Thanh Quan

Chương 523: Ra hết thủ đoạn (1)​




Đây phải nói là một sự mạo hiểm, cho dù Tần Mục có lịch duyệt phong phú, nhưng vẫn là khu vực cấm hắn chưa từng đụng vào. Nghe xong lời của Tần Mục, Lưu Chính Nguyên hoàn toàn yên lòng, ánh mắt của Tần Mục phóng ra nhìn toàn cục, vì vậy tiếng nói của Lưu Chính Nguyên càng thêm rõ ràng.

Hai người vẫn nói chuyện cho đến lúc tan sở, một ít vấn đề thao tác thực tế của Lưu Chính Nguyên làm Tần Mục hiểu ra, trong lòng mở ra thêm cánh cửa lớn.

Hắn đứng lên, bắt chặt tay Lưu Chính Nguyên, cảm thán nói:

- Không có ở vị trí kia muốn mưu chuyện kia, trên giấy thật sự chỉ là lời nông cạn. Lưu bí thư, có cơ hội chúng ta ngồi lại một chút, tôi còn phải thỉnh giáo nhiều hơn.

Theo quy củ của bí thư huyện ủy Tần Mục sẽ không dễ dàng đáp ứng cùng người khác ăn cơm, một câu hứa hẹn của hắn làm Lưu Chính Nguyên cảm nhận được cổ vũ lớn lao, liên tục nói:

- Không dám không dám, khi nào Tần bí thư có thời gian, tôi đại biểu Tư Lạc Ngõa hoan nghênh Tần bí thư đến chỉ đạo công tác.

Hai người còn nói thêm vài câu, sau đó Lưu Chính Nguyên cáo từ rời đi.

Ra khỏi đại viện huyện ủy, lúc này Lưu Chính Nguyên mới thở ra một hơi thật dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, gọi tài xế đưa mình về nhà.

Về đến nhà, Lưu Chính Nguyên ngoài ý muốn phát hiện em trai của vợ tên Hứa Quân cũng đã đến. Đối với cậu em vợ này, Lưu Chính Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, một người đã hơn ba mươi tuổi, không hề có chút nghiêm túc, cả ngày chỉ nghĩ làm sao kiếm tiền một bước lên trời, ngay cả công tác mà Lưu Chính Nguyên an bài cho hắn cũng không yên ổn mà làm, cả ngày chỉ lấy cái danh nghĩa mà ăn tiền lương. Lưu Chính Nguyên vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng vợ của mình lại chỉ có đứa em trai kia, vô cùng thương yêu, người làm anh rể như hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, có người chướng mắt Hứa Quân nên viết thư nặc danh đâm thọc, Lưu Chính Nguyên nhiều lần dùng mặt mũi giúp hắn giải quyết, thật sự làm bản thân hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.

Hứa Quân nhìn thấy Lưu Chính Nguyên đi vào cửa, ha ha cười nói:

- Anh rể, anh đã về rồi, tôi nghe chị tôi nói Tư Lạc Ngõa chuẩn bị hùn vốn, chuyện này có thật hay không vậy?

Lưu Chính Nguyên cau mày, quát lớn:

- Tin tức ở đâu đó, không thể nào! Hứa Quân, cả ngày cậu không chịu làm ăn đàng hoàng, người hơn ba mươi rồi còn chưa kết hôn, chỉ biết trộn lẫn một chỗ với những kẻ không đứng đắn, có tiền đồ gì đây?

Hứa Quân cười nói:

- Anh rể, anh đừng nhìn tôi cả ngày không việc gì, nhưng vẫn tốt hơn tiền lương của anh mỗi tháng chỉ có tám trăm kia, nói cho anh biết, tám trăm của anh còn chưa đủ cho tôi ăn bữa thịt, nhìn xem tôi mang gì đến nhà đây.

Khi nói chuyện Hứa Bình từ phòng bếp nhô đầu ra, vui sướng nói:

- Ông nhìn ông đi, cả ngày chỉ nói Quân tử không làm việc đàng hoàng, người ta ăn được cá muối, ăn vây cá, ai nha mẹ ơi, thứ này làm sao làm được ah, đừng làm hỏng tốt nhất.

Sắc mặt Lưu Chính Nguyên trầm xuống, quát lớn:

- Lại làm ra từ đường tà đạo bất chính phải không? Lấy đi lấy đi, tôi không cần!

Hứa Bình lập tức mất hứng, cầm thái đao lao ra phòng bếp, hướng Lưu Chính Nguyên múa may nói:

- Lưu Chính Nguyên, ông mắt chó xem người thấp có phải không? Tiểu Quân là biếu cho tôi, chúng tôi ăn không hết cho chó ăn cũng không cho ông!

Hứa Quân vội vàng khuyên nhủ:

- Chị à…chị, anh rể là bị chuyện ầm ĩ trong nhà máy làm hoảng hốt thôi, đừng gấp đừng gấp, buổi tối chúng ta từ từ nói chuyện.

Tâm tình Lưu Chính Nguyên vốn đang rất tốt, bị hai chị em làm trong lòng như bị đổ một tầng tường, nhìn Hứa Bình quát:

- Bà biết cái gì, tiểu tử này nếu không phải có chuyện gì tìm tôi làm, hắn bỏ được nhiều tiền như vậy sao? Chút đồ chơi kia bỏ ra mấy tháng tiền lương của hai chúng ta cũng không đủ!

Hứa Bình lập tức phản bác:

- Nha, Lưu Chính Nguyên, ông cũng biết tiền lương hai chúng ta không đủ, vậy ông nhìn xem đi, tiểu Quân mới bao nhiêu tuổi, lại biết đem thứ này đi tặng người, ai giống như ông đây, không tiền đồ cả đời, còn không phải chỉ xem chừng cái nhà máy nát nửa chết nửa sống, ông có mất mặt hay không ah!

Lưu Chính Nguyên bị câu nói của vợ làm khó chịu, hô lớn:

- Bà biết cái gì, bí thư huyện ủy Tần Mục hôm nay tìm tôi nói chuyện, tôi xem không qua được bao lâu nhà máy sẽ thay đổi chế độ mới, đến lúc đó bà nhìn xem!

Hứa Quân ở bên cạnh sửng sốt, hỏi:

- Anh rể, lời này của anh là có ý gì, Tần Mục có thể quản được Tư Lạc Ngõa hay sao? Đây không phải cùng một thể chế ah!

Lưu Chính Nguyên châm điếu thuốc, nghĩ nghĩ đem thuốc lá ném cho Hứa Quân, nói:

- Cậu nha, cả ngày trộn lẫn với đám bạn xấu lại hỗn ra trò gì?

Hứa Quân vội vàng châm thuốc, sốt ruột hỏi:

- Anh rể, anh nói cho tôi nghe một chút đi, Tần Mục nói thế nào với anh?

Hứa Bình cũng bị dáng vẻ của Hứa Quân hù dọa, bà luôn luôn chướng mắt chồng mình, nhưng lại phi thường để ý thái độ của em trai, đặt thái đao sang bên cạnh truy hỏi.

Lưu Chính Nguyên đắc ý rít một hơi thuốc, chậm rãi nói:

- Hôm nay Tần bí thư bàn về việc thay đổi chế độ trong nhà máy với tôi, xem ý tứ muốn mạnh mẽ tiến hành cải cách, mặt trên có người, có thể nhúng tay vào chuyện này cũng không có gì không được.

Hứa Quân nghe xong vội vàng hỏi:

- Có phải đang chuẩn bị hùn vốn ngoại xí hay không?

Lưu Chính Nguyên trừng mắt, nói:

- Tin tức nghe được ở đâu vậy, hùn vốn cái gì? Tư Lạc Ngõa có điều kiện tiện lợi như vậy, bối cảnh hùng hậu, còn cần gì hùn vốn. Các người suốt ngày cứ bị chuyện hùn vốn gây rối, muốn ngoại xí hùn vốn, đây là chuyện dễ dàng hay sao?

Ý tứ của Lưu Chính Nguyên là cùng ngoại xí hùn vốn chẳng khác gì chơi với hổ, thời khắc phải lo lắng có lỗ hổng, nhưng Hứa Quân là kẻ dốt nát, tự nhiên không nghe được hàm ý trong lời nói của Lưu Chính Nguyên, cười nói:

- Anh rể, tôi có con đường có thể liên lạc với ngoại xí, anh xem có nên suy nghĩ lại một chút hay không?

Lưu Chính Nguyên nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Quân, híp mắt hỏi:

- Sao vậy, có người tìm tới chỗ cậu hay sao?

Hứa Quân cười nói:

- Cái gì mà tìm hay không tìm, còn không phải thanh danh của anh rể vang dội bên ngoài sao, bạn bè cho tôi chút mặt mũi mà thôi, bên kia nói chỉ cần anh nói một tiếng trên bàn đàm phán, khi nào hùn vốn thành công bọn hắn sẽ nói với chính phủ cho anh đảm nhiệm tổng giám đốc, tiền tài ào ào mà đến, người ta ra giá mỗi tháng ba ngàn tiền lương đâu.

Hứa Bình kêu một tiếng, giật mình hỏi:

- Ba ngàn, bằng mấy tháng tiền lương của hai chúng ta đâu, lão Lưu, đây là cơ hội tốt đó.

Hứa Quân tiếp tục nói:

- Anh rể, hay là tôi giúp anh liên hệ một chút? Bên kia rất có thế, chỉ cần anh đáp ứng nói vài lời, sẽ có năm vạn tiền lì xì.

- Ai nha, ai nha lão Lưu, năm vạn, năm vạn nha!

Hứa Bình lắc lắc tay Lưu Chính Nguyên.