Thanh Quan

Chương 142: Phòng ca múa​ ​




- Cát Trung Cường, nhân viên như anh làm một tháng bao nhiêu tiền lương?

Cát Trung Cường thấy Lưu Đại Hữu không hề trầm mặc, vội vàng trả lời:

- Ba trăm hai mươi đồng!

Lưu Đại Hữu nói một tiếng:

- Ba trăm hai mươi đồng mà mua thuốc tốt như vậy? Nếu không chúng ta đổi đi, anh làm cục trưởng cục công an, tôi đi làm người canh gác.

Trong lòng Cát Trung Cường chấn động, vội vàng nói:

- Là bạn tặng cho, bạntặng cho.

Lưu Đại Hữu hừ một tiếng, sau đó không bỏ:

- Bạn của anh hào phóng thật, giới thiệu cho tôi quen được không?

Trán của Cát Trung Cường bắt đầu có mồ hôi rơi ra như tắm, ngậm miệng không nói lời nào nữa.

- Cát Trung Cường!

Lưu Đại Hữu bắt đầu bộc phát, đập bàn một cái, hắn cảm thấy tay của mình hơi đau đớn, quát:

- Tiểu tử anh to gan lắm đúng không? Anh phụ trách trị an khu phố bán sỉ và lẻ, chạy đến bên cạnh huyện ủy gây chuyện, rất oai phong đúng không?

Mồ hôi trên đầu Cát Trung Cường đổ ra như tắm, quai hàm như rớt xuống, mồ hôi rơi ước cả trán.

Rống to như thế xong, Lưu Đại Hữu lại ngồi xuống, hắn đốt điếu thuốc kim diệp, hút một hơi thật thơm.

- Trách không được đắt như thế, điếu thuốc này không tệ.

Cát Trung Cường bị Lưu Đại Hữu tức giận quát lên như vậy, trong chốc lát tức giận lại có vẻ mặt ôn hòa khiến hắn phát mộng, vội vàng móc nửa gói thuốc trong túi ra đưa cho Lưu Đại Hữu.

- Trung Cường ah, như vậy đi, những năm này anh làm công an cũng có chút mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi đi.

Lưu Đại Hữu cầm lấy điếu thuốc ném lên bàn, nói ra.

Ông một tiếng, Cát Trung Cường cảm giác đầu óc của mình choáng váng, ý của Lưu Đại Hữu chính là hắn cởi cảnh phục ra đi, đừng làm cảnh sát nữa. Đầu phố bán sỉ và lẻ chất béo nhiều lắm, những người ở đó nể mặt mũi của Cát Trung Cường, hắn cũng đã quen rồi, nghe xong Lưu Đại Hữu chẳng những không cho hắn phụ trách khu phố đó, thậm chí còn muốn cho hắn tạm thời cách chức, trong nội tâm hốt hoảng.

Lúc này có người đi vào, nói Lưu Đại Hữu có điện thoại tìm, Lưu Đại Hữu liền bảo Cát Trung Cường dọn dẹp đồ đi, bắt đầu từ ngày mai đừng đi làm nữa. Lưu Đại Hữu bây giờ ở trong cục công an uy tín mười phần, cộng thêm được cục công an thành phố để mắt, cho nên khai trừ một người chỉ là chuyện nói một câu mà thôi.

Điện thoại là Tần Mục gọi tới, hắn hỏi thăm chuyện của Cát Trung Cường, sau đó thương lượng với Lưu Đại Hữu tạm thời không nên động tới Cát Trung Cường, đợi đến lúc chuyện này được dẹp xong rồi tính. Lưu Đại Hữu suy nghĩ Tần Mục nói lời này có ý gì, lại nghĩ tới Tần Mục ôm nữ nhân kia, tuy diện mạo Lưu Đại Hữu không có nhìn rõ ràng, nhưng mà tư thái vô cùng tốt, cũng hiểu Tần Mục không muốn mang chuyện này dẫn lên người, tươi cười đáp ứng.

Vừa mới cúp điện thoại, lại điện thoại đi, lần này là gọi cho cục trưởng cục chiêu thương La Vạn Hữu. Tuy La Vạn Hữu đã từng là lãnh đạo của Lưu Đại Hữu lão, hiện tại cấp bậc hành chính là như nhau, nhưng mà Lưu Đại Hữu bây giờ là cục trưởng. Trong điện thoại La Vạn Hữu khách sáo với Lưu Đại Hữu vài câu, sau đó hàm hồ nói có người cầu tình thay cho Cát Trung Cường. Thì ra Cát Trung Cường là cháu ngoại trai bên nhà của La Vạn Hữu, hai nhà cũng thường xuyên đi đi lại lại.

Lưu Đại Hữu đang lo không biết cứu Cát Trung Cường bằng lý do gì, La Vạn Hữu gọi điện thoại như thế là cho hắn yên tâm, trừ phạt Cát Trung Cường sao sao chép điều lệ một trăm lần, còn triệu hồi Cát Trung Cường vào trong cục, đầu phố sỉ lẻ đó thay người thân tín của mình vào.

Tần Mục cúp điện thoại cũng có chút cảm thán, dựa theo tính tình của mình trước kia, không nói hai lời sẽ xử lý Cát Trung Cường. Nhưng bây giờ không thể, phải cân nhấc đủ thứ. Bạch Quang Lượng đã báo cáo lên trên rồi, dùng không vài ngày thị ủy sẽ truyền lời lại, đến lúc đó hắn sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió, Tần Mục còn không muốn có nhiều ánh mắt đặt lên người mình nữa, huống chi Cát Trung Cường có thể ở khu phố béo bở của huyện, nói sau lưng không có người là chuyện không ai tin tưởng.

Nói chuyện điện thoại xong, Tần Mục lại nhớ tới trên lầu, sau đó đẩy cửa phòng 207 tước, không có thể thôi động, trong lòng của hắn thất vọng. Dù sao Lưu Đan chính là nữ nhân đầu tiên của hắn trên thế giới này, cảm tình bao nhiêu cũng sẽ sinh ra. Hôm nay Lưu Đan bay ra tư thái mặc Tần Mục vào nhà, hắn lắc đầu, cũng không bắt buộc, hắn muốn cho nàng cam tâm tình nguyện ở cạnh hắn, Tần Mục chậm rãi bước tới phòng 206.

Sắc trời đã dần tối lại, Tần Mục lần lượt đi mấy bước, trên người có chút đau, hắn xoa xoa cánh tay, cầm quần áo phủi dấu bàn chân, cũng cảm giác bụng có chút đói.

- Ba ba.

Nghe tiếng gõ cửa vang lên, Tần Mục kéo cửa ra, lại nhìn thấy Lưu Đan cúi đầu đứng ngoài cửa.

- Tần chủ tịch trấn, hôm nay cảm ơn anh, em muốn mời anh ăn cơm, có thể chứ?

Lưu Đan nhỏ giọng hỏi thăm, hai tay không ngừng xoa xoa góc áo.

Tần Mục gật gật đầu, liền dẫn Lưu Đan đi xuống lầu, vừa đi vừa nói:

- Lưu Đan ah, em tin hay không, nếu hiện tại anh kéo tay em, đoán chừng ngày mai bí thư huyện ủy cũng tìm anh nói chuyện đấy.

Lưu Đan vốn trong lòng lo sợ, nghe Tần Mục nói nhẹ nhõm, thổi phù một tiếng cười rộ lên, lại phát hiện mình lúc này cười không phải lúc, vội vàng ngừng.

Tần Mục lắc đầu, tuổi của Lưu Đan vẫn còn ở thời điểm hoạt bát đáng yêu, nhưng bởi vì gánh nặng quá lớn cho nên nàng đã bỏ qua cái tuổi đáng yêu của mình.

Tần Mục tìm tiệm cơm nhìn sạch sẽ đi vào. Hắn mang theo Lưu Đan và bỏ qua Tứ Hải Cư và Phú Quý Môn, bên đó nhiều người nhận ra hắn, nếu truyền đi thì không tốt lắm.

Tần Mục tìm phòng, Lưu Đan cũng e lệ không dám đi vào. Tần Mục tức giận nói:

- Em làm cái gì vậy, chẳng lẽ em sợ anh ăn em sao?

Nói ra những lời này thì hai mắt hồng lên, dù sao Tần Mục đã ăn người ta rồi, chỉ là chưa tưới hoa nhiều mà thôi...

Lưu Đan cắn cắn bờ môi, ngẩng đầu trừng Tần Mục, ánh mắt kia tràn đầy u oán, làm cho Tần Mục cảm thấy nội tâm rung động, đóng cửa liền ôm lấy nàng.

- Đừng, có người, có người.

Lưu Đan sợ hãi giãy giụa, Tần Mục cảm giác một đạo nhiệt lưu từ bụng dưới truyền lên.

May mắn thời điểm này tiếng đập cửa của nhân viên phục vụ vang lên, Tần Mục liền buông Lưu Đan ra. Lưu Đan lập tức sửa sang quần áo, sợ phục vụ viên nhìn thấy điểm không đúng.

Đợi đến lúc bốn món ăn và một chén canh bưng lên xong, hào khí gian phòng đông cứng lại. Tần Mục uống một hớp rượu, nhìn Lưu Đan nói ra:

- Tên Cát Trung Cường kia quấy rối em không phải một hai lần đúng không?

Lưu Đan gật gật đầu.

- Năm trước em tới đây nhập hàng, hắn đã bắt đầu quấy rối em?

Tần Mục lại hỏi, hắn nghĩ đến ngày đó Lưu Đan ngồi trên xe xích lô, ánh mắt như muốn nói gì đó với mình.

Lưu Đan lại gật đầu, Tần Mục cười nói:

- Đã biết rõ gật đầu, cũng không sợ đập đầu à, nhanh ăn cơm đi, đói bụng làm chuyện gì cũng mệt đấy.