiều một chút.

Tần Mục gật gật đầu, bộ dáng khiêm nhường gật đầu, nói:

- Chủ tịch huyện giáo dục phải, về sau tôi chú ý nhiều một chút. Đúng rồi, hôm nay tới đây đúng lúc gặp cục trưởng Lưu Đại Hữu, anh ta bảo tôi mang tin, Quý bí thư bên kia có nhiệm vụ trọng yếu bố trí cho anh ấy, bảo hôm nay không tới, hôm nào nhất định đến nhà bồi tội.