Thanh Quan

Chương 177: Lời mang dao nhọn​




Tần Mục cười khổ, Ông Văn Hoa dùng khẩu khí đùa vui làm khúc dạo đầu, nói rõ nàng nhất định có chuyện trọng yếu cần bàn với hắn. Bị cái nắp nặng nề ở Dược Mã Hương làm nóng tính, cũng không có tâm tình đùa vui với mẹ, thấp giọng nói ra:

- Mẹ, hôm nay tâm tình con không tốt, mẹ không nên kích thích con.

Ông Văn Hoa nghe xong là hỏi ai gây Tần Mục, bộ dáng rất ngạc nhiên, Tần Mục không thể không khuyên can ý niệm đáp máy bay quay về của mẹ hắn, nói cho Ông Văn Hoa có chuyện thì nói đi. Hiện tại mọi cử động của Ông Văn Hoa đều tác động tới các nơi, nàng là mẹ của Tần Mục đã bị đám chó săn tin của nước Mỹ đào móc ra rồi. Bên này cũng chẳng quan tâm chuyện đó, Ông Văn Hoa nghiễm nhiên trở thành con dâu gia tộc đỏ điển hình phấn đấu ở nước Mỹ. Hiện tại không phải lễ mừng năm mới, mà không phải ngày lễ, lần này nàng về nước chắc chắn sẽ sinh ra nhiều chấn động.

Ông Văn Hoa biết rõ Tần Mục kiêng kị, không có nói đùa, nhìn Tần Mục chăm chú nói ra:

- Tiểu Mục, con phải cẩn thận, lần này quay về kinh thì tình cảnh của con không được tốt lắm.

Trong nội tâm Tần Mục run lên, cười nói:

- Mẹ, mẹ lo nghĩ quá mức, con chỉ là một tiểu hương trưởng, làm sao xúc phạm thiên nhan được cơ chứ!

Ông Văn Hoa trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói ra:

- Là bên kia nói con không có cốt khí gì, quá mềm, muốn hối hôn, lão gia khắp điện thoại khắp nơi muốn mắng con một trận, nói con không phải loại của Tần gia.

Tần Mục nghe xong lời này có chút buồn bực, hắn làm chuyện người ngoài oán trách vậy mà cũng bị đánh giá "Mềm" sao? Hắn cười khổ nói:

- Mẹ, mọi thứ cũng không thể quá cưỡng cầu, đúng không? Con cảm nhận được, nhưng tính của con là vậy, nếu người nào đó không quen thì cũng là chuyện của người ta. Con không thể vì nịnh nọt người ta mà ném bản tính của mình đi.

Ông Văn Hoa nghe Tần Mục nói không có ý tứ giận, trong lòng của hắn vẫn bảo trì bình thản, phàm là một nam nhân, rất khó tiếp nhận đánh giá này. Nàng cũng thông qua điện thoại nói vài câu với Tần lão gia tử, trong lời bình thì lão gia tử nói cũng không có chênh lệch gì Tần Mục chưa từng gặp qua Tần lão gia tử cho nên không thể đánh giá ra sao, Ông Văn Hoa trong lòng còn sợ hãi, đã từng đứng trước mặt lão gia tử thì hai chân đều run rẩy. Mặc dù không có quang minh chánh đại tiến vào cửa Tần gia, nhưng mà lời lão gia tử nói vẫn nghe không sai. Nàng thở dài một tiếng, khôi phục giọng điệu nữ cường nhân:

- Cũng đúng, mẹ cái gì cũng sợ, cùng lắm mẹ mang con qua nước Mỹ là được, ăn ngon uống sướng, mẹ có thể nuôi con đấy.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Mẹ, con không tới mức chẳng có tiền đồ như vậy đâu.

Hai mẹ con nói thêm vài câu chuyện phiếm và cúp điện thoại. Tần Mục bưng ly cà phê lâm vào trầm tư, thật sự là phòng bị dột mưa cả đêm, không chỉ Tần Mục gặp áp lực thật lớn trên quan trường, tình huống gia tộc bên kia cũng không có lạc quan. Có thể tiến vào cửa Tần gia hay không, còn được Tần gia ủng hộ cũng phải xem vị hôn thê đánh giá Tần Mục là cái gì.

Tần Mục chậm rãi uống một ngụm cà phê, quả nhiên rất đắng, dư vị trong đó lại là ngọt nồng.

Qua mấy ngày nữa là tết nguyên đán, cũng nói là tết dương lịch. Tần Mục làm chủ mời vợ chồng Lưu Đại Hữu, Quý Chí Cương và Bành Nam giữa trưa ăn cơm ở Phú Quý Môn. Trong lòng Nhạc Hải vô cùng cao hứng, mang thức ăn lên tuyệt đối gấp đôi tiêu chuẩn.

Mấy người nhìn qua nhân vật quan trọng trong vòng tròn luẩn quẩn của Tần Mục, cũng là nhân vật trọng yếu. Quý Chí Cương từ hình tượng công tử ăn chơi biến thành thương nhân thành công, diện mạo cũng vinh quang hơn trước, trong khoảng thời gian này trải qua càng nhiều chuyện, thế mới biết hắn dĩ vãng hung hăng ngang ngược trong huyện thành bị lão cha đánh giá lông bông cũng không sai. Thời gian là thứ mài ngươi tốt nhất, mài tròn nhân tính, cũng mài trượt tư tưởng con người, Quý Chí Cương mấy lần đụng phải nan đề, xuất ra mặt mũi của Quý Thu cũng không tốt, Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy tự mình xuất mã thì chuyện gì cũng giải quyết viên mãn, làm cho Quý Chí Cương quyết định, nhất định phải có tư thái đoan chính, quan hệ tốt với đám người Tần Mục.

Uống rượu say sưa, Tần Mục bưng chén rượu nói với Quý Chí Cương:

- Đại thiếu gia ah, hiện tại anh lên quá nhanh, bỏ chúng tôi ở lại phía sau rồi.

Quý Chí Cương vội vàng khoát tay, khiêm tốn nói không dám, cầm lấy chén rượu đứng lên, nói ra:

- Về sau Tần ca cũng đừng gọi tôi là đại thiếu gia, gọi Chí Cương là được. Vài ngày trước Chí Cương là thiếu gia ăn chơi, nếu không phải Tần ca, Lưu cục trưởng giáo dục, đến bây giờ còn tỉnh tỉnh hiểu hiểu, không biết nặng nhẹ. Tôi cái gì cũng không nói, tình cảm đặt trong chén rượu.

Ba người chạm cốc, sắc mặt Quý Chí Cương sáng hơn không ít.

Tần Mục buông ly, giả bộ hỏi chủ đề vô tình ý:

- Đúng rồi, anh bây giờ bận cái nhà máy gì?

Quý Chí Cương cười trả lời là nhà máy luyện thép ở bên cạnh, nhưng bởi vì nó xây dựng quá lâu rồi, máy móc đã già cỗi, cơ hồ tất cả công nhân viên chức đều ôm chết tiền trợ cấp quốc gia mà sống, đây cũng là điểm hắn khó cải tạo nhất.

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Cải cách xí nghiệp nhà nước vốn không có ý định giữ lại tất cả công nhân viên nhà nước.

Tần Mục nói được những lời này có chút hung ác, nhưng mà phù hợp với nhu cầu thị trường, quá nhiều nhân viên thừa tạo thành gánh nặng nghiêm trọng cho xí nghiệp nhà nước, trong quá trình thay đổi chế độ xã hội cũng phải bỏ những người thừa ra.

Đám người Lưu Đại Hữu đưa mắt nhìn nhau, hiện tại trong huyện đều truyền ra Tần Mục trong Dược Mã Hương bị áp không ngẩng đầu lên được, rất có xu thế bị đày đọa, nhưng mà hôm nay Tần Mục nói chuyện xem ra tâm tư của hắn không có đơn giản như vậy.

Đột nhiên Tần Mục cười lên, nói:

- Chuyện quan trọng của nhà máy luyện thép chính là nâng cao kỹ thuật, chuyện này cần phải có người.

Trong khoảng thời gian này Quý Chí Cương rất có tâm đắc với cải cách, cộng thêm trong công ty cũng có mời mấy nhà kinh tế học rãnh rỗi tư vấn, số liệu đưa ra cũng kỹ càng, Quý Chí Cương gật gật đầu, nói ra:

- Chuyện ấy Tần ca cứ yên tâm đi. Nhưng mà bỏ nhiều tiền trong tay như vậy, thịt đau a!

Hắn nói ra lời này rõ ràng đã thành thục hơn không ít, ít nhất loáng thoáng có thể cảm giác ra lo lắng tiền tài của đám người Tần Mục, cho nên trực tiếp nói thẳng ra ngoài. Tần Mục cười nói:

- Đừng nóng lòng, tiền là cái gì, tiền chính là vương bát đản, muốn kiếm tiền còn không dễ dàng? Vấn đề ở chỗ có thể ở trước mặt tiền tài còn biết mình mang họ gì, đó là vấn đề mọi người phải chú ý.

Hôm nay uống không ít rượu, cộng thêm Tần Mục trong khoảng thời gian này vẫn tự hỏi và mang áp lực, cho nên ở trong buổi cơm này lần đầu tiêu biểu hiện biểu lộ cuồng, cuồng gần như tự kỷ.

Nói xong lời này, Tần Mục nhìn chằm chằm vào ly, chậm rãi nói:

- Làm quan, đầu tiên phải biết mình làm quan vì cái gì, mục tiêu làm quan ở nơi nào; kinh thương phải hiểu căn bản của buôn bán ở nơi nào, làm cái gì mới khiến mình kiếm nhiều tiền. Đáng tiếc ah, người hiểu đạo lý này quá ít.