Thanh Quan

Chương 700-701: Phản pháo





Nhưng mà Hàn Tuyết Lăng trực tiếp cự tuyệt phương pháp câu thông này, nàng là ngốc hay thông minh?
Cao Bằng mấy ngày qua tâm tính như ngồi trên xe cao tốc, chợt cao chợt thấp, nhất thời rất thấp nhất thời rất cao làm cho hắn không cách nào yên tâm được, lão gia tử có chiến trường của lão gia tử, Cao Phái có chiến trường của Cao Phái, Tần Mục cũng có cấp độ của Tần Mục, mà ở Bình Triêu hắn cũng có vấn đề cần mình đối mặt.
Xuống không tới một năm đã đụng phải cơ hội như thế, Cao Bằng dù có ngốc cũng biết trận tranh đấu này một khi thắng lợi ích thực tế lớn nhất chính là Tần Mục, nhưng chỗ tốt cũng có của hắn. Nhưng mà mình cứ chờ như vậy tuyệt đối không phù hợp với người quan trường gặp cơ hội, hơn nữa công lao dựa vào người khác tặng nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên.
Mấy ngày nay Cao Bằng vẫn đi làm như thường, tổ hiệp tra căn bản cũng không có ý định thế nào với Cao Bằng, huyện Bình Triêu mấy ngày nay không quá yên ổn, có ít người bắt đầu không ngừng chạy tới thị ủy, áp lực đè lên mỗi người, đều này nói rõ động tác của Tần Mục khiến người ta đau đớn.
Cho nên,Cao Bằng cảm giác mình cũng nên lộ thủ đoạn cường đại, nhưng mà rốt cuộc tới mức nào thì hắn còn không có nắm chắc nhất định, nghĩ tới đây hắn liên hệ với Tần Mục..
Cuốc điện thoại này giải trừ xấu hổ cho Tần Mục trong tình cảnh hiện tại, nghe Cao Bằng hàm hồ hỏi thăm, Tần Mục cười nói:
- Hiện tại em có thể không nhúng tay vào chuyện này rồi, tổ hiệp tra tổ hiệp tra, cũng không thể chỉ chăm chú vào một địa phương được, phải tiếp tục đi các nơi khác xem mới được.
Trong nội tâm Cao Bằng lộp bộp, Tần Mục đánh quá lớn bây giờ không đánh, không phù hợp với phong cách Tần Mục rồi. Hẳn lão gia tử và Tần Mục đã bố trí trận tuyến ở nơi nào khác rồi, nhưng Tần Mục nói phải đi điểm này làm hắn xoắn xuýt, tại Cửu Giang náo lớn như vậy chỉ là xao sơn chấn hổ à? Không đáng ah.
Tần Mục cảm nhận được Cao Bằng nghi hoặc, cười nói:
- Thất ca ah, chúng ta ở trên quan trường quá đắc tội với người không thể làm. Huyện ủy bên kia lực cản nhỏ một chút, thị ủy bên này em trẻ tuổi tư lịch còn ít, đã có chút không thể chịu được rồi.
Câu nói sau cũng là nhắc nhở, Cao Bằng hình như đã bắt lấy điểm này. Kỳ thật dựa tư lịch của hắn cũng nhìn ra đầu mối trong đó, nhưng mà hắn cảm thấy Tần Mục chơi lớn như thế vậy mà trực tiếp kéo một quan lớn từ kinh thành quay về, còn ý định dụ dỗ hắn ra.
Cao Bằng không nói lời nào, tâm tư đã dời sông lấp biển. Trách không được Tần lão gia tử đã nói một câu với Cao Bằng, Cao Bằng cũng nghĩ ngợi nhiều, có thể làm làm bộ trưởng vật tư, nhưng không thể làm bộ trưởng chủ chiến. Tâm tư cứ khoáng đạt thì tầm mắt sẽ lớn, có chút thiên tính phải thông qua rèn luyện mới được.
Bản thân Tần Mục toàn là mạo hiểm, nhưng mà dù mạo hiểm thì tâm tư của hắn cũng cẩn thận, bố cục đại khí. Mà cha con Cao Phái Cao Bằng tâm tư cẩn thận có thừa, chỉ cầu không qua không cầu có công.
Tư tưởng của Cao Bằng cũng từ từ cải biến, do dự nói:
- Tuồng vui này sao cho người khác tới hát?
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Thất ca, anh là phàm nhân, em cũng là phàm nhân, gia gia của chúng ta cũng là phàm nhân. Là phàm nhân sẽ có tư tâm, chúng ta có nhiều tư tâm, làm ầm ĩ lớn như vậy để cho người khác hái trái cây, có phải có chút không quá thích hợp hay không?
Cao Bằng bị Tần Mục dẫn vào mây mù bây giờ nghe xong cũng phát mộng, vốn cho rằng đã đuổi kịp bước chân của Tần Mục, thế nhưng mà trong nháy mắt lại bị Tần Mục bỏ ra thật xa. Hắn cười khổ nói:
- Lão Bát, em và anh khác nhau quá.
Tần Mục cười lên ha hả. Cao Bằng ngườ này có thể làm phụ trợ, chỉ có thể làm sâu sắc mạng lưới quan hệ của Tần Mục, trong mắt Tần Mục vẫn tương đối thích Quách Tự Tại, cẩn thận nhưng không nhát gan, ra tay cũng phi thường đúng chỗ. Lưu Đại Hữu cũng là loại hình ưa thích của Tần Mục, nhưng mà ở vị trí xông lên tuyến đầu.
Về phần Cao Bằng, hiện tại là thời điểm vi diệu, chỉ sợ Quách Tự Tại đã mở ra lỗ hỏng. Quách Tự Tại lúc này mới đi vài năm đã làm phó chủ tịch thành phố còn là thường ủy, không có quan hệ mạnh mẽ như Cao Bằng nhưng dựa vào chiến tích và Bạch Quang Lượng ủng hộ nên đánh ra chức vụ cao, Cao Bằng vẫn cần phải rèn luyện ở cơ sở mới được.
Cuối cùng Tần Mục không có cho Cao Bằng trả lời chính xác, chỉ nói cho hắn biết có chút cơ hội nên nắm chắc, nắm chặt sẽ quay người, không nắm chắc thì phải giữ gìn cái đã có, nhìn xem Cao Bằng có đốn ngộ hay không.
Cao Bằng cúp điện thoại xong lại cân nhắc, về đến nhà cũng bắt đầu cân nhắc, suốt cả đêm không ngủ, thời điểm buổi sáng rốt cuộc hắn đã nghĩ thấu, Tần Mục lúc này rời khỏi kỳ thật chính là cho mình cơ hội. Hắn đi thì cán bộ Tần hệ ở thành phố Cửu Giang thì mình có bối cảnh thâm hậu nhất, tại thị ủy có va chạm phe phái thì chỉ cần mình đứng ra, chỉ sợ sẽ có những người này đi ra ủng hộ chính mình, chỉ cần xuất ra chút đồ vật tự nhiên sẽ có người đi ra. Đây không phải nhìn trúng Cao Bằng hắn, mà là nhìn trúng Tần lão gia tử, Cao Phái. Tần Mục vừa đi thì uy hiếp lớn nhất của thành phố Cửu Giang chính là Từ Hồng Thanh ah! Tổ điều tra hấp tấp từ kinh thành tới phải có công lao mới về.
Tần Mục nhắc nhở đơn giản như vậy vì sao mình hiện tại mới nhìn ra? Nếu ở thị ủy tỉnh ủy còn làm thư ký, chính mình căn bản nháy mắt đã hiểu, vì cái gì đổi một chỗ thì sợ đầu sợ đuôi?
Hắn sửa chữa tài liêu một chút và mang đi tới tổ điều tra, thu được điện thoại của Cao Phái. Câu đầu tiên Cao Phái nói phi thường tiếc hận cho Cao Bằng, hắn cái làm phó chủ tịch huyện chỉ sợ còn phải thêm một hai năm nữa.
Tin tức này làm cho Cao Bằng phi thường khó hiểu, lão ba lúc này gọi điện thoại tới nơi cái này cho mình nghe là có ý gì? Mang cho hắn một câu nghi hoặc như thế, Cao Phái chỉ thở dài, mang theo chút giọng điệu tự giễu:
- Lão Cao gia chúng ta...
Sau đó Cao Phái cúp điện thoại khiến cho Cao Bằng có chút mây mù, lại bắt đầu cân nhắc.
Sở dĩ Cao Phái gọi điện thoại cho hắn không phải vì cái gì khcs, bởi vì tại thành phố Cửu Giang có người lộ tin tức cao tầng có người động, hơn nữa mục tiêu trực tiếp là Từ Hồng Thanh. Thời điểm Cao Bằng suy đi nghĩ lại thì thái độ của Từ Hồng Thanh đã lặng lẽ chuyển biến.
Ngày hôm sau vừa mới đi làm thì Từ Hồng Thanh gặp Tần Mục bàn một phen, nhưng mà lần này bàn chuyện mang theo hương vị khắc nghiệt, tổ hiệp tra giám thị có vấn đề, phải tiến hành hỏi thăm Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục có chút thất vọng, Cao Bằng rốt cuộc vẫn quá mức bảo thủ, đưa cơ hội tốt cho hắn mà hắn lại vẫn có chút lo trước lo sau. Nếu nói Tần Mục không có xem hiểu Cao Bằng đó là bởi vì hắn và Ông Văn Hoa mới vào Tần gia, Cao Bằng đầu tiên tỏ vẻ thân cận, bộ dáng rất có nắm chắc.

Cùng như vậy người nói chuyện, tuyệt đối sẽ không nói thêm nhiều, cho nên Tần Mục muốn bung cái nút ấy đi, ý tứ chính là khiến Cao Bằng trong đêm mang theo chứng cứ tới tổ điều tra.
Những chứng cớ này tổ hiệp tra vẫn có, nhưng mà tổ hiệp tra của mình cũng không sạch sẽ, vì tránh hiềm nghi nên rời khỏi Cửu Giang đối với Tần Mục mới có lợi, huống chi do cán bộ địa phương đứng ra nói chuyện thì có tác dụng trực tiếp với tổ điều tra. Cao Bằng khẽ động thì Từ Hồng Thanh tất nhiên sẽ phải chịu chấn động, thị ủy cũng phải nghĩ biện pháp bôi đen ngăn cản Cao Bằng, thời điểm này Vương Tường nhắc tới đề nghị quyết sách thủy lợi, Phó Ngọc Bình ném thêm dầu vào thì đại cục đã định. Mặc dù Tần Mục không tại Cửu Giang, Phó Ngọc Bình, Vương Tường, Cao Bằng sẽ đứng lên, Cửu Giang thì có Tần Mục vừa tới. Đợi đến lúc Tần Mục quay về kinh thành sẽ vận hành một phen, Tần Mục nhất định sẽ bị ném tới Giang Bắc, cho dù không ở thành phố Cửu Giang thì tối thiểu nhất cũng có thể hô ứng với Cửu Giang bên này... Nhưng mà Cao Bằng làm cho Tần Mục thất vọng.
Trên quan trường sợ nhất nhìn người không rõ, chuyện này cũng gõ cảnh cáo cho Tần Mục. May mắn Tần Mục không phải người mang toàn bộ giỏ trứng đặt một giỏ, nếu bàn về chuẩn bị ở sau thì Tần Mục hắn vẫn không ít, chỉ là Cao Bằng không đi nhờ xe được.
Từ Hồng Thanh nhìn chằm chằm vào Tần Mục ngồi đối diện. Hắn hỏi cái gì Tần Mục phải trả lời cái gì, hoàn toàn không có ý biện bạch, đêm qua đi tới huyện Bành Nguyên, Từ Hồng Thanh nhìn thấy Dương Ngọc Tân, lập tức hiểu Dương gia cùng Tần gia chuẩn bị tách ra, Dương gia khai ra điều kiện khiến hắn động tâm, nhưng lại tỏ vẻ chính xác cũng không đủ chứng cớ hắn không động Tần Mục. Dương Ngọc Tân tỏ vẻ chỉ cần khiên chế trụ Tần Mục thì không cần Từ Hồng Thanh áp dụng thủ đoạn cực đoan, lúc này mới phát sinh chuyện sáng nay.
Hiện tại Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục đã bắt đầu đọ sức tâm lý, nếu Tần Mục khai ra điều kiện cao hơn cho Từ Hồng Thanh, vậy hắn sẽ bắt chặt bím tóc, nếu không khai điều kiện, như vậy cứ dông dài thế, Tần Mục đúng là không thể bị bắt bớ.
Từ Hồng Thanh là người nào, biết rõ thành phố Cửu Giang khẳng định có chuyện không muốn người ta nhận ra, nhưng đây cũng là đặc sắc ở địa phương, hắn không có xâm nhập vào trong đó nhưng biết rõ càng nhiều, cần làm việc càng nhiều, Từ Hồng Thanh hắn không phải người không có tâm tư. Huống hồ, Cửu Giang đã tặng đại lễ cho hắn, bí thư huyện ủy Bành Nguyên đã bị hắn cầm xuống ngựa.
Lưng Tần Mục vẫn thẳng tắp, thở sâu một hơi, hắn đốt thuốc lên. Từ Hồng Thanh khẽ cười, đây là tâm lý yếu thế, cũng là biểu tượng đang giãy dụa.
Quan trường chỉ cần động một cái là người khác hiểu ý, nhưng mà Tần Mục từ khi đi tới thế giới này thì hắn vẫn cố gắng sửa cái tật xấu này đi, lợi dụng một ít lỗ thủng khiến người ta phản cảm.
Cho nên hắn nhả một hơi thì mượn nhờ sương mù quan sát Từ Hồng Thanh, phát hiện khóe miệng của hắn run run hai cái, đây là cảm xúc phấn khởi mới có, thoạt nhìn Từ Hồng Thanh vẫn ngóng trông biểu lộ của Tần Mục a.
Sau khi biết được tin tức từ mặt của Từ Hồng THanh, trong nội tâm Tần Mục đã có ý định. Hắn chậm rãi đặt bật lửa lên hộp thuốc, động tác rất thoải mái dễ chịu, chậm rãi nói:
- Tổ hiệp tra tổ giám thị bất lực là trách nhiệm của tôi, điểm ấy tôi không phủ nhận, cho nên tôi thỉnh tổ chức xử phạt xứng đáng!
Xứng đáng xử phạt? Chỉ một việc giám sát bất lực thì kết luận thế nào? Từ Hồng Thanh nhíu mày và định nói chuyện, chợt nghe đến Tần Mục giọng trầm thấp, lại ném ra một vấn đề, nói:
- Nhưng là thành phố Cửu Giang trời vừa tối là có kẻ hoành hành coi trời bằng vung, những người này phải xử thế nào?
Tần Mục phản pháo, Từ Hồng Thanh nhất thời phác giác được ý trong lời Tần Mục.
Tần Mục nói xong lời này liền phát hiện khóe miệng Từ Hồng Thanh vểnh lên không có chút dấu vết nào cả. Chỉ qua một lát Tần Mục biết rõ tâm tư của Từ Hồng Thanh.
Hắn cũng không phải đến rồi đi! Tần Mục lập tức đưa ra phán đoán. Một kiểm sát trưởng cao cấp của kinh thành, có động cơ gì mà chạy tới nơi này? Tần Mục lúc này dụi thuốc lá, trong nội tâm ý niệm chuyển biến thật nhanh. Nhìn qua Từ Hồng Thanh ngày hôm nay biểu hiện và động tác thế nào, Tần Mục đã bắt lấy ý tứ Từ Hồng Thanh, hắn đang có ý định tìm điểm thăng bằng, sau đó...
Trái tim Tần Mục nhảy lên mạnh, mục đích của Từ Hồng Thanh đã không cần nói cũng biết. Cho dù nói như thế nào thì tuổi tác của Từ Hồng Thanh không phải quá lớn, quan hệ ở kinh thành và thủ đoạn vẫn có, nếu cố thủ ở kinh thành và muốn lên thì muôn vàn khó khăn, nhìn qua suy nghĩ của hắn là muốn làm quan to một phương.
Có suy nghĩ này Tần Mục lại bắt đầu tưởng tượng giới hạn thấp nhất của Từ Hồng Thanh. Làm phó bí thư thị ủy? Dù là bí thư thị ủy cũng phải xem sắc mặt của lão ta, quan ở kinh thành không thể có chí khí thấp như vậy. Tối thiểu nhất cũng phải làm chủ tịch.
Cho nên hắn mua chỗ tốt của Tần Mục, sau đó quay đầu lại ăn trái cây ngọt ngào ở bên kia, còn chưa có tới Cửu Giang đã định chơi cân đối sao? Tần Mục biết rõ Dương Ngọc Tân gọi điện thoại cho mình, Cửu Giang rất có thể thuộc về bàn tay của Dương hệ. Tần lão gia tử ở Bắc Liêu, Dương hệ phía nam, mặc dù không có người nào nói qua, nhưng những chuyện này Tần Mục hơi có phát giác. Dương Ngọc Tân liên hệ chính mình, đơn giản là không muốn Giang Nam bên này bị Tần hệ rót vào, Cao Bằng chẳng qua là rèn luyện, nếu muốn chính thức nắm giữ một huyện thì thành thật đi tới Giang Bắc đi.
Nhưng mà Dương Ngọc Tân sẽ không sợ Từ Hồng Thanh đi vào Cửu Giang và châm vào Dương hệ, kế sách khu sói nuốt hổ này bày ra trên người Từ Hồng Thanh rất không thích hợp, trừ phi... Trừ phi Từ Hồng Thanh đã đầu nhập vào Dương hệ.
Nghĩ lại không thể, người như Từ Hồng Thanh là nhân vật của Dương hệ, đến cả kinh thành cũng sẽ không bỏ hắn vào Cửu Giang, chỉ Tần lão gia tử đã gây khó dễ rồi, thứ hai người như Từ Hồng Thanh vì Dương hệ hả giận mà tới, nhất định sẽ giống trống khua chiên làm khó dễ Tần Mục.
Vì vậy Tần Mục được ra kết luận, Từ Hồng Thanh khẳng định có trận tuyến thuộc về mình, nhưng mà thịt mỡ quá lớn khiến hắn lắc lư.
Nghĩ thông suốt điểm ấy Tần Mục hơi cười rộ lên, nói ra:
- Cửu Giang hiện tại thần hồn nát thần tính, nghe nói Từ tổ trưởng vừa mới truy tra vụ án không làm tròn trách nhiệm, đối với năng lực của Từ tổ trưởng tôi rất bội phục a.
Những lời này chẳng khác gì cây đinh. Ta đã nói cho ngươi biết bên dưới đất của Cửu Giang có bất ổn, ngươi có năng lực tìm Tần Mục ta gây phiền toái, có năng lực thì đi thăm dò phá án đi, sao không tra những vụ nguy hại xã hội đấy? Tra, Từ Hồng Thanh không biết lũ tiểu tử nháo sự có xem hắn tới vì Tần Mục hay không, nếu ra tay hung ác, chỉ sợ cũng có chút đắc tội thế lực bản thổ của Cửu Giang; không tra, Tần Mụctổ hiệp tra không chỉ có địa phương để tra, tổ điều tra hắn tới đây thì Tần Mục cũng có quyền lợi báo lên những chuyện không quy củ ở địa phương.