Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 110




“Hừ!” Cát Kinh Phong hừ lạnh một tiếng, cũng rút kiếm ra, xung quanh người của Lượng Kiếm sơn trang cũng đều rút kiếm, trừng mắt đối với đoàn người Hiên Viên Cô Vân.

“Tướng công.” Nữ tử che mặt bỗng nhẹ nhàng mở miệng, “ Chúng ta đem Tương thủy lộ tiên hoa này nhượng lại được không? Dù sao đối phương cũng cần tới thuốc này cứu mạng. Mà mặt của ta…….”

“Không được!” Cát Kinh Phong không chờ cô gái che mặt nói cho hết lời liền một ngụm rõ ràng lạnh lùng cự tuyệt, “Vì hoa này chúng ta đã chờ ở đây ba năm rồi, thật vất vả mới chờ đợi tới lúc hoa này nở ra, chờ hoa nở để có thể chữa khỏi mặt của nàng. Trăm ngàn lần không thể đem hoa này nhượng lại. Bởi vì hoa này muốn nở phải đợi hai mươi năm!”

Cô gái che mặt hơi phát ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ cúi đầu, không nói gì thêm. Bởi vì nàng biết mình có nói gì nữa cũng đều vô dụng. Tướng công của nàng dù có thế nào cũng đều không thay đổi quyết định, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tài cán của đối phương.

“Không cần nhiều lời vô ích.” Ảm Đạm nhún vai lại rút mạnh kiếm ra, hướng Cát Kinh Phong đánh tới.

Cát Kính Phong nhìn thấy tốc độ của Ảm Dạ Đạm, biết người tới đều không phải đơn giản. Lạnh lùng khẽ quát: “Lên!”, liền hướng tới Ảm Đạm nghênh chiến.

Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi nhẹ nhàng đẩy ra sau, cũng hướng lên nghênh đón. Vô Hồn cùng Diễm Diễm cũng không dài dòng, lập tức rút kiếm ứng chiến.

Bạch Hạnh nhíu mày lôi kéo Nhược Khả Phi sang một bên.

Nhước Khả Phi lẳng lặng nhìn một màn trước mắn, hiện trường không động chính là ông lão đầy nếp nhăn, nữ tử che mặt, còn có nàng và Bạch Hạnh. Lại đem ánh mắt chuyển đến trung tâm, ánh mắt lại chìm xuống. Người mà Cát Kính Phong kia mang đến thân thủ cũng không tệ. Chia ra làm năm sáu đánh một người bên ta, đánh thành ngang tay. Nhược Khả Phi nhíu mày, nếu như tiếp tục như thế, đối với bên này là rất bất lợi.

Ảm Đạm kia đâu? Ảm Đạm tu vi cao nhất đây? Nhược Khả Phi nhìn về phía Ảm Đạm. Đã thấy hắn chống lại Cái Kinh Phòng còn phải đối phó với vài người khác.

“Không chơi.” Ảm Đạm đột ngột lên tiếng, ngay sau đó, những người vây xung quanh hắn đều bị đánh hộc máu bay ra ngoài, bao gồm Cát Kinh Phong mới vừa rồi còn hăng hái. Không ai thấy rõ động tác của hắn.

“Tướng công!” Nữ tử che mặt thanh âm lo lắng vội vội vàng vàng ở giữa sân kêu lên, làm cho những người còn lại của Lượng Kiếm sơn trang lập tức không yên.

“Trang chủ!” lão nhân mặt đầy nếp nhăn kia cũng nhanh chóng chạy tới.

Vây công của người Lượng Kiếm sơn trang lộ ra một chút sơ hở. Chuyện so chiêu của cao thủ chỉ cần có một điểm sơ hở nho nhỏ cũng đủ quyết định thắng bại. Một lát sau, trên dưới người của Lượng Kiếm sơn trang chỉ bị đả thương chứ không chết, nguyên nhân là không ai muốn ra tay độc ác.

Cô gái che mặt cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn kia đỡ Cát Kinh Phong thối lui sang một bên, trong mắt hai người tràn ngập lo lắng.

“Ta tài nghệ không bằng người, không còn lời nào để nói.” Cát Kinh Phong cắn chặt môi, oán hận nói, “Hoa các ngươi mang đi đi.”

Ảm Đạm lại vui cười nhún vai, không thèm nhắc lại. Mọi người chậm rãi hướng thủy lộ tiên hoa kia, cẩn thận xem xét.

“Cũng sắp nở rồi.” Hiên Viên Cô Vân nhìn nụ hoa hồng rực rở kia, dường như ngay sau đó sẽ nở rộ.

“n, hẳn là sắp rồi.” Ảm Đạm gật gật đầu, đồng ý với Hiên Viên Cô Vân.

Đám người Cát Kinh Phong kia không hề rời đi, đều lẳng lặng ngồi xuống ở bên cạnh.

“Nha, các ngươi như thế nào còn chưa cút?” Vô Hồn không nghĩ liền mở miệng nói.

“Hừ! Chúng ta nhìn xem thủy lộ tiên hoa nở rộ mắc mớ gì tới ngươi? Đợi lát nữa hai mươi năm liền thôi.” Cát Kinh Phong hung hăng nói, liền bắt đầu ngồi xuống. Nữ tử che mặt trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng ngồi bên người Cát Kính Phong. Tất cả mọi người ở Lượng Kiếm sơn trang đều đã ngồi xuống nhắm mắt.

Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu xuống. Giọt sương trên thủy lộ tiên hoa lại càng lóe sáng.

“Muốn nở!” Ảm Đạm kinh hô, đứng ở trước hoa nhìn cẩn thận. Hiên Viên Cô Vân cũng ngồi xổm xuống, nhìn không rời mắt khỏi thủy lộ tiên hoa sắp nở kia.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hô hấp đều ngừng lại, thời gian như ngừng lại. Ánh mặt trời rực rở chiếu trên thủy lộ tiên hoa, nụ hoa đỏ rực chậm rãi nở ra, hồng như ánh lửa, giống như đang bừng cháy lên.

Ảm Đạm đưa tay vào trong ngực, lấy ra túi ngọc, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nụ hoa đang chậm rãi nở rộ kia.

Sau khi nụ hoa hoàn toàn nở rộ, một đóa hoa đỏ rực đón gió phiêu diêu, to bằng cái bát, hồng rực như lửa. Bông hoa đua nở trong nháy mắt, hoa nở thất lớn, lá cây chậm rãi héo rũ, héo rũ cho đến khi thành tro tàn, gió thổi toan liền hoàn toàn tiêu thất. Trên cành hoa thô to kia chỉ để lại một đóa hoa thật lớn. Quả thực quái dị.

“Chính là bây giờ.” Ảm Đạm Dạ khóe miệng hiện lên nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên hướng Nhược Khả Phi, ngoắc tay, “Lại đây.”

Nhược Khả Phi từ từ đi đến, cũng ngồi xuống.

Ảm Đạm đưa tay về phía cành hoa, chậm rãi ôn nhu đem hoa ngắt xuống.

“Bây giờ làm sao?” Hiên Viên Cô Vân nhìn bông hoa lớn đỏ rực trong tay Ảm Đạm cất tiếng hỏi.

“Cùng ngọc nghiền thành bụi phấn, ăn vào là được.” Ảm Dạ đem hoa cùng ngọc đặt ở trong lòng bàn tay, vỗ mạnh, hai vật lập tức biến thành bột phấn, hướng Nhược Khả Phi nói “ Đưa tay đây.”

Nhược Khả Phi vươn tay nhận lấy bột phấn trong tay Ảm Dạ, cái này dùng như thế nào?

“Nước đây.” Bạch Hạnh cúi lấy túi nước, tiến lên đưa cho Nhược Khả Phi.

Nhược Khả Phi nhận lấy túi nước uống một hớp, rồi lấy bột phấn trắng hồng trong tay một mặt ăn vào, đầu lại một trận mê muội, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

“Khả Phi?” Bạch Hạnh nghi hoặc nhìn Nhược Khả Phi có chút bất thường.

“Phi nhi?!” Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, lo lắng nhìn Nhược Khả Phi, tiến lên đỡ lấy thân hình lay động của Nhược Khả Phi. Lại giống Ngũ hành tinh túy dung hợp sao? Lần này lại muốn mê man vài ngày sao?

“Hiên Viên.” Bỗng Nhiên Ảm Đạm ở bên người Hiên Viên Cô Vân cúi đầu hô, “Có chuyện quên nói với ngươi.”

“Cái gì?” Hiên Viên Cô Vân xoay người,nhưng không thấy bóng dáng Ảm Đạm, chỉ thấy đối diện là vách đá đen, cùng nổi lên giữ trời mây trắng.

“Chính là, ngươi đi chết đi.” Phía sau lại vang lên thanh âm của Ảm Đạm, Hiên Viên Cô Vân nháy mắt quay đầu lại, Ảm Đạm liền di động đến vách đã đen phía sau Cô Vân.

Hiên Viên Cô Vân kinh hãi, định xoay người,trên lưng lại truyền đến một chưởng lực mãnh liệt đánh tới! Dường như kinh mạch toàn thân đều bị cắt đứt, lục phủ ngũ tạng dường như cũng bốc cháy, ý thức chậm rãi biến mất.

Phi nhi ~~!!! Hiên Viên Cô Vân trong lòng chỉ có một thanh âm.

Giờ khắc này, Ảm Đạm dùng hết khí lực toàn thân đánh ra một chưởng này.

Máu phun ra mãnh liệt.

Hiên Viên Cô Vân giống như diều đứt dây mà rơi xuống vách núi đen.

"Lão ca!!!"

"Ảm Đạm!!!"

"A ——!!!"

Tiếng ba người kinh hô, lại chỉ duy nhất không có thanh âm của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi sớm mất đi tri giác, mở to mắt mềm mại dựa vào trong lòng Bạch Hạnh.

Vốn dĩ mọi người của Lượng Kiếm sơn trang đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy, Cát Kinh Phong nhanh hơn đứng lên. Nữ tử che mặt một phen lột cái khăn trên mặt mình xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, không có một tia màu đen, lão nhân mặt đầy nếp nhăn cũng chợt đứng lên.

Bạch Hạnh trừng lớn mắt, trong mắt đã có chút tơ máu, sợ hãi nhìn tất cả trước mắt.

Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?!!

Bạch hạnh ôm Nhược Khả Phi trong lòng, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử che mặt cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn.

“Lão ca! Ngươi điên rồi sao! Ta nói rồi, ta không cần, ta sớm nói qua là không cần!!!” Vô Hồn gần như điên cuồng gào lên, lại phi thân đánh về phía Nhược Khả Phi trong lòng Bạch Hạnh. Hiên Viên Cô Vân đã xảy ra chuyện, nàng không thể xảy ra chuyện!

Ảm Đạm trên mặt không có biểu tình, chỉ là nhanh chóng chế trụ Vô Hồn, điểm huyệt hắn ngay tại chỗ. Diêm Diễm vừa rút kiếm, Ảm Đạm nói ra một câu: “Ngươi nếu cũng muốn giống như Hiên Viên………, vậy tự ra tay đi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ảm Đạm, ngươi điên rồi có phải hay không?” Diêm Diễm phẫn nộ nhìn Ảm Đạm, trong mắt đều phát ra hỏa.

“Ta vẫn bình thường không phải sao?” Ảm Đạm buông tay nở nụ cười, cười châm chọc, nhìn Diêm Diễm tim đập nhanh một trận. Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Ảm Đạm, nếu như mình cũng chết, vậy nàng như thế nào? Diêm Diễm lo lắng nhìn người đang hôn mê trong lòng Bạch Hạnh.

Vô Hồn không nói được một lời, chính là liều mạng giải huyệt đạo trên người mình.

“Phụt” một tiếng, một ngụm máu phun ra, nhiễm đỏ đất dưới chân Vô Hồn. Huyệt đạo vẫn như cũ không có giải khai, Vô Hồn hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm, từng chữ từng chữ theo kẽ răng thoát ra: “ Lão ca, đừng để ta hận ngươi!”

Ảm Đạm hơi hơi híp mắt, trong mắt tràn đầy lãnh khốc. Quay đầu nhìn về phía Bạch Hạnh, từng bước một tới gần nàng. Bạch Hạnh chống lại ánh mắt lạnh như băng của hắn, lại ngăn không được phát run. Người trước mắt thật đáng sợ! Hắn không phải bằng hữu Khả Phi sao? Vì sao vừa rồi đem Hiên Viên Cô Vân đánh xuống vách núi đen? Rối cuộc muốn làm cái gì?

Ảm Đạm chậm rãi ngồi xuống trước mặt Bạch Hạnh, bỗng nhiên vươn tay miết cằm Bạch Hạnh, cười khẽ một tiếng: “Hoa khôi Quan Nghệ lâu, Bạch Hạnh, ngươi nói ta kế tiếp nên an bài ngươi làm gì mới tốt đây?”

Bạch Hạnh nhịn xuống sợ hãi trong lòng, vươn tay đánh bàn tay đang nắm cằm mình của Ảm Đạm.

Ảm Dạ tay hơi đau, nhưng cũng không giận, chính là vẫn như cũ khẽ cười nhìn Bạch Hạnh, ánh mắt sáng quắc dường như muốn đem nàng hòa tan. Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình: “Cũng không thể lãng phí thân thể tốt này của ngươi a, vẫn cần dùng đến mà. Vậy đầu tiên dùng ngươi đi đổi lấy cái chức Thừa tướng đi.”

Ảm Đạm lời nói vừa buông, mặt Bạch Hạnh hoàn toàn mất hết huyết sắc, trong mắt ngập tràn sợ hãi. Người này làm so có thể như vậy?! Đem mình đối xử như kỹ nữ!!! Hắn không phải người! Nam tử trước mắt này hắn thật không phải người!

“Ngươi có phải người hay không!” Diêm Diễm cau chặt mày, đưa tay đặt ở chuôi kiếm của mình, căm tức không sao tả hết nhìn Ảm Đạm.

“Lão ca, tên hỗn đản ngươi, thả các nàng ra!” Vô Hồn hiện còn liều mạng phá giải huyệt đạo trên người mình.

Ảm Đạm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thả các nàng? Điều này sao có thể. Chẳng lẽ trước kia ta không dạy qua các ngươi tất các cái gì có thể sử dụng đều phải lợi dụng sao?”

“Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?” Diêm Diễm nhìn nữ tử xinh đẹp cùng lão nhân mặt đầy nếp nhân đang lấy ra vật gì trên người. Bạch Hạnh cả người lạnh run, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt Nhược Khả Phi.

Ảm Đạm không đáp, mỉm cười đứng dậy hướng Vô Hồn trong mắt đã đỏ rực, cười hỏi: “ Ngươi đang ở đây nhìn thấy cái gì vậy?”

"Thấy cái gì cũng không quan chuyện của ngươi!" Vô Hồn phẫn nộ cắn răng gầm lên.

“Đứa ngốc, cho dù ngươi không nói ta cũng biết” Ảm Đạm vươn tay điểm tới chỗ nào đó trên người Vô Hồn, cơn thực khí đang quẫy đảo bỗng từ từ ổn định, rồi từ từ nói: “Diêm Diễm hẳn là ngươi xem ra không kém bao nhiêu đâu.”

Diêm Diễm sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cau chặt lông mày, nhưng không có lên tiếng.

“Để ta nói cho các ngươi biết, rốt cuộc nhìn thấy cái gì.” Ảm Đạm nghiêng đầu cười rộ lên, “Ngươi nhìn thấy mình và nàng hạnh phúc sinh sống chung một chỗ, trong mắt của nàng chỉ có một mình ngươi. Nàng cùng ngươi thành thân rồi, mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua, đã trở thành nương tử của ngươi.” Ảm Đạm cười ha hả, nhìn thất sắc mặt Diêm Diễm thay đổi tiếp tục nói, “Ngươi, cũng là nhìn đến điều này, không cần phủ nhận, đây là sự thật.”

“ Đạm, ta nghĩ tới, thì thế nào?! Nhưng đây không phải là ta muốn nghĩ, đây không phải sự thật!” Vô Hồn giận trợn hai mắt, cả mắt đều là tia mãu, phẫn nộ gầm thét.

Diêm Diễm nắm chặt quả đấm của mình, không nói gì. Nhưng mà Vô Hồn đã đem những điều mình nghĩ tất cả nói ra.

Bạch Hạnh ôm thật chặt Nhược Khả Phi, hoảng sợ nhìn tất cả trước mắt. Thì ra, bọn họ đối với Khả Phi đều có tâm tư như thế sao? Cho nên Ảm Đạm đối với Hiên Viên Cô Vân xuống tay?!

“Nhưng ta đem cái ngươi nghĩ đến biến thành sự thật, ta yêu đệ đệ.” Ảm Đạm cười quỷ sị, “Khiến nàng trong lòng chỉ có mình ngươi. Bất quá khiến ngươi chịu ủy khuất, nàng nhìn ngươi sẽ thành tên vừa rồi chết đi kia, Hiên Viên Cô Vân.”

“Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi! Ta nói rồi, ta không nghĩ đến, tất cả chuyện này ta đều không muốn!” Vô Hồn dường như dùng khí lực toàn thân điên cuồng hét lên.

“Cho ngươi tự mình lựa chọn, một là khiến nàng xem ta như Cô Vân, hai là vẫn xem ngươi là Cô Vân?” Ảm Dạ ý cười lạnh lẽo, ý cười nhìn thế nào cũng không chạm đến đáy mắt.

“Ngươi biến thái!” Bạch Hạnh dường như hiểu được người trước mắt muốn làm gì. Nhớ rõ Khả Phi đối với mình từng nói qua, có loại cổ thuật kỳ quái nào đó, lực thôi miên lớn. Ngươi điên trước mắt này là muốn cho Khả Phi nhìn nhận một trong các nam nhân kia là Hiên Viên Cô Vân sao?

“Ha ha, cám ơn khích lệ.” Ảm Đạm mỉm cười, loại cổ không thể thực hiện được, như vậy còn có đảo phía nam trong truyền thuyết chính là vu thuật kia, không có khả năng nam nhân kia có thể thay thế nam nhân trong tâm trí nàng.

Vô Hồn trong mắt không thể tin nổi, trong thanh ngoài phẫn nộ còn có run run: “Ngươi, thực đang ép ta sao?”

“Ngươi, yêu nàng?” Thanh âm của Diêm Diễm cũng lạnh như băng, chậm rãi phun ra mấy chữ này.

Ảm Đạm nghe thấy thế, cười ha hả, cười càng ngày càng điên cuồng, mạnh mẽ nhìn về phía Diêm Diễm. Châm chọc nói: “Yêu? Yêu cái nhìn? Có thể đụng đến, có thể nhìn cũng có thể ăn?”

Mọi người nghe thanh âm châm chọc của Ảm Đạm, trầm mặc xuống.

Bạch Hạnh lại gắt gao nhìn về vẻ mặt của Ảm Đạm, giọng mỉa mai chậm rãi lên tiếng: “Ngươi thật đáng thương.”

“Ngươi cũng tưởng sẽ chết cùng Hiên Viên sao? Nữ nhân?” Ảm Đạm nâng cằm của Bạch Hạnh lên, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn khuôn mặt tái nhợt lại phẫn nộ của Bạch Hạnh.

Bạch Hạnh phát run nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: “Ngươi chính là đáng thương, yêu không dám thừa nhận. Yêu là cái gì? Yêu bất quá là muốn cho người mình yêu hạnh phúc. Ngươi là biến thái, cho nên chỉ muốn phá hủy.”

“Ha ha,” Ảm Đạm cúi đầu, cười tà mị, “Nữ nhân tự cho là đúng. Yêu? Yêu là cái thứ bỏ đi này?”

Bạch Hạnh cắn chặt môi, không nói gì thêm. Nàng hiểu được, mình nói cái gì đều là vô nghĩa, người trước mắt nghe cái gì cũng không lọt.

“Trước cho nữ nhân này dùng cổ đi. Khiến nàng quên hết mọi thứ, chỉ cần nhớ rõ mình là danh kỹ là được.” Ảm Đạm tàn nhẫn nhỏ giọng ra lệnh. Luôn Luôn tại một bên chờ mệnh lệnh Cát Kinh phong cùng hai người kia sẽ động thủ lôi Bạch Hạnh đi.

"Dừng tay!" Diêm Diễm quát lên một tiếng lớn, giơ kiếm nghênh chiến.

"Tiểu Diêm Vương, ngươi thật không ngoan." Ảm Đạm một cái lắc mình, nháy mắt hiện ra trước mặt Diêm Diễm trước mặt, tại chỗ chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Ảm Đạm ra tay điểm ở huyệt đạo Diêm Diễm mà không có người có thể thấy rõ ràng động tác của hắn, Diêm Diễm cũng không còn thấy rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy cả người tê rần, mất đi tri giác. Kiếm trong tay rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề.

“Nếu ta giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi sẽ đối với ta ra tay sao?” Ảm Đạm nhìn ánh mắt phấn nộ của Diêm Diễm, nghiêm túc hỏi. Không chờ Diêm Diễm lên tiếng, Ảm Đạm chính mình cười ha hả, "Ta hỏi vấn đề thật đúng là ngốc."

"Không sai, thật là ngu xuẩn!" Diêm Diễm khóe miệng cũng hiện lên giọng mỉa mai cười lạnh.

“Vậy không còn biện pháp.” Ảm Đạm bất đắc dĩ nhún vai, Vô Hồn lại một trận tim đập nhanh, hiểu được Ảm Dạ nếu nói như vậy thì sẽ phát sinh chuyện gì, Vô Hồn liều mạng hô to, “Lão ca, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”

"Ngu xuẩn, cái gì là sai? Cái gì là đúng? Ai định đoạt?" Ảm Đạm chậm rãi nói xong, tay lại đưa về phía tứ chi đại mạch (Đại mạch trên hai tay hai chân) của Diêm Diễm

“Các ngươi bên kia, cũng đừng nhàn rỗi.” Ảm Đạm xem thường hướng đám người Cát Kinh Phong ra lệnh.

Cát Kinh Phong vươn tay điểm huyệt đạo Bạch Hạnh, đem Nhược Khả Phi trong ngực nàng ôm qua đặt một bên. Nữ tử trẻ tuổi cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn đưa tay về phía Bạch Hạnh đang sợ hãi.

“Tên súc sinh này!" Diêm Diễm phẫn nộ chửi nhỏ ra tiếng, "Thả nàng!"

“Tốt nhất là tự lo lắng cho ngươi đi.” Ảm Đạm cười ôn nhu, độc tác trên tay ngoan độc đến cực điểm. Không chút do dự đem cắt đứt kinh mạch trên hai tay Diêm Diễm.

Diêm Diễm phát ra một tiếng kêu rên, cái trán mồ hôi lạnh bắt đầu dần dần xông ra.

“Dừng tay a!” Vô Hồn đã cuống lên, sự tình biến thành cái dạng gì thế này?!

“Không sai, thực có năng lực a.” Ảm Đạm không để ý lời nói của Vô Hồn…., trực tiếp một chưởng đánh lên người Diêm Diễm, Diễm diễm giống như ở giữa ngọn lửa bốc cháy bừng bừng, cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút đi, ngay cả hồn phách cũng muốn kéo ra khỏi thân thể. Trong miệng một trận ngai ngái, máu giống như suối phun ra không ngừng, kinh mạch toàn thân đều bị chặt đứt sao?

“Ha ha, ngươi đoán đúng rồi, kinh mạch toàn thân ngươi đều bị chặt đứt. Hản là cả đời này không thể luyện võ.” Ảm Đạm giống như đứa nhỏ thích ăn kẹo hô lô, cười ngây thơ, “Không đúng, ngươi thế nào còn có cả đời này a.”

“Khụ ~~” Diêm Diễm vô lực nhìn Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm trên mặt đất kia, ho ra càng nhiều máu tươi. Chính mình không thể bảo hộ cho nàng, rõ ràng ngày tại trước mắt của mình, vì sao cảm giác lại xa xôi đến vậy. Phi nhi, chính mình kỳ thật cũng muốn gọi nàng một câu Phi nhi.

“Vĩnh biệt, tiểu Diêm Vương,” Ảm Đạm vui cười một cái nhấc cổ áo Diêm Diễm lên, nhẹ nhàng ném xuống, đem hơi thở mỏng manh của Diêm Diễm thoải mái thả xuống vách núi đen. Tiếp theo, vỗ vỗ tay mình, giống như vừa rồi là không chớp mắt ném một khối đá bình thường vậy.

Kỳ lạ, Vô Hồn cúi đầu không hề phát ra âm thanh. Ảm Đạm giật mình từ từ đi về phía Vô Hồn, vươn tay nắm cằm của hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu lên. Nhìn tới mặt Vô Hồn, Ảm Đạm cả kinh, khóe mắt Vô hồn có hai giọt huyết lệ chói mát, môi sớm bị cắn nát, răng nanh cắm thật sâu vào trong môi. Máu không ngừng chảy, trong mắt kia ngập tràn một trời cừu hận cùng phẫn nộ, Ảm Đạm nhìn nhíu mày thật sâu.

Ảm Đạm nhìn đôi tròng mắt của Vô Hồn, hơi hơi thở dài, buông cằm hắn ra, thản nhiên buông một câu: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì tới tìm ta.”

“Đi.” Ảm Đạm xoay ngươi hướng Nhược Khả Phi nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, rời đi đầu tiên.

Cát Kinh Phong đem Bạch Hạnh đã hôn mê vác ở trên vai, cũng đi theo sau Ảm Đạm. Mọi người đều rời đi, để lại Vô Hôn cúi đầu đứng yên tại chỗ. Có thanh âm nhẹ nhàng tích lạc của chất lỏng. Đó là máu tươi theo khóe mắt Vô Hồn, trên môi lẳng lặng tích lạc, lại bao phủ tại tiếng bước chân mọi người. Giọt máu trên mặt đất, tóe lên đóa huyết hoa diêm dúa lẳng lơ, dần dần rót vào đất, nhiễm đỏ đất dưới chân.

Gió, tàn sát bừa bãi theo vách núi đen rủ xuống đi lên, thổi sợi tóc Vô Hồn tùy ý tung bay theo gió. Ngay cả gió dường như cũng cúi đầu gào thét, khi chứng kiến nơi này phát sinh tất cả đau thương.