Thanh Quan

Chương 698-699: Công lao của Từ Hồng Thanh





Vì vậy Hồng Văn Huy trực tiếp mang đối tượng tấn công trở thành Từ Hồng Thanh, chỉ cần đánh hạ thành lũy của Từ Hồng Thanh thì cầm Tần Mục không nói chơi.
Hôm nay đưa báo cáo điều tra qua loa chỉ là tín hiệu, dùng thử thái độ của Từ Hồng Thanh. Nếu như hắn tức giận lôi đình thì Từ Hồng Thanh chính là con lừa ngốc, ngược lại thì không dễ làm; như hắn lúc ấy không có phát tác nói rõ sẽ xem phát triển sau đó.
Hồng Văn Huy thở dài, nhắm mắt lại, đôi mắt già dò xét sáu bảy người đối diện, phải tìm ra trong số này một vật hy sinh thỏa mãn khẩu vị của Từ Hồng Thanh, nếu không làm cho Từ Hồng Thanh câm miệng thì thật xin lỗi hắn có nhiều quan hệ, lại không thể mang tên của mình khắc lên ngực Từ Hồng Thanh.
Vật hi sinh chính trị nên lựa chọn ai đây? Nếu như phần công lao này giúp Từ Hồng Thanh biết thời thế, Từ Hồng Thanh tất nhiên sẽ bánh chưng đi, bánh ít lại, kiềm chế Tần Mục và phòng ngừa Tần Mục lật cái nắp lên.
Người trong thị ủy chắc chắn không thể động, đây là căn bản của Hồng Văn Huy. Như vậy động huyện Bình Triêu? Không ổn, Cao Bằng tại Bình Triêu, không thể động Bình Triêu mà khiến Tần Mục phản kích mãnh liệt. Huyện Hoài Ngư cũng không được, đó là quê quán của Hồng Văn Huy. Khản Giang càng không được, tiểu kim khố hiếu kính đang ở đó.
Xem ra chỉ có mang vật hi sinh huyện Bành Nguyên ra ngoài. Hồng Văn Huy đã hạ quyết định, bí thư huyện Bành Nguyên hiện tại nộp hiếu kính lên càng ngày càng ít, nhưng mà đưa con của hắn ra nước ngoài cho cái quyền cư trú vĩnh viễn, cho dù đưa hắn vào thì hắn cũng không dám nhả việc này ra ngoài.
Đã quyết định thì Hồng Văn Huy dĩ nhiên bắt đầu bước hành động kế tiếp. Đám người Phạm Phẩm Đức đang thấp giọng trò chuyện với nhau, hắn liền thấp giọng nói ra:
- Mọi người đi về trước đi, không cần ngạc nhiên như vậy, cấp trên tới không phải một hai lần, vững vàng, vững vàng ah. Phẩm đức phải tốt.
Mấy người cáo từ rời khỏi, chỉ còn lại Phạm Phẩm Đức ngồi ở đây.
Hồng Văn Huy mí mắt mở ra, nhìn chằm chằm vào Phạm Phẩm Đức nói ra:
- Phẩm Đức, cơ hội lập tức trôi qua, chúng ta nên nắm chắc. Từ Hồng Thanh không vững vàng, hơn nữa Tần Mục đang cản trở chúng ta, rất khó.
- Lão lãnh đạo, ngài nói chúng ta phải làm gì?
Phạm Phẩm Đức đã từng là cánh tay phải của Hồng Văn Huy, Hồng Văn Huy rời khỏi vị trí bí thư thị ủy đi lên cao, hắn bồi dưỡng Phạm Phẩm Đức thượng vị, quan hệ của hai người đã vượt qua thượng cấp và hạ cấp, quả nhiên là vinh nhục cùng nhau.
Hồng Văn Huy nắm hai tay lại, hai ngón trỏ không ngừng động vào nhau. Động tác này Phạm Phẩm Đức phi thường quen thuộc, Hồng Văn Huy đang chuẩn bị ra tay hung ác.
- Nghĩ biện pháp gây ra chút chuyện ở huyện Bành Nguyên. Nhớ kỹ, không thể liên lụy tới sông Mẫu, chỉ cần đầy đủ cho tổ điều tra chú ý là được.
Trong giọng của Hồng Văn Huy mang theo hương vị sâm lãnh.
- Đưa một phần đại lễ qua, Từ Hồng Thanh có cầm hay không?
Phạm Phẩm Đức gật gật đầu, dò hỏi:
- Giật một cái động toàn thân, chúng ta không cần lắp lỗ thủng sao?
Hồng Văn Huy lắc đầu, nói ra:
- Không cần, chỉ cần Lý Hồng Kim đi vào thì hắn tự nhiên sẽ lắp lỗ thủng.
Thời điểm này bí thư huyện Bành Nguyên Lý Hồng Kim đang ngồi trong xe nhỏ của mình, bàn tay lớn cách quần áo vuốt ve đùi một nữ giáo sư. Hắn không ngờ đây là lần cuối cùng hắn ngồi trong xe con này, cũng là một lần cuối cùng nhìn thấy nữ giáo sư này.
Vào lúc buổi tối Tần Mục thiết yến chiêu đãi người của tổ điều tra, mà Hàn Tuyết Lăng cũng xuất hiện.
Vương Hải Nam lúc ở quân đội không rõ Tần Mục tính cái gì, nhưng hiện tại tỉnh ngộ rồi. Tần Mục sẽ không cho nàng cơ hội này, có đôi khi trên chính trị có cầm có buông, cần phải làm người chịu tội thay. Trong lòng của hắn cũng hiểu ra chỉ sợ lần tiếp xúc đầu tiên với Tần Mục, mang lá thư đưa cho Tần Mục cũng đã bị Tần Mục ghi hận a, điểm này Vương Hải Nam bằng trực giác nữ nhân phát hiện được.
Nội dung lá thư này từ đầu tới cuối nàng không biết, hơn nữa thời điểm nàng bị Hàn Tuyết Lăng đưa đến quân đội thời điểm, lá thư này đã bị nàng tiêu hủy. Cho nên dùng tội danh Vương Hải Nam tham ô nhận hối lộ tội giao cho tổ điều tra thì nàng biết đời này mình xong rồi, trừ phi người nọ sau lưng đứng ra cứu nàng.
Nhưng mà có khả năng sao? Nàng chỉ là con tốt bị vút bỏ trên chính trị, người nọ chắc chắc sẽ không nhớ tên của nàng, nếu không cả nhà sẽ không an toàn.
Đương nhiên chuyện này cũng không có khiến sinh ra phong ba gì cả, phóng ở bên ngoài thì Vương Hải Nam có công việc quan trọng hơn cần tham gia, tạm thời rời khỏi tổ hiệp tra.
Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng giao lưu ánh mắt, bắt đầu bữa tiệc rượu thì Từ Hồng Thanh tán thưởng Tần Mục thủ pháp xử lý lão luyện, rượu này uống rất vui.
Đây là bữa tiệc câu thông tình cảm, trong bữa tiệc Tần Mục nói một ít tình huống của tổ hiệp tra và tỏ lòng áy náy với tổ điều tra, hơn nữa tự nguyện tiếp nhận thẩm tra của tổ điều tra.
Chiêu thức ấy chơi phi thường xinh đẹp, làm cho Từ Hồng Thanh cũng không khỏi không âm thầm gật đầu. Tần Mục chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với Từ Hồng Thanh đạt tới tiêu chuẩn lão hồ ly. Kỳ thật tổ điều tra đúng là nắm giữ chứng cớ, buổi sáng nói chuyện với Tần Mục kỳ thật chính là chờ Tần Mục thừa nhận sai lầm. Nhưng Tần Mục sai lầm lại dùng chiêu tứ lượng bạt thiên cân ném lên người Vương Hải Nam, hơn nữa đã sớm chôn tình huống ứng phó từ trước rồi. Cho dù là Từ Hồng Thanh, nếu như không phải từ kinh thành đi ra thì cũng không nghĩ ra nổi, đây tuyệt đối là bẫy rập được thiết kế từ lâu rồi chứ không phải mới ngày một ngày hai mới nghĩ ra.
Người trẻ tuổi kia không thể khinh thường. Đây là kết luận Từ Hồng Thanh đưa ra vào buổi sáng.
Đồng thời Tần Mục trong lúc nói chuyện tỏ vẻ tổ điều tra có thể trực tiếp tiếp nhận công tác hiện tại của tổ hiệp tra. Bởi vì căn cứ tình huống phản ứng của quần chúng về tổ hiệp tra, đã điều tra Cao Bằng Cao phó chủ tịch huyện, hơn nữa Cao phó chủ tịch huyện cũng đào ra một ít manh mối, rất có thể khiến người ta đau đầu. Về phần tại sao đau đầu, Tần Mục tự nhiên sẽ không nói ra, cái này cũng là giao cho người của tổ điều tra đi làm việc.
Mấy quan viên này biết rõ hiện tại đắc tội không ít người, tổ điều tra theo Từ Hồng Thanh đến đây đều đã chuẩn bị tinh thần bị nướng trên lửa, đồng thời cũng có suy nghĩ kiếm công lao. Hôm nay Tần Mục không có chuyện gì, một Vương Hải Nam khẳng định không thỏa mãn công lao bọn họ cần, huống chi trong đó còn có Tần Mục biết trước tất cả, Vương Hải Nam đã sớm bị khống chế lại, là người trong gia tộc chuyên phái bộ đội đặc chủng áp giải, cho dù Từ Hồng Thanh muốn công lao cũng không đủ nhét kẽ răng.
Cho nên tâm tư mấy quan viên cũng có chút động, cùng Từ Hồng Thanh uống rượu cũng nhiều hơn. Lúc này Tần Mục đã hoàn toàn biến thành tâm phúc của đám người trong tổ điều tra, Từ Hồng Thanh không đồng ý?

Chỉ sợ công tác sau này khó làm đấy, huống chi Từ Hồng Thanh xuống đây thật sự vô tư chỉ điều tra mình Tần Mục, nếu không có lợi ích lớn thì chẳng ai ngu như vậy.
Lúc Từ Hồng Thanh bưng chén rượu muốn uống rượu với Tần Mục thì điện thoại của hắn vang lên. Đi vào Cửu Giang thì Từ Hồng Thanh đã mang số điện thoại di động của mình công bố ra ngoài, hoan nghênh mọi người tố cáo hiện tượng phạm pháp rối loạn kỷ cương. Hắn áy náy gật đầu với Tần Mục một cái, nghe vài câu thì con mắt sáng lên.
Tần Mục bên cạnh mắt thấy sắc mặt Từ Hồng Thanh thì nụ cười chậm lại, cuối cùng biến thành như có như không. Từ Hồng Thanh hiện tại thiếu nhất cái gì, thiếu khuyết chính là cơ hội biểu hiện. Tần Mục từ trên mặt Từ Hồng Thanh mà có thể suy đoán ra nội dung rồi, phần cơ hội biểu hiện đã có người đưa tới trước mặt Từ Hồng Thanh, đợi Từ Hồng Thanh đi qua lấy.
Đây là một chuyện xen vào giữa, Tần Mục biết rõ những người khác thấy mình không có việc gì thì khẳng định ngồi không yên, chỉ là không biết vứt bỏ ai.
Từ Hồng Thanh cúp điện thoại, đi tới xin lỗi Tần Mục. Thành phố Cửu Giang bí thư huyện ủy huyện Bành Nguyên Lý Hồng Kim vi phạm vấn đề tác phong nghiêm trọng, thời điểm cơ quan điều tra tới nhà của hắn vậy mà phát hiện hơn mười khế ước nhà và hơn mười sổ tiết kiệm, đều được giấu rất bí ẩn.
Vụ án lớn như vậy quan hệ tới một bí thư huyện ủy, trong nội tâm Từ Hồng Thanh nóng lên.
Bí thư huyện ủy? Nhìn qua thủ bút của người này không lớn, không khỏi có chút không phóng khoáng, lúc này phải ném ra người có đủ sức nặng, cho dù không phải thị ủy dự khuyết thường ủy thì cũng phải thường ủy, làm như vậy có thể nhồi đầy khẩu vị của Từ Hồng Thanh sao? Chê cười, thủ hạ của Từ Hồng Thanh còn có bốn năm người há mồm gào khóc đấy, một bí thư huyện ủy coi bị ăn cả xương cũng không đủ cho bọn họ chia.
- Tần chủ nhiệm, chuyện này gấp gáp, tiếp theo tôi làm chủ, chúng ta hảo hảo ngồi một chút.
Từ Hồng Thanh hận không thể hiện tại bay tới huyện Bành Nguyên.
Tần Mục cười nói:
- Nhất định nhất định, chuyện lần này phải giải quyết, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của tổ điều tra, bằng năng lực của tổ điều tra sẽ trả lại bầu trời sáng sủa cho huyện Bành Nguyên.
Những lời này có nghĩa khác, tuy Từ Hồng Thanh uống chút rượu, nhưng mà tâm tư của hắn máy động. Bầu trời huyện Bành Nguyên sáng sủa? Lời này nói như thế nào cũng hiểu rõ trời của huyện Bành Nguyên rất đen.
Từ Hồng Thanh lập tức cười lên, nói liên tục Tần chủ nhiệm xem trọng, mang theo cả đám đi lên xe tới huyện Bành Nguyên.
Ngồi vào trên xe và Từ Hồng Thanh càng cân nhắc câu cuối cùng của Tần Mục vừa nói, càng cảm thấy nó có ý khác, nhớ lại lúc đi vào Cửu Giang nhìn thấy từng giọt từng giọt, trong nội tâm đột ngột hiện ra một suy nghĩ Tần Mục cùng thường ủy thành phố Cửu Giang không hòa hợp, hơn nữa buổi tối hôm nay có việc này không phải trùng hợp.
Nhưng mà trùng hợp thì trùng hợp, Từ Hồng Thanh vẫn phải đi. Như vậy bên trong có người chơi động tác gì, có lẽ rất nhanh sẽ có người liên hệ với mình, nhắc nhở mình.
Đợi đến lúc Từ Hồng Thanh đi rồi, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng cũng trở về nhà khách. Vốn dựa theo tác phong của Tần Mục thì hắn ưa thích xa hoa một chút, cũng không phải không có tiền. Nhưng hiện tại thân phận của hắn mẫn cảm, tự nhiên không dám làm như vậy, bằng không người ta lên án thì phiền phức.
- Ai, mệt chết em. Vừa rồi nhìn qua chẳng khác gì quân đội đánh lớn, lúc nào có thể trở về căn cứ đăc chủng đây?
Hàn Tuyết Lăng xoa xoa cổ, có chút buồn bực khổ nói ra.
Nàng cùng Tần Mục ngồi cùng một chiếc xe con, tự nhiên là lão Lưu lái xe. Lão Lưu hiện tại biết rõ Tần Mục không phải người bình thường, nhưng hiện tại đã khác với mấy ngày trước, Phùng Thiệu Nguyên đã nói rõ cho hắn biết hầu hạ tốt Tần Mục, không chừng có thể một bước lên trời.
Lão Lưu miệng im lặng, nếu không sẽ rắc rối. Khá lắm, đây chính là điểm cán bộ trung ương phải nhớ.
Tần Mục nhìn qua lão Lưu, lại nhìn Hàn Tuyết Lăng cười nói:
- Thật sự không được thì xuất ngũ đi, như thế nào, có phải chờ anh phủ quân hàm đại tướng cho em không?
Hàn Tuyết Lăng trợn trắng mắt, con mắt híp lại, cười nói:
- Mục tiêu quá lớn, nhưng mà đời này làm gì có ai không nằm mộng.
Nói xong Hàn Tuyết Lăng nghiêng đầu nhìn qua bên ngoài, nói:
- Tần Mục, tôi hỏi anh, ngắm trăng ở Australia xem có tròn hay không?
Tần Mục nói ra Hàn Tuyết Lăng treo quân hàm thì sau đó có chút hối hận, hôm nay uống chút rượu, tuy không có đại sự gì, nhưng mà cuối cùng có chút nhiệt tâm, vậy mà nói một câu như vậy khiến người ta kỳ quái, nếu như bị người có ý chí nghe được, phiền toái của mình chắc chắn không nhỏ, Hàn Tuyết Lăng nói sang chuyện khác công lực cũng không tệ lắm, cũng không phải một mặt thẳng tính, nhưng mà vấn đề sau đó lại làm cho Tần Mục cảm thấy mồ hôi lạnh.
Hàn Tuyết Lăng nói vô tâm hay là gây áp lực cho mình đây?
Phát hiện Tần Mục không có trả lời mình, Hàn Tuyết Lăng bật cười, cũng không nói cái gì nữa, chỉ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Trở lại nhà khách, lão Lưu tự nhiên về phòng của mình.
Tần Mục đóng cửa lại, rót cho Hàn Tuyết Lăng một ly trà, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói ra:
- Tuyết Lăng, em điều tra anh sao?
- Em? Em mới không có công phu đó.
Hàn Tuyết Lăng lập tức cãi lại, nhưng mà lời này của nàng lại chột dạ, tuy điều tra nữ nhân của Tần Mục không phải do nàng làm, nhưng mà sau khi nàng biết rõ tin tức thì cảm thấy nội tâm không thoải mái, không nghĩ tới Tần Mục nhìn qua trung thực ổn trọng, ở bên ngoài cũng có nhiều người, trừ Chu Tiểu Mai là người nàng miễn cưỡng tiếp nhận, hai người còn ở xa nhau. Nhưng mà Tần Mục không phải người treo cổ trên một cây, chẳng lẽ không có phát hiện vợ chính thức của hắn vân còn trong trắng sao?
Nữ nhân uống rượu rất đẹp, nữ nhân say rượu càng đẹp hơn, nhưng mà nữ nhân sau khi say rượu mà thẹn thùng càng xinh đẹp nhất. Tay Hàn Tuyết Lăng không biết làm sao túm lấy cọng tóc của mình, nửa phần chột dạ làm cho nàng thẹn thùng, nhiều hơn mấy phần nhát gan của thiếu nữ thanh xuân.
Tần Mục thở dài một hơi. Nhưng mà hắn không có hút thuốc, hắn đứng lên đi đến bên người Hàn Tuyết Lăng ngồi xuống.
Hàn Tuyết Lăng cảm nhận được khí nóng của Tần Mục, nàng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh tránh ra. Tần Mục sững sờ, cười khổ nói:
- Em trốn cái gì, anh không phải muốn ăn em, chính là muốn nói với em thôi.
- Em cũng không dám nghe, mồm mép của anh quá lợi hại, ngay cả thị trưởng thành phố Douglas còn bị anh lừa như vậy, anh nói với em chính là những nữ nhân kia chua xót thế nào à? Em không mắc mưu.
Nói xong câu đó trên mặt Hàn Tuyết Lăng trên lại mỉm cười, như suy nghĩ cái gì đó.
Tần Mục kinh ngạc, trực giác của nữ nhân mẫn cảm nhất, hắn xác thực muốn nói với Hàn Tuyết Lăng một chút. Sau khi rời kinh thành thì quan hệ giữa hắn và Hàn Tuyết Lăng hòa hoãn một chút, đây là một cơ hội. Dù sao bọn họ vừa kết hôn, hoặc là nói bọn họ đã chắc chắn phải sống như vậy với nhau.