[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 31: Kiếm Tiền Bằng Cách Nào Đây! (1)




Sáng sớm của ngày hôm sau, Đàm Thanh Sơn vẫn là dậy sớm nhất, theo thường lệ anh ấy sẽ nấu đồ ăn sáng cho em gái, nhưng khi anh mở tủ chén ra xem thì không thấy túi đựng bột gạo đâu cả! Tìm hết trong ngoài bếp đều không thấy, tụi đựng thì tìm thấy rồi đó, nhưng bên trong không phải đựng bột gạo mà là đựng khoai lang.

Vậy bột gạo bên trong đâu rồi?

Chỉ ngơ ra rột lát, anh ấy liền đoán ra rất có thể là do em gái đổi rồi. Tâm tình lúc đó khá là phức tạp.

Từ nhỏ đã nghe ông bà nội anh ấy nói rằng phải chăm sóc cho em gái thật tốt, sau này lại là lời dặn dò của mẹ anh trước khi qua đời. Toàn bộ đều muốn anh ấy nhường cho em gái, phải chăm sóc cho cô bé thật tốt.

Tâm lý giống như đã đặt một hòn đá trong đó vậy.

Những năm gần đây, gia đình nhà người ta càng ngày càng tốt, năm mới tết đến còn có thế có quần áo mới để mặc, mua thêm chút thịt. Nhà chúng ta thì càng ngày càng kém đi, tất cả cũng bởi vì em gái không chịu ăn thô lương, nhất định phải ăn lương thực tinh. Trong nhà tổng cộng chỉ có một chút lượng thực, có đổi cho cô cũng chỉ miễn cưỡng cũng chỉ ăn no được một bữa mà thôi.

Nói không tức giận chính là giả.

Mấy năm trước Hoa Tử đi nhập ngũ, vốn dĩ anh ấy có thể đi cùng, nhưng vì sợ mình đi rồi, ba ở nhà chắc chắn sẽ rất khổ cực, vì vậy nên đành từ bỏ.

Tự mình ở nhà, giặt quần áo, nấu cơm tất cả những gì có thể phụ giúp được anh ấy đều làm hết. Anh ấy từ trước đến giờ đều không có một chút hi vọng nào là em gái có thể phụ giúp anh ấy một phần nhỏ nhoi nào cả.

Trong nhà có một cô em gái như vậy, anh ấy vốn dĩ cũng không có ý định kết hôn. Nhưng tự nhiên thấy em gái trở nên ngoan ngoãn. Mấy ngày nay anh ấy cảm thất khá là mơ hồ giống như đang mơ vậy.

Chỉ khi thấy cái túi đựng màu đen anh mới dám tin. Nụ cười trên môi của Đàm Thanh Sơn càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng cảm thấy những ngày tháng này có chút triển vọng rồi.

“Cười cái gì? Còn không lo nhóm lửa.”

“Ba, ba xem.”

Đàm Thanh Sơn lấy cái túi đựng khoai lang đó ra.

Đàm Dục Dân nhìn đi nhìn lại mới cảm thấy quen mắt.

“Cái này, cái này hình như là cái túi đựng bột gạo?”

Nói xong liền quay đầu về phía tủ chén xem, phát hiện phía bên dưới toàn bộ đều trống không. Quay đầu đầy kinh ngạc nhìn con trai. Ông biết con trai ông sẽ không đi đổi lương thực của con gái, vậy chính là con gái tự mình đi đổi. Chính vì vậy mới gọi là hiếm lạ.

“Dù gì em gái con cũng đã đổi rồi, vậy thì sau này cơm của con bé sẽ nấu cùng với chúng ta. Khoai lang có thể bẻ làm hai.”

Đàm Dục Dân cũng không nói thêm cái gì, đầu ủ rũ nhấc hai thùng đi ra ngoài.

Đợi khi Đàm Ngọc Dao thức dậy, trong nhà đã không còn ai cả. Cũng không tính là trễ lắm, khoảng tầm sắp đến 8 giờ rưỡi một chút.

Ăn một củ khoai lang lót dạ, cô bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa thường ngày. Một tiếng đồng hồ dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy tự phục bản thân nha.

Hôm này cô không có dự định đi nhặt đậu phộng. Cần phải biết là lưng của cô hiện tại vẫn còn đau nhức ê ẩm từng cơn. Kéo rèm của nhìn ra ngoài hồi lâu, Đàm Ngọc Dao quyết định đi lấy rau cho heo ăn.

Sọt gùi trong nhà đều có rồi, nhưng cuối cùng lại không biết phân biệt các loại rau như thế nào...

Đàm Ngọc Dao đột nhiên nhớ tới một người.

Đàm Ngọc Linh.