Thanh Quan

Chương 522: Nhúng tay Tư Lạc Ngõa​




Tần Mục gật gật đầu, tán dương:

- Từng có câu nói, tăng thu giảm chi, tự lực cánh sinh. Loại ý nghĩ này của ông phi thường phù hợp với biện pháp tiết kiệm lâu dài.

Lưu Chính Nguyên nghe được Tần Mục tán dương, mỉm cười, trong lòng thật hưng phấn. Hắn tiếp tục nói:

- Tôi cảm thấy chỉ như vậy còn chưa đủ. Nhân số trong xí nghiệp quá nhiều, cho dù có tiết kiệm bao nhiêu chỉ là có hạn, không ai mua sản phẩm cho dù tiết kiệm ra sao cuối cùng cũng chỉ lỗ vốn. Tần bí thư, không phải tôi tự khoa trương, trong Tư Lạc Ngõa có một bộ môn nhân viên chuyên khai phá thị trường, bọn họ phụ trách chạy nghiệp vụ bên ngoài, phụ trách đem Tư Lạc Ngõa khuếch tán.

Tần Mục vỗ nhẹ lên bàn, thần sắc tán thưởng càng tăng lên, nói lời tự đáy lòng:

- Tăng thu giảm chi, Lưu bí thư đã đạt tới ba điều bên trong, nếu như Tư Lạc Ngõa còn không lấy được lợi nhuận, vậy thật sự là không nói nổi.

Trong lòng Lưu Chính Nguyên lộp bộp, lời này của Tần Mục có chút ý tứ đi. Hiện tại Tư Lạc Ngõa nửa chết nửa sống, nhiều lắm là thu chi cân bằng, nhưng có chút người tay chân không sạch sẽ, cũng có vấn đề chiếm lấy du thủy bên trong, dù sao cũng là xí nghiệp quốc gia, làm nhiều cũng chẳng sống tốt hơn ai, mà làm ít cũng chỉ bao nhiêu đó tiền lương, đây là chuyện mà người quản lý quốc xí phi thường khó chịu. Hắn há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng nghĩ đến bản thân còn không sạch sẽ, chỉ đành yên lặng nâng chén trà lên uống nước.

Tần Mục không nhìn Lưu Chính Nguyên, mở ngăn tủ lấy ra một phần tư liệu. Sau khi mở ra, Tần Mục khẽ nói:

- Tư Lạc Ngõa, tổng sản lượng mỗi năm đạt tới năm ngàn chín trăm tám mươi vạn, chi tiêu sáu ngàn tám trăm vạn, tài chính thiếu hụt hàng năm đạt hơn tám trăm vạn.

Sắc mặt Lưu Chính Nguyên có chút tối đen, con số này vẫn còn chưa chuẩn xác, số chi tiêu trong xí nghiệp vẫn lớn hơn một ít, nhưng do Lưu Chính Nguyên dùng thủ đoạn thao tác có chút con số đã bị hủy diệt.

Tần Mục ân một tiếng, lật sang một tờ, là tình huống thu chi của một quốc xí khác trong Đằng Long, so sánh với Tư Lạc Ngõa càng không chịu nổi. Sắc mặt Lưu Chính Nguyên ngày càng tối đen, chỉ đành suy sụp thở dài.

Tần Mục đọc lên vài xí nghiệp quốc hữu, nhẹ giọng cười một tiếng, trong thanh âm không hề có vẻ châm chọc hay cười nhạo, nhưng lại lộ ra tia bất đắc dĩ. Ánh mắt Lưu Chính Nguyên sáng lên, Tần Mục đọc những con số cho hắn nghe, nhưng không có ý phê bình chỉ trích, nói rõ tình huống của quốc xí chính hắn cũng hiểu biết, rõ ràng những cong nhiễu bên trong.

Tần Mục lại lấy ra một phần báo biểu, là con số chưa nộp thuế vụ của một ít xí nghiệp tư doanh. Theo con số đầu tiên của một xí nghiệp nhỏ tư doanh, trên mặt Lưu Chính Nguyên liền hiện ra vẻ kinh hãi. Càng về sau con số càng lớn, Lưu Chính Nguyên càng cảm thấy nước trà trong miệng mình càng thêm cay đắng.

Quốc xí lớn được quốc gia ủng hộ, đứng trước mặt xí nghiệp tư nhân thậm chí là không cách nào ngẩng đầu, đây thật sự là châm chọc lớn lao.

Đem hai phần báo biểu đọc ra một chút, Tần Mục đem hai phần văn kiện đặt sang một bên, lại lấy ra một phần văn kiện khác.

Lưu Chính Nguyên biết được Tần Mục đang muốn gây áp lực cho mình, nhưng mục đích vì sao thì hắn không tỏ vẻ đi ra, hiện tại Lưu Chính Nguyên chỉ có thể chờ đợi.

Tần Mục không mở ra phần văn kiện thứ ba, hắn cau mày nói:

- Lưu bí thư, lần này gọi ông đến không phải cần tiến hành so sánh với những xí nghiệp tư nhân kia. Dù sao chuyện trộn lẫn bên trong, tôi và ông đều hiểu quá rõ ràng. Nhưng có chút chuyện cần chúng ta suy nghĩ một chút.

Lưu Chính Nguyên gật gật đầu không nói gì, chiêu thức này của Tần Mục phi thường lợi hại, không nói đạo lý lớn, không có dấu hiệu nổi giận, chỉ dùng vài con số đơn giản liền có thể nhìn ra trong dòng kinh tế thị trường tương lai, nếu quốc xí không có quốc gia ủng hộ, tuyệt đối không cạnh tranh nổi cùng xí nghiệp tư nhân. Hai phần báo biểu trong tay Tần Mục nếu đem toàn bộ tính vào, khác biệt càng thêm lớn.

Tần Mục thở dài nói:

- Tư Lạc Ngõa là xí nghiệp long đầu của Thanh Thao, là xí nghiệp tiêu điểm, hiện tại rơi xuống nông nỗi tiến lui khó khăn, tôi suy nghĩ có nên cùng ngoại xí hùn vốn, tính đường ra tương lai cho Tư Lạc Ngõa hay không đây?

Trong lòng Lưu Chính Nguyên nhảy lên kịch liệt, nguyên lai Tần Mục đang có ý nghĩ này. Đem quốc xí cùng ngoại xí hùn vốn, lợi dụng tài chính ngoại xí dung nhập cưỡng chế gia tăng lợi nhuận của quốc xí, gia tăng thu thuế cho huyện, như vậy chiến tích của Tần Mục sẽ được ghi thêm một số.

Gương mặt Lưu Chính Nguyên không chút thay đổi nói:

- Ngoại xí đến đại lục cũng không nhất định mang theo lòng tốt.

Tần Mục nhướng mày, những lời này của Lưu Chính Nguyên hắn cũng biết. Bất kỳ xí nghiệp nào tồn tại với mục đích chỉ là kiếm tiền, thật sự có một ít ngoại xí đem việc cải cách trong quốc nội xem là khối thịt béo, lợi dụng cạm bẫy kinh doanh đạt tới mục đích ngầm chiếm tài sản quốc gia, đây cũng là nguyên nhân Tần Mục không đồng ý cho Tam Tinh gia nhập Tư Lạc Ngõa.

Lần này hắn gọi Lưu Chính Nguyên tới đây, trong ý tứ là muốn kiểm tra thái độ của Lưu Chính Nguyên đối với tình huống ngoại xí đầu tư, cho dù trong lòng Tần Mục có được thật nhiều ý tưởng, nhưng bên thành ủy vẫn hoan nghênh Tam Tinh gia nhập, thanh âm bên tỉnh ủy cũng rất lớn. Trong thời khắc này, thái độ của Tần Mục cùng người quản lý Tư Lạc Ngõa trở nên vô cùng trọng yếu. Nếu ý nghĩ của Lưu Chính Nguyên giống như Tần Mục, như vậy Tần Mục có thể dùng lực ảnh hưởng của mình bảo trụ Lưu Chính Nguyên, như vậy kế hoạch trong lòng hắn liền có thể thực hiện. Nếu ý nghĩ của Lưu Chính Nguyên không phù hợp với quy hoạch của hắn, vậy Tần Mục phải nghĩ biện pháp khác, trong thời gian ngắn dẹp bỏ Lưu Chính Nguyên, bồi dưỡng một người mới chưởng quản Tư Lạc Ngõa.

Lúc này Lưu Chính Nguyên nói ra một câu như phát tiết, trong lòng Tần Mục trở nên rộng thoáng hơn rất nhiều, châm một điếu thuốc, sau đó đứng lên rót cho Lưu Chính Nguyên thêm chén trà. Lưu Chính Nguyên vội vàng khiêm nhượng, Tần Mục liền cười nói:

- Lão Lưu, có ý nghĩ gì cứ nói ra đi. Tiếp thu ý kiến quần chúng mới là căn bản phát triển, chúng ta không cần quanh co, có ý tưởng thì cứ việc nói.

Lưu Chính Nguyên thoáng do dự, sau đó lên tiếng:

- Tần bí thư, lời ngài phát biểu trong hội nghị thành phố theo tôi cảm thấy được, những cạm bẫy mà ngài đã nói trong tỉnh Bắc Liêu thật không hiếm thấy.

Tần Mục khoát tay cười nói:

- Lão Lưu ah, gọi ông đến chỉ là muốn nghe cách nhìn của ông mà không phải lời ca tụng, ông có ý kiến gì về việc ngoại xí hùn vốn. Hoặc là nói, đem quốc xí tư hữu hóa, đưa ra ngoài nhận thầu có phải cũng là một con đường ra hay không?

Tần Mục đã quyết tâm cho Lưu Chính Nguyên nói ra ý tưởng của mình. Hắn biết thủ đoạn quản lý của xí nghiệp tư nhân dùng trong quốc xí không chút phù hợp, nhưng đem quốc xí tư hữu hóa cùng hùn vốn nước ngoài cũng tồn tại vấn đề như thế, mãi cho đến vài chục năm sau loại hình thức này vẫn tồn tại phiêu lưu không nhỏ, Tần Mục cùng Lưu Chính Nguyên đàm luận vấn đề, nghĩ muốn trong những loại hình thức này tìm kiếm tình huống phiêu lưu ít nhất nhưng lợi ích lớn nhất thử xem một chút.